Trước khi dùng bữa, Thẩm Dục nhìn một bàn đầy đồ ăn, lại nhìn thấy ánh mắt nóng lòng của Nguyễn Viên, anh hỏi cô: “Không phải con gái đều thích chụp ảnh trước bữa ăn sao?”
Nói xong, anh liền lấy điện thoại ra, cười nói: “Anh thích sống tĩnh lặng nhưng mà hôm nay anh lại muốn chụp hai bức hình, em có thấy phiền không?”
Thật ra, anh nhìn thấy cô muốn cầm điện thoại lên chụp hình, nhưng cô lại ngại.

Vì thế anh quyết định mở lời trước cho cô bớt ngại.
Nguyễn Viên gật đầu, nói nhỏ: “Em không ngại đâu”.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, mỉm cười rồi chụp vài tấm hình.

Nhân lúc đó, Thẩm Dục liền chụp lại cảnh cô đang chụp ảnh.
Đồ ăn ngon cùng với người đẹp đều ở đây, nhưng vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.

Anh giả vờ thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, đặt điện thoại lên bàn.
Nguyễn Viên chụp từng bức ảnh rồi chỉnh sửa, sau đó chia sẻ cho bạn bè trên Wechat.
Sau đó cô đăng lên trang cá nhân QQ.
Nguyễn Viên ở ngoài đời thực và ở trên mạng hoàn toàn tách biệt, Wechat là thế giới phản ánh mối quan hệ ngoài đời thực, còn QQ là thế giới trên mạng.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ dung hòa Wechat và QQ làm một.
Đồ ăn đêm nay thật đẹp mắt, thật ngon, hơn nữa phong cách trang trí trên bàn cũng rất đẹp.
Nguyễn Viên không nhịn được nên chia sẻ lên cả QQ lẫn Wechat.
Thẩm Dục quay trở lại phòng sau khi đã thanh toán xong, anh hỏi cô: “Em có muốn đi dạo bờ sông một chút không?”
Anh biết, tối nay, cô ăn được khá nhiều, nếu cô ấy vẫn tiếp tục ngồi đây thì rất khó tiêu cơm.
Nguyễn Viên gật đầu, cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi với Thẩm Dục.
Vừa mới đi khỏi phòng C1, Nguyễn Viên đi theo Thẩm Dục, đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: “Nguyễn Viên?”
Nguyễn Viên dừng lại, Thẩm Dục cũng đứng lại, xoay người đứng bên cạnh cô.
Nhìn người vừa gọi đang đi tới, Nguyễn Viên không nhịn được thở dài một tiếng.
Người ta đều nói, trong cuộc đời này, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Bao gồm cả viết ngôn tình, cho dù cốt truyện ra sao, thì tất cả đều sẽ xuất hiện một nữ phụ độc ác.

Nói đúng hơn thì, Đới Lệ chính là nữ phụ độc ác nhất trong những năm cao trung(1) của Nguyễn Viên.
Dù sao thì đã trôi qua lâu như vậy, Đới Lệ ở trong cuộc sống của Nguyễn Viên đã sớm biến mất, tính tình của cô cũng vì người này mà được mài dũa rất nhiều.

Nếu có thể khách sáo một chút thì có lẽ cô thật sự rất biết ơn Đới Lệ.
Nguyễn Viên cười nhạt: “Đã lâu không gặp”.

Khách sáo và xa cách.
Thẩm Dục im lặng quan sát thái độ của hai cô gái, anh biết, lúc này không phải là lúc anh lên tiếng.
Bên cạnh Đới Lệ là một người đàn ông, mặc tây trang đi giày da, vừa nhìn đã biết là một tinh anh của xã hội.

Đới Lệ đang nắm tay anh ta, thoạt nhìn, có vẻ hai người rất thân thiết.
“Đã hai năm kể từ khi bọn mình tốt nghiệp cao trung vẫn chưa gặp lại nhau.

Hai năm qua cậu thế nào? Có khỏe không? Tớ rất nhớ cậu”.
Giọng điệu của Đới Lệ lộ rõ vẻ quan tâm đến Nguyễn Viên.

Có lẽ ai nghe thấy cũng đều có cảm giác hai người rất thân thiết.
Có lẽ sự thật đúng là như vậy.

Vào năm đầu tiên ở cao trung, Nguyễn Viên, Đới Lệ và một người nữa tên là Phó Quyên, ba người từ từ làm quen, sau đó trở thành bạn.

Cả ba người đều cảm thấy tình cảm của họ rất tốt đẹp, rất vui vẻ, vì vậy họ thường xuyên trao đổi, đi chơi.

Từ đó, ba người họ trở thành bạn thân.
Học kỳ đầu tiên của năm nhất cao trung, ba người cùng nhau học tập, thành tích của cả ba đều nằm trong top 10 của lớp.

Nhưng không hiểu sao thành tích của Nguyễn Viên càng lúc càng trượt dốc.
Sau khi mẹ Nguyễn Viên và chú Lâm kết hôn, cô thường xuyên mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy bố xuất hiện trong giấc mơ, cả mặt ông đầy máu, nở nụ cười dữ dằn rồi nói với cô: “Mẹ con đã phụ bạc bố”.
Nguyễn Viên không ở trong khu nội trú trong trường, vì vậy, trong suốt những năm cao trung, cô đều là học sinh ngoại trú.
Đoạn thời gian đó, tinh thần cô giảm sút nghiêm trọng.

Để có thể giải tỏa cảm xúc tiêu cực, cô bắt đầu viết tiểu thuyết.
Thành tích bị trượt dốc nghiêm trọng như vậy, trong lòng cô cũng rất buồn.

Vị trí ngồi trong lớp đều dựa vào thành tích để phân, nên vị trí của Nguyễn Viên từ bàn đầu bị rơi thẳng xuống bàn cuối lớp.
Trong khi Phó Quyên là một người rất dễ mềm lòng thì ánh mắt Đới Lệ nhìn cô lúc đó làm cho Nguyễn Viên cả đời này đều không quên được.
Ánh mắt đó mang theo sự khinh miệt, coi thường.
Đến cả Phó Quyên cũng cảm thấy nói chuyện với Nguyễn Viên là một sự sỉ nhục.
Ngồi ở bàn cuối, cô quen biết Tiết Linh Quân, sau đó hai người làm bạn cùng bàn suốt ba năm cao trung.
Tiết Linh Quân đứng thứ 2, còn cô xếp thứ 6, đều từ dưới đếm lên.

Hai người ngồi cạnh nhau, nhìn điểm số trên bài kiểm tra, không nhịn được bật cười.
“Không hiểu sao tớ có thể đạt được thành tích như vậy nữa, ha ha” cả lớp quay người nhìn về phía Nguyễn Viên.

Thật ra, cô cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng.
Tiết Linh Quân là một người thích cười, cô cũng rất muốn bản thân thi được điểm cao, nhưng chủ yếu là do năng lực học tập của cô quá kém.
Không có cách nào để tập trung học bài thì khỏi học còn hơn.
Nguyễn Viên làm sao bỏ qua bạn cùng bàn là Tiết Linh Quân được chứ.
Trong lòng cô tồn tại một sự uất ức, cô muốn đem hai người kia đạp dưới chân.

Cô không phải là thánh nữ, cũng không phải là bạch liên hoa bị người khác bắt nạt chỉ biết khóc lóc.

Điều duy nhất cô có thể làm là nỗ lực hết sức.
Lôi kéo Tiết Linh Quân cùng nhau học tập, Nguyễn Viên không còn thời gian để ý đến chuyện của mẹ và chú Lâm nữa.
Đến cả tin nhắn cô cũng không gửi, dù sao cũng không có ai quan tâm.
Cuộc sống của họ, cô không thể quản nổi, nhưng tương lai của cô, họ cũng không có quyền lên tiếng.
Thành tích của Tiết Linh Quân được Nguyễn Viên kéo lên.

Qua hai lần thi tháng, cô nhìn thành tích của bản thân ở vị trí 42, cô cảm động đến mức xém tí bật khóc.
“Bạn cùng bàn thân mến, cậu đúng là thần tiên rồi, ngay cả một đứa học kém như tớ mà cậu cũng có thể kéo lên theo”.
Nguyễn Viên đạt được thành tích đứng thứ 23, chủ nhiệm lớp muốn cô lên ngồi bàn thứ ba nhưng cô đã từ chối.
Ngồi bàn cuối không phải là không có điều tốt, chỉ là hơi ồn ào chút thôi, nhưng không khí thì vui vẻ hơn so với ngồi bàn đầu, bàn hai nhiều lắm.
Nguyễn Viên cảm thấy rất thoải mái.
Trong kỳ thi cuối kì, Nguyễn Viên leo lên vị trí thứ nhất.


Ngày ngày, Tiết Linh Quân ở dưới sự đàn áp, ép buộc của Nguyễn Viên, cũng đạt được vị trí thứ 8.
Trải qua một học kỳ, Tiết Linh Quân đã học tập được rất nhiều phương pháp học tập của Nguyễn Viên, vì thế việc học đối với cô dễ dàng hơn một chút, không còn vất vả, khó khăn như trước nữa.
Nếu nói ai là người lội ngược dòng thành công nhất thì người đó chính là Tiết Linh Quân.
Học kỳ thứ 2 bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm muốn Nguyễn Viên chọn một người làm bạn cùng bàn.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Nguyễn Viên chọn Tiết Linh Quân.
Đới Lệ và Phó Quyên ngồi ở bàn bên phải, cô nhìn thấy hai người đó rồi nói với Tiết Linh Quân: “Bọn mình đổi vị trí đi, tớ thích ngồi bên trái”.
Tiết Linh Quân gật đầu, cô không hiểu mâu thuẫn giữa ba người bọn họ, vì thế, cô rất vui vẻ cùng nhau học tập với Nguyễn Viên.
Nguyễn Viên rất ít khi nói chuyện với Đới Lệ và Phó Quyên nhưng hai người đó cứ cố tình bắt chuyện với cô.

Nguyễn Viên chỉ có thể cười lạnh, ngoài mặt vẫn nở một nụ cười lịch sự, dù sao cô đến trường là để học, không phải đến để kết bạn.
Nếu muốn nói người thật lòng đối xử tốt với cô thì chỉ có Tiết Linh Quân.
Từ lâu, Tiết Linh Quân đã nhìn ra, Nguyễn Viên đối với hai người kia rất xa cách.

Vì thế, cô đã chủ động bước ra chắn mọi đả kích, từ ngấm ngầm cho đến công khai, đến từ phía Đới Lệ để bảo vệ Nguyễn Viên.
Tình bạn giữa Nguyễn Viên và Tiết Linh Quân càng lúc càng tốt đẹp.

Dù cho hai người kia lâu lâu vẫn thường tìm cách phá hoại, khích đểu để chia rẽ tình bạn, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng giải quyết từng chuyện.
Tốt nghiệp cấp ba xong, Nguyễn Viên và Tiết Linh Quân đi học ở thành phố B, cũng từ đó Nguyễn Viên không còn gặp lại Đới Lệ.
Cho đến tận ngày hôm nay mới gặp lại …
“Đã lâu không gặp, tớ nhớ lúc trước cậu học đại học ở thành phố B, đúng không? Tại sao cậu tới thành phố C lại không nói với tớ, không lẽ tớ là người không lễ độ, thân thiện rồi” Nguyễn Viên nở nụ cười tiêu chuẩn, đúng mực.

Cô và Đới Lệ đến số điện thoại của nhau còn không có, nếu Đới Lệ có thể liên lạc với cô mới là lạ đấy.
Đới Lệ cúi đầu cười, quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh rồi nói: “Bạn trai tớ ở đây, cho nên tớ cũng đến nơi này”.
Ánh mắt của người đàn ông khi nhìn thấy Nguyễn Viên liền bất động, cứ nhìn mãi.

Nguyễn Viên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh ta, nhưng cô giả vờ như không biết.
“Chúc mừng cậu, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh học trưởng Lý của hội học sinh đấy” Đới Lệ lúc đó vì yêu đương với bí thư hội học sinh mà bị phạt rất nặng.
Nụ cười của Đới Lệ từ từ hạ xuống, cô không biết phải nói gì nhưng người quản lý có mái tóc màu vàng ngay lúc này lại đi tới, giọng nói chứa sự tôn trọng: “Thưa hai tiểu thư, nhà hàng gần đây mới mở một quầy bánh ngọt.

Không biết hai cô đây có muốn ăn thử một chút không? Mong hai cô hãy bình tĩnh, bớt nóng, bớt nóng”.
Tuy rằng ngoài mặt hai cô gái rất lịch sự, khách khí với nhau, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy gươm đao, đối chọi gay gắt nhìn qua không khác gì cảnh tượng trong các bộ phim cung đấu.
Thẩm Dục không nhịn được cười ra tiếng, người đàn ông đứng bên cạnh Đới Lệ có ánh mắt rất sắc, dời ánh mắt từ trên người Nguyễn Viên qua người Thẩm Dục, nhíu mày lại.
“Anh đây không phải là cậu chủ nhỏ Thẩm Dục sao?” Hắn rất nhẹ nhàng, thận trọng dò hỏi.
Thẩm Dục chậm rãi thu lại ý cười, người đàn ông trước mặt này anh chưa bao giờ gặp, hơn nữa còn là bạn trai của Đới Lệ, vừa nãy còn nhìn Nguyễn Viên chằm chằm.


Vì thế ấn tượng của tên đàn ông này đối với anh là: Chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Gia giáo, kỷ luật của gia đình anh vẫn gật đầu, sau đó nói một câu: “Chào anh”.
Không có bậc thang để xuống, sắc mặt Đới Lệ càng lúc càng khó coi, Nguyễn Viên vẫn rất tự nhiên xoa mái tóc.
Hai người bây giờ không còn lời gì để nói với nhau nữa, dù sao cũng chẳng có gì để nói.
Người đàn ông mặc đồ tây mang giày da tên là Liễu Quan, hắn là trưởng một bộ phận của tập đoàn RS, cũng coi như là một người thành công, được rất nhiều cô gái yêu thích, theo đuổi.
Liễu Quan định nói gì đó, Thẩm Dục đương nhiên hiểu được tâm tư của hắn, liền nói trước chặn đứng ý nghĩ của hắn: “Tôi và bạn gái còn có việc, không thể nói chuyện tiếp được nữa, xin lỗi nhé”.
Nói xong anh nhìn Nguyễn Viên, thấy cô cười khẽ.

Tay của Thẩm Dục để sau lưng Nguyễn Viên, nhưng anh lại không đụng vào người cô.

Rõ ràng là một bộ dạng bảo vệ người yêu, hai người cứ như vậy rời khỏi đó.
Đới Lệ trừng mắt với Liễu Quan, nhưng cô ta cũng không biết phải nói gì.
Dù sao cũng là cô ta theo đuổi Liễu Quan, cô ta cũng không có cách nào để tức giận với Liễu Quan.
Rời khỏi nhà hàng, Thẩm Dục cũng không quay đầu nhìn lại.

Sau khi lên xe, anh chủ động nói chuyện với cô: “Khi nãy, anh vừa nói em là bạn gái anh, em sẽ không giận đấy chứ?”
Dáng vẻ bây giờ của anh nhìn thoáng qua rất căng thẳng, Nguyễn Viên lắc đầu: “Em không giận đâu, em biết anh nói vậy là vì em”.
Cô vốn dĩ còn muốn nói cảm ơn, đột nhiên, cô nghĩ đến Thẩm Dục từng nói cô không cần cảm ơn với anh.
Nguyễn Viên đờ người trong chốc lát, cúi đầu, giọng nói rất bé: “Em … Em sẽ không nói cảm ơn với anh, nhưng em sẽ ghi tạc sự giúp đỡ của anh trong lòng”.
Tay Thẩm Dục đặt ở trên tay lái, anh cảm thấy tim mình đập nhanh.
Giọng nói Nguyễn Viên ngọt ngào, mềm mại, dịu dàng.

Cái loại cảm giác này có phải là cô ấy muốn cho anh một cơ hội không?
Không khí trong xe có chút ái muội (mơ hồ), Thẩm Dục ho khan một tiếng rồi nói: “Anh đưa em đi dạo bờ sông một chút nhé”.
Nguyễn Viên ngồi ngay ngắn lại, rồi thắt dây an toàn, gật đầu.
Hai người không nói gì, Thẩm Dục lái xe đến chỗ bờ sông thì dừng lại.

Hai người bước xuống xe.
Gió thổi vào đêm mùa hè rất mát mẻ, dễ chịu.

Trời nóng khô hanh ban ngày đã bị gió đêm thổi tan biến hoàn toàn.
Đi đến một nơi, Thẩm Dục dừng lại, Nguyễn Viên đi theo anh cũng dừng lại.
Trên mặt sông có một con thuyền chạy ngang qua, trên thuyền bắt đầu bắn pháo hoa.
Nguyễn Viên rất ngạc nhiên.
Pháo hoa rực rỡ, nhiều màu, lại còn trong khung cảnh như vậy, cô có thể nghe được giọng Thẩm Dục mơ hồ vang lên bên tai: “Nguyễn Viên, anh có thể theo đuổi em được không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương