Nam Viên vốn có tiếng là người không dễ ở chung.
Trong giới không có người nào không biết, Nam Viên ghét nhất là quy tắc ngầm, dù là nam hay nữ, đều sẽ không có cái kết tốt.
Chu Vân Vân dĩ nhiên cũng nghe qua tin đồn này, nhưng ả tuổi trẻ khí thịnh, từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa nhỏ, tự nhiên là không tin tin đồn này. Cho nên liền dựa vào quan hệ của cha mình, buộc Niếp đạo phải tạo cơ hội cho ả gặp được Nam Viên, tốt nhất là có thêm cơ hội tiếp xúc thân mật và vân vân. . . . . .
Nhưng từ khi gặp mặt đến giờ, Nam Viên ngay cả cái liếc mắt cũng chưa cho ả.
Nam Viên túm Tần Thu vào phòng, Chu Vân Vân bị coi nhẹ, trên mặt một trận hồng một trận trắng, giẫm giẫm gót chân đi lên.
Niếp đạo liếc nhìn Chu Vân Vân một cái, cũng đi theo vào phòng.
Tiếc cho một Omega xinh đẹp, thích ai không thích, lại đi coi trọng Nam Viên.
Nam Viên cũng không giống mấy hộ hoa sứ giả trước kia của ả, gia thế của ả nhìn thì có vẻ hiển hách. Nhưng Nam Viên kém sao? Lại còn muốn trèo cao, dựa vào ngoại hình cùng giọng hát mà ngang ngược, trong đám người ái mộ của Nam Viên còn ít sao?
Có lời đồn rằng "Đại tỷ" từng tỏ tình với Nam Viên, nhưng lại bị Nam Viên không chút khách khí cự tuyệt. So về đẹp, Chu Vân Vân có thể so với đại tỷ càng đẹp hơn sao?
Về phần giọng hát, Niếp đạo nhớ tới buổi chiều Nam Viên hát bài ca kia. Chỉ sợ so với Chu Vân Vân mới xuất đạo này, càng xuất sắc hơn đi?
Niếp đạo âm thầm cười trộm. Xú nha đầu này quá kiêu ngạo, tuổi không lớn, nhưng tính tình thật ngang ngược, thế nhưng còn dám lấy cha mình uy hiếp gã!
"Ghi hình tối nay, chủ yếu là để mọi người ôn lại một chút kỉ niệm của tuần vừa qua, sau đó là trước cuộc thi cuối cùng có thể thả lỏng một chút, mọi người có thể dự đoán trước, bản thân ngày mai có thể thi được bao nhiêu điểm. Theo xếp hạng, có thưởng có phạt!"
Niếp đạo đã an bài xong kịch bản của đêm nay, mọi người gật đầu xác nhận.
Chu Vân Vân ở bên cạnh Nam Viên, nhìn chằm chằm vào Nam Viên, nhưng đối phương từ đầu đến cuối chưa từng cho ả một ánh mắt.
"Chuẩn bị bắt đầu ghi hình! Mọi người chuẩn bị!"
Camera khởi động máy.
Mọi người tụ thành một mâm, đều lộ ra nụ cười thoải mái. Giống như thật là một đám học sinh sắp được giải thoát.
Camera nhắm vào mỗi một khách mời, chụp cận cảnh.
Cuối cùng ống kính rơi xuống người Chu Vân Vân.
Thanh âm Niếp đạo đúng lúc vang lên: "Hoan nghênh vị khách mời đặc biệt buổi liên hoan đêm nay của chúng ta -- Chu Vân Vân!"
"Vân Vân là con gái của thiên hậu Chu Viện, vừa mới xuất đạo vào năm ngoái, phát hành album đầu tiên là 《 Vọng vân chi tình 》, mặt khác Vân Vân cũng từng là học sinh của G đại, năm trước vừa mới tốt nghiệp!"
Chu Vân Vân nở một nụ cười ngọt ngào về phía màn ảnh.
"Chào mọi người ~ Tôi là Chu Vân Vân ~"
Chu Vân Vân dưới dạy dỗ của mẹ, đã sớm am hiểu phải làm sao để phơi bày mị lực trước màn ảnh, huống chi Nam Viên còn đang ở ngay bên cạnh, ả muốn cho Nam Viên chìm đắm trong mị lực của mình, sẽ quỳ gối dưới váy ả giống như những người theo đuổi ả trước kia.
Niếp đạo ra hiệu cho Chu Vân Vân hát một bài trước mặt mọi người.
Chu Vân Vân vui vẻ gật đầu, máy ghi âm ở bên cạnh phát nhạc, là ca khúc chủ đề trong album của Chu Vân Vân.
Đáng tiếc, vì đưa lưng về phía màn ảnh, Chu Vân Vân căn bản không phát hiện ra, ánh mắt của Nam Viên một chút cũng chưa từng dừng ở trên người ả.
Nam Viên hơi hơi nghiêng đầu, dư quang nơi khóe mắt dừng ở cái ót của Tần Thu.
Tần Thu đứng ở phía trước một chút, theo góc độ của Nam Viên, vừa vặn có thể nhìn thấy cái gáy trơn nhẵn của Tần Thu, xuống chút nữa, khối tuyến thể thần bí bị cổ áo che đậy, tản ra hương bạch lan ngọt ngào.
Nam Viên mơ hồ nhớ đến thời điểm răng nanh cắn vào mạch máu, còn có xúc cảm khi chạm vào khối tuyến thể kia.
Cách lâu như vậy, tin tức tố hắn để lại trong thân thể Tần Thu đã sớm bị phai nhạt.
Thật muốn lại cắn thêm một miếng nữa!
Nam Viên cảm thấy răng có chút ngứa, nhịn không được liếm liếm hàm răng.
Tần Thu không chú ý tới sau lưng có người đang ôm suy nghĩ muốn tuyến thể của mình, cậu còn đi theo những khách mời khác, cười ha hả nghe hiện trường ca hát của Chu Vân Vân.
Một bài hát này dừng lại, Tần Thu cùng các vị khách mời khác cùng nhau vỗ tay.
Tuy rằng, Tần Thu không quen nhìn Chu Vân Vân, bởi vì ánh mắt Chu Vân Vân nhìn Nam Viên quá mức trần trụi.
Nhưng quả thật Chu Vân Vân hát không tệ, nghe nói là người mẹ thiên hậu kia của ả tự biên khúc điền từ, lại tự tay dạy dỗ ả, hậu kỳ chế tác cũng là do cha ả dùng giá cao mời đoàn đội chuyên nghiệp đến.
Về chất lượng, album ra mắt của Chu Vân Vân đích thật không tồi.
Đáng trước, thời điểm phát hành album vào năm ngoái, Chu Vân Vân không tìm đúng thời điểm tốt, đụng phải thời điểm một vị đại lão trong giới âm nhạc phát hành album, cuối cùng bị chèn ép đến thê thảm, doanh số tiêu thụ hoàn toàn không đạt được như mong muốn.
Chu Vân Vân hát xong, nghe xung quanh nhiệt liệt vỗ tay thì nội tâm kích động không thôi, mặt đỏ rần, ra vẻ khiêm tốn nói: "Để mọi người chê cười rồi ~"
Sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Nam Viên: "Nam ca hát mới thật thật là dễ nghe, buổi chiều ở trường học nghe được, tôi còn tưởng là vị ca sĩ tiền bối nào ấy chứ!"
Nam Viên liếc mắt nhìn ả một cái, có chút khó chịu.
Nhưng hiện tại đang ghi hình, hắn không muốn làm cho mọi chuyện trở nên bế tắc, vì thế nhàn nhạt đáp lại một câu: "Tôi không biết hát."
Chu Vân Vân cười ha hả: "Nam ca nói đùa rồi! Anh hát dễ nghe như vậy, có chỗ nào giống không biết hát chứ?!"
Nam Viên liếc nhìn Tần Thu một cái: "Tôi hát không tốt, còn không bằng Tần Thu chơi đàn ghi-ta rất tốt."
"Ơ?" Tần Thu ngẩn người. Ủa sao tự dưng đổ lên người cậu làm gì?
Chu Vân Vân khinh thường liếc Tần Thu một cái.
Chơi đàn ghi-ta rất tốt?
Cái cớ gì đây?
Buổi chiều Tần Thu chơi đàn ghi-ta kia, chỉ có thể nói là không làm lỗi. Vừa nghe liền biết là dân nghiệp dư.
Niếp đạo ở bên cạnh ồn ào: "Đúng đúng đúng, Tần Thu chơi đàn ghi-ta rất tốt, Nam Viên hát cũng rất tốt! Thật sự không nghĩ tới, Tần Thu cậu thế nhưng biết chơi đàn ghi-ta đấy? Vẫn nghe nói cậu là bạch si âm nhạc đấy?"
Trước kia khi Tần Thu tham gia phỏng vấn, hát cho fan nghe một bài, kinh vi thiên nhân(*), từ nay về sau, mặc kệ là trường hợp gì, fan cũng không dám khuyên cậu mở miệng hát nữa. Biệt hiệu Tần Thu bạch si âm nhạc cũng từ đó mà truyền lưu tới tận bây giờ.
(*)Đại khái là knh ngạc khi nhìn thấy gì đó. Ở đây có lẽ là ám chỉ trên đời này có người hát dở như Thu Thu sao đó =))
Tần Thu bất đắc dĩ cười nói: "Tôi quả thật không biết hát, không có biện pháp, vốn trời sinh ngũ âm không được đầy đủ mà, đàn ghi-ta là thời điểm còn đi học học cho vui thôi, luyện được hai năm, chơi không được tốt lắm."
Nam Viên đột nhiên hạ mắt, ghé sát vào lấy lòng cười: "Không sao, cậu có thể đệm nhạc cho tôi, tôi sẽ hát!"
Trong nháy mắt không khí trở nên ám muội.
Ngay cả những người khác cũng nhận ra một tia không bình thường.
Trong giây lát có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Niếp đạo mắt thấy không thích hợp, vội vàng ứng biến: "Anh Nam cùng Tần Thu quan hệ không tồi nha! Hay là sắp tới thành lập một nhóm đi?"
Tần Thu lấy lại tinh thần, thuận lý thành chương tiếp lời Niếp đạo: "Được thôi, đến lúc chúng tôi ra album, Niếp đạo ngài nhất định phải chiếu cố chúng tôi nha!"
"Được, được!"
Phong ba nho nhỏ dễ dàng bị cho qua.
Chỉ có Nam Viên còn đang nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tần Thu, nhìn thấy vết phiếm hồng bên tai của cậu.
Không hài lòng với sự có lệ của cậu, cũng không vừa lòng bản thân xúc động.
Dĩ nhiên ở thời điểm đang ghi hình xúc động nói ra những lời như vậy, nhưng người khác đều sẽ hoài nghi đi?
Nhưng hắn chính là luyến tiếc dời đi ánh mắt. Đại khái là hôm nay khi hát bài tình ca kia cho Tần Thu, hắn phá lệ không giữ được tự chủ, hắn muốn biết câu trả lời của Tần Thu.
Tần Thu cúi đầu, không dám nhìn Nam Viên.
Cậu quả thật sắp bị Nam Viên dọa khóc.
Người này làm sao dám nói ra loại chuyện này trước máy quay chứ hả? Không sợ bị người khác hiểu lầm sao? Nếu đoạn này về sau được phát sóng, còn không phải bị fan hiểu lầm thành ý tứ khác?
Trái tim Tần Thu không khống chế được mà đập kịch liệt.
Cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm máy quay, tích cực tham gia buổi ghi hình đêm nay.
Niếp đạo: Mọi người đến đây phát biểu cảm nghĩ về năm ngày học tập vừa qua nào!
Nhóm khách mời: Làm cho tôi kinh ngạc nhất chính là anh Nam, bộ phim đầu tiên của anh ấy thật sự là làm cho tôi kinh diễm, khi đó anh Nam hẳn là mới 22 tuổi đi, thế nhưng lại có thể diễn ra nam nhân nghèo túng một cách hoàn mỹ như vậy.
Tần Thu: Điều làm tôi xúc động nhất đó chính là G đại vẫn như trước kia nha! Ba năm không thấy, cảm giác cũng không có gì biến hóa, vẫn là cùng trước kia giống nhau, bầu không khí học tập sôi nổi, chất lượng học sinh ngày càng cao, thời điểm tôi và anh Nam đi làm nhiệm vụ, cũng không có học đệ học muội nào quấy rầy!
Nam Viên: Đều tốt.
Mọi người: . . . . . .
OKE! Anh nói tốt chính là tốt!
Niếp đạo: Ngày mai sẽ tiến hành cuộc thi cuối cùng, tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt chưa?
Nhóm khách mời: Có chút khẩn trương, mấy ngày nay nắm chắc vài tư liệu, hy vọng cuộc thi ngày mai có thể đơn giản một tý!
Tần Thu: Nhiệm vụ năm ngày qua chúng tôi đều thuận lợi hoàn thành, đều đã nắm hết tất cả câu hỏi, nếu còn thi không tốt, tôi chính là kẻ ngốc hết thuốc chữa!
Nam Viên: Ừ, đáp án đều thu thập đủ.
Làm tổ duy nhất hoàn thành tất cả nhiệm vụ, nắm được tất cả câu hỏi, Tần Thu và Nam Viên đối với cuộc thi ngày mai, vẫn là rất có tự tin.
Hỏi xong vấn đề, Niếp đạo vỗ tay một cái, nhân viên phục vụ đã chờ sẵn ở bên ngoài từ lâu lập tức bưng các loại thức ăn mỹ vị tinh xảo đưa vào phòng.
Một bàn đầy món ngon, nháy mắt được dọn ra.
Niếp đạo ra hiệu, Tiểu ca ca Camera quay cận cảnh từng món ăn.
Bài hát của Chu Vân Vân lại vang lên, trong cảnh quay cuối cùng là tất cả khách mời đồng loạt hướng về phía bàn ăn.
Cắt!
Niếp đạo cười tủm tỉm: "Tốt lắm, ghi hình đêm nay đã xong, mọi người yên tâm ăn cơm đi!"
Mọi người hoan hô một tiếng, chân chính nhào về phía bàn ăn.
Tần Thu tuy rằng trước đó có ăn qua một chút bánh gạo, nhưng lúc này vẫn là bị một bàn đồ ăn tinh xảo kích thích đến đói bụng. Đi theo mọi người công kích đồ ăn.
Vùi mình trong món ngon mỹ vị hơn nửa ngày, Tần Thu mới ngẩng đầu lên ợ một cái.
Đột nhiên có cảm giác bên người có điểm vắng vẻ, giống như thiếu cái gì đó.
Nam Viên đâu?
Tần Thu nhận ra Nam Viên không ở đây.
Còn một người nữa, Chu Vân Vân cũng không thấy.
Hô hấp của Tần Thu cứng lại, trong lòng một trận căng thẳng.
Tần Thu đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ở cuối hành lang, gần WC.
Nam Viên cầm thuốc lá, trên mặt rút đi ngụy trang, lộ ra bản sắc thô bạo.
"Cách tôi xa một chút, đừng làm tôi ghê tởm!"
"Ghê tởm?" Chu Vân Vân thét chói tai, "Anh dám nói tôi ghê tởm?"
Nam Viên cười nhạt: "Thu hồi tâm tư với tin tức tố của cô đi, mùi hương này thật sự quá ghê tởm!"
Sắc mặt tức giận của Chu Vân Vân tái nhợt.
Ở chỗ ngoặt. Có thân ảnh dừng lại cước bộ sau khi nghe thấy âm thanh.
"Nam Viên! Anh đừng có mà quá đáng!" Ngực Chu Vân Vân phập phồng kịch liệt, tin tức tố của ả cũng bởi vì phẫn nộ mà khó kiềm chế lan rộng ra ngoài.
Nam Viên cau mày, lui về sau mấy bước.
Hành động này lại kích thích trái tim Chu Vân Vân.
Cái gì thích đều tan thành mây khói, chỉ còn lại tràn ngập lửa giận cùng tâm trả thù cuồn cuộn.
Chu Vân Vân không chỉ không thu liễm tin tức tố của mình, mà ngược lại còn xông lên ôm lấy Nam Viên, đem tin tức tố của mình cọ lên người Nam Viên.
___________________________
Bánh bao:
Hi mọi người, mình đã trở lại rồi đây.
Rất xin lỗi vì sự chậm trễ này, mấy tuần qua việc học tra tấn quá mọi người ạ T.T
Vốn định thứ 7 sẽ đăng nhưng cuối cùng lại làm không kịp nên bị dời sang ngày hôm qua mất rồi.
Mong mọi người có thể thông cảm cho sự chậm trễ này.
Chúc mọi người đọc vui vẻ ~ Hẹn gặp lại vào một ngày rảnh rỗi nào đấy :<

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương