Sóng biển vỗ rì rào, gió đưa hương thơm của biển bay khắp không gian, cô gái nhỏ và anh nắm tay nhau bước đi dọc theo bờ cát trắng. Giờ phút này, cô cảm thấy thật hạnh phúc, mọi ưu phiền cũng tan biến hết.

Nắm tay anh, hơi ấm từ bàn tay ấy truyền vào trái tim cô, niềm vui cứ thế dâng trào mà không có điểm ngừng. Cô ước gì cô và anh cứ mãi đi bên nhau như thế, dù cho sóng to gió lớn, dù thực tế khắc nghiệt, cô nguyện đi cùng anh đến khi cái chết chia lìa hai người.

Đi thêm một đoạn, anh dừng lại, ôm cô đặt lên tảng đá lớn bằng phẳng rồi tự mình ngồi lên. Cô tựa đầu vào vai anh, bàn tay hai người chưa từng rời nhau ra phút nào. Anh có nói anh thích bàn tay cô, từng ngón tay thon dài trắng mịn, anh thích cảm giác vuốt ve bàn tay ấy, sự dịu dàng truyền đến khiến lòng anh cũng trở nên mềm mại.

Mắt vẫn nhìn về phía biển xanh, cô lên tiếng hỏi:

“Vũ Minh, anh có tin vào luật nhân quả không?”

“Sao lại hỏi anh như thế?”

“Em rất muốn trừng phạt kẻ đã hại chết ba em. Trước khi bà nội mất, em đã hứa với bà là sẽ tìm được kẻ sát nhân đó và trả thù cho ba. Anh nghĩ lúc đó ba em có vui không?”

“Vui. Ba sẽ rất tự hào vì có em.” Anh cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật.

Cô quay sang trừng mắt anh: “Em đang nói nghiêm túc.”

“Được rồi, Tiểu Bối. Em cứ làm những gì em muốn, nhưng hứa với anh, không được làm tổn thương chính mình biết không?”

“Vũ Minh, em hứa với anh. Khi nào trả thù cho ba xong, em sẽ cùng anh đi du lịch khắp thế giới, để nơi nào cũng có dấu vết của anh và em.”

“Được.” Anh khẽ cười, bàn tay nhéo cái mũi nhỏ xinh của cô, trong mắt anh là yêu thương cùng ôn nhu.

Cô rất bất mãn khi anh cứ hay nhéo mũi cô như thế, mũi cô sẽ bị vẹo đi thật xấu nha. Cô tức giận đánh vào lồng ngực anh mấy cái mới thỏa mãn mỉm cười.

“Ha ha! Tiểu Bối, em đúng là con mèo nhỏ hung dữ.”

Anh ôm cô vào lòng, một tay nắm chặt tay cô, một tay khẽ vuốt mái tóc nâu vàng mềm mượt. Cô tựa vào anh thật lâu, cảm nhận sự ấm áp đến từ anh. Đột nhiên, cô cất tiếng hỏi:

“Vũ Minh, anh kể em nghe về ba mẹ anh được không?”

Cô rõ ràng cảm thấy bàn tay đang vuốt tóc cô chợt dừng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục như không có việc gì.

“Nếu như anh không muốn nói cũng không sao.”

“Sớm muộn gì em cũng biết thôi mà.”

Và rồi anh bắt đầu kể. Anh kể rằng ba anh là nhà kinh doanh về trang sức, mẹ anh đã từng là một ca sĩ nổi tiếng. Năm ấy anh sáu tuổi, đi học về thì thấy ba đang đánh mẹ, anh ngỡ ngàng, vội chạy vào can ngăn. Ba anh không hề dừng lại, còn đánh cả vào người anh.

Vừa đau lòng vừa tức giận, anh quay ra đánh lại ba mình, nhưng sức yếu người nhỏ, anh thì có thể làm gì được ông. Ba anh thấy thế càng nổi giận hơn, trong cơn giận dữ không kiềm chế được, ông cầm cây gậy sắt đánh anh. Anh theo bản năng đưa tay ôm lấy đầu.

Tiếng gậy đánh vào cơ thể nghe chát chúa, anh lại không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy ấm ấm trên mặt. Anh ngẩng đầu, chết lặng, nhịp tim như ngừng đập, có thứ gì đó thật sắc đâm mạnh, đau nhói, dần dần lan tỏa khắp cơ thể. Máu đỏ tươi, hoa máu đẹp đẽ từ từ lan chảy trên cơ thể người phụ nữ mà anh thương yêu. Ba anh đã giết chết mẹ anh rồi.

Khi hơi thở cuối cùng của mẹ nhẹ nhàng hòa vào không khí, tình yêu anh cũng chết từ đây. Lúc ấy anh không khóc, không hề náo loạn, anh rất bình tĩnh, chỉ tĩnh lặng ngồi bên cạnh thi thể mẹ. Anh không biết mình đã ngồi bao lâu, cho đến khi ngất đi.

Kể từ giây phút đó, quan hệ giữa anh và ba cũng không thể nào trở lại như xưa được nữa. Tất cả, đều chỉ là định mệnh.

“Vũ Minh” Nhìn gương mặt vì đau khổ mà nhăn nhó của anh, cô gái nhỏ thực đau lòng. Cô nắm chặt lấy tay anh, truyền cho anh hết thảy sự ấm áp của mình.

“Anh không sao. Đã từ lâu anh không còn hận ba anh nữa. Là do ông ấy quá yêu mẹ. Là do mẹ anh kết hôn với ba nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến người yêu cũ. Chỉ là, anh không thể quên được mẹ đã chết dưới tay ba như thế nào.”

“Em ghét ông ấy. Ông ấy làm anh buồn như thế.”

Anh vì câu nói của cô mà bật cười, cô luôn có cách khiến anh vui vẻ, chính vì thế mà anh yêu cô đến vậy.

“Vũ Minh, ba anh tên là gì thế?”

“Ông là Hạ Khiêm.”

“Hạ Khiêm? Tổng giám đốc công ti Viễn Thành?”

“Ừ.”

Hạ Khiêm. Hạ Vũ Minh. Tại sao cô lại không sớm nghĩ ra? Anh là con trai người đàn ông đó, anh hóa ra lại là con trai của kẻ thù.

Cô gái nhỏ run rẩy, những ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay đến túa máu. Dường như chỉ có cơn đau mới giúp cô bình tĩnh trong lúc này. Những lời nói của bà nội trước khi mất chợt vang vọng bên tai cô.

'Hàn Tuyết, con phải trả thù cho ba con, con nhất định phải giết chết kẻ đã hại ba con. Hàn Tuyết, dù bằng cách nào con cũng phải giết Hạ Khiêm. Hàn Tuyết, giết Hạ Khiêm, trả thù cho ba con'. Giết Hạ Khiêm, trả thù cho ba con… Giết Hạ Khiêm, trả thù cho ba con…

“Tuyết! Tuyết!”

Tiếng nói thân thuộc làm Vương Hàn Tuyết thoát khỏi giấc mơ. Trần Tuấn Kiệt ánh mắt lo lắng nhìn Hàn Tuyết, trên trán cô đổ đầy mồ hôi, có lẽ cô đã mơ thấy ác mộng. Anh dịu dàng dùng khăn lau mồ hôi cho cô, bàn tay ôn nhu vuốt lại mấy lọn tóc dài xõa trước trán. Bỗng cửa phòng mở, Diệp Như Anh bước vào.

“Tuấn Kiệt, em đến đưa hồ sơ cho anh. Ồ Hàn Tuyết, cậu cũng ở đây à?”

“Ừ, cậu cầm hồ sơ gì vậy?”

“Là hồ sơ nhân viên mới bên phòng nhân sự gửi. Mình đến phòng anh Nhất Băng nhưng anh ấy không có ở đó, mình đành nhờ anh Tuấn Kiệt nộp hộ vậy.”

“Được rồi, anh sẽ đưa anh Băng giúp em.”

“Vậy em đi trước đây. Hàn Tuyết, tạm biệt nhé.”

Trần Tuấn Kiệt đóng cửa phòng, quay lại vẫn thấy Hàn Tuyết ngồi yên trên chiếc giường nhỏ trong phòng nghỉ. Văn phòng dành riêng cho cô vẫn đang được hoàn thiện, vì thế bây giờ cô làm việc và nghỉ ngơi ở phòng anh. Anh bước lại gần cô, chợt phát hiện vết thương ở chân phải của cô.

“Tuyết, sao em bị thương?”

Anh quan tâm cô như thế, dịu dàng với cô như thế khiến cô thấy rất ấm áp, vết thương đau nhói cũng không còn cảm giác đau nữa. Thấy ánh mắt anh đầy vẻ lo lắng, cô không đành lòng để anh bận tâm.

“Em không sao.”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu vàng mềm mượt của cô.

“Tuyết, nói anh biết, em bị làm sao?”

“Không có gì thật mà. Em không còn đau.”

“Nhưng là anh đau. Tuyết, em bị thương, anh sẽ đau.”

Nhìn vẻ chân thành cùng đau lòng trong mắt anh, cô đành cúi đầu nói khẽ:

“Là em không cẩn thận bị người ta va vào. Một nhân viên giúp em băng bó rồi đưa em vào đây.”

Anh nhìn cô thở dài, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Lần sau nhớ cẩn thẩn biết không. Em như thế sẽ làm anh lo lắng.”

“Em biết. Sẽ không thế nữa.”

“Được rồi, anh đưa em về nhà nhé.”

Vương Hàn Tuyết gật đầu, Trần Tuấn Kiệt quàng chiếc khăn len của anh vào cổ cô. Vì cô không tự đi được nên Trần Tuấn Kiệt bế bổng cô lên vào thang máy xuống thẳng tầng hầm để xe.

Chiếc gương trong thang máy hiện rõ dáng người cao lớn của chàng trai đang ôm cô gái nhỏ. Vòng tay anh mạnh mẽ bảo vệ cô, cô gái nhỏ cả người nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ ấy, đôi tay quàng vào cổ anh, là nương tựa, là tin tưởng, ở bên anh, cô luôn thấy an toàn.

“Kiệt, em muốn ăn dâu tây.”

“Được. Trên xe anh vẫn còn, lên xe anh lấy cho em.”

“Lấy cho em quả nào thật ngọt, thật to vào nhé.”

“Được.”

Anh cười khẽ, khuôn mặt toàn bộ là yêu thương chiều chuộng. Bất cứ thứ gì cô muốn anh đều sẽ cho cô, kể cả là trái tim của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương