“Khang.” Ta gọi khẽ một tiếng, hắn quay đầu lại, tối đen nên không trong thấy vẻ mặt của hắn. Kỳ thật ta biết hắn để ý, bằng không hắn sẽ không đâm bị thương Quách Tĩnh, hắn muốn Hoàng Dung chịu đựng cảm giác khi đó của hắn, cảm giác người mình quan tâm bị tổn thương.

Một tiếng cười lạnh vang đến: “Đừng nằm mơ, ta để ý ngươi? Buồn cười!” Ngữ khí rùng mình, lộ ra ác độc cùng kị hận, “ngươi ỷ vào võ công cao hơn ta mà làm nhục ta, ngươi nghĩ ta cam tâm tình nguyện? Hừ! Mỗi lần thân mật với ngươi, ta đều cảm thấy ghê tởm!” Không biết ánh sáng nơi nào chiếu lên khuôn mặt của hắn, trước sau vẫn tuấn mỹ, lại thật dữ tợn, trong mắt chán ghét cùng cừu hận như hai ngọn lửa thiêu đốt trong mắt ta, trong lòng, thoáng chốc ta cảm thấy khí xuyên qua, như lúc tảng đá ngàn cân rơi xuống.

Âu — Dương — Khắc, ngươi có nên chết hay không?

Ta thất kinh, trượt chân, mất trọng tâm rơi vào hố sâu hư không vĩnh viễn không thấy đáy, ta cuống cuồng mở miệng, ê a lại nói không được…

Khắc nhi!

Ta mở choàng mắt, ngồi dậy, cố sức thở, chỉ cảm thấy cả người mồ hôi ướt sũng, trái tim đập mạnh không ngừng. Tàn ảnh xinh đẹp tuyệt trần mà oán hận kia còn đang trước mắt không tiêu tan, phân không rõ là thật hay mơ.

“Khắc nhi!” Thúc phụ không biết khi nào xuất hiện ở đầu giường, nắm lấy tay của ta truyền nội lực, tim đập nhanh thoáng bình ổn.

“……Thúc phụ.” Hơn nửa ngày ta mới thở hổn hển, yết ớt gọi một tiếng, “Chất nhi gặp ác mộng, quấy nhiễu thúc phụ.”

Thúc phụ nhẹ ôm vai ta: “Ủy khuất cho ngươi, Khắc nhi. Thuyền vừa cập bến, chúng ta lập tức trở về Bạch Đà sơn, thúc phụ tìm dược liệu chữa chân cho ngươi, nếu người hảo hảo luyện võ nghệ, đợi cho chân khí tràn đầy, ta cũng không tin là không có một ngày không đứng lên được.”

“Thật sao?” Ta vui mừng quá đỗi, nhưng nghĩ đến mục địch thúc phụ rời núi lần này, không khỏi mà hỏi, “Không, thúc phụ, chuyến này người làm sao vô công mà về, Cửu âm chân kinh……” Ta thấy ánh mắt buồn bã của thúc phụ, lại nói: “Huống chi chất nhi đáp ứng Lục vương gia tìm kiếm <>…..”

Thúc phụ cười lạnh một tiếng: “<> kia không chỉ là binh pháp chứ?”

Ta cắn môi cười, biết thúc phụ đối với võ công tâm đắc của Nhạc tướng quân lưu lại phát sinh hứng thú: “Thúc phụ nhìn thấy thích, cứ đoạt lấy, nếu đối với thúc phụ mà vô ích, cũng coi như thay chất nhi trả một nhân tình cho Hoàn Nhan Hồng Liệt.”

Thúc phụ im lặng không nói.

Ta nghiêm mặt nói: “Khắc nhi không muốn trở thành gánh nặng của thúc phụ, tĩnh thúc phụ không cần vì ta mà trì hoãn chính sự.” Lời tuy như thế, nghĩ đến thục phụ đối với ta bảo vệ quan tâm, trong lòng dâng lên ấm áp đồng thời cũng nén không được mà ẩn ẩn đau. “Phụ thân” này ta chỉ sợ cả đời cũng không gọi được, không biết lúc hắn gọi ta là “Khắc nhi”, trong lòng có nghĩ “con” hay không?

“Được, trước tiên ngươi nhẫn nại chút.” Thúc phụ trầm ngâm nói, nắm chặt tay của ta một chút, đứng dậy rời đi.

“Thúc phụ!” Chợt nhớ tới cái gì, ta gọi, “Nếu thúc phụ nhìn nhìn <> kia, xin thúc phụ không cần quá mức làm khó bọn họ, nhất là…..” Nhìn tinh quang trong mắt thúc phụ bắn ra, ta cắn răng nói, “Tiểu vương gia.”

Mấy ngày sau, Dương Khang hình như có ý trốn tránh ta, cho dù ở boong thuyền gặp nhau, ánh mắt cũng rất nhanh đảo đi. Như vậy cũng tốt, ta vốn đã hạ quyết tâm, đợi thúc phụ đoạt được thứ mong muốn, lập tức cùng thúc phụ quay về Bạch Đà sơn, thị phi của Trung Nguyên này, một cái ta cũng không muốn quan tâm. Về phần suy nghĩ của hắn, cho tới bây giờ ta sẽ không tìm hiểu, từ đây về sau không cần phải nghiền ngẫm. Chuyên tâm trị liệu chân bị thương của mình, chuyên tâm luyện công, hẳn là sẽ từ từ nhạt đi. Đáy lòng nhói đau, như bị đàn ong chích đến tê liệt từ trái tim nhộn nhạo mà lan ra, chính là nghĩ đến hắn mới có cảm giác như thế, khi nào không còn nữa, ta cũng sẽ được giải thoát.

Nằm dưới mặt trời ấm áp, nhìn mặt biển xanh thẳm ánh sóng lập lèo léo sáng, đau đớn ở chân cũng dần giảm đi, nén không được muốn nhắm mắt. Nếu hết thảy đều là ảo mộng lang bạc kỳ hồ, thế sự không việc gì, ta còn đang si mê từng ngày ở Bạch Đà sơn, chưa từng biết nhan sắc khiến người ta tự đọa hồng trần, kia có bao nhiêu tốt.

Tới Lâm An, nhớ là Hoàn Nhan Hồng Liệt đối với Ngưu Gia thôn rất là quen thuộc, mang theo đoàn người bọn ta đến ở nhà dân, dự định nghỉ tạm. Lúc này ta đã là người liên lụy kẻ khác, chỉ có nằm yên trong phòng chờ tin tức.

Không ngờ nửa đêm hôm sau, thiên tân vạn khổ cầm đến lại là hộp gấm trống rỗng. Nhìn hộp gấm rỗng tuếch, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, ngay cả trên mặt thúc phụ cũng thật sự khó coi. Hoàn Nhan Hồng Liệt minh tư khổ tưởng, cũng khó hiểu bại lộ đến cuối cùng xuất phát từ đâu.

Đang lúc mọi người hết đường xoay xở, Hoàn Nhan Hồng Liệt nhận được mật chỉ Kim quốc, trong thư nói là đại quân Mông Cổ vây khốn, lệnh cho hắn trở về kháng địch. Hoàn Nhan Hồng Liệt đại kinh thất sắc, càng đem <>

“Phụ thân,” Dương Khang lưỡng lự nói, “Con biết việc này phụ thân gian nguy, nhưng….Thỉnh phụ thân đưa Âu Dương công tử về trung đô, để cho ngự y trong cung chữa trị, chân của hắn không thể trì hoãn được.”

Đám người kia nghẹn họng nhìn trân trối, ngàn vạn không ngờ miệng của hắn lại nói ra những lời như vậy, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại biến sắc. Ta đã như phế nhân, vừa vặn bình mã giao chiến, mang theo ta chính là gánh nặng to lớn, trong tâm cười lạnh một tiếng, đang muốn cự tuyệt, thúc phụ đã mở miệng: “Chất ta không phiền tiểu vương gia lo lắng, giúp vương gia tìm được <>, ta tự nhiên sẽ mang Khắc nhi trở về Bạch Đà sơn.” Ngữ khí rất bình tĩnh, cũng không lưu một tia thảo giới hoàn giới (cò kè mặc cả).

Trong nháy mắt sắc mặt Dương Khang trở nên trắng bệch, hắn lại đang suy nghĩ gì, ta vẫn nén không được đoán suy nghĩ trong đầu của hắn, như ruồi muỗi rơi vào mạng nhện, càng quấn càng chặt, càng lún càng sâu, không rảnh mà để ý tới ánh mắt hồ nghi của đám người Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương