Anh Không Thương Em Đâu Anh À!
50: Gọi Cho Vợ Tôi Ở Nhà Đi


“Về phần dự án mới, tôi sẽ phân chia cho mọi người một số lĩnh vực và việc làm phải để tâm.”
Vương Đề Hiền ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc, vươn tay mở túi đựng tập hồ sơ của anh.
Đột ngột, đôi mắt của anh mở trợn sững sờ.
Không có.

Tập tài liệu liên quan đến công việc của anh không có ở trong cặp.
Rõ ràng ngày hôm qua anh đã chuẩn bị vô cùng cẩn thận, trí nhớ của anh vẫn chưa đến độ giảm sút, không thể là để quên được.
Nếu vậy, thì chỉ có thể là Hiểu Phù đã lấy của anh thôi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Mỗi lần như vậy, đều là để cho cô được cái cớ hợp lí để đến công ty anh, dò xét xem anh đang làm gì.

Người thư kí đứng bên cạnh nhìn anh đột nhiên mím chặt môi, một bên tay chật vật đỡ lấy trán, thấy lạ mà hốt hoảng hỏi.
“Vương tổng, ngài có chuyện gì sao?”
“Gọi cho vợ tôi ở nhà đi.”
“Dạ?” Người thư kí không hiểu.

Đang họp ở công ty, tại sao lại gọi về cho vợ?
“Nói với Hiểu Phù, tôi để quên tập tài liệu ở nhà rồi.”
Điện thoại ở trong tay đột nhiên rung lên, Hiểu Phù khẽ nhoẻn miệng cười, vừa lúc cô đếm đến số 0.
Một đầu ngón tay thon dài di chuyển ấn nhận cuộc gọi, thong thả đưa lên tai nghe.
Dù biết trước anh đã biết rất rõ đây là trò do cô bày ra, nhưng Hiểu Phù vẫn giả ngơ như không, thể hiện sự bất ngờ khi được anh gọi về.
“Đề Hiền? Anh gọi về cho em có việc gì à? Tưởng anh đang có cuộc họp gấp chứ?”
“Hiểu Phù…”
Ở bên kia đầu máy, cô có thể nghe thấy tiếng anh mang đậm sự bất lực và nhượng bộ.
“Hiểu Phù, em biết rằng anh gọi về cho em để làm gì mà?”
Hiểu Phù cắn môi, đôi mắt hơi nheo lại.
“Anh đợi chút.”
Nói xong, cô tắt máy.

Bộ đồ mặc để ra ngoài đã thay xong, chìa khoá xe ô tô cũng đã cầm rồi.

Cô chỉ lấy tập tài liệu được dựng trong một chiếc túi cúc, giày cao gót bước đi lộp cộp va lên sàn nhà lạnh cứng, đi tới garage.

Biệt thự của anh được xây ở trên quãng đường đi chỉ cách xa công ty anh một khoảng, hướng đường tiện lợi nên cô chỉ mất chừng mười năm phút là đã tới nơi.

Bước vào trong sảnh chính bên dưới tập đoàn Vương thị, hầu hết tất cả những người nhân viên ở đây đều đã biết cô là phu nhân Vương tổng nên đều cung kính cúi đầu chào.
Cô cũng mỉm cười lại với họ, thẳng hướng bước vào trong thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.

Ở đây, cô nhập một hàng mật khẩu lên bảng điều khiển.
Cửa thang máy đóng lại, đưa cô lên thẳng phòng của tổng giám đốc.
Cốc cốc cốc!
Không cần có người bên trong trả lời, Hiểu Phù đã thể đẩy cửa bước vào.
“Đề Hiền, tài liệu mà anh cần, em mang đến rồi đây.”
Vương Đề Hiền nhìn thân ảnh của vợ mình càng lúc càng tiến tới gần hơn, khi tưởng như cô sắp tiến sát áp vào người anh, thì bỗng dưng cô dừng lại.
Cánh tay cô vươn đến chiếc túi đựng tài liệu, nhưng khi anh đón lấy, cô bỗng nhiên rụt tay trở về.
Một bên chân mày của anh khẽ nhướng lên, nghiêng mắt nhìn cô cười cười.
“Hiểu Phù, em muốn anh làm gì cho em sao?”
“Em muốn anh hôn em.”

Trước lời nói đột ngột này của cô, Vương Đề Hiền bất ngờ đến hơi sững người lại.
Nhưng anh vẫn đáp ứng.
Vương Đề Hiền đứng lên rời khỏi ghế làm việc, một tay ôm vào eo cô, một tay luồn ra sau gáy, ấn Hiểu Phù rướn đến người mình.
Cánh môi anh nhẹ nhàng đặt xuống môi cô, hôn không dùng lưỡi.
Bỗng nhiên Hiểu Phù víu vào cổ anh, đầu lưỡi cô cậy răng anh ra mà mạnh mẽ lại hớp hồn bắt anh phải dây dưa cùng cô.
Khi Vương Đề Hiền còn chưa kịp phòng bị trước sự chủ động đến đột ngột này của Hiểu Phù, bỗng nhiên cánh cửa phòng làm việc vang lên những tiếng gõ nhè nhẹ.
Tiếp theo đó là Lãnh Ái Hy - một trong những người thư kí của anh bước vào.
“Vương tổng, tôi đã giúp anh soạn lại những bản kế hoạch tháng này…”
Lãnh Ái Hy ngẩng đầu lên, đập mạnh vào mắt cô ta chính là cảnh tượng thân mật của hai người.
Miệng của cô ta trong vô thức hé ra, tập giấy trên tay cũng rơi lộp bộp xuống dưới đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương