Anh Không Thương Em Đâu Anh À!
-
56: Tên Thần Kinh!
Tặng cho một cô gái… khác?
Vương Đề Hiền khó tin khi anh nghe được câu nói ấy từ chính miệng của người vợ mình phát ra.
Thấy Hiểu Phù mặt không cảm xúc bước qua người anh để rời khỏi căn phòng, Vương Đề Hiền đã vươn tay kéo cô quay trở lại, nhanh tay khoá cửa phòng không cho cô thoát ra.
“Anh đang làm gì vậy?”
Hiểu Phù khó hiểu nhìn Vương Đề Hiền như nhìn phải một thứ gì đó thật kì quặc.
Còn anh, đã không thể giữ nổi được bình tĩnh.
Đôi mắt anh đỏ ngầu nhìn cô, lồng ngực phập phồng tưởng như không thể thở nổi.
Hai cánh môi khó nhọc hé mở, mấp máy.
“Em nói gì vậy Hiểu Phù? Em bảo anh tặng cho ai?”
“Tôi nói anh tặng cho người khác ấy.
Đừng tặng tôi.
” Hiểu Phù phẩy bàn tay anh đang siết chặt lên cánh tay cô ra, nhưng có thế nào anh cũng nhất định không chịu buông.
Không những thế, lực đạo càng lúc càng mạnh.
“Này, Đề Hiền…” Hiểu Phù hít sâu vào một hơi đau đớn, cô trừng mắt nhìn lên anh, liền bắt gặp phải đôi đồng tử của anh đang co lại còn kích động hơn cả cô.
“Em nói gì vậy hả vợ ơi? Anh mua đôi nhẫn là để tặng cho em, chỉ để tặng cho em.
Không những thế, mọi thứ anh có khác cũng chỉ dành riêng cho em.
Em nói anh tặng quà cho ai khác mà anh có thể nghe được sao?”
Vương Đề Hiền giữ chặt lấy cô trong tầm mắt, không cho cô đi.
Hiểu Phù chỉ nên là của anh, xin cô đấy, đừng rời xa anh.
Tất cả tâm tư và thế xác của anh đều nguyện đem hết để trao cho cô, hận không thể bán mạng vì cô, sao cô có thể nói anh một dạ hai lòng, có tâm tư không sạch sẽ như thế?
Hiểu Phù vùng vẫy nhưng cô không thể thoát ra được khỏi vòng vây của Vương Đề Hiền, cô nóng giận định hét lên, đột nhiên đôi môi và mọi lời nói của cô đều bị áp xuống, bị nụ hôn của anh đè lại.
Vương Đề Hiền dám hôn cô!
Cô mở to mắt, vì vừa nãy đang mở miệng nên anh lấy nó làm đà, đưa lưỡi càn quấy trong không miệng của cô.
Khắp nơi đều là mật ngọt, là mùi hương của cô, anh thèm khát muốn nuốt hết mọi thứ của cô chỉ để anh sở hữu riêng trong lòng.
Hiểu Phù bị anh dồn ép, bị anh cuồng bạo xâm chiếm lấy đôi môi mỏng đến hô hấp khó khăn.
Mọi dưỡng khí trong lồng ngực đều bị hút lấy khiến cho đầu óc của cô mơ hồ, cả thân người loạng choạng đổ vào lòng anh, càng thuận thế để cho Vương Đề Hiền ôm lấy càng thêm chặt.
Đến khi cô tưởng như mình sắp bị anh ép đến ngạt thở, thì lúc đó anh mới thả cô ra.
Từ cánh môi của hai người kéo ra một sợi chỉ bạc óng ánh dưới ánh đèn, đủ để biết họ đã hôn lâu đến mức nào.
Vương Đề Hiền còn chưa hoàn hồn sau sự ngọt ngào đang bao phủ bên trong khoang miệng ấy, bên má đã nhói lên một cú đau điếng.
“Tên thần kinh!”
Hiểu Phù phẫn nộ giáng xuống má anh một cái bạt tai.
Cái tát ấy cô dùng hết lực, không khỏi khiến cho lòng bàn tay đau ran nhức nhối, run rẩy.
Hiện giờ, trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông trưởng thành đã in hằn một vết bầm đỏ rất sâu, tưởng như sắp toác ra cả máu.
Nhưng anh không quan tâm tới vết thương trên khuôn mặt của mình, thấy cô siết chặt lấy nắm tay bỏng rát, anh vội vã nâng tay cô lên xoa nhẹ.
“Đau không em? Anh xin lỗi…”
“Cút ra!”
Hiểu Phù đẩy mạnh người của Vương Đề Hiền tránh sang một bên khác rồi nhanh chóng mở cửa phòng, bước ra bên ngoài hành lang, đi xuống dưới tầng.
Cô không hề nhìn ra đằng sau, không hề để tâm đến cánh tay anh đang dừng lại bất động ở trên không khí.
Đôi mắt của Vương Đề Hiền tối lại âm u, trước khi cô đi hẳn, anh đã gắng giữ được giọng nói bình tĩnh.
“Cuối tuần này ông nội nói muốn chúng ta về thăm, anh muốn em đi cùng anh.
”
Hiểu Phù không trả lời, cô chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục rời đi, biến mất khỏi tầm mắt của anh.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook