Sở Ngạo Thiên tâm trí bắt đầu loạn, bất quá cũng không lo, hắn võ công cái thế, tiểu tử này một quyền đánh ngã là tốt rồi. Vốn tưởng là tiến, hai người thuận theo tự nhiên thuận lý thành chương, nước chảy thành sông. Mộng đẹp sinh ra là để bị phá hủy, bất quá chỉ cần người còn cuối cùng cũng gạo nấu thành cơm thôi. Bạo lực không lãng mạn, nhưng tuyệt đối hữu hiệu. Nghĩ thế không khỏi thoải mái vui vẻ.

Lâm Thục Nhân cũng phát giác chính mình có điểm không thích hợp, một tay nhu nhu trán, mặt lộ vẻ nan kham. Sở Ngạo Thiên rung đùi đắc ý cố nén biểu tình, rất giống tiểu miểu tinh nghịch vụng trộm.

“Lâm anh hùng, sắc mặt ngươi không tốt, có phải người không khoẻ ? Không bằng lên giường nằm nghỉ một chút.”

Lâm Thục Nhân chỉ cảm thấy yết hầu không phát ra tiếng, miễn cưỡng tươi cười, nói “Để Sở huynh chê cười.”

Sở Ngạo Thiên thân thủ dìu hắn, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm giác được da thịt nóng như lửa, nhất thời tim nhảy loạn lên. Nên đánh ngất hay nên điểm huyệt ?(Đông Huyền: sư cha thằng đầu gấu chợ mơ này =))z ) Hôn mê liền không phản ứng, mất tình thú, điểm huyệt sẽ tốt hơn. Nghĩ sao làm vậy, tay bắt đầu chạy loạn cả người Lâm Thục Nhân, chuẩn bị thần không biết quỷ không hay chế phục hắn.

“Sở huynh, ta có thể tự đi.” Lâm Thục Nhân bị Sở Ngạo Thiên sờ soạngđến khó chịu, trên người một cỗ hỏa nhiệt ở đâu không biết xông đến quấy phá, tay Sở Ngạo Thiên sờ đến đâu lửa thiêu liền bộc phát tới đó, vì thế hắn mới mạnh mẽ khoát cánh tay kia ra.

Một cái vung tay này khiến Sở ngạo thiên bị đẩy lùi mấy bước, loạng choạn một chút, thắt lưng chạm vào cạnh bàn. Nhất thời hai chân mềm nhũn, cả người tựa vào bàn sụp xuống, xụi lơ trên mặt đất (Tàn: này thì tính kế …).Hắn vô cùng khiếp sợ, cái vung tay của Lâm Thục Nhân cư nhiên làm đụng vào huyệt vị trên lưng hắn, hiện tại hai đầu gối bủn rủn, hai chân mệt mỏi, này cũng quá trùng hợp đi ?

“Sở huynh, ngươi đây là?” Lâm Thục Nhân quay lại, ánh mắt vừa nghi hoặc mà vừa thân thiết.

Sở Ngạo Thiên gian nan lấy tay đỡ thân thể, cười nói “Không…… Không có việc gì.” Loại trình độ điểm huyệt này, hắn chỉ cần một khắc liền có khả năng vận công phá tan.

Lâm Thục Nhân đi đến bên người hắn ngồi xổm xuống, bắt lấy thắt lưng hắn: “Ngươi bị thương? Nơi này?” Nhẹ nhàng vỗ vỗ.

“A!” Sở Ngạo Thiên sợ hãi kêu một tiếng, ngước nhìn Lâm Thục Nhân, trong ánh mắt lộ ra bất khả tư nghị.

Trùng hợp?

Lâm Thục Nhân lơ đãng vỗ như vậy, cư nhiên dùng một chút sức chế trụ được huyệt đạo của hắn, hắn lại cảm giác được cỗ lực kia lại cường đại. Hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay Lâm Thục Nhân, động tác này làm cho song phương sững sờ.

Sở Ngạo Thiên cảm giác được nội lực Lâm Thục Nhân chỉ mức bình thường, tuyệt đối không phải là cỗ lực cường đại đã áp chế huyệt đạo của hắn, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?

Có thể nào nửa đêm gặp quỷ !

Mẹ ôi, hiện tại sợ là bốn năm canh giờ nữa, huyệt đạo chưa chắc đã giải khai nổi.

“Lâm anh hùng, ta… chân của ta không động đậy được…..” Hắn cười cười.

“Sao lại thế ?” Lâm Thục Nhân lộ ra thần sắc nghi hoặc, sờ sờ chân Sở Ngạo Thiên đang úp sấp.

“Ta làm ngươi bị thương ?”

“Ân…”

“Chỗ nào ?”

“Ngô….. Đừng, đừng có sờ.”

Giờ đã đổi thành Lâm Thục Nhân sờ loạn trên người Sở Ngạo Thiên, tay còn trực tiếp với vào vạt áo, bàn tay nóng bỏng chạm vào liền cháy thịt cháy da chỉ cách một lớp nội y mỏng manh. Sở Ngạo Thiên hắn cũng có uống dược, mặt dù có nội công bảo vệ, không đến mức tự thiêu tự đốt, chỉ là khi có người châm lửa tất sẽ không khống chế được!

Lâm Thục Nhân bày ra bộ dáng ngây thơ, luôn miệng hỏi, nơi này có sao không nơi kia có sao không ?

Ngũ quan Sở Ngạo Thiên méo mó, cắn chặt môi dưới, trán lấm tấm mồ hôi, hắn hoàn toàn không dám mở miệng, chỉ sợ hơi hé miệng là phát ra thanh âm rên rỉ hưởng thụ đáng xấu hổ.

Thật là xui xẻo cả tám đời mà!

Hắn thầm mắng trong lòng, đầu tiên là hạ sai dược, sau lại bị điểm huyệt, còn có thể tệ hơn sao? Hắn cố gắng ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn phía Lâm Thục Nhân.

Đừng, ngàn vạn lần đừng, lão thiên gia ngươi cũng không thể đối xử với ta như vậy a!

Lâm anh hùng nhất định có thể khắc chế xuân dược trong cơ thể , hắn là danh môn chính phái, tuyệt không làm cái chuyện hạ lưu này.Đúng, ta đây mới là tự hù dọa chính mình!

(Đông Huyền: nhầm, ai bảo Lâm anh hùng không làm loại chuyện hạ lưu ? nhiều là đừng khác)

“Ta ôm ngươi lên giường.” Tay Lâm Thục Nhân vòng xuống dưới nách Sở Ngạo Thiên, đem người ôm gọn vào lòng.

“Không! Ngươi… ngươi… ngươi ôm ta ra ngoài, ra bên ngoài đi!” Sở Ngạo Thiên vộikêu lên, hắn phải phóng tín hiệu, hắn không mong đợi cái chính trực của Lâm Thục Nhân, hắn phải kêu người đến bảo vệ sự trong trắng của hắn a.

“Ngươi cần nằm xuống nghỉ ngơi.” Lâm Thục Nhân căn bản không để tâm đến yêu cầu của hắn, trực tiếp đem người thả lên gường.

Sở Ngạo Thiên giống con cá chết nằm trên thớt, hắn không dám động, sợ một cái vặn vẹo lơ đãng sẽ hóa thành thứ câu dẫn liêu nhân, kích phát thú tính của đối phương. Lâm Thục Nhân ngồi ở bên gường sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt như bị phủ một tầng sương, tiếng thở dồn dập ngay bên tai Sở Ngạo Thiên. Sở Ngạo Thiên ngày càng tuyệt vọng, hắn hiện tại chính là miếng thịt bò thơm phức nằm trên thớt, tùy tiện Lâm Thục Nhân thích chế biến ra sao cũng được.

Lâm Thục Nhân thở hổn hển, chân đặt trên mép gường, trán ghì lên đầu gối, ngu cũng nhìn ra được hắn đang nhẫn nhịn. Sở Ngạo Thiên thấy bộ dáng này của hắn cũng có chút vu tâm không đành lòng, dù sao là do mình khơi nên.

Nhưng thế này là thế nào?

Không lẽ là hắn dang chân bồi thường Lâm Thục Nhân chắc ?

Hắn nhìn thế nào cũng là giáo chủ đệ nhất giang hồ thần giáo, bị một mao đầu tiểu tử đặt ở dưới thân, hắn sao có thể cam chịu được…!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương