Anh Là Của Nợ Của Em
-
Chương 27: Hồ Khả khả mang thai con của tôi
Bao Lạc Kỳ ra lệnh một tiếng, vài người đàn ông mặc đồ đen đi theo anh ta bừa bãi đạp ngã cái ghế bên cạnh. Đến khi đám nhân viên phản ứng lại và tiến lên phản công, Bao Lạc Kỳ đã xuyên qua mặt tiền hỗn loạn và đi thẳng ra sân sau.
"Mau đi báo cho ông chủ!" Đám nhân viên bị người của Bao Lạc Kỳ quấn lấy không thoát thân được, đành phải quay ra sân sau hét to.
Ngay sau đó có một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi co cẳng chạy ra sân sau và bị Bao Lạc Kỳ tóm lại như con gà con. Cô bé đó dường như không biết nói chuyện, vừa há mồm ra đã cắn vào cổ tay của Bao Lạc Kỳ.
Trong mắt Bao Lạc Kỳ lập tức xuất hiện tia tàn nhẫn. Chỉ thấy anh quăng cô bé xuống mặt đất, cơ thể cô bé vừa đập mạnh xuống đất và phát ra một tiếng nặng nề thì cô bé đã ngất xỉu.
"Tự tìm cái chết." Bao Lạc Kỳ thốt ra bốn từ này rồi đi thẳng ra sân sau.
Đi qua hành lang cổ xưa yên tĩnh, tiếng khóc ngắt quãng truyền vào tai Bao Lạc Kỳ, bước chân của anh dừng lại, làn gió truyền âm thanh này đến càng rõ ràng hơn, trong đó hòa lẫn tiếng gầm của người đàn ông và tiếng hét của người phụ nữ, nghe cực kỳ sợ hãi.
Sắc mặt của anh biến đổi, anh quay gót về phía sau và nhấc chân đá vỡ cánh cửa của căn phòng thứ ba ở bên trái.
"Hồ Khả Khả!"
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua cửa phòng bị sụp đổ, các vật thể trong căn phòng tối tăm như nuốt chửng mọi thứ trở nên sáng ngời, Bao Lạc Kỳ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc lồng chim màu vàng khổng lồ ở sâu trong căn phòng.
Cả ngoài lẫn trong phòng lập tức yên tĩnh như chết lặng.
Ngay sau đó, một âm thanh rất nhỏ vang lên từ chỗ sâu trong phòng, kế tiếp dường như có gió thổi qua bên tai, Bao Lạc Kỳ lập tức nổi giận và đá vào kẻ tấn công mình.
Cùng với âm thanh lanh lảnh của dao găm vang lên, Bao Lạc Kỳ lập tức chạm vào công tắc đèn và "tắc" một tiếng, ánh đèn sáng ngời rọi sáng cả căn phòng.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Bao Lạc Kỳ ngây người.
Cách trang trí trong phòng nào còn chút hình ảnh mộc mạc giống bên ngoài nữa. Mỗi nơi trong căn phòng này đều được trang trí vô cùng xa hoa, trên sàn nhà được trải một tấm thảm lông màu đỏ tươi, ở cuối tấm thảm là một chiếc lồng chim lớn màu vàng.
Mà vào giờ phút này, Hoắc Khinh Kinh đang mặc quần áo rách rưới nằm bên trong cái lồng ấy.
Sắc mặt của Bao Lạc Kỳ đột ngột thay đổi. Anh tiến lên hai bước rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hồ Khả Khả.
Dưới người cô là một vũng máu lớn, tay cô bị cong một cách không tự nhiên, tóc cô che khuất cả khuôn mặt nên không thể thấy rõ cô đau đớn đến nhường nào...
"Khả Khả..."
Bao Lạc Kỳ lẩm bẩm trong miệng, tay anh run run và muốn ôm lấy người phụ nữ như một con búp bê vải tàn tạ ở trước mặt, nhưng làm sao cũng không dám đặt tay xuống.
"Ha ha ha ha ha, Bao Lạc Kỳ, cô ta đã bị tao chơi hư rồi, thế nào, mày có hài lòng với những gì mày thấy không?"
Quán Mục Bình bị Bao Lạc Kỳ đá một cú vào ngực, bây giờ mới bình thường trở lại và đứng dậy nở nụ cười độc ác với anh.
Cuối cùng Bao Lạc Kỳ cũng cởi áo khoác vest của mình ra rồi cẩn thận quấn lấy cơ thể gần như trần truồng của Hồ Khả Khả, sau đó bế cô lên và đi ra ngoài.
Anh thậm chí còn không thèm nhìn Quán Mục Bình.
Không ngờ Quán Mục Bình lại dám ngăn anh lại!
Sát ý trong mắt anh dường như đã biến mất, thay vào đó là biểu tình không chút cảm xúc, anh nói: "Tránh ra."
Giọng nói rất trầm nhưng lại không khỏi khiến người ta lạnh sống lưng.
Quán Mục Bình không sợ. Anh ta lau máu đang chảy chầm chậm tại khóe miệng, và si mê nhìn cô gái trong vòng tay của Bao Lạc Kỳ, sau đó bắt đầu độc thoại.
"Có lẽ quyết định sai lầm nhất trong đời này của Khả Khả đó là kết hôn với mày. Ha ha, mày vẫn chưa biết tại sao cô ấy lại cưới mày đúng không. Bởi vì ả được gọi là em gái của cô ấy đã nợ một số tiền cho vay nặng lãi rất lớn ở bên ngoài, Khả Khả đồng ý trả nợ giúp cô ta nên cô ta mới chạy ra nước ngoài thành công. Ba năm sau nợ đã trả hết, con đĩ đó lại quay về. Mày tưởng cô ấy thực sự đinh ninh chẳng quên mày hay sao, thứ mà cô ấy không thể quên đó là tài sản cả nhà họ Bạch của mày!"
Ánh mắt của Bao Lạc Kỳ đột nhiên thay đổi, nhưng Quán Mục Bình dường như chẳng cảm nhận được và tiếp tục nói.
"Chắc mày không bao giờ ngờ rằng vụ cháy ở bệnh viện là do Hồ Ý Nhiên gây ra đâu nhỉ, ha ha. Không ngờ mày còn đợi trong bệnh viện, kết quả cũng suýt bị chết cháy."
"Với cả hệ thống an ninh lần này, mày không biết chìa khóa đang trong tay ai sao, Chủ tịch Bạch?"
Quán Mục Bình tiến gần một bước, trong mắt Bao Lạc Kỳ chỉ toàn cảm xúc sôi trào như sông dời biển lấp, anh bị nói trúng tâm sự, cuối cùng cũng lùi về sau một bước.
"Ha ha, tao nên nghĩ đến việc mày biết lại giả hồ đồ sớm hơn, chậc chậc chậc. Chủ tịch Bạch, trái tim của mày sắc bén nhưng bị lệch nhiều quá rồi."
Từng câu từng chữ của Quán Mục Bình như đâm thẳng vào tim, tay Bao Lạc Kỳ bế Hồ Khả Khả cũng hơi run rẩy. Anh cố làm mình bình tĩnh lại, ánh mắt khi nhìn về phía Quán Mục Bình của anh như một miếng băng lạnh.
"Vậy thì sao? Hồ Khả Khả là vợ kết hôn danh chính ngôn thuận của tao, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
"Chậc chậc chậc, lúc cần gọi nhau ngọt ngào lắm, lúc không cần thì ép người ta nạo thai. Bao Lạc Kỳ, sao tao lại không phát hiện ra mày là kẻ mặt người dạ thú như vậy chứ?" Quán Mục Bình nói.
Bao Lạc Kỳ chợt cảm thấy đau thương. Quán Mục Bình nói đúng, Bao Lạc Kỳ anh là một kẻ mặt người dạ thú!
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, anh cũng không nhường nhịn chút nào, ánh mắt khi nhìn về phía Quán Mục Bình gần như là muốn giết người!
Nhưng Quán Mục Bình vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, anh ta thậm chí còn vươn tay chạm vào Hồ Khả Khả, miệng lẩm bẩm.
"Thật là một con chim hoàng yến xinh đẹp, cô ấy nên bị nhốt trong lồng, để người ta hôn lên mũi chân của cô ấy chứ..."
Lời còn chưa dứt, Quán Mục Bình đã bị Bao Lạc Kỳ đá một cú vào ngực và ngã xuống đất.
Quán Mục Bình như không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn chống ngồi nửa người, ánh mắt bịn rịn nhìn vào bụng dưới của Hồ Khả Khả.
Cả người Bao Lạc Kỳ tỏa ra sát ý mãnh liệt. Anh bế Hồ Khả Khả và bước từng bước về phía Quán Mục Bình.
Quán Mục Bình lại ho ra một búng máu, trong ánh mắt nhìn Bao Lạc Kỳ gần ngay trước mặt của anh ta như thể chứa đựng giễu cợt.
"Mày có giết tao cũng vô dụng, chim hoàng yến của tao có thể đã mang thai, mày muốn giết cô ấy à?"
Bao Lạc Kỳ đột nhiên bóp lấy cổ anh ta.
"Mọi người mau tới đây, người ở đây này!" Một giọng nói phấn khích cắt ngang thần trí đã rối loạn của Bao Lạc Kỳ, ngón tay bóp cổ Quán Mục Bình của anh cũng dần dần siết chặt.
Cho đến khi thấy có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước nhanh về phía bên này.
"Này, anh đang làm gì vậy!" Một cảnh sát trong đó nhanh chóng nhào tới.
Bao Lạc Kỳ lập tức buông tay ra, ôm Hồ Khả Khả lùi ra sau rồi thản nhiên nói: "Anh cảnh sát, người này là một tên biến thái cuồng ngược đãi. Anh ta ngược đãi vợ tôi, luật sư của tôi sẽ đến sau."
Dứt lời, người đàn ông cao to ôm Hồ Khả Khả bước dài rời đi.
Để lại hai viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, người phụ nữ nằm trong vòng tay của anh ta bị thương quá nặng nhỉ?
Sau đó, Quán Mục Bình - kẻ bị Bao Lạc Kỳ đánh gần chết còn bị bóp cổ đến mức chỉ còn một hơi, đã bị cảnh sát "đối xử" thô lỗ tập thể.
"Mau đi báo cho ông chủ!" Đám nhân viên bị người của Bao Lạc Kỳ quấn lấy không thoát thân được, đành phải quay ra sân sau hét to.
Ngay sau đó có một cô bé khoảng mười sáu, mười bảy tuổi co cẳng chạy ra sân sau và bị Bao Lạc Kỳ tóm lại như con gà con. Cô bé đó dường như không biết nói chuyện, vừa há mồm ra đã cắn vào cổ tay của Bao Lạc Kỳ.
Trong mắt Bao Lạc Kỳ lập tức xuất hiện tia tàn nhẫn. Chỉ thấy anh quăng cô bé xuống mặt đất, cơ thể cô bé vừa đập mạnh xuống đất và phát ra một tiếng nặng nề thì cô bé đã ngất xỉu.
"Tự tìm cái chết." Bao Lạc Kỳ thốt ra bốn từ này rồi đi thẳng ra sân sau.
Đi qua hành lang cổ xưa yên tĩnh, tiếng khóc ngắt quãng truyền vào tai Bao Lạc Kỳ, bước chân của anh dừng lại, làn gió truyền âm thanh này đến càng rõ ràng hơn, trong đó hòa lẫn tiếng gầm của người đàn ông và tiếng hét của người phụ nữ, nghe cực kỳ sợ hãi.
Sắc mặt của anh biến đổi, anh quay gót về phía sau và nhấc chân đá vỡ cánh cửa của căn phòng thứ ba ở bên trái.
"Hồ Khả Khả!"
Ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua cửa phòng bị sụp đổ, các vật thể trong căn phòng tối tăm như nuốt chửng mọi thứ trở nên sáng ngời, Bao Lạc Kỳ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chiếc lồng chim màu vàng khổng lồ ở sâu trong căn phòng.
Cả ngoài lẫn trong phòng lập tức yên tĩnh như chết lặng.
Ngay sau đó, một âm thanh rất nhỏ vang lên từ chỗ sâu trong phòng, kế tiếp dường như có gió thổi qua bên tai, Bao Lạc Kỳ lập tức nổi giận và đá vào kẻ tấn công mình.
Cùng với âm thanh lanh lảnh của dao găm vang lên, Bao Lạc Kỳ lập tức chạm vào công tắc đèn và "tắc" một tiếng, ánh đèn sáng ngời rọi sáng cả căn phòng.
Đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Bao Lạc Kỳ ngây người.
Cách trang trí trong phòng nào còn chút hình ảnh mộc mạc giống bên ngoài nữa. Mỗi nơi trong căn phòng này đều được trang trí vô cùng xa hoa, trên sàn nhà được trải một tấm thảm lông màu đỏ tươi, ở cuối tấm thảm là một chiếc lồng chim lớn màu vàng.
Mà vào giờ phút này, Hoắc Khinh Kinh đang mặc quần áo rách rưới nằm bên trong cái lồng ấy.
Sắc mặt của Bao Lạc Kỳ đột ngột thay đổi. Anh tiến lên hai bước rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hồ Khả Khả.
Dưới người cô là một vũng máu lớn, tay cô bị cong một cách không tự nhiên, tóc cô che khuất cả khuôn mặt nên không thể thấy rõ cô đau đớn đến nhường nào...
"Khả Khả..."
Bao Lạc Kỳ lẩm bẩm trong miệng, tay anh run run và muốn ôm lấy người phụ nữ như một con búp bê vải tàn tạ ở trước mặt, nhưng làm sao cũng không dám đặt tay xuống.
"Ha ha ha ha ha, Bao Lạc Kỳ, cô ta đã bị tao chơi hư rồi, thế nào, mày có hài lòng với những gì mày thấy không?"
Quán Mục Bình bị Bao Lạc Kỳ đá một cú vào ngực, bây giờ mới bình thường trở lại và đứng dậy nở nụ cười độc ác với anh.
Cuối cùng Bao Lạc Kỳ cũng cởi áo khoác vest của mình ra rồi cẩn thận quấn lấy cơ thể gần như trần truồng của Hồ Khả Khả, sau đó bế cô lên và đi ra ngoài.
Anh thậm chí còn không thèm nhìn Quán Mục Bình.
Không ngờ Quán Mục Bình lại dám ngăn anh lại!
Sát ý trong mắt anh dường như đã biến mất, thay vào đó là biểu tình không chút cảm xúc, anh nói: "Tránh ra."
Giọng nói rất trầm nhưng lại không khỏi khiến người ta lạnh sống lưng.
Quán Mục Bình không sợ. Anh ta lau máu đang chảy chầm chậm tại khóe miệng, và si mê nhìn cô gái trong vòng tay của Bao Lạc Kỳ, sau đó bắt đầu độc thoại.
"Có lẽ quyết định sai lầm nhất trong đời này của Khả Khả đó là kết hôn với mày. Ha ha, mày vẫn chưa biết tại sao cô ấy lại cưới mày đúng không. Bởi vì ả được gọi là em gái của cô ấy đã nợ một số tiền cho vay nặng lãi rất lớn ở bên ngoài, Khả Khả đồng ý trả nợ giúp cô ta nên cô ta mới chạy ra nước ngoài thành công. Ba năm sau nợ đã trả hết, con đĩ đó lại quay về. Mày tưởng cô ấy thực sự đinh ninh chẳng quên mày hay sao, thứ mà cô ấy không thể quên đó là tài sản cả nhà họ Bạch của mày!"
Ánh mắt của Bao Lạc Kỳ đột nhiên thay đổi, nhưng Quán Mục Bình dường như chẳng cảm nhận được và tiếp tục nói.
"Chắc mày không bao giờ ngờ rằng vụ cháy ở bệnh viện là do Hồ Ý Nhiên gây ra đâu nhỉ, ha ha. Không ngờ mày còn đợi trong bệnh viện, kết quả cũng suýt bị chết cháy."
"Với cả hệ thống an ninh lần này, mày không biết chìa khóa đang trong tay ai sao, Chủ tịch Bạch?"
Quán Mục Bình tiến gần một bước, trong mắt Bao Lạc Kỳ chỉ toàn cảm xúc sôi trào như sông dời biển lấp, anh bị nói trúng tâm sự, cuối cùng cũng lùi về sau một bước.
"Ha ha, tao nên nghĩ đến việc mày biết lại giả hồ đồ sớm hơn, chậc chậc chậc. Chủ tịch Bạch, trái tim của mày sắc bén nhưng bị lệch nhiều quá rồi."
Từng câu từng chữ của Quán Mục Bình như đâm thẳng vào tim, tay Bao Lạc Kỳ bế Hồ Khả Khả cũng hơi run rẩy. Anh cố làm mình bình tĩnh lại, ánh mắt khi nhìn về phía Quán Mục Bình của anh như một miếng băng lạnh.
"Vậy thì sao? Hồ Khả Khả là vợ kết hôn danh chính ngôn thuận của tao, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
"Chậc chậc chậc, lúc cần gọi nhau ngọt ngào lắm, lúc không cần thì ép người ta nạo thai. Bao Lạc Kỳ, sao tao lại không phát hiện ra mày là kẻ mặt người dạ thú như vậy chứ?" Quán Mục Bình nói.
Bao Lạc Kỳ chợt cảm thấy đau thương. Quán Mục Bình nói đúng, Bao Lạc Kỳ anh là một kẻ mặt người dạ thú!
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, anh cũng không nhường nhịn chút nào, ánh mắt khi nhìn về phía Quán Mục Bình gần như là muốn giết người!
Nhưng Quán Mục Bình vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình, anh ta thậm chí còn vươn tay chạm vào Hồ Khả Khả, miệng lẩm bẩm.
"Thật là một con chim hoàng yến xinh đẹp, cô ấy nên bị nhốt trong lồng, để người ta hôn lên mũi chân của cô ấy chứ..."
Lời còn chưa dứt, Quán Mục Bình đã bị Bao Lạc Kỳ đá một cú vào ngực và ngã xuống đất.
Quán Mục Bình như không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn chống ngồi nửa người, ánh mắt bịn rịn nhìn vào bụng dưới của Hồ Khả Khả.
Cả người Bao Lạc Kỳ tỏa ra sát ý mãnh liệt. Anh bế Hồ Khả Khả và bước từng bước về phía Quán Mục Bình.
Quán Mục Bình lại ho ra một búng máu, trong ánh mắt nhìn Bao Lạc Kỳ gần ngay trước mặt của anh ta như thể chứa đựng giễu cợt.
"Mày có giết tao cũng vô dụng, chim hoàng yến của tao có thể đã mang thai, mày muốn giết cô ấy à?"
Bao Lạc Kỳ đột nhiên bóp lấy cổ anh ta.
"Mọi người mau tới đây, người ở đây này!" Một giọng nói phấn khích cắt ngang thần trí đã rối loạn của Bao Lạc Kỳ, ngón tay bóp cổ Quán Mục Bình của anh cũng dần dần siết chặt.
Cho đến khi thấy có hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước nhanh về phía bên này.
"Này, anh đang làm gì vậy!" Một cảnh sát trong đó nhanh chóng nhào tới.
Bao Lạc Kỳ lập tức buông tay ra, ôm Hồ Khả Khả lùi ra sau rồi thản nhiên nói: "Anh cảnh sát, người này là một tên biến thái cuồng ngược đãi. Anh ta ngược đãi vợ tôi, luật sư của tôi sẽ đến sau."
Dứt lời, người đàn ông cao to ôm Hồ Khả Khả bước dài rời đi.
Để lại hai viên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, người phụ nữ nằm trong vòng tay của anh ta bị thương quá nặng nhỉ?
Sau đó, Quán Mục Bình - kẻ bị Bao Lạc Kỳ đánh gần chết còn bị bóp cổ đến mức chỉ còn một hơi, đã bị cảnh sát "đối xử" thô lỗ tập thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook