Anh Không Thương Em Đâu Anh À!
66: Em Chính Là Mật Ngọt Của Anh H


Dù đã rất cố gắng để kiềm chế không làm việc gì quá đà, song, anh nhận ra rằng điều ấy là vô cùng khó khăn.
Không biết đã trải qua bao lâu, anh đã không được tiếp xúc lại với mật ngọt trên cơ thể của cô rồi.
Vương Đề Hiền đã quá chán cảnh là một người chồng đã có vợ hẳn hoi nhưng những lúc “lên” lại chỉ có thể tự tưởng tượng đến cô rồi tự xử.
Đúng là sự nhục nhã của cánh đàn ông mà.
Hai bờ môi áp lên nhau, anh điên cuồng mút lấy cánh môi mềm ngọt đã biết bao nhiêu lần trêu đùa trước mặt anh, cả trong mơ, anh cũng khát khao được hôn lấy nó, ngậm lấy nó trong miệng biết bao nhiêu lần.
Hiểu Phù không thở được thì hé miệng ra gian nan hít lấy dưỡng khí, liền bị Vương Đề Hiền thuận thế đưa lưỡi vào bên trong.
Đầu lưỡi cô sợ hãi rụt lại nhưng có thế nào cũng không thể thoát khỏi sự bủa vây từ anh.
Khắp nơi đều có mùi thơm của xà phòng và tinh dầu, kèm theo nó chính là mùi vị độc đáo trên cơ thể của anh, rất mạnh mẽ và cuồng bạo chiếm hữu.
Sau một hồi dây dưa, đến khi Hiểu Phù nghi ngờ rằng có phải là anh đang định hôn cô đến chết hay không thì Vương Đề Hiền mới thả cô ra.
Anh đè cô trên thành bồn tắm, lòng bàn tay mon men tìm đến nụ hoa phấn nộm do một thời gian lâu không có ai khai phá nên vô cùng nhạy cảm.
Hiểu Phù giật mình khẽ kêu lên một tiếng, nhưng về sau, do tác dụng của thuốc mà cảm thấy thèm khát được anh động chạm lên người mình hơn.
Vương Đề Hiền còn gấp gáp hơn cả cô, anh đã nhẫn nhịn để không bỏ qua những bước dạo đầu mà trực tiếp vào thẳng vấn đề chính đến trên trán nổi lên những đường gân xanh, ngón tay trượt vào bên trong hai cánh cửa như cánh hồng khép lại đầy mị hoặc.

“Thích không?” Anh hôn lên hõm cổ của cô, rồi đột nhiên dùng sức cắn mạnh, lưu lại trên làn da trắng nõn của cô một vết cắn đỏ chói.
Hiểu Phù mím môi để mình không phát ra bất cứ âm thanh đáng xấu hổ nào, nhưng lí trí trong cô giống như một ngọn lửa yếu ớt bập bùng trong gió, không thể khống chế thêm được nữa mà phía dưới bắt đầu chảy nước, thuận theo anh.
“Thích…”
Vương Đề Hiền khẽ cười lên một tiếng trầm thấp đầy dụ hoặc.
Anh hôn lên môi cô, ngón tay càng đi sâu vào bên trong cửa hang động huyền bí, rồi khẽ khàng cử động ngón tay, khuếch đảo bên trong cô.
Hiểu Phù đã không thể chịu đựng thêm được nữa, cô vịn trên vai anh mà ngẩng đầu khó khăn hít thở, đạt đến cao trào.
Sau lần đó, Hiểu Phù đã cảm thấy toàn thân mình vô cùng bất lực rồi, muốn ngồi lại xuống bồn tắm, nhưng đột nhiên thân cô bị Vương Đề Hiền bế xóc lên.
Còn chưa kịp kêu lên, đã thấy anh đè cô lên thành tường phòng tắm, đưa hai chân cô quặp ngang eo mình.
Tư thế này…
Sắc mặt của Hiểu Phù lập tức tái xanh.
“Này, thả tôi xuống mau lên! Anh đang làm cái gì thế hả?!… Á!”
Đột ngột từ bên dưới cô tiếp nhận một thứ nào đó vô cùng cứng rắn đâm lên khiến cho toàn bộ mạch não cô bị đình trệ hoạt động, cơn đau đớn như một con dao đâm tới xẻ cô ra làm thành hai mảnh.
Đây không lại là lần đầu, nhưng nó đau cứ như đây là lần đầu vậy.

Vì quá sợ hãi mà Hiểu Phù siết chặt lấy căn rễ của anh.

Vương Đề Hiền bị từng lớp mị thịt mềm mại ép lấy, khoái cảm chạy dọc theo sống lưng mà nhoi nhói ở trên đỉnh đầu, thật sự rất sảng khoái.
“Thả lỏng đi.

Em đang muốn siết cái đấy của anh đến đứt luôn sao?”
Ánh nhìn hằn máu trái ngược hoàn toàn với cái vuốt lưng vỗ về của anh, Hiểu Phù cố để hít thở thật sâu, dần dần thả lỏng.
Nhưng bỗng nhiên Vương Đề Hiền di chuyển mạnh thắt lưng chọc vào tận sâu bên trong * ***** mẫn cảm, lập tức sống lưng của Hiểu Phù bị kéo căng cong thành một đường vòm.
Hốc mắt ẩm ướt, nhỏ ra những giọt nước mắt.


Cô ấm ức cắn mạnh vào hõm cổ của anh, nhưng vì đau quá mà lực cắn chẳng thấm vào đâu, thay vào đó nó còn như một lời cổ vũ khơi gợi lên sự phấn khích cho con quái vật trong anh.
“A…”
Một giọt mộ hôi lạnh chảy dọc xuống trên sống mũi cao thẳng của anh, khuôn mặt anh hiện lên sự thoải mãn cực kì.
“Hiểu Phù… em đúng là mật ngọt của anh mà.”
Sống lưng của Vương Đề Hiền di chuyển càng lúc càng mạnh, đỉnh lộng trong cô khiến cho cô không thể tìm được con đường trốn thoát khỏi khoái cảm cuồng nhiệt.
Thứ ấy cứ đập thật mạnh vào sâu trong cô, khi rút ra, còn nhiễu một số những giọt chất lỏng tinh khiết trộn cùng với trắng đục.
“A… Đau, đau quá.

Anh nhẹ thôi… Nhẹ thôi… Ức hưm!”
“Vậy bảo bối, gọi chồng đi.

Gọi chồng, anh sẽ lập tức nhẹ nhàng với em.”
Vương Đề Hiền mỉm cười gian nanh, anh liếm lên khoé mi ẩm ướt của cô, vùng bên dưới bụng vẫn không ngừng hoạt động, mà mỗi lúc lại càng một hung bạo hơn.
Hiểu Phù cắn răng, dù có đang đau thế nào, cô cũng nhất định không chịu thỏa hiệp mà nghe theo lời anh.
Bỗng bụng dưới trướng lên đến căng phòng, Hiểu Phù ngân lên một tiếng kiều mị, không thể khống chế nổi nữa mà rên rỉ từng hơi đứt quãng.

Đau quá…
“Ưm… Chồng, chồng…”
“Không được.

Nói lại bằng một chất giọng ngọt ngào hơn đi.”
“Hức… Chồng~.”
Đến bây giờ, Vương Đề Hiền mới thỏa mãn mà gầm lên một tiếng nặng nề, toàn bộ mọi thứ của anh đều để lại bên trong cô.

truyện tiên hiệp hay
Hiểu Phù mệt mỏi dựa lên vai anh, đột ngột chợt nhớ ra cái gì đó mà phẫn nộ đập lên vai anh.
Chết tiệt!… Họ chưa đeo bao!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương