Anh Hùng Mạn Tẩu
-
Chương 8
Ngày kế, Sở Ngạo Thiên ngủ đến thiên hôn địa ám, nằm úp sấp như cẩu. Đợi hắn mở hai mắt khôi phục ý thức, đã là quá giờ ngọ, mê man nửa ngày, hắn y như cá trạch đạp chăn lồm cồm bò ra.
“Sở huynh.” Một thanh âm truyền đến.(Đông Huyền: Con lạy ! Đến lúc này rồi còn giả nai “sở huynh” !)
Sở Ngạo Thiên quay đầu lại vừa nhìn, kinh ngạc nhìn gương mặt Lâm Thục Nhân gần trong gang tất.
“….Ngươi trước hết nên mặc quần áo vào đã?” Lâm Thục Nhân nhìn Sở Ngạo Thiên lõa thể, vẻ mặt tươi cười hòa ái. (!!!)
Sở Ngạo Thiên uất ức nhớ lại một màn mây mưa đêm qua, liếc mắt thấy trên người đầy hồng ngân, trong lòng mắng một câu cầm thú!
Ảo não, khuất nhục, lập tức muốn giết Lâm Thục Nhân, chỉ là mất canh giờ trước bị quần đến tả tơi kinh thế hãi tục, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, công lực còn chưa tới năm thành.
Mà Lâm Thục Nhân thâm tàng bất lộ, sợ là mười thành công lực mới đối phó nổi với hắn, hơn nữa lại xảo quyệt giả dối, không thể hành động thiếu suy nghĩ !
Cái gì gọi là cừu nhân gặp mặt liền đỏ mắt, Sở Ngạo Thiên bây giờ tựa như thỏ thấy cà rốt mắt nhìn đến xuất huyết.
Lâm Thục Nhân đem hồng y sạch sẽ của Sở Ngạo Thiên đến, không có hành động gì xấu xa, như thể đêm qua cái gì cũng chưa phát sinh. Sở Ngạo Thiên nhìn y hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật quá là tiêu sái !!! Hảo, hắn cũng muốn lạnh nhạt, không để tâm đến chuyện hoang đường hôm qua, đem nó đá ra khỏi tâm trí, coi như bị chó cắn một cái thôi!!!
Đợi Sở Ngạo Thiên y phục tóc tai chỉnh tề, Lâm Thục Nhân chậm rãi nói:“Sở huynh, ta nghĩ cùng ngươi nói một chút việc đêm qua.”
Hắn còn dám nói ! Thật sự là không biết liêm sỉ ! Sở Ngạo Thiên ra vẻ trấn định, người đã bắt đầu vận công khôi phục, lãnh đãm nói:“Muốn nói gì nói đi.”
“Nhân sinh khó được một tri kỷ, hôm qua cùng Sở huynh nhất kiến như cố (một lần gặp như đã quen lâu), nâng cốc ngôn hoan, thập phần hoan hỉ.” Lâm Thục Nhân chắp tay khom người, thành khẩn nói:“Người ta nói “tửu phùng tri kỷ thiên bồi thiểu” (uống rượu cùng tri kỉ ngàn chén không đủ), nhưng huynh trưởng từng nói ta say rượu dường như biến thành người khác, cho nên không dám uống thả cửa, ngày thường tửu lượng của ta cũng chỉ đến bốn năm chén, không ngờ rượu đêm qua mãnh liệt dị thường, ta sau khi say lỡ thất thố, đối Sở huynh làm việc táng tận thiên lương như thế, hiện xin hướng Sở huynh thỉnh tội.” (Đông Huyền: Tmd ! Chú tưởng mấy câu có-vẻ-thành-thật của chú lừa được ai =3= trừ mấy người thiếu-chất-xám, đúng là làm trò)
“A?” Mấy câu nói quả thật ném thẳng tay Sở Ngạo Thiên vào mê cung, người này sao có thể gọn gàng dứt khoát như thế, một chút cũng không quanh co bao biện ?
Lâm Thục Nhân đưa ra bội kiếm của hắn, nói:“Kiếm này tên gọi Lãnh Tuyền, lấy Huyền Thiên Băng Thiết đúc thành, thân kiếm chí hàn, tức trảm liền ngưng tụ, tuyệt không dây dính huyết khí.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì ? ” Sở Ngạo Thiên vội vã lui lại trên gường.
“Ta thực xin lỗi Sở huynh, tánh mạng này giao từ Sở huynh xử trí.” Lâm Thục Nhân tiến từng bước lên phía trước, hai tay dâng Lãnh Tuyền.
Sở Ngạo Thiên nuốt nước miếng xuống miệng, đêm qua bị lăn lên lăn xuống thật sự rất muốn giết Lâm Thục Nhân, nhưng nghĩ lại thì, dược cũng là do hắn tâm địa đen tối hạ, không thể đổi hết lỗi lên đầu người ta được, hơn nữa cứ thế giết mất một tiểu ca tuấn tú, không khỏi tiếc của, người ta nhận sai thành khẩn như thế, đã là người cũng phải có đạo lý làm ít việc thiện coi như là tích đức. Chính mình cũng không phải khuê nữ, coi như hùa nhau, không đến mức đòi sống đòi chết.
“Tính….aiz… Quên đi.”
(Tàn : chắc chết quá….ặc ặc….* đập bàn*)
“Sở huynh, sao có thể thế được, ta nào dám để ngươi chịu ủy khuất?”
“Không ngại.”
Vậy để ta thượng ngươi đi !
Sở Ngạo Thiên trong lòng gào thét, suy nghĩ đơn giản cũng có cái hay, có sẹo liền quên đau, nghĩ chút rồi bồi thêm câu: “Ngươi công lực không tồi, chính là không giống võ công Danh Kiếm môn lắm.”
Lâm Thục Nhân đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cười nói: “Sở huynh trêu đùa, ta vốn sinh thiếu tháng, suy nhược từ nhỏ, vô luận nội công tu luyện hay kiếm pháp, không làm gì ra hồn, ngay cả phụ thân cũng nói ta tầm thường.”
Nói ba lăng nhăng ! Sở Ngạo Thiên trưng ra một bộ dáng không tin nổi, mạng hắn đêm qua suýt nữa mất không phải doLâm Thục Nhân chẳng lẽ do quỷ ?
“Sao thế được ?! Đưa tay cho ta.”
Sở Ngạo Thiên bắt lấy tay Lâm Thục Nhân, tiện thể chế trụ luôn cả cánh tay, thần sắc trên mặt phức tạp.
Nội lực Lâm Thục Nhân bình thường, còn không băng một phần mười hắn, giống y lúc hắn bắt mạch đêm qua, hơn nữa cỗ thần lực quái lạ biến mất không dấu vết, này thật sự là quá cổ quái !
Cho dù Lâm Thục Nhân cố ý che dấu, võ công như hắn không có thểkhông nhận ra ! Lâm Thục Nhân vì cái gì mà nội lực trong khoảng khắc bạo phát? Theo lời hắn là do rượu? Hay là xuân dược của Thủy hộ pháp ? Nếu thế chỉ cần Lâm Thục Nhân không uống rượu không uống dược thì hắn sẽ dễ dàng đè được y ?
“Thật đúng là kỳ quái…..” Suy nghĩ của Sở giáo chủ bay lên tận chín tầng mây, chuyên chú tìm cách phản công.
“Sở huynh, ta nguyện lãnh toàn bộ trách nhiệm.”
“Nga…A? !” Sở Ngạo Thiên tỉnh táo lập tức, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục “Ngươi ngươi ngươi nói cái gì?”
“Ta nguyện ý lãnh toàn bộ trách nhiệm.” Lâm Thục Nhân lặp lại, kiên quyết rõ ràng.
“Từ từ bình tĩnh!” Sở Ngạo Thiên cả kinh lắp bắp, chịu trách nhiệm ? Chịu… như thế nào cơ ? Thống cáo thiên hạ ? Còn muốn vô địch giáo chủ này sống hay không vậy !
“Lâm anh hùng, ta biết ngươi đại nghĩa, thật sự là không có việc gì, ngươi đừng để tâm.” Mẹ ôi, hắn bị cường bạo mà lại đi an ủikẻ cường bạo !!! Đây là cái lý gì vậy ???
“Không, Sở huynh, đây là điều ta phải làm !” Lâm Thục Nhân hoàn toàn không để ý Sở Ngạo Thiên ra sức phản đối, cố ý muốn chịu trách nhiệm, lại còn dõng dạc tuyên bố lí do: “Ngại thân phận, ngươi và ta mặc dù không thể quang minh chính đại bái thiên địa, tiến nhập động phòng, nhưng ta cam đoan tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”
Y rút ra Lãnh Tuyền, kiếm minh một tiếng thanh thúy, Sở Ngạo Thiên cảm giác sống lưng lạnh buốt.
“Ta Lâm Thục Nhân thề trước kiếm, cuộc đời này đối Sở Ngạo Thiên bất khí bất ly(không vứt không rời), nếu làm trái, vạn kiếp bất phục !”
Sở Ngạo Thiên nhất thời trợn mắt há hốc mồm, đây là sao, cường bán cường mua? Hắn lại sản sinh một tia cảm động không có tiền đồ, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nguyện ý cả đời cùng hắn, cho dù là lường gạt cũng thật cao hứng, nhưng vấn đề không phải ở đây !!!
“Lâm anh hùng, cái này….”
“Sở huynh”
Lâm Thục Nhân nắm lấy cổ tay Sở Ngạo Thiên, thâm tình nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta cùng hội cùng thuyền, Lâm Thục Nhân ngày nào còn sống, sẽ không để ai khi dễ ngươi!”
Thiên hạ này có ai mà khi dễ được hắn? Sở Ngạo Thiên lắp bắp nói không nên lời, vốn đầu óc không đủ thông minh, bị Lâm Thục Nhân quay như quay dế từ đầu đến đuôi, lại càng hồ đồ. Một bên vì Lâm Thục Nhân chân thành mà cao hứng, một bên cảm thấy việc này không rõ ràng, đêm qua đến hôm nay, sự tình phát triển toàn bộ ngoài hắn dự kiến, có thể nói không chuyện nào vừa ý, bất quá không có thời gian suy nghĩ, thế là gật đầu cái rụp.
Một đời thanh danh giáo chủ thần giáo liền tự kí khế ước bán thân như thế, không mảy may để ý Lâm Thục Nhân nở nụ cười giảo hoạt.
“Sở huynh.” Một thanh âm truyền đến.(Đông Huyền: Con lạy ! Đến lúc này rồi còn giả nai “sở huynh” !)
Sở Ngạo Thiên quay đầu lại vừa nhìn, kinh ngạc nhìn gương mặt Lâm Thục Nhân gần trong gang tất.
“….Ngươi trước hết nên mặc quần áo vào đã?” Lâm Thục Nhân nhìn Sở Ngạo Thiên lõa thể, vẻ mặt tươi cười hòa ái. (!!!)
Sở Ngạo Thiên uất ức nhớ lại một màn mây mưa đêm qua, liếc mắt thấy trên người đầy hồng ngân, trong lòng mắng một câu cầm thú!
Ảo não, khuất nhục, lập tức muốn giết Lâm Thục Nhân, chỉ là mất canh giờ trước bị quần đến tả tơi kinh thế hãi tục, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, công lực còn chưa tới năm thành.
Mà Lâm Thục Nhân thâm tàng bất lộ, sợ là mười thành công lực mới đối phó nổi với hắn, hơn nữa lại xảo quyệt giả dối, không thể hành động thiếu suy nghĩ !
Cái gì gọi là cừu nhân gặp mặt liền đỏ mắt, Sở Ngạo Thiên bây giờ tựa như thỏ thấy cà rốt mắt nhìn đến xuất huyết.
Lâm Thục Nhân đem hồng y sạch sẽ của Sở Ngạo Thiên đến, không có hành động gì xấu xa, như thể đêm qua cái gì cũng chưa phát sinh. Sở Ngạo Thiên nhìn y hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật quá là tiêu sái !!! Hảo, hắn cũng muốn lạnh nhạt, không để tâm đến chuyện hoang đường hôm qua, đem nó đá ra khỏi tâm trí, coi như bị chó cắn một cái thôi!!!
Đợi Sở Ngạo Thiên y phục tóc tai chỉnh tề, Lâm Thục Nhân chậm rãi nói:“Sở huynh, ta nghĩ cùng ngươi nói một chút việc đêm qua.”
Hắn còn dám nói ! Thật sự là không biết liêm sỉ ! Sở Ngạo Thiên ra vẻ trấn định, người đã bắt đầu vận công khôi phục, lãnh đãm nói:“Muốn nói gì nói đi.”
“Nhân sinh khó được một tri kỷ, hôm qua cùng Sở huynh nhất kiến như cố (một lần gặp như đã quen lâu), nâng cốc ngôn hoan, thập phần hoan hỉ.” Lâm Thục Nhân chắp tay khom người, thành khẩn nói:“Người ta nói “tửu phùng tri kỷ thiên bồi thiểu” (uống rượu cùng tri kỉ ngàn chén không đủ), nhưng huynh trưởng từng nói ta say rượu dường như biến thành người khác, cho nên không dám uống thả cửa, ngày thường tửu lượng của ta cũng chỉ đến bốn năm chén, không ngờ rượu đêm qua mãnh liệt dị thường, ta sau khi say lỡ thất thố, đối Sở huynh làm việc táng tận thiên lương như thế, hiện xin hướng Sở huynh thỉnh tội.” (Đông Huyền: Tmd ! Chú tưởng mấy câu có-vẻ-thành-thật của chú lừa được ai =3= trừ mấy người thiếu-chất-xám, đúng là làm trò)
“A?” Mấy câu nói quả thật ném thẳng tay Sở Ngạo Thiên vào mê cung, người này sao có thể gọn gàng dứt khoát như thế, một chút cũng không quanh co bao biện ?
Lâm Thục Nhân đưa ra bội kiếm của hắn, nói:“Kiếm này tên gọi Lãnh Tuyền, lấy Huyền Thiên Băng Thiết đúc thành, thân kiếm chí hàn, tức trảm liền ngưng tụ, tuyệt không dây dính huyết khí.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn làm gì ? ” Sở Ngạo Thiên vội vã lui lại trên gường.
“Ta thực xin lỗi Sở huynh, tánh mạng này giao từ Sở huynh xử trí.” Lâm Thục Nhân tiến từng bước lên phía trước, hai tay dâng Lãnh Tuyền.
Sở Ngạo Thiên nuốt nước miếng xuống miệng, đêm qua bị lăn lên lăn xuống thật sự rất muốn giết Lâm Thục Nhân, nhưng nghĩ lại thì, dược cũng là do hắn tâm địa đen tối hạ, không thể đổi hết lỗi lên đầu người ta được, hơn nữa cứ thế giết mất một tiểu ca tuấn tú, không khỏi tiếc của, người ta nhận sai thành khẩn như thế, đã là người cũng phải có đạo lý làm ít việc thiện coi như là tích đức. Chính mình cũng không phải khuê nữ, coi như hùa nhau, không đến mức đòi sống đòi chết.
“Tính….aiz… Quên đi.”
(Tàn : chắc chết quá….ặc ặc….* đập bàn*)
“Sở huynh, sao có thể thế được, ta nào dám để ngươi chịu ủy khuất?”
“Không ngại.”
Vậy để ta thượng ngươi đi !
Sở Ngạo Thiên trong lòng gào thét, suy nghĩ đơn giản cũng có cái hay, có sẹo liền quên đau, nghĩ chút rồi bồi thêm câu: “Ngươi công lực không tồi, chính là không giống võ công Danh Kiếm môn lắm.”
Lâm Thục Nhân đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cười nói: “Sở huynh trêu đùa, ta vốn sinh thiếu tháng, suy nhược từ nhỏ, vô luận nội công tu luyện hay kiếm pháp, không làm gì ra hồn, ngay cả phụ thân cũng nói ta tầm thường.”
Nói ba lăng nhăng ! Sở Ngạo Thiên trưng ra một bộ dáng không tin nổi, mạng hắn đêm qua suýt nữa mất không phải doLâm Thục Nhân chẳng lẽ do quỷ ?
“Sao thế được ?! Đưa tay cho ta.”
Sở Ngạo Thiên bắt lấy tay Lâm Thục Nhân, tiện thể chế trụ luôn cả cánh tay, thần sắc trên mặt phức tạp.
Nội lực Lâm Thục Nhân bình thường, còn không băng một phần mười hắn, giống y lúc hắn bắt mạch đêm qua, hơn nữa cỗ thần lực quái lạ biến mất không dấu vết, này thật sự là quá cổ quái !
Cho dù Lâm Thục Nhân cố ý che dấu, võ công như hắn không có thểkhông nhận ra ! Lâm Thục Nhân vì cái gì mà nội lực trong khoảng khắc bạo phát? Theo lời hắn là do rượu? Hay là xuân dược của Thủy hộ pháp ? Nếu thế chỉ cần Lâm Thục Nhân không uống rượu không uống dược thì hắn sẽ dễ dàng đè được y ?
“Thật đúng là kỳ quái…..” Suy nghĩ của Sở giáo chủ bay lên tận chín tầng mây, chuyên chú tìm cách phản công.
“Sở huynh, ta nguyện lãnh toàn bộ trách nhiệm.”
“Nga…A? !” Sở Ngạo Thiên tỉnh táo lập tức, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục “Ngươi ngươi ngươi nói cái gì?”
“Ta nguyện ý lãnh toàn bộ trách nhiệm.” Lâm Thục Nhân lặp lại, kiên quyết rõ ràng.
“Từ từ bình tĩnh!” Sở Ngạo Thiên cả kinh lắp bắp, chịu trách nhiệm ? Chịu… như thế nào cơ ? Thống cáo thiên hạ ? Còn muốn vô địch giáo chủ này sống hay không vậy !
“Lâm anh hùng, ta biết ngươi đại nghĩa, thật sự là không có việc gì, ngươi đừng để tâm.” Mẹ ôi, hắn bị cường bạo mà lại đi an ủikẻ cường bạo !!! Đây là cái lý gì vậy ???
“Không, Sở huynh, đây là điều ta phải làm !” Lâm Thục Nhân hoàn toàn không để ý Sở Ngạo Thiên ra sức phản đối, cố ý muốn chịu trách nhiệm, lại còn dõng dạc tuyên bố lí do: “Ngại thân phận, ngươi và ta mặc dù không thể quang minh chính đại bái thiên địa, tiến nhập động phòng, nhưng ta cam đoan tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”
Y rút ra Lãnh Tuyền, kiếm minh một tiếng thanh thúy, Sở Ngạo Thiên cảm giác sống lưng lạnh buốt.
“Ta Lâm Thục Nhân thề trước kiếm, cuộc đời này đối Sở Ngạo Thiên bất khí bất ly(không vứt không rời), nếu làm trái, vạn kiếp bất phục !”
Sở Ngạo Thiên nhất thời trợn mắt há hốc mồm, đây là sao, cường bán cường mua? Hắn lại sản sinh một tia cảm động không có tiền đồ, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nguyện ý cả đời cùng hắn, cho dù là lường gạt cũng thật cao hứng, nhưng vấn đề không phải ở đây !!!
“Lâm anh hùng, cái này….”
“Sở huynh”
Lâm Thục Nhân nắm lấy cổ tay Sở Ngạo Thiên, thâm tình nói:
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta cùng hội cùng thuyền, Lâm Thục Nhân ngày nào còn sống, sẽ không để ai khi dễ ngươi!”
Thiên hạ này có ai mà khi dễ được hắn? Sở Ngạo Thiên lắp bắp nói không nên lời, vốn đầu óc không đủ thông minh, bị Lâm Thục Nhân quay như quay dế từ đầu đến đuôi, lại càng hồ đồ. Một bên vì Lâm Thục Nhân chân thành mà cao hứng, một bên cảm thấy việc này không rõ ràng, đêm qua đến hôm nay, sự tình phát triển toàn bộ ngoài hắn dự kiến, có thể nói không chuyện nào vừa ý, bất quá không có thời gian suy nghĩ, thế là gật đầu cái rụp.
Một đời thanh danh giáo chủ thần giáo liền tự kí khế ước bán thân như thế, không mảy may để ý Lâm Thục Nhân nở nụ cười giảo hoạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook