Anh Hùng Mạn Tẩu
Chương 19

Lâm Sở hai người vào khách ***, Lâm Hiền Nhân phát giác nhị đệ nhà mình sắc mặt âm u tăm tối, liếc sang bên cạnh mới thấy có một người lạ hoắc đứng gần Sở Ngạo Thiên, một thân bố y tầm thường, được cái gương mặt hiền lành thành thật. Sở Ngạo Thiên nhiệt tình giới thiệu người này họ Giang, là một du y trên giang hồ, bán cao dược thập phần hữu hiệu, hắn vô cùng quí mến, còn nói vừa hay đi cùng đường.

“Giang tiên sinh hảo.”

Lâm Hiền Nhân khách khí nói.

“Vị này chính là Lâm Đại công tử sao ?!Hạnh ngộ hạnh ngộ !”

Vẻ mặt Giang tiên sinh quả thật tươi đến không thể tươi hơn.

Xong màn chào hỏi xã giao, Sở Ngạo Thiên vốn không để ý thấy Lâm Thục Nhân đang ôm hũ dấm, nói qua loa:

“Thục Nhân, ngươi cùng đại ca ăn cơm trước, ta với Giang tiên sinh đi nghiên cứu cao dược.”

Phất tay cái liền cùng“Giang tiên sinh” chạy tới hậu viện.

Lâm Hiền Nhân thấy hết thần sắc tên sài lang kia, nhìn qua sóng yên bể lặng nhưng kì thực là đang cố che bớt mùi chua xung quanh, ánh mắt rét lạnh đến thấu xương, làm hắn nhìn còn thấy lông tơ dựng đứng. Chính là cái biểu tình này, tám năm trước Lâm Thục Nhân đã dùng cái biểu tình này rung chuyển cả Danh Kiếm môn.

(Tàn : Ặc ặc… rung chuyển cả cái Danh Kiếm môn cơ đấy, vậy mà lúc đầu hiền như bụt vậy, ta nói, anh Thục nhân diễn giỏi quá đi a….)

Y theo lệ thường, bốn người kế thừa có công lực cao nhất Danh Kiếm môn mới được trao bảo kiếm, công lực của Lâm Thục Nhân căn bản không có tư cách sử dụng Lãnh Tuyền, kiếm vào tay y chỉ có… ủy khuất trở lên.

Mà chẳng hiểu y coi trọng Lãnh Tuyền ở điểm nào, thề sống thề chết phải có nó. Chậc, thế nên y mới “không biết tốt xấu” “thân gửi” Chu Thái một tấm chiến thư. Chu Thái vốnnhập môn từ trước khi Lâm Thục Nhân sinh ra, đứng hàng đệ nhị trong phần đông các đệ tử, công phu tu vi gần bằng Lâm Hiền Nhân.

Chiến thư của Lâm Thục Nhân đúng thật đã tạo nên một xì-căng-đan cực bự, đệ tử Danh Kiếm Môn không ai không biết, không ai khôngchê cười, không ai không cho rằng y sẽ thất bại thảm hại, đến phụ thân ycòn trích hắn hồ nháo không biết lượng sức. Thế mà y vẫn điên cuồng không chịu bỏ qua, thập phần kiên quyết khiến toàn môn phải sợ hãi, không ai ngăn nổi.

Khi đó y bất quá chỉ mới mười lăm tuổi, lại mang khí phách tày đình mà lão đầu bốn mươi chưa chắc đã có. Nhiều năm như vậy, kí ức trong đầu Lâm Hiền Nhân vẫn còn mới nguyên.

(Tàn : Anh Thục nhân bí ẩn…..!….)

Hai người khai chiến, Chu Thái chiếm, ưu thế rõ ràng, ba hai chiêu liền đánh cho Lâm Thục Nhân không phản công nổi. Y còn lảo đảo té ngã trên mặt đất, tùy tay nhặt lên cục đá ném, vừa văn thaytrúng huyệt đạo của Chu Thái, chuyển bại thành vinh.

Phải nói y vận khí tốt hay thiên ý muốn hắn làm chủ của Lãnh Tuyền đây ? Lấy được Lãnh Tuyền, Lâm Thục Nhân sau đó vẫn chẳng có dấu hiệu vui mừng gì cả, chỉ im lặng ôm bảo kiếm bỏ đi, thong thong thả thả bình thản mà như chờ đợi cái gì đó.

Sở Ngạo Thiên cùng Giang tiên sinh đến hậu viện, nhìn xung quanh không có người, Sở Ngạo Thiên khẩn cấp bấu chặt hai má đối phương, ra sức kéo.

“Làm thế nào a ? Nhìn không ra !”

“Tay nghề của Đỗ tiểu đệ tự nhiên rất tuyệt.”

“Giang tiên sinh”cười méo mó, hắn chính là Thủy bộ hộ pháp Anh Hùng giáo Giang Tuyền Phi.

“Giáo chủ, đừng nghịch nữa ! Ta cũng biết đau a.”

Sở Ngạo Thiên chỉ cảm thấy tay rất ngứa ngáy, muốn kéo roạt cái nhân bì diện cụ xuống mà soi:

“Ngươi ở đây làm gì?”

Bị nhân bì diện cụ lấp đi anh tuấn, cử chỉ của Giang Tuyền Phi cũng không giảm tiêu sái, nói:

“Trừ ma đại hội sắp tới, Ngô Đình Chí muốn xem thực hư ra sao, chính là không ngờ có thể gặp giáo chủ nha.”

“Ta cũng đến xem vui.Những người khác đâu?”

“Các hộ pháp còn lại đều ở giáo chờ lệnh giáo chủ.”

“Tốt. Lần này chú trọngtìm hiểu thu thập tin tức, ngươi làm việc phải cẩn thận, tránh bại lộ thân phận.”

“Giáo chủ xin yên tâm.———————Thứ cho thuộc hạ mạo muội, nhị vị công tử đi cùng người đều là đệ tử Danh Kiếm môn?”

“Ách…… Đừng quan tâm, ta sẽ cư xử có chừng mực.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Sở Ngạo Thiên phân phó xong, quay lại đi tìm Lâm gia hai huynh đệ, Giang Tuyền Phi không tiện đi theo, một mình ở lại hậu viện. Nhớ lại hai nguiờ kia, Lâm đại công tử hòa ái, Lâm nhị công tử lạnh lùng, hình như có ý thù địch, bọn họ bất quá mới gặp một lần, hẳn là cũng phải cảnh giác, chính là vì cái gì lại cảm thấy có phần… cămghét ?

Đang suy nghĩ, Giang Tuyền Phi bỗng cảm thấy gió nhẹ phất qua, thổi bay mái tóc. Ngay sau đó thân ảnhLâm Thục Nhân đứng ngay trước mắt. Giang Tuyền Phi hoảng sợ, không phát hiện có người đến, suýt tý nữa thì kêu to tưởng gặp ma !

“Trả lời ta”

Lâm Thục Nhân không buồn giải thích, diện vô biểu tình:

“Ngươi là ai ? Cùng hắn quan hệ ra sao ?”

“Hắn” này đương nhiên là Sở Ngạo Thiên.

Giang Tuyền Phi nhanh chóng đạp cái mặt kinh ngạc sang một bên, cười cười:

“Lâm nhị công tử nói vậy là ý gì ? Ta bất quá chỉ là lang trung bình thường, bán thuốc vặt mưu sinh.”

“Nga, lang trung bình thường ?”

Lâm Thục Nhân ném cho hắn một cái liếc mắt lãnh đạm.Lạnh.Cực kì lạnh.

“Lang trung bình thường mà trên người lại mang theo Tuyệt Mệnh đan, Ẩm Huyết tán, Thiềm Thừ tử?”

Quệt quệt mũi vài cái, nói nốt:

“Nga, còn có Hóa Thi phấn.”

Giang Tuyền Phi nghẹn họng trân trối nhìn, cư nhiên bị người khác phát hiện đống gia sản nhà mình ! Hắn không biết Lâm Thục Nhân từ nhỏ đãphải tiếp xúc muôn vài thứ thuốc, khứu giác tự nhiên vô cùng mẫn tuệ, chỉ nghĩ đến người này có khả năng thấu thị, sợ tới mức thiếu điều tè ra quần.

“Lâm nhị công tử thực… thực thích nói giỡn.”

Hắn không khỏi chột dạ lùi vài bước, Lâm Thục Nhân lập tức tiến vài của vài bước. Hắn đương nhiên cũng không phải người dễ chọc, Giang Tuyền Phi hắn dù không phải đứng đầu, nhưng cũng tính là cao thủ, sao có thể bị y nhìn chòng chọc như nhìn con mồi trước mắt chứ !

Nhưng mà Giang Tuyền Phi không có cơ hội lùi thêm nữa, trong chớp mắt đã bị Lâm Thục Nhân bóp chặt cổ, hắn thậm chí không có thấy rõ đối phương hành động ra sao. Lâm Thục Nhân chỉ dùng ba ngón mà lực đạo muốn đem xương cổ hắn bóp nát.

Giang Tuyền Phi kinh sợ, lắp bắp:

“Điêu…. Điêu Tâm Ưng Trảo?!!!”

Lâm Thục Nhân cười lạnh:

“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi là ai?”

Lực đạo gia tăng, tiếng xương cốt vỡ rắc rắc.

Giang Tuyền Phi ngay cả giãy cũng không có cơ hội, tứ chi mềm nhũn, hôm nay không phải là ngày chết của thần y phong lưu hắn chứ ? Tuyệt vọng, Giang Tuyền Phi nhắm chặt hai mắt, chuẩn bị sẵn trong đầu mấy câu khi gặp Diêm Vương.

“Thục Nhân, Thục Nhân, THỤC NHÂNNNNNNNNNNNNNN !!!!!!!!!!”

Sở Ngạo Thiên hô lớn gọi nhỏ.

Lâm Thục Nhân lập tức buông tay, Giang Tuyền Phi ngã phịch, xụi lơ trên mặt đất, tay chân luống cuống chạy về phía Sở Ngạo Thiên, cầu cứu:

“Giáo, giáo….. Sở công tử!”

Hắn thật sự rất muốn ôm đùi giáo chủ đại nhân khóc lóc thảm thương một trận.

Sở Ngạo Thiên bối rối nhìn Giang Tuyền Phi mếu máo ngồi dưới đất:

“Giang tiên sinh làm sao vậy?”

Lâm Thục Nhân tiến lên ôm bả vai Sở Ngạo Thiên, mặt thản nhiên như thể vừa rồi hắn chưa suýt giết người, nói:

“Giang tiên sinh mệt mỏi, để hắn nghỉ ngơi đi.”

“Ra vậy a.”

Sở Ngạo Thiên nghi ngờ nói:

“Thục Nhân, đại ca đang đợi chúng ta ăn cơm.”

“Đi thôi.”

Lâm Thục Nhân cười đến ôn hòa, thái độ với hai tên ma giáo khác nhau hoàn toàn, còn không quên nhìn Giang Tuyền Phi nhẹ nhàng tình cảm nói:

“Giang tiên sinh hảo hảo nghỉ ngơi, chờ sau đó vãn bối lại đến hỏi chút chuyện.”

Còn muốn đến nữa sao !!!!? Giang Tuyền Phi không rét mà run, nhìn Lâm Sở hai người rời đi mà khóc không ra nước mắt. Mạng hắn a ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương