Anh Hùng Hồi Quy
Chapter 61

 Thức tỉnh giả của Hội Dump đến từ Trung Quốc, Triều Phong, đã đến Hàn Quốc để gặp Jung Dong-yeong.

 

<<Kim Su-hyeun…>>

 

Thật là một tin bất ngờ; Jung Dong-yeong bị Kim Su-hyeun giết.

 

<<Cậu ta cứ lấn cấn thế nào ấy.>>

 

Không lâu trước đó, Su-hyeun lôi Hội Dump vào ánh mắt soi mói của dư luận. Nó lan truyền từng chút một, nhưng cái tên Hội Dump chưa bao giờ được nhắc đến thường xuyên như những ngày gần đây bởi vì tất cả đều im lặng và thận trọng. Ở một số quốc gia khác ngoài Hàn Quốc, Hội Dump đã được xây dựng vững chắc.

 

<<Thức tỉnh giả hạng S mới…>> Triều Phong suy nghĩ.

 

Kẻ địch không phải là một tên dễ xơi. Su-hyeun vẫn chưa được tái đánh giá chính thức, nhưng cậu ấy đã được chú ý đến với tư cách là một ứng cử viên Hạng S mới. Hơn nữa, xét đây là thời điểm cậu ấy lần đầu tiên trở thành thức tỉnh giả, tiềm năng phát triển trong tương lai là vô tận. Nếu cậu ấy đã được coi là Hạng S, điều gì sẽ xảy ra nếu cậu phát triển hơn nữa?

 

<<Chẳng bao lâu nữa, ngườiậu ấy sẽ thức tỉnh giả hàng đầu.>>

 

Triều Phong quan sát Su-hyuen qua chiếc ống nhòm. Cậu đang ở giữa đám đông. Nếu đến gần hơn, cậu ấy sẽ phát hiện. Nếu dùng kĩ năng để theo đuôi, cậu ấy sẽ cảm nhận được ma pháp. Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều cách để theo dõi người khác, chẳng hạn như bây giờ.

 

<<Ta nên báo cáo với chủ tịch về người này sớm.>>

 

Trong khi hắn ta đang quan sát Su-hyeun, Triều Phong đã mất dấu cậu ấy giữa đám đông.

 

“Cậu ta đâu rồi?”

 

Vù vù—

 

Hắn ta di ống nhòm về lại chỗ Su-hyuen đã ở. Nhưng bằng cách nào đó, hắn không thể tìm thấy cậu ở đâu cả. Cậu biến mất trong một khoảnh khắc ngắn khi bị che bởi một người khác.

 

“Ta có nhầm ở đâu không? Vị ấy đâu…” Triều Phong lầm bầm.

 

“Đúng nhỉ? Cậu ta đâu rồi?”

 

Vù vù—

 

Trong sự bất ngờ, Triều Phong quay về phía âm thanh phát ra. Và thứ hắn ta nhìn thấy là gương mặt của Su-hyeun, người vừa mới đứng ở đằng xa kia.

 

Bụp—!

 

***

 

Triều Phong cảm thấy choáng váng như thể vừa ngủ một giấc dài. Nhưng khi tỉnh lại, hắn nhận ra mình đã không hề ngủ.

 

“Ccjz…”

 

“Anh tỉnh chưa?”

 

Đó là tiếng Trung thuần thục. Triều Phong mở to mắt. Hắn ta vội vã nhõm dậy, nhưng cơ thể đã bị trói lại Hắn không thể cử động theo ý muốn.

 

“Ặ...c...c—”

 

“Đừng chống Món đồ này được đặc biệt đặt làm từ một nghệ nhân dùng để trói thức tỉnh giả, nên sẽ không dễ dàng thoát ra đâu.”

 

Su-hyeun ngồi trước mặt Triều Phong và nhìn xuống khuôn mặt hắn. Su-hyeun  bình thản Triều Phong ngước lên. Ánh mắt hắn run rẩy.

 

“Bằng cách nào…?” Triều Phong hỏi.

 

“Anh tầm hạng B, phải không? Anh nhìn tôi từ xa, nhưng không lạ để tôi phát hiện. Đây không phải là lần đầu tôi bị theo dõi.”

 

Không chỉ nội dung những gì cậu ấy nói mà cả tiếng Trung lưu loát của cậu ấy cũng đáng kinh ngạc. Triều Phong vẫn chưa bắt kịp tình hình.

 

“Hội Dump, phải không?”

 

Câm nín.

 

“Có lẽ tôi đã đúng khi mà anh không trả lời.”

 

Triều Phong cắn môi. Su-hyeun nói với giọng điệu chắc nịch.

 

<<Tên này là thứ ma quỉ gì vậy?>>Triều Phong thầm nghĩ.

 

Hắn ta đã điều tra về cậu rồi. Theo điều tra của hắn, cậu là một người bình thường, không học hành gì nhiều. Cậu ấy không học hết cấp ba. Triều Phong không thể hiểu làm thế nào mà Su-hyeun lại nói tiếng Trung lưu loát được như vậy. Hắn ta cũng không thể hiểu làm thế nào mà cậu ấy lại biết nhiều như vậy về Hội Dump. Hơn nữa, việc phát hiện kẻ theo dõi và tiếp cận trong khoảnh khắc là điều đáng để tâm.

 

<<Còn nữa, làm thế nào mà  người này có cái dây thế này? Làm thế nào mà hắn biết vụ này và chuẩn bị?>>

 

“Ngươi… ngươi là thứ gì vậy?” Triều Phong hỏi.

 

“Tôi không cần bất kỳ câu hỏi nào từ một người đã theo dõi tôi. Không, anh chỉ cần đừng mở miệng từ bây giờ.”

 

“Hả?”

 

Su-hyeun rời khỏi chỗ ngồi.

 

Crắc—

 

Su-hyeun bóp nát vai Triều Phong. Vai bị gãy, nhưng Triều Phong vẫn cắn môi chịu đau. Hắn thậm chí còn không hét lên. Su-hyeun tặc lưỡi.

 

“Hồ. Cố chấp thật đấy.”

 

Có đủ loại người trong Hội Dump. Cậu chắc rằng có khá nhiều kẻ quen với những cơn đau như thế này.

 

“Tiếp tục những gì tôi đã nói, anh không nên mở miệng với tôi. Anh chỉ mở miệng khi tôi hỏi anh điều gì đó. Nếu anh không trả lời tôi, xương của anh sẽ bị gãy từng cái một.”

 

“Giết ta đi” Triều Phong nói.

 

“Tôi—”

 

Su-hyeun lại bóp nát vai Triều Phong.

 

“—là người quyết định điều đó.”

 

Triều Phong rên rỉ.

 

“Vậy, câu hỏi số một.” Su-hyeun cúi người về phía Chao Feng và hỏi, “Bang hội nào của Hàn Quốc nào có liên quan đến Hội Dump?”

 

Không gì cả.

 

“Vậy là anh sẽ không nói? Được thôi.”

 

Rắc, rắc—

 

“Ặc…h…”

 

“Để xem ai sẽ thắng nào” Su-hyeun nói.

 

Su-hyeun bẻ gãy tay Triều Phong không do dự. Cậu bẻ ra từ từ để hắn đủ thời gian cảm nhận nỗi đau. Đôi mắt của Chao Feng trừng lên vì đau đớn. Hắn cắn chặt môi cố gắng chịu đựng. Tiếng hét của hắn biến thành tiếng rên rỉ.

 

<<Chết...tiệt…>> Triều Phong nghĩ thought.

 

Có gì đó không ổn, thực sự không ổn. Không chỉ là vấn đề cậu ấy đã tìm thấy nơi hắn ta đang ở và cố gắng lấy thông tin. Vấn đề thực sự là trong câu hỏi của cậu.

 

<<Tên này…. Hắn đang cố chống lại Hội Dump sao?>>

 

Đó là một cuộc chiến toàn diện chống lại Dump Guild. Không gì hơn cả.

 

***

 

Cuộc thẩm vấn kéo dài khá lâu. Su-hyeun ngăn âm thanh bằng phép thuật và tiếp tục thẩm vấn mà không lo lắng về tiếng hét. Mỗi khi Triều Phong không trả lời, Su-hyeun lại làm gãy xương hắn. Cậu có một số nền tảng về thẩm vấn bởi vì, cách đây rất lâu, cậu ấy đã chạm trán với Hội Dump nhiều lần.

 

<<Hắn không biết nhiều thông tin như mình mong đợi.>>

 

Ngay lúc thẩm vấn kết thúc, Triều Phong trút hơi thở cuối cùng. Su-hyeun lại không nắm được nhiều thông tin.

 

“Hội Dump đang cố gắng đến Hàn Quốc, nhưng tôi không biết họ đã liên hệ với những bang hội nào cho đến nay. Và họ đã sử dụng bang hội Trung Quốc để thực hiện chuyện đó.”

 

Đây là tất cả những gì cậu ấy đã moi ra được. Thông tin hữu ích duy nhất chỉ có sự thật là một bang hội Trung Quốc có liên quan đến Hội Dump.

 

<<Chắc là mình phải để việc này cho Hiệp hội rồi.>>

 

Thông tin sẽ xuất hiện khi họ điều tra thêm. Và đối với loại công việc này, Hiệp hội sẽ làm tốt hơn cậu ấy.

 

<<Tất cả mồi nhữ đã được ném.>>

 

Hội Dump. Bang tội phạm xấu xa nhất được ghi nhận. .Đượcthành lập lần đầu tiên ở Hoa Kỳ. Đó là hội của những thức tỉnh giả đang trốn trong bóng tối. Nó đang dần mở rộng quyền lực và từ từ thâm nhập vào Hàn Quốc. Chúng chưa mở rộng ở Hàn Quốc nên chúng không chú ý nhiều đến Su-hyeun, nhưng sự cố gần đây và công việc của cậu ấy ngày hôm nay sẽ thu hút sự chú ý của họ về phía cậu ấy. Su-hyeun đã tiết lộ tên của Hội Dump với thế giới. Cậu ấy cũng ngăn chặn chi nhánh của chúng, Hội Ares, mở rộng ở Hàn Quốc.

 

<<Và tôi chào đón điều đó.>>

 

Kể từ lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy tên của Hội Dump và sơ tán công dân, cậu ấy đã mong đợi những tình huống như thế này; thu hút sự chú ý của Hội Dump là thứ yếu và va chạm trực diện là thứ hai.

 

Su-hyeun sẽ phải đi vào bóng tối để tìm Hội Dump. Hội Dump sẽ bước ra ánh sáng để tìm Su-hyeun. Rồi chẳng mấy chốc, họ sẽ chạm mặt nhau. Su-hyeun đã được liên lạc và đi thẳng về nhà. Ở lối vào căn hộ của cậu ấy, Lee Ju-ho đang đợi cậu ấy.

 

“Sao cậu sống chậm quá vậy?” ông ta hỏi.

 

Sau khi bảo vệ Yun-seon, ông ta đã đến đây để gặp Su-hyeun. Ông ta rời đi, như đã hứa, nhưng Su-hyeun đến muộn hơn họ dự kiến.

 

“Chuyện gì đó đã xảy ra giữa chừng,” Su-hyeun nói.

 

“Chuyện gì cơ?” Lee Ju-ho thắc mắc.

 

“Tôi đã gặp một tên Hội Dump.”

 

“Dump…?Cậu chắc không?”

 

Su-hyeun kể cho ông ta nghe những gì đã xảy ra cho đến nay, về việc cậu ấy đã gặp thức tỉnh giả người Trung Quốc của Hội Dump và người đàn ông đó đã theo dõi cậu ấy như thế nào. Khi Su-hyeun nói xong, khuôn mặt của Lee Ju-ho tối sầm lại.

 

“Vậy, tôi đoán Hội Dump cuối cùng cũng chú ý đến cậu?”

 

“Chắc là không. Khi tôi thẩm vấn anh ta, anh ta nói rằng anh ta đã tìm thấy tôi khi anh ta ở cùng Hội Ares.”

 

“Với hội Ares? Thẩm vấn? Làm thế nào mà cậu…?”

 

“Cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Nhưng tôi đã nhận được một số thông tin từ anh ta. Ông có thể điều tra giúp tôi không?”

 

Su-hyeun nói với Lee Ju-ho về những gì câuh ấy đã tìm thấy. Trước yêu cầu của Su-hyeun, Lee Ju-ho gật đầu và thở dài.

 

“Tôi nghĩ mình nên đổi nghề thôi. Tôi  nên được thuê làm quản lý của cậu hơn là làm công việc như thức tỉnh giả.”

 

“Tôi có thể trả cho ông. Nếu ông muốn, cứ nói cho tôi biết.”

 

“Thôi, cám ơn. Tôi chắc chắn rằng cậu không đủ khả năng trả đâu. Tôi khá đắt giá đó,” Lee Ju-ho trả lời.

 

Suhyeun cười nhẹ. Sau đó, cậu tìm một tin nhắn từ điện thoại của mình và hỏi lại Lee Ju-ho. “Cuộc hội ngộ của họ có ổn không?”

 

Trong tin nhắn có nội dung: “Cảm ơn.” Đó là từ Hak-joon.

 

“Ý cậu là cậu Hak-joon?”

 

“Ừ.”

 

“Tôi chắc chắn họ đã ổn rồi. Tôi đợi cho đến khi cậu ta về nhà. Cậu ta nhạy cảm thật đấy! Tôi suýt bị mất cổ ngày hôm nay đấy.”

 

Lee Ju-ho lấy tay ôm cổ suy nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó. Năng lực của Hak-joon cao hơn nhiều lần so với Lee Ju-ho. Nếu Hak-joon đã quyết định làm điều đó, thì việc bẻ gãy cổ ông ta vào thời điểm đó cũng không có gì khó khăn.

 

“Xin hãy hiểu cho cậu ta. Cậu ta có đủ lý do để hành động như vậy,” Su-hyeun nói.

 

“Tôi hiểu. Tuy nhiên, cậu ta nên mua cho tôi một bữa ăn đền bù. Một bữa thật nhiều tiền.”

 

“Cậu ấy không có nhiều tiền. Ông đã bị vắt kiệt đến bây giờ...”

 

“Đó là một chuyện và cái này là một chuyện. Hai người có tương lai tươi sáng. Ít nhất thì cậu ta cũng nên trả sau,” Lee Ju-ho nói và cười lớn.

 

Hak-Joon rõ ràng là một trong những thức tỉnh giat hứa hẹn nhất về tuổi tác và năng lực. Đặc biệt là kể từ khi Jung Dong-yeong biến mất, cậu ta sẽ trưởng thành nhanh hơn nhiều. Dù sao, một vấn đề đã được giải quyết. Bây giờ, chỉ còn một việc họ phải hoàn thành gấp rút.

 

“Nhân tiện, cậu biết ngày mai rồi chứ? Lee Ju-ho hỏi.

 

“Ờ tôi biết.”

 

“Tôi đã yêu cầu giải quyết chuyện này một cách im lặng nhất có thể, nhưng một số hội đã đánh hơi thấy. Dù sao cũng không thể tránh khỏi việc tin tức sẽ lan truyền sau đánh giá.”

 

Ông ta đang nói về bài thi đánh giá lạn cấp bậc. Nó được tổ chức một lần trong một khoảng thời gian nhất định. Đó là một buổi chiếu mà họ kiểm tra lại thứ hạng của những thức tỉnh giả. Vì cậu ấy tự tin rằng mình có thể đạt được Hạng S, nên không có lý do gì để tiếp tục trì hoãn buổi chiếu.

 

“Đúng vậy. Không còn lí do gì để giấu diếm nữa rồi.”

 

Hạng S. Đó là thứ hạng có cấp độ thức tỉnh cao nhất có thể được đánh giá bằng bài kiểm tra. Nếu Su-hyeun có thể đạt được điểm thức tỉnh cấp S, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều. Lee Ju-ho, người đang mong đợi sự xuất hiện của thức tỉnh giả Hạng S mới, đã bắt tay với Su-hyeun.

 

“Vậy thì tôi sẽ gặp cậu vào ngày mai tại Hiệp hội thức tỉnh giả.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương