Anh Hùng
-
Chương 115: Hoàng Đế - Thừa Thiên Hoàng Triều
Theo truyền thuyết, muốn vượt qua biển chết phải đi qua Hoàng Tuyền.
Tại bờ biển chết, đa số mọi người hết sức kiềm chế, lẳng lặng chờ đợi.
Số đông âm thể bình thường không biết gì, lo lắng đi loạn khắp nơi. Nhưng không ai dám xuống biển. Bọn họ đại khái hiểu được mọi chuyện.
Bên bờ biển, Nguyệt Vũ đang ngủ say trong lòng Hùng. Hai tay nàng vòng quanh, ôm lấy eo hắn, đầu nàng tựa vào vai hắn, ngủ rất say.
Một ngày sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi thanh âm vang lên, mặt biển tĩnh lặng nổi sóng to gió lớn, một dòng suối từ trong lòng biển chảy vọt ra.
-Hoàng tuyền rốt cục xuất hiện!
Tà Đế ngưng trọng hô lên.
Hoàng tuyền xuất hiện giữa biển chết, là một dòng suối dài vô tận, chia biển chết thành hai phần. Dòng suối rộng ngàn km, nước có màu vàng kim. Dòng suối này còn có tên gọi khác là suối vàng. Một đầu suối vàng nối với bờ biển, một đầu đi thông tới vô tận hắc ám phía xa.
Ngay lập tức, khí tức khủng bố theo dòng suối mạnh mẽ tràn đến. Dựa theo chấp niệm khi còn sống mà sinh ra vô số ảo cảnh. Khuấy đảo tâm ma mọi người.
-Mỹ nữ, ta tới đây.
Một quỷ ảnh đâm đãng cười hắc hắc, lao xuống hoàng tuyền.
-Be be be.
Một con dê nhìn thấy đồng cỏ xanh tốt, chảy nước dãi kêu lên, bốn vó tung bay lao thẳng.
-Là thần khí, là thần khí.
-Mẹ ơi! Con đã về.
-Súc sinh tìm chết! Có tên đằng đằng sát khí lao lên.
-....
Ngay lúc này, ngàn vạn ma quỷ và âm thể: hưng phấn, tức giận, vui vẻ, đau buồn, bi thống, cười điên dại, khóc tu tu,......thi nhau xông tới hoàng tuyền.
Đám đông như từng đợt sóng đổ ập tới dòng suối trước mặt. Cảnh tượng rất náo nhiệt, các hồn thể liều mạng mang theo tâm tình khác nhau đi lên.
Khi đám lão tổ Bán Thần, Ngụy Thần gần lao xuống thì chợt khựng lại. Cả đám đưa mắt nhìn xung quanh mà da đầu run lên. Bầy ma hồn, quỷ ảnh, âm thể như thiêu thân lao xuống hoàng tuyền. Vang tiếng hét thảm thiết:
- A! A!! A!!!
Sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nhảy xuống biển làm bọn họ hoảng sợ. Đám cường giả trâu bò phản ứng đầu tiên là bay lên bờ.
Nhưng bọn họ không bay được. Tại hoàng tuyền, tất cả hoàn toàn mất khả năng bay lượn, cho dù thi triển thân pháp như thế nào, lấy ra bao nhiêu báu vật phi hành, đều không lên bờ được.
Đám cường giả sợ mất hồn mất vía, tiếng hét chói tai xuyên thủng thiên không. Một số tồn tại nhìn qua, chỉ thấy cả triệu hồn thể chìm vào biển, biến mất trong tầm mắt, không ai biết bọn họ sẽ ra sao.
Nhìn cảnh tượng đó, lão bà thủ hộ Hội An cổ thành, giật mình kêu lên:
- Sao... Sao... Sao có thể như vậy?
- Không thể nào! Trong đó có Bán Thần!
Hầu như mọi người có thể bay lên cao, có số đông người phi thiên độn địa dễ như chơi. Vậy mà bị ảo giác ảnh hưởng, rơi xuống như thường.
Tõm tõm tõm.....
-Là ảo giác, mọi người mau quay lại.
Lão tổ - Vương Chiêu giật mình kìm lại bên bờ biển, hồn thể lão run lên. Lão hướng đệ tử Thánh Địa Mỹ Sơn, hô lên.
Đệ tử Thánh Địa chạy tới tóm lấy chim lão, mê man nói:
-Xinh quá a!
-Cái dm, cút ra cho lão phu.
Vương Chiêu tức điên trấn bay tên đệ tử.
-Đây là huyễn cảnh dựa theo tâm ma mỗi người, mau bình tâm tĩnh khí bài trừ tạp niệm.
Con voi gần thập giai nói, thanh âm mờ ảo truyền đi khắp nơi.
Lúc này, đa số người trên bờ nhận ra, vội vàng tập trung tâm thần, khống chế cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Một lúc sau, có người chỉ phía xa, vội nói:
- Đó... Là cái gì?
Mọi người nhìn về phía hoàng tuyền, chỉ thấy trên mặt nước, có vô số viên châu màu đỏ trong suốt nổi lên. Trong nháy mắt, suối vàng sáng rực lên, toàn bộ viên châu phát sinh biến hoá, máu tươi bốn phía bốc lên ngùn ngụt che đi màu vàng, trông như một dòng sông máu kinh khủng. Vài giây sau, hạt châu vỡ ra, tạo thành hàng ngàn vạn đóa hoa màu đỏ như máu. Mỗt bông hoa to như cái thúng, trôi nổi trên hoàng tuyền.
- Đây là Hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết!
Tà Đế hưng phấn nói. Xoẹt một tiếng, hắn nhảy xuống Hoa Bỉ Ngạn. Trước mắt bao người, Hoa Bỉ Ngạn từ từ chở Tà Đế, manng theo tư thế vô địch đi vào sâu bên trong.
Nhìn Tà Đế thành công đi vào trong, mọi người biết ngay là chuyện gì:
- Hóa ra là những bông hoa này chở vào bên trong.
Vương Chiêu dẫn đám người Thánh Địa Mĩ Sơn, dễ dàng nhảy lên vài đoá hoa, từ từ đi vào sâu bên trong.
Tiếp theo: tổ tiên Nhà Mồ, thủ hộ Hội An cổ thành, Đế Quỷ, Thiên Ma, các lão tổ - tông môn Võ Thần, quỷ vật mạnh mẽ, yêu thú khủng bố, nhảy vào vô số đoá hoa.
Thấy đại nhân vật nhảy lên Hoa Bỉ Ngạn đi xa, thế hệ cùi bắp, âm thể bình thường, quỷ còi, ma bệnh không cam lòng, cũng chọn Hoa Bỉ Ngạn, nhảy xuống.
.....
Tiếng động huyên náo khiến Nguyệt Vũ tỉnh lại, nàng mở đôi mắt lơ mơ, sau đó cựa quậy một chút trong lòng Hùng, lại phát hiện hắn đang nhìn vẻ mặt buồn cười của mình. Nàng cũng khẽ cười, sau đó lại co mình trong ngực hắn, khoan khoái nhắm mắt lại.
Nguyệt Vũ và Hùng không bị tâm ma ảnh hưởng. Nếu Hùng có tâm ma thì chỉ là Hắc Thiên thôi, mà dòng sông kia dám hoá ra ảo ảnh đó sao.
Hắn cùng nàng ngồi dậy, khẽ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng một cái. Làn da của nàng mịn như tuyết, gương mặt yêu kiều thật đáng yêu. Hắn kéo tay nàng, nói:
-Chúng ta đi thôi.
-Ưm!
Nguyệt Vũ nhu thuật gật đầu.
Sau khi nhảy xuống Hoa Bỉ Ngạn, bông hoa theo dòng suối trôi về phía xa, tốc độ khá chậm. Hùng biết hoàng tuyền dài vô cùng, hắn phách động tay phải, từng đạo kình khí bắt đầu khởi động, thôi động bông hoa tăng tốc đi tới.
Một ngày đầu, gió êm sóng lặng, nhưng đến ngày thứ hai trên hoàng tuyền nổi lên đại biến, cuồng phong thổi vù vù, sóng cao cuốn lên, hung hăng đánh về phía bông hoa.
Mọi người không dám để nước suối oanh vào người, nhao nhao tế ra bảo vât, đánh ra từng đạo kình khí, hình thành phòng ngự.
Oanh! Oanh! Oanh!
Vô số bảo vật, pháp khí loé sáng, chấn xuống làn sóng kia nhưng không ăn thua, cho dù công kích mãnh mẽ như nào đánh xuống cũng như muối bỏ bể, như đánh vào cục bông.
-Ah!
-Cứu mạng
Đám âm thể bình thường bị nước suối văng trúng, liền hư không tiêu thất, tự dưng biến mất. Bọn họ sợ hãi sát lại gần nhau, hợp lực phòng ngự.
Lại sau nửa ngày, trận phong bạo, sóng trào kết thúc. Đám âm thể, ma hồn đều co quắp nằm bệt trên hoa, lúc này nguy cơ giải trừ, tự nhiên đều sức cùng lực kiệt. Số lượng cũng giảm đáng kể.
Hùng đang thúc dục bông hoa, đột nhiên chụp ra một chưởng đối với mặt biển, cự lực chấn động, chấn động bông hoa dập giềnh.
Hoa lạp lạp, nước suối tách ra, một đầu cự thú chạy vọt ra. Nó mở ra cái miệng to lớn khoa trương cắn về phía hai người Hùng, hai hàng răng nanh bén nhọn giống như răng cưa. Nhưng khi vừa tới gần, nhìn thấy Nguyệt Vũ, nó sợ hãi xoay người đi mất.
Các bông hoa khác cũng gặp tấn công.
- Cái quái gì vậy?
Có âm thể mở to mắt cả kinh kêu lên. Mới chỉ vài ngày mà thần kinh của họ kéo căng hết cỡ, lúc nào cũng căng thẳng. Ai bảo chết rồi không sợ gì nữa, họ vẫn sợ hãi liên tục a.
Cự thú này là cá lớn, cả người mọc đầy vảy màu đen, bộ hàm vô cùng lớn, chiếm cứ một phần ba thân cá, hai bên thân còn có một đôi cánh dài, có thể bay trên không trung. Đặc biệt nhất là bọn cá này có sinh mệnh lực. Bọn nó tiếp tục truy kích hướng về đám hoa kia.
Mặc dù là chim đầu đàn, nhưng Tà Đế không chút sợ hãi. Hắn hưng phấn, nói:
- Khả năng là phi ngư thượng cổ!
Trong nháy mắt này, Tà Đế chuyển động, thoáng cái liền đạp về phía phi ngư, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, một đám cá, bất luận là hung dữ nhường nào, to bé ra sao, toàn bộ đều nổ tung, thi cốt không còn.
Hí!
Tà Đế cường hãn như thế, nghịch thiên như thế, làm cho tất cả mọi người đều hít vào một hơi lãnh khí, coi như là mười lão tổ Thánh Địa cũng không ngoại lệ, trong nội tâm đều rùng mình, thanh niên này không khỏi quá cường đại đi.
-Hắn đến tột cùng là tu vi gì!
-Mạnh như vậy?
-Cái kia.... quá trâu rồi.
Có Thiên Ma, Quỷ Đế nhìn thấy Tà Đế nghịch thiên như thế, không khỏi thì thào nói.
Ở thời điểm này, một cá to như quả núi, xé nước lao lên! Nó hướng bông hoa của Tà Đế đánh tới. So với những con cá khác mà nói, con cá này khủng bố hơn ngàn vạn lần, so với nó, bọn cá lúc trước chỉ nhỏ như con kiến.
Oanh! chỉ trong nháy mắt, Tà Đế bay lên cách mặt sông vài chục mét, hào quang sau lưng nở rộ, đại đạo xoay quanh như có thiên thần bảo hộ.
Tà Đế tung đấm tới Phi Ngư kia.
Ầm! một tiếng, quyền kình đánh vào hư không, hư không thoáng cái hóa thành lỗ đen, không gian thoáng cái bị đấm vỡ.
Nhưng Phi Ngư là quái thai, lại không chịu khí thế của Tà Đế ảnh hưởng chút nào, vẫn như cũ hung hãn mười phần xông tới.
Thình thịch!
Phi Ngư ăn trọn một quyền này, vảy cả người lập tức phát ra tiếng giòn vang. Đồng loạt lay động, dùng một loại phương thức cực quỷ dị hóa giải quyền lực.
- Lại tới! Tà Đê gào lên.
Ông.
Chỉ trong nháy mắt, trên không trung Tà Đế đột nhiên xuất hiện một cung điện cực lớn, cung điện cực lớn này toả ra hào quang vạn trượng, bắn ra tiên quang to lớn.
Bên trong cung điện này, tất cả mọi người ẩn ẩn nhìn thấy từng tòa kiến trúc cổ lão hiển hiện bên trong, tại đó thần quang chập chờn, tiên thảo mọc thành bụi, có thác nước chảy từ trên trời xuống.
- Nơi đó, nơi đó là tiên giới sao?
Xuyên thấu qua cung điện, nhìn thấy cảnh kinh người như thế làm cho rất nhiều người chấn động, cung điện kia chính là một thế giới khác.
- Đó là Thừa Thiên Hoàng triều!
Nhìn thấy toà cung điện kia, tổ tiên đời đầu Nhà Mồ kêu to lên. Hắn sống không biết bao nhiêu năm nên biết một số chuyện.
Hắn từng nghe qua uy danh Thừa Thiên Hoàng triều. Một trong những hoàng triều mạnh nhất tồn tại thời Thần Thoại, có tư cách Phong Thần dựng nước, thành lập Đế triều, vô số chủng tộc triều bái.
Hùng nhìn Tà Đế, lẩm bẩm:
-Hắn là hoàng đế đời này của Thừa Thiên Hoàng Triều.
Nguyệt Vũ mở to mắt nhìn không trung.
.......
Phía trước nhất.
Tà Đế tế ra thiên địa thần vật “Cung Đình Huế”. Một cung điện nguy nga, cổ lão xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, cung điện toả sáng rủ xuống, cung cấp sức mạnh cho hắn.
Ầm ầm ầm ầm âm!
Tà Đế cùng Phi Ngư kia, giết đến thiên băng địa liệt, song phương đại chiến phía trước nhất, từng chiêu từng đòn vừa ra, quét ngang thiên địa, sinh linh run rẩy.
-Tà Đế, thiên tài đệ nhất tuyên cổ Trung Vực. Hắn xuất thế.
Nhìn lấy thanh niên kia đánh với con cá, khiến thiên băng địa liệt. Có người sống cùng thời đại, nhận ra lai lịch của hắn, không khỏi hoảng sợ nói ra.
Cuối cùng, Tà Đế lấy tư thái cường hoành vô địch chém giết Phi Ngư, ngồi xuống Hoa Bỉ Ngạn khác, đi vào bên trong.
Tại bờ biển chết, đa số mọi người hết sức kiềm chế, lẳng lặng chờ đợi.
Số đông âm thể bình thường không biết gì, lo lắng đi loạn khắp nơi. Nhưng không ai dám xuống biển. Bọn họ đại khái hiểu được mọi chuyện.
Bên bờ biển, Nguyệt Vũ đang ngủ say trong lòng Hùng. Hai tay nàng vòng quanh, ôm lấy eo hắn, đầu nàng tựa vào vai hắn, ngủ rất say.
Một ngày sau.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi thanh âm vang lên, mặt biển tĩnh lặng nổi sóng to gió lớn, một dòng suối từ trong lòng biển chảy vọt ra.
-Hoàng tuyền rốt cục xuất hiện!
Tà Đế ngưng trọng hô lên.
Hoàng tuyền xuất hiện giữa biển chết, là một dòng suối dài vô tận, chia biển chết thành hai phần. Dòng suối rộng ngàn km, nước có màu vàng kim. Dòng suối này còn có tên gọi khác là suối vàng. Một đầu suối vàng nối với bờ biển, một đầu đi thông tới vô tận hắc ám phía xa.
Ngay lập tức, khí tức khủng bố theo dòng suối mạnh mẽ tràn đến. Dựa theo chấp niệm khi còn sống mà sinh ra vô số ảo cảnh. Khuấy đảo tâm ma mọi người.
-Mỹ nữ, ta tới đây.
Một quỷ ảnh đâm đãng cười hắc hắc, lao xuống hoàng tuyền.
-Be be be.
Một con dê nhìn thấy đồng cỏ xanh tốt, chảy nước dãi kêu lên, bốn vó tung bay lao thẳng.
-Là thần khí, là thần khí.
-Mẹ ơi! Con đã về.
-Súc sinh tìm chết! Có tên đằng đằng sát khí lao lên.
-....
Ngay lúc này, ngàn vạn ma quỷ và âm thể: hưng phấn, tức giận, vui vẻ, đau buồn, bi thống, cười điên dại, khóc tu tu,......thi nhau xông tới hoàng tuyền.
Đám đông như từng đợt sóng đổ ập tới dòng suối trước mặt. Cảnh tượng rất náo nhiệt, các hồn thể liều mạng mang theo tâm tình khác nhau đi lên.
Khi đám lão tổ Bán Thần, Ngụy Thần gần lao xuống thì chợt khựng lại. Cả đám đưa mắt nhìn xung quanh mà da đầu run lên. Bầy ma hồn, quỷ ảnh, âm thể như thiêu thân lao xuống hoàng tuyền. Vang tiếng hét thảm thiết:
- A! A!! A!!!
Sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình đang nhảy xuống biển làm bọn họ hoảng sợ. Đám cường giả trâu bò phản ứng đầu tiên là bay lên bờ.
Nhưng bọn họ không bay được. Tại hoàng tuyền, tất cả hoàn toàn mất khả năng bay lượn, cho dù thi triển thân pháp như thế nào, lấy ra bao nhiêu báu vật phi hành, đều không lên bờ được.
Đám cường giả sợ mất hồn mất vía, tiếng hét chói tai xuyên thủng thiên không. Một số tồn tại nhìn qua, chỉ thấy cả triệu hồn thể chìm vào biển, biến mất trong tầm mắt, không ai biết bọn họ sẽ ra sao.
Nhìn cảnh tượng đó, lão bà thủ hộ Hội An cổ thành, giật mình kêu lên:
- Sao... Sao... Sao có thể như vậy?
- Không thể nào! Trong đó có Bán Thần!
Hầu như mọi người có thể bay lên cao, có số đông người phi thiên độn địa dễ như chơi. Vậy mà bị ảo giác ảnh hưởng, rơi xuống như thường.
Tõm tõm tõm.....
-Là ảo giác, mọi người mau quay lại.
Lão tổ - Vương Chiêu giật mình kìm lại bên bờ biển, hồn thể lão run lên. Lão hướng đệ tử Thánh Địa Mỹ Sơn, hô lên.
Đệ tử Thánh Địa chạy tới tóm lấy chim lão, mê man nói:
-Xinh quá a!
-Cái dm, cút ra cho lão phu.
Vương Chiêu tức điên trấn bay tên đệ tử.
-Đây là huyễn cảnh dựa theo tâm ma mỗi người, mau bình tâm tĩnh khí bài trừ tạp niệm.
Con voi gần thập giai nói, thanh âm mờ ảo truyền đi khắp nơi.
Lúc này, đa số người trên bờ nhận ra, vội vàng tập trung tâm thần, khống chế cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Một lúc sau, có người chỉ phía xa, vội nói:
- Đó... Là cái gì?
Mọi người nhìn về phía hoàng tuyền, chỉ thấy trên mặt nước, có vô số viên châu màu đỏ trong suốt nổi lên. Trong nháy mắt, suối vàng sáng rực lên, toàn bộ viên châu phát sinh biến hoá, máu tươi bốn phía bốc lên ngùn ngụt che đi màu vàng, trông như một dòng sông máu kinh khủng. Vài giây sau, hạt châu vỡ ra, tạo thành hàng ngàn vạn đóa hoa màu đỏ như máu. Mỗt bông hoa to như cái thúng, trôi nổi trên hoàng tuyền.
- Đây là Hoa Bỉ Ngạn trong truyền thuyết!
Tà Đế hưng phấn nói. Xoẹt một tiếng, hắn nhảy xuống Hoa Bỉ Ngạn. Trước mắt bao người, Hoa Bỉ Ngạn từ từ chở Tà Đế, manng theo tư thế vô địch đi vào sâu bên trong.
Nhìn Tà Đế thành công đi vào trong, mọi người biết ngay là chuyện gì:
- Hóa ra là những bông hoa này chở vào bên trong.
Vương Chiêu dẫn đám người Thánh Địa Mĩ Sơn, dễ dàng nhảy lên vài đoá hoa, từ từ đi vào sâu bên trong.
Tiếp theo: tổ tiên Nhà Mồ, thủ hộ Hội An cổ thành, Đế Quỷ, Thiên Ma, các lão tổ - tông môn Võ Thần, quỷ vật mạnh mẽ, yêu thú khủng bố, nhảy vào vô số đoá hoa.
Thấy đại nhân vật nhảy lên Hoa Bỉ Ngạn đi xa, thế hệ cùi bắp, âm thể bình thường, quỷ còi, ma bệnh không cam lòng, cũng chọn Hoa Bỉ Ngạn, nhảy xuống.
.....
Tiếng động huyên náo khiến Nguyệt Vũ tỉnh lại, nàng mở đôi mắt lơ mơ, sau đó cựa quậy một chút trong lòng Hùng, lại phát hiện hắn đang nhìn vẻ mặt buồn cười của mình. Nàng cũng khẽ cười, sau đó lại co mình trong ngực hắn, khoan khoái nhắm mắt lại.
Nguyệt Vũ và Hùng không bị tâm ma ảnh hưởng. Nếu Hùng có tâm ma thì chỉ là Hắc Thiên thôi, mà dòng sông kia dám hoá ra ảo ảnh đó sao.
Hắn cùng nàng ngồi dậy, khẽ vỗ khuôn mặt nhỏ của nàng một cái. Làn da của nàng mịn như tuyết, gương mặt yêu kiều thật đáng yêu. Hắn kéo tay nàng, nói:
-Chúng ta đi thôi.
-Ưm!
Nguyệt Vũ nhu thuật gật đầu.
Sau khi nhảy xuống Hoa Bỉ Ngạn, bông hoa theo dòng suối trôi về phía xa, tốc độ khá chậm. Hùng biết hoàng tuyền dài vô cùng, hắn phách động tay phải, từng đạo kình khí bắt đầu khởi động, thôi động bông hoa tăng tốc đi tới.
Một ngày đầu, gió êm sóng lặng, nhưng đến ngày thứ hai trên hoàng tuyền nổi lên đại biến, cuồng phong thổi vù vù, sóng cao cuốn lên, hung hăng đánh về phía bông hoa.
Mọi người không dám để nước suối oanh vào người, nhao nhao tế ra bảo vât, đánh ra từng đạo kình khí, hình thành phòng ngự.
Oanh! Oanh! Oanh!
Vô số bảo vật, pháp khí loé sáng, chấn xuống làn sóng kia nhưng không ăn thua, cho dù công kích mãnh mẽ như nào đánh xuống cũng như muối bỏ bể, như đánh vào cục bông.
-Ah!
-Cứu mạng
Đám âm thể bình thường bị nước suối văng trúng, liền hư không tiêu thất, tự dưng biến mất. Bọn họ sợ hãi sát lại gần nhau, hợp lực phòng ngự.
Lại sau nửa ngày, trận phong bạo, sóng trào kết thúc. Đám âm thể, ma hồn đều co quắp nằm bệt trên hoa, lúc này nguy cơ giải trừ, tự nhiên đều sức cùng lực kiệt. Số lượng cũng giảm đáng kể.
Hùng đang thúc dục bông hoa, đột nhiên chụp ra một chưởng đối với mặt biển, cự lực chấn động, chấn động bông hoa dập giềnh.
Hoa lạp lạp, nước suối tách ra, một đầu cự thú chạy vọt ra. Nó mở ra cái miệng to lớn khoa trương cắn về phía hai người Hùng, hai hàng răng nanh bén nhọn giống như răng cưa. Nhưng khi vừa tới gần, nhìn thấy Nguyệt Vũ, nó sợ hãi xoay người đi mất.
Các bông hoa khác cũng gặp tấn công.
- Cái quái gì vậy?
Có âm thể mở to mắt cả kinh kêu lên. Mới chỉ vài ngày mà thần kinh của họ kéo căng hết cỡ, lúc nào cũng căng thẳng. Ai bảo chết rồi không sợ gì nữa, họ vẫn sợ hãi liên tục a.
Cự thú này là cá lớn, cả người mọc đầy vảy màu đen, bộ hàm vô cùng lớn, chiếm cứ một phần ba thân cá, hai bên thân còn có một đôi cánh dài, có thể bay trên không trung. Đặc biệt nhất là bọn cá này có sinh mệnh lực. Bọn nó tiếp tục truy kích hướng về đám hoa kia.
Mặc dù là chim đầu đàn, nhưng Tà Đế không chút sợ hãi. Hắn hưng phấn, nói:
- Khả năng là phi ngư thượng cổ!
Trong nháy mắt này, Tà Đế chuyển động, thoáng cái liền đạp về phía phi ngư, "Oanh" một tiếng vang thật lớn, một đám cá, bất luận là hung dữ nhường nào, to bé ra sao, toàn bộ đều nổ tung, thi cốt không còn.
Hí!
Tà Đế cường hãn như thế, nghịch thiên như thế, làm cho tất cả mọi người đều hít vào một hơi lãnh khí, coi như là mười lão tổ Thánh Địa cũng không ngoại lệ, trong nội tâm đều rùng mình, thanh niên này không khỏi quá cường đại đi.
-Hắn đến tột cùng là tu vi gì!
-Mạnh như vậy?
-Cái kia.... quá trâu rồi.
Có Thiên Ma, Quỷ Đế nhìn thấy Tà Đế nghịch thiên như thế, không khỏi thì thào nói.
Ở thời điểm này, một cá to như quả núi, xé nước lao lên! Nó hướng bông hoa của Tà Đế đánh tới. So với những con cá khác mà nói, con cá này khủng bố hơn ngàn vạn lần, so với nó, bọn cá lúc trước chỉ nhỏ như con kiến.
Oanh! chỉ trong nháy mắt, Tà Đế bay lên cách mặt sông vài chục mét, hào quang sau lưng nở rộ, đại đạo xoay quanh như có thiên thần bảo hộ.
Tà Đế tung đấm tới Phi Ngư kia.
Ầm! một tiếng, quyền kình đánh vào hư không, hư không thoáng cái hóa thành lỗ đen, không gian thoáng cái bị đấm vỡ.
Nhưng Phi Ngư là quái thai, lại không chịu khí thế của Tà Đế ảnh hưởng chút nào, vẫn như cũ hung hãn mười phần xông tới.
Thình thịch!
Phi Ngư ăn trọn một quyền này, vảy cả người lập tức phát ra tiếng giòn vang. Đồng loạt lay động, dùng một loại phương thức cực quỷ dị hóa giải quyền lực.
- Lại tới! Tà Đê gào lên.
Ông.
Chỉ trong nháy mắt, trên không trung Tà Đế đột nhiên xuất hiện một cung điện cực lớn, cung điện cực lớn này toả ra hào quang vạn trượng, bắn ra tiên quang to lớn.
Bên trong cung điện này, tất cả mọi người ẩn ẩn nhìn thấy từng tòa kiến trúc cổ lão hiển hiện bên trong, tại đó thần quang chập chờn, tiên thảo mọc thành bụi, có thác nước chảy từ trên trời xuống.
- Nơi đó, nơi đó là tiên giới sao?
Xuyên thấu qua cung điện, nhìn thấy cảnh kinh người như thế làm cho rất nhiều người chấn động, cung điện kia chính là một thế giới khác.
- Đó là Thừa Thiên Hoàng triều!
Nhìn thấy toà cung điện kia, tổ tiên đời đầu Nhà Mồ kêu to lên. Hắn sống không biết bao nhiêu năm nên biết một số chuyện.
Hắn từng nghe qua uy danh Thừa Thiên Hoàng triều. Một trong những hoàng triều mạnh nhất tồn tại thời Thần Thoại, có tư cách Phong Thần dựng nước, thành lập Đế triều, vô số chủng tộc triều bái.
Hùng nhìn Tà Đế, lẩm bẩm:
-Hắn là hoàng đế đời này của Thừa Thiên Hoàng Triều.
Nguyệt Vũ mở to mắt nhìn không trung.
.......
Phía trước nhất.
Tà Đế tế ra thiên địa thần vật “Cung Đình Huế”. Một cung điện nguy nga, cổ lão xuất hiện, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, cung điện toả sáng rủ xuống, cung cấp sức mạnh cho hắn.
Ầm ầm ầm ầm âm!
Tà Đế cùng Phi Ngư kia, giết đến thiên băng địa liệt, song phương đại chiến phía trước nhất, từng chiêu từng đòn vừa ra, quét ngang thiên địa, sinh linh run rẩy.
-Tà Đế, thiên tài đệ nhất tuyên cổ Trung Vực. Hắn xuất thế.
Nhìn lấy thanh niên kia đánh với con cá, khiến thiên băng địa liệt. Có người sống cùng thời đại, nhận ra lai lịch của hắn, không khỏi hoảng sợ nói ra.
Cuối cùng, Tà Đế lấy tư thái cường hoành vô địch chém giết Phi Ngư, ngồi xuống Hoa Bỉ Ngạn khác, đi vào bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook