Anh Hùng Mạn Tẩu
-
Chương 16
Sở Ngạo Thiên vốn không định trà trộn vào đám ca vũ, hắn tìm nửa ngày cũng thấy Lâm Thục Nhân, sau hối lộ tú bà mới biết, liền lén lút chui vào, vừa vặn thấy một đám nữ tử đi vào trong.
Cư nhiên lại gọi nhiều nữ nhân thế này !
Sở Ngạo Thiên gấp gáp dán tai lên cửa, nghe bên trong một trận lao xao, cũng không biết đang làm cái quỷ gì. Đang lúc lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ lúc này nên phá cửa vào hay không thìcó tiếng gọi ca kĩ đến.
Không phải thanh âm của Thục Nhân, nhưng là thanh âm của nam nhân !
Sở Ngạo Thiên kinh ngạc, Thục Nhân đến thanh lâu ngoạn tiểu quan ?
Nhưng thanh âm này ẩn chứa khí thế vô cùng, không giống như là loại tiểu quan mạt hạng hầu hạ người khác. Sau đó, đám ca vũ kéo đến ùn ùn, lại mặc đồ đỏ rực diễm lệ như đồ trên ngừi hắn, tựa như một loạt đèn ***g đỏ thẫm; hắn linh động, vội lén lút trà trộn vào, thuận lợi bước qua cửa phòng.
Sở Ngạo Thiên đứng ở phía sau cùng, bị mấy người phía trước chắn mất, vừa vặn lằm khiên chắn cho hắn. Bàn bên kia hai gã nam tử ngồi nghiêm chỉnh, không có hành động nào quá đáng. Hòa vào âm nhạc, đám vũ kĩ nhảy múa vòng quanh, Sở Ngạo Thiên đương nhiên không múa được, đành phải hướng màn che phía sau trốn, một mặt lo sợ bị Lâm Thục Nhân phát hiện, một mặt lại luyến tiếc không muốn bỏ đi nửa chừng.
Lâm Thục Nhân không lòng dạ nào lưu tâm đến trò nhảy múa nên không thấy, nhưng ánh mắt Lâm Hiền Nhân thì liền lập tức lóe lên, lực chú ý cơ hồ đều dồn vào sự hấp dẫn của Sở Ngạo Thiên. Hắn bất động thanh sắc quan sát, rồi đứng dậy tiến đến gần. Lâm Thục Nhân cũng chỉ nghĩ đại ca nhà mình nổi lên tâm tính muốn đùa giỡn ca kỹ, nên cũng mặc kệ.
Lâm Hiền Nhân đến gần màn che, nắm tay lôi người bên trong ra. Sở Ngạo Thiên lảo đảo, không khỏi sợ hãi, thoáng nhìn Lâm Thục Nhân tựa hồ còn không có chú ý tới, vội vàng lấy tay áo che khuất mặt mình.
“Làm gì mà phải che che dấu dấu, mỹ nhân ?”
Lâm Hiền Nhân bắt lấy cổ tay đối phương muốn kéo ra, vừa hay đụng chạm làm hắn nhận ra đó là một nam nhân, hơn nữa lại có công lực bất phàm !
“Sao thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ là người mới ?”
Đối mặt với sự cợt nhả của Lâm Hiền Nhân, Sở Ngạo Thiên rất muốn đấm cho y vài quả, nhưng lại sợ kinh động Lâm Thục Nhân, chỉ còn biết nén giận. Lâm Hiền Nhân gắt gao chế trụ cổ tay Sở Ngạo Thiên, định dùng công lực bức đối phương thúc thủ chịu trói, Sở Ngạo Thiên không cam lòng yếu thế lập tức vận lực phản kích, giằng co cứ thế bất động thanh sắc diễn ra.
Sở Ngạo Thiên có cái danh hiệu đệ nhất cũng không phải hư danh, sau một hồi đánh giá cao thấp, Lâm Hiền Nhân liền rơi vào thế hạ phong, đổ đầy mồ hôi lạnh. Mắt thấy sắp phân thắng bại, Lâm Hiền Nhân trong nháy mắt chuyển hoán thế công, nhấc tay tấng công hướng cổ của Sở Ngạo Thiên, trong khoảnh khắc tiến trụ được cái cổ kia, lại đụng đến một sợi hồng thằng, lập tức truyền đến một trận lạnh lẽo quen thuộc thấm vào tận cốt tủy.
“Đây là?”
Lâm Hiền Nhân thuận tay đem vật kia lôi ra đươc một khối ngọc xanh biếc ——————
Sở Ngạo Thiên đẩy ra cái tay vô lễ của Lâm Hiền Nhân ra, tức giận trừng đối phương, đang tỷ thí do dự để làm quái gì !
Di.Mi thanh mục tú, khí vũ hiên ngang, cùng Thục Nhân có vài phần tương tự, bất quá phong lưu hớn.
Lâm Hiền Nhân thu hồi công lực, quỷ dị đánh giá Sở Ngạo Thiên, vì sao người này lại cầm Băng Phách – một trong ba bảo vật của Lâm gia ? Nhịn không được quay đầu lại nhìn,mà nhị đệ nhà mình dường như không biểu tình gì.
Lâm Thục Nhân cũng buồn bực, đại ca ngày thường là có cái tính thích trêu đùa, so ra cũng vài phần phong lưu, nhưng không đến mức trước giở trò *** loạn trước mặt bàn dân thiên hạ, sao tự dưng cùng một ca kĩ chưa quen biết lằng nhằng lôi thôi cả buổi ? Vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều nghi hoặc. Dịch ánh mắt sang bên cạnh liền thấy thân ảnh màu đỏ núp ở phía sau kia lại rất quen thuộc —————————————
Sở Ngạo Thiên thấy Lâm Thục Nhân đã đứng dậy đi tới, trong lòng hô to không ổn, bất đắc dĩ bị Lâm Hiền Nhân nắm chặt tay, muốn chạy cũng chạy không được, vội lấy tay áo che mặt.
Lâm Thục Nhân nhìn Sở Ngạo Thiên, lại nhìn cổ tay đang bị Lâm Hiền Nhân giữ chặt.
“Buông tay.”
Hắn bất mãncao giọng, đế thêm một câu:
“Đây là người của ta.”
Nhìn hắn như vậy, Lâm Hiền Nhân vội vàng buông tay, bỏ ngay ý định trêu hoa ghẹo nguyệt. Lâm Thục Nhân thô bạo mà đem Sở Ngạo Thiên kéo lại, hất luôn cái tay đang ra sức che mặt.
“Thục… Thục Nhân…..”
Sở Ngạo Thiên run tay run chân, đuôi cụp xuống tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Thục Nhân.
Lâm Thục Nhân nhìn thấy hắn ủy khuất, mềm lòng kéo lại, giới thiệu:
“Đại ca ta, Sở Bá Thiên.”
“Đại ca?”
Sở Ngạo Thiên lập tực chìa bản mặt mừng mừng rỡ rỡ, đuôi cong lên phe phe phẩy phẩy, nguyên lai Thục Nhân là tới chỗ đại ca, không phải tìm đến vì tìm vui !
Thấy vậy, Lâm Hiền Nhân đại khái hiểu sơ sơ, cười xấu xa:
“Đây hẳn là em dâu ta chăng ?”
“Nga?!”
Sở Ngạo Thiên không khỏi ngẩn ngơ, sau đỏ mặt thẹn thùng.
“Hạnh ngộ hạnh ngộ !”
Móng vuốt của Lâm Hiền Nhân vừa định bấu lên mặt Sở Ngạo Thiên đã bị Lâm Thục Nhân nhanh chóng đẩy ra.
“Ngồi bên kia .”
Lâm Thục Nhân đem sủng vật nhà mình ôm đi.
Lâm Hiền Nhân hừ lạnh một tiếng, xoa xoa tay, thật nhỏ mọn mà !
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
Hắn hào phóng tặng ít bạc cho người đứng đầu trong đoàn vũ kĩ, trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ.
“Em dâu a, đến uống với anh rể một chén nào.”
Hắn chạy đến bên người Sở Ngạo Thiên ngồi xuống, hoàn toàn ném bất mãn của Lâm Thục Nhân ra đằng sau.
“Đại ca khách khí rồi.”
Sở Ngạo Thiên thích thú nâng chén rượu, đầu đã muốn lâng lâng.
Lâm Thục Nhân không buồn hé răng, thấy hình hai người ngươi một ly ta một ly thân mật quả là phản cảm. Lâm Hiền Nhân hình như cố ý thân mật Sở Ngạo Thiên, Sở Ngạo Thiên còn hân hoan nhảy nhót phối hợp, làm hắn càng xem càng không vừa mắt. Nhìn không được thì không nhìn nữa, hắn phiền muộn nâng chén rượu, trong miệng lầm bà lầm bầm.
Lâm Hiền Nhân sắc mặt đột nhiên biến, cả kinh nói:
“Lão Nhị, ngươi đang uống rượu đó!”
Sở Ngạo Thiên hai tay run lên, nhớ tới lần đầu gặp, Lâm Thục Nhân lúc ấy say rượu thực đáng sợ.
Lâm Thục Nhân đương nhiên biết đây là rượu, tỏ vẻ bơ đời:
“Một hai chén không ngại.”
“Nhưng cái này là Đỗ Khang đã ủ năm năm, hiệu lựcgấp mười lần rượu bình thường….”
Lâm Hiền Nhân hạ thấp giọng.
Sắc mặt Lâm Thục Nhân lập tức thay đổi, ánh mắt đầy vẻ lên án, rượu đã lỡ uống, mơ hồ cảm thấy thần trí mất kiểm soát, cỗ khí lực nóng ran lan tràn khắp nơi, hắn đã sớm áp chế không được
Cư nhiên lại gọi nhiều nữ nhân thế này !
Sở Ngạo Thiên gấp gáp dán tai lên cửa, nghe bên trong một trận lao xao, cũng không biết đang làm cái quỷ gì. Đang lúc lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ lúc này nên phá cửa vào hay không thìcó tiếng gọi ca kĩ đến.
Không phải thanh âm của Thục Nhân, nhưng là thanh âm của nam nhân !
Sở Ngạo Thiên kinh ngạc, Thục Nhân đến thanh lâu ngoạn tiểu quan ?
Nhưng thanh âm này ẩn chứa khí thế vô cùng, không giống như là loại tiểu quan mạt hạng hầu hạ người khác. Sau đó, đám ca vũ kéo đến ùn ùn, lại mặc đồ đỏ rực diễm lệ như đồ trên ngừi hắn, tựa như một loạt đèn ***g đỏ thẫm; hắn linh động, vội lén lút trà trộn vào, thuận lợi bước qua cửa phòng.
Sở Ngạo Thiên đứng ở phía sau cùng, bị mấy người phía trước chắn mất, vừa vặn lằm khiên chắn cho hắn. Bàn bên kia hai gã nam tử ngồi nghiêm chỉnh, không có hành động nào quá đáng. Hòa vào âm nhạc, đám vũ kĩ nhảy múa vòng quanh, Sở Ngạo Thiên đương nhiên không múa được, đành phải hướng màn che phía sau trốn, một mặt lo sợ bị Lâm Thục Nhân phát hiện, một mặt lại luyến tiếc không muốn bỏ đi nửa chừng.
Lâm Thục Nhân không lòng dạ nào lưu tâm đến trò nhảy múa nên không thấy, nhưng ánh mắt Lâm Hiền Nhân thì liền lập tức lóe lên, lực chú ý cơ hồ đều dồn vào sự hấp dẫn của Sở Ngạo Thiên. Hắn bất động thanh sắc quan sát, rồi đứng dậy tiến đến gần. Lâm Thục Nhân cũng chỉ nghĩ đại ca nhà mình nổi lên tâm tính muốn đùa giỡn ca kỹ, nên cũng mặc kệ.
Lâm Hiền Nhân đến gần màn che, nắm tay lôi người bên trong ra. Sở Ngạo Thiên lảo đảo, không khỏi sợ hãi, thoáng nhìn Lâm Thục Nhân tựa hồ còn không có chú ý tới, vội vàng lấy tay áo che khuất mặt mình.
“Làm gì mà phải che che dấu dấu, mỹ nhân ?”
Lâm Hiền Nhân bắt lấy cổ tay đối phương muốn kéo ra, vừa hay đụng chạm làm hắn nhận ra đó là một nam nhân, hơn nữa lại có công lực bất phàm !
“Sao thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ là người mới ?”
Đối mặt với sự cợt nhả của Lâm Hiền Nhân, Sở Ngạo Thiên rất muốn đấm cho y vài quả, nhưng lại sợ kinh động Lâm Thục Nhân, chỉ còn biết nén giận. Lâm Hiền Nhân gắt gao chế trụ cổ tay Sở Ngạo Thiên, định dùng công lực bức đối phương thúc thủ chịu trói, Sở Ngạo Thiên không cam lòng yếu thế lập tức vận lực phản kích, giằng co cứ thế bất động thanh sắc diễn ra.
Sở Ngạo Thiên có cái danh hiệu đệ nhất cũng không phải hư danh, sau một hồi đánh giá cao thấp, Lâm Hiền Nhân liền rơi vào thế hạ phong, đổ đầy mồ hôi lạnh. Mắt thấy sắp phân thắng bại, Lâm Hiền Nhân trong nháy mắt chuyển hoán thế công, nhấc tay tấng công hướng cổ của Sở Ngạo Thiên, trong khoảnh khắc tiến trụ được cái cổ kia, lại đụng đến một sợi hồng thằng, lập tức truyền đến một trận lạnh lẽo quen thuộc thấm vào tận cốt tủy.
“Đây là?”
Lâm Hiền Nhân thuận tay đem vật kia lôi ra đươc một khối ngọc xanh biếc ——————
Sở Ngạo Thiên đẩy ra cái tay vô lễ của Lâm Hiền Nhân ra, tức giận trừng đối phương, đang tỷ thí do dự để làm quái gì !
Di.Mi thanh mục tú, khí vũ hiên ngang, cùng Thục Nhân có vài phần tương tự, bất quá phong lưu hớn.
Lâm Hiền Nhân thu hồi công lực, quỷ dị đánh giá Sở Ngạo Thiên, vì sao người này lại cầm Băng Phách – một trong ba bảo vật của Lâm gia ? Nhịn không được quay đầu lại nhìn,mà nhị đệ nhà mình dường như không biểu tình gì.
Lâm Thục Nhân cũng buồn bực, đại ca ngày thường là có cái tính thích trêu đùa, so ra cũng vài phần phong lưu, nhưng không đến mức trước giở trò *** loạn trước mặt bàn dân thiên hạ, sao tự dưng cùng một ca kĩ chưa quen biết lằng nhằng lôi thôi cả buổi ? Vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều nghi hoặc. Dịch ánh mắt sang bên cạnh liền thấy thân ảnh màu đỏ núp ở phía sau kia lại rất quen thuộc —————————————
Sở Ngạo Thiên thấy Lâm Thục Nhân đã đứng dậy đi tới, trong lòng hô to không ổn, bất đắc dĩ bị Lâm Hiền Nhân nắm chặt tay, muốn chạy cũng chạy không được, vội lấy tay áo che mặt.
Lâm Thục Nhân nhìn Sở Ngạo Thiên, lại nhìn cổ tay đang bị Lâm Hiền Nhân giữ chặt.
“Buông tay.”
Hắn bất mãncao giọng, đế thêm một câu:
“Đây là người của ta.”
Nhìn hắn như vậy, Lâm Hiền Nhân vội vàng buông tay, bỏ ngay ý định trêu hoa ghẹo nguyệt. Lâm Thục Nhân thô bạo mà đem Sở Ngạo Thiên kéo lại, hất luôn cái tay đang ra sức che mặt.
“Thục… Thục Nhân…..”
Sở Ngạo Thiên run tay run chân, đuôi cụp xuống tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Thục Nhân.
Lâm Thục Nhân nhìn thấy hắn ủy khuất, mềm lòng kéo lại, giới thiệu:
“Đại ca ta, Sở Bá Thiên.”
“Đại ca?”
Sở Ngạo Thiên lập tực chìa bản mặt mừng mừng rỡ rỡ, đuôi cong lên phe phe phẩy phẩy, nguyên lai Thục Nhân là tới chỗ đại ca, không phải tìm đến vì tìm vui !
Thấy vậy, Lâm Hiền Nhân đại khái hiểu sơ sơ, cười xấu xa:
“Đây hẳn là em dâu ta chăng ?”
“Nga?!”
Sở Ngạo Thiên không khỏi ngẩn ngơ, sau đỏ mặt thẹn thùng.
“Hạnh ngộ hạnh ngộ !”
Móng vuốt của Lâm Hiền Nhân vừa định bấu lên mặt Sở Ngạo Thiên đã bị Lâm Thục Nhân nhanh chóng đẩy ra.
“Ngồi bên kia .”
Lâm Thục Nhân đem sủng vật nhà mình ôm đi.
Lâm Hiền Nhân hừ lạnh một tiếng, xoa xoa tay, thật nhỏ mọn mà !
“Các ngươi đều đi xuống đi.”
Hắn hào phóng tặng ít bạc cho người đứng đầu trong đoàn vũ kĩ, trong phòng chỉ còn lại có ba người bọn họ.
“Em dâu a, đến uống với anh rể một chén nào.”
Hắn chạy đến bên người Sở Ngạo Thiên ngồi xuống, hoàn toàn ném bất mãn của Lâm Thục Nhân ra đằng sau.
“Đại ca khách khí rồi.”
Sở Ngạo Thiên thích thú nâng chén rượu, đầu đã muốn lâng lâng.
Lâm Thục Nhân không buồn hé răng, thấy hình hai người ngươi một ly ta một ly thân mật quả là phản cảm. Lâm Hiền Nhân hình như cố ý thân mật Sở Ngạo Thiên, Sở Ngạo Thiên còn hân hoan nhảy nhót phối hợp, làm hắn càng xem càng không vừa mắt. Nhìn không được thì không nhìn nữa, hắn phiền muộn nâng chén rượu, trong miệng lầm bà lầm bầm.
Lâm Hiền Nhân sắc mặt đột nhiên biến, cả kinh nói:
“Lão Nhị, ngươi đang uống rượu đó!”
Sở Ngạo Thiên hai tay run lên, nhớ tới lần đầu gặp, Lâm Thục Nhân lúc ấy say rượu thực đáng sợ.
Lâm Thục Nhân đương nhiên biết đây là rượu, tỏ vẻ bơ đời:
“Một hai chén không ngại.”
“Nhưng cái này là Đỗ Khang đã ủ năm năm, hiệu lựcgấp mười lần rượu bình thường….”
Lâm Hiền Nhân hạ thấp giọng.
Sắc mặt Lâm Thục Nhân lập tức thay đổi, ánh mắt đầy vẻ lên án, rượu đã lỡ uống, mơ hồ cảm thấy thần trí mất kiểm soát, cỗ khí lực nóng ran lan tràn khắp nơi, hắn đã sớm áp chế không được
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook