Anh Hùng Hồi Quy
Chapter 55. Đến Thăm Su-hyeun

Hạng S.

 

Lực lượng chiến đấu Thức tỉnh giả được đồn đại là khá gần gũi với sự rung chuyển và luôn có sự ảnh hướng rất lớn trong chiến trường, chỉ bao gồm năm cá nhân được biết đến trên toàn Hàn Quốc.

 

Lee Ju-ho biết rằng Su-hyeun là một Thức tỉnh giả hạng A. Tất nhiên, anh ấy cũng biết rằng Su-hyeun thậm chí còn phát triển mạnh mẽ hơn trong khoảng một năm trở lại đây.

 

Nhưng anh vẫn không ngờ rằng Su-hyeun đã trở thành hạng S chỉ sau hai năm.

 

Bức tường tồn tại giữa hạng A và hạng S là quá rộng và dày để có thể dễ dàng vượt qua.

 

“Chà… mọi chuyện đã diễn ra theo một cách nào đó mà tôi cũng không biết được.” Su-hyeun trả lời, khi cậu gật đầu trước câu hỏi của Lee Ju-ho.

 

Đây là cơ sở cho một Thức tỉnh giả hạng S.

 

Cấp độ ma thuật và Chỉ số ma thuật phải lần lượt trên 7 và 70.

 

Su-hyeun đã thỏa mãn hai điều kiện đó. Sau khi tiêu thụ chất xúc tác cấp cao nhất cách đây không lâu và tiêu hóa chúng từng chút một, cậu ta đã có thể thăng lên cấp độ tiếp theo.

 

“Sao cậu không nói sớm hơn? Tôi sẽ không lo lắng như vậy nếu bạn nói cho tôi biết từ trước.” Lee Ju-ho hỏi.

 

“Tôi chỉ mới thăng cấp thôi mà. Nếu anh lo lắng về điều này, thì cho tôi xin lỗi nhé.”

 

“À, thì… không cần phải xin lỗi hay gì cả…”

 

Lee Ju-ho trở nên ngượng ngùng và thở dài khi Su-hyeun xin lỗi. Có vẻ như anh ấy đã sai khi trách móc như thể đó là lỗi của Su-hyeun.

 

Khi ngồi xuống ghế, Lee Ju-ho cố gắng thay đổi chủ đề. “Dù sao thì, cậu tính sẽ làm gì tiếp theo? Bây giờ mọi người đều biết danh tính của cậu và sẽ sớm báo cáo về việc cậu hiện đang được đăng ký là hạng C.

 

“Tôi không nghĩ đó vấn đề quan trọng. Tôi có thể nói rằng tôi đã từng là hạng C vào một năm trước.”

 

“Đó là ý của tôi. Cậu không định đánh giá lại à?

 

Có đánh giá lại thứ hạng, một quy trình đánh giá mà Thức tỉnh giả có thể yêu cầu mỗi năm một lần khi họ muốn thay đổi thứ hạng của mình.

 

Nó diễn ra đồng thời với việc đánh giá xếp hạng thông thường, và chủ yếu là những Thức tỉnh giả hy vọng nhận được thứ hạng cao hơn so với thứ hạng hiện tại của họ.

 

Thông thường, mọi người yêu cầu tăng thứ hạng của họ lên một bậc, nhưng…

 

“Từ hạng C lên hạng S. Chà, tôi nghĩ nó sẽ tạo ra một cơn chấn động đấy.”

 

Sự xuất hiện của một Thức tỉnh giả hạng S đã là quá đủ để trở thành một chủ đề sốt dẻo rồi.

 

Nếu mọi người biết rằng chính Thức tỉnh giả hạng S đó là anh hùng chịu trách nhiệm cứu Thành phố Anyang và nhảy ba cấp trong quá trình đánh giá cải thiện thứ hạng của cậu ta, thì các phương tiện truyền thông đại chúng sẽ lại náo loạn một lần nữa.

 

"Hmm..."

 

“Dựa trên phản ứng của cậu, tôi cho rằng ít nhất cậu cũng có chút hứng thú nhỉ?” Lee Ju-ho hỏi.

 

“Tôi cần phải được đánh giá lại, đó là điều chắc chắn. Dù sao đi nữa mọi người đều biết điều đó rồi. Ở lại hạng C như thế này sẽ không có lợi cho tôi dưới bất kỳ hình thức nào.”

 

“Có phải vì tiền không? Hoặc…"

 

Lee Ju-ho nhận ra rằng câu hỏi đó là không cần thiết và lập tức ngậm miệng lại.

 

Anh có thể dễ dàng nhận ra rằng đó không phải là vì tiền, xét từ cách mà Su-hyeun đã hành động cho đến bây giờ.

 

Su-hyeun thậm chí chưa một lần dùng số tiền kiếm được trong Hầm ngục để sống xa hoa.

 

Ngoại trừ việc mua một căn nhà để hành động tự do hơn, cậu ấy là người nghĩ rằng việc ăn một thịnh soạng cũng là lãng phí thời gian quý báu. Cậu ấy đầu tư gần như toàn bộ thời gian của mình chủ yếu vào việc leo tháp.

 

Lee Ju-ho không thể chỉ ngồi nhìn nên đã tặng Su-hyeun một chiếc ô tô thể thao như một món quà. Ngay cả khi đó, việc cậu ta sử dụng nó vẫn là một điều hiếm khi xảy ra cho đến tận bây giờ.

 

“Rốt cuộc thì tất cả những thứ này để làm gì?”

 

Vì vậy, Lee Ju-ho đã thay đổi câu hỏi của mình.

 

Anh ấy đột nhiên tò mò về lý do Su-hyeun trở thành Thức tỉnh giả.

 

Thông thường, đó là theo đuổi những thứ như của cải, danh tiếng và quyền lực. Ngay cả bản thân Lee Ju-ho cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi khuôn mẫu đó.

 

“Chà, đó là bởi vì…”

 

Su-hyeun lảng tránh câu hỏi.

 

Bất kể câu trả lời mà cậu ấy đưa ra là gì, có khả năng là Ju-ho sẽ không hiểu. Dù sao thì cậu là người duy nhất biết trước tương lai.

 

>>

 

Thế giới đang thay đổi nhanh chóng.

 

Tốc độ tạo ra Hầm ngục đang tăng lên nhanh chóng và các đợt Bùng phát hiện đang xảy ra mà không có cảnh báo.

 

Ngay cả khi đó, xã hội nói chung vẫn ở trong trạng thái bế tắc. Tất cả họ đều coi đó là một vấn đề tương tự như vấn đề ô nhiễm từ vài năm trước.

 

Trên thực tế, con số thương vong từ đợt Bùng phát vừa qua là khá thấp. Thậm chí không cần phải đề cập đến cái chết của dân thường vì gần như không có thiệt hại về người ngay cả với những Thức tỉnh giả lần này.

 

Cốc cốc!

 

Sự im lặng ngắn ngủi bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa phòng bệnh.

 

"Mời vào."

 

Kẹt!

 

Khoảnh khắc Su-hyeun trả lời, Hak-Joon bước vào phòng mang theo một giỏ trái cây.

 

“Đã lâu rồi phải không?” Su-Hyeun nói.

 

“Không phải chúng ta vừa mới gặp nhau hai ngày trước à?”

 

“Vậy ư? Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đã lâu lắm rồi, nên…”

 

“Gần đây tôi và anh trai đều quá bận rộn nên đành chịu. Mặc dù, lúc đó tôi không biết cậu là Kim Su-hyeun hàng thật đâu, bro ạ.”

 

Su-hyeun cười ngượng nghịu trước lời nói của Hak-Joon.

 

Lee Ju-ho quan sát bầu không khí trước khi đứng dậy khỏi vị trí của mình. “Được rồi, tôi sẽ lên đường ngay bây giờ. Hãy gọi cho tôi khi cậu sắp được xuất viện nhé!

 

Su-hyeun nhấc phần thân trên của mình lên khỏi giường để chào tạm biệt Lee Ju-ho, nhưng anh ấy đã ngăn cậu lại và đứng dậy ra khỏi phòng.

 

Một lát sau, Hak-Joon ngồi xuống chiếc ghế mà Lee Ju-ho đã ngồi trước đó.

 

Thậm chí, cậu còn mang theo một con dao nhỏ để gọt hoa quả.

 

"Cậu cảm thấy thế nào?" Hak-Joon hỏi.

 

“Đã được vài ngày rồi. Cảm giác như tôi có thể xuất viện vào ngày mai.”

 

"Nhẹ nhõm thật."

 

"Chuyện gì vậy? Nếu có gì đó trong tâm trí của cậu, chỉ cần cho tôi biết. Đừng lo lắng về nó quá nhiều.”

 

“Không có gì, chỉ là…”

 

Tay gọt trái cây của Hak-Joon dừng lại sau khi nghe những lời của Su-hyeun.

 

Sau một hồi im lặng, cậu lên tiếng.

 

“Su-hyeun, cậu có nhớ… những gì cậu đã nói với tôi trước đó không?”

 

“Tôi đã nói gì cơ?”

 

Su-hyeun hỏi lại, nhưng Hak-Joon lại bắt đầu do dự. Sau khi cân nhắc một lúc, cậu chỉ lắc đầu.

 

“Không, không có gì đâu.”

 

“Thôi nào, chuyện gì vậy? Cậu làm tôi tò mò đấy. Nói đi nào."

 

“Không có gì quan trọng đâu. Nhưng mà sao cậu lại giấu diếm chuyện này? Tại sao cậu không nói bất cứ điều gì? Chúng ta cũng quen nhau hơn 1 năm rồi. Điều đó làm tôi tổn thương đấy cậu biết không?

 

"Tôi xin lỗi về điều đó. Thực ra tôi…"

 

Chắc chắn rồi, cuộc trò chuyện với Hak-Joon đã đi theo đúng hướng mong đợi. Tuy nhiên, Su-hyeun khá chắc chắn rằng đây không phải là điều cậu ấy muốn nói với mình.

 

>>

 

Tính tò mò của cậu đang ùa vào.

 

Cậu ấy đang nghĩ đến việc khám phá thêm thông tin về Hak-Joon sau khi tình hình hiện tại lắng xuống.

 

>>

 

Mới hai năm thôi mà.

 

Đó không phải là một thời gian ngắn. Trong số những Thức tỉnh giả hiện tại, chỉ có một số ít đạt được hạng A trong vòng hai năm.

 

Đó là khi xem xét toàn bộ thế giới.

 

Chỉ từ điều đó thôi, người ta có thể biết Hak-Joon tài năng như thế nào. Hak-Joon càng tỏa sáng rực rỡ bao nhiêu thì sự tò mò của Su-hyeun càng lớn bấy nhiêu.

 

Đặc biệt hơn, khi cậu công khai mang bộ mặt hét to với cả thế giới rằng: 'Tôi có một bí mật'.

 

Sau cùng thì Hak-Joon không nói bất cứ điều gì đặc biệt quan trọng và rời khỏi bệnh viện sau khi hỏi về sức khỏe của Su-hyeun.

 

Su-hyeun ngay lập tức nhấc điện thoại di động của mình lên.

 

"Hey? Xin chào, tôi có thể nhờ anh một việc được không?”

 

***

 

Hak-Joon ra khỏi phòng bệnh và chậm rãi đi dọc hành lang. cậu ấy đến đây sau khi cân nhắc rất lâu, nhưng đúng như dự đoán, cậu ấy không thể nói bất cứ điều gì.

 

Cậu ấy nghĩ rằng mình đã trở nên khá thân thiết với Su-hyeun.

 

Mặc dù vậy, cậu bắt đầu cảm thấy rằng tình bạn giữa họ chỉ tồn tại trong tâm trí cậu.

 

Thật quá tự phụ khi hy vọng vào sự giúp đỡ của Su-hyeun. Thành thật mà nói, mối quan hệ giữa cậu và Su-hyeun chỉ là những người quen biết, thậm chí không gặp nhau thường xuyên và chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho nhau.

 

“Uh, chúng ta lại gặp nhau à?”

 

Khoảng tám tháng trước, cậu tình cờ gặp Su-hyeun khi đang đi đến Hầm ngục được chỉ định để dọn dẹp nó.

 

Cậu ấy chú ý đến một chiếc xe thể thao lấp lánh và tự hỏi đó là của ai, và nhận ra rằng Su-hyeun đang ngồi sau tay lái.

 

“Cậu sống ở gần đây à?” Hak-Joon hỏi.

 

“Vâng, tôi mới chuyển đến khu phố này cách đây không lâu. Tôi cần mua một vài thứ nên tôi đang trên đường đến Yangpyeong.”

 

“Aah, vậy giờ cậu là hàng xóm mới của tôi rồi.”

 

“Tại sao chúng ta không gặp lại nhau và ăn một bữa nhỉ? Nghe hay đấy chứ?”

 

Hak-Joon đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan khi Su-hyeun tiếp cận và hỏi cách thức liên lạc một cách thân thiện, nhưng cuối cùng, cậu ấy cũng đã cho số điện thoại của mình.

 

Nếu là lúc khác, cậu ấy đã từ chối, nhưng có lẽ họ tình cờ gặp nhau vài lần như thế này hẳn là định mệnh; Cậu ấy đã nhượng bộ và trao đổi thông tin liên lạc với nhau.

 

“Hãy gọi cho tôi nếu cậu cần bất cứ điều gì. Nếu đó là điều tôi có thể giúp cậu, thì tôi sẽ làm,” Su-Hyuen nói.

 

Không rõ vì sao đột nhiên Su-Hyuen lại nói như vậy.

 

Thật vậy, đó không phải là điều bạn muốn nói với một người mà bạn chỉ tình cờ gặp lần thứ ba.

 

Giọng điệu của Su-Hyuen dường như cũng ngụ ý rằng cậu ta cũng biết điều gì đó về Hak-Joon.

 

Mặc dù điều đó khiến cậu ấy lo lắng phần nào, nhưng Hak-Joon quyết định gạt nó qua một bên.

 

Nhưng vì lý do nào đó, cậu không thể quên những lời đó.

 

Ngày hôm trước, cậu cảm thấy như bị sốc sau khi biết rằng Su-hyeun mà cậu quen chính là Kim Su-hyeun.

 

"Chết tiệt."

 

>>

 

Hak-Joon thở dài thườn thượt.

 

Cậu ta cúi đầu xuống và gãi đầu một cách khó chịu, và khoảnh khắc tiếp theo khi cậu ta ngẩng đầu lên, bước chân của Hak-Joon đột ngột dừng lại.

 

"Vậy là, cậu cũng đến?"

 

"….Chủ tịch."

 

Jung Dong-Yeong đang đợi Hak-Joon ở cuối hành lang, nở một nụ cười xấu xa và vẫy tay.

 

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Su-hyeun nhập viện.

 

Su-hyeun phớt lờ lời khuyên của bác sĩ về việc ở lại bệnh viện thêm một thời gian nữa và xuất viện ngay lập tức.

 

Dù sao thì Su-hyeun cũng không bị thương nặng lắm. Tất cả những gì cậu ta làm là sử dụng hết từng chút năng lượng ma thuật của mình cho đến khi nó cạn kiệt hoàn toàn, điều này gây ra sự căng thẳng đột ngột trên cơ thể cậu ta.

 

"Vâng vâng."

 

Đôi mắt của Su-Hyeun thu lại.

 

Giọng nói của Lee Ju-ho phát ra từ điện thoại di động áp vào tai cậu.

 

“…Đó là tình hình hiện tại.”

 

“Thông tin này chắc chắn chứ?”

 

“Tôi sẽ kể chi tiết cho anh sau.”

 

“Đừng lo lắng về nó. Tôi cũng hơi bực mình. Dù sao thì tôi sẽ điều tra kĩ về nó. Ồ, và có một chuyện không liên quan mà tôi muốn nói với cậu… Chủ Tịch muốn nói chuyện với cậu.”

 

“Tại sao ông ấy không trực tiếp gọi cho tôi….?”

 

“Chà, ông ấy không biết cách liên lạc với cậu. Ông ấy muốn tôi gửi cho cậu số liên lạc của ông ấy. Tuy nhiên, cậu có sẵn sàng gặp ông ấy không?

 

"Ah tôi hiểu. Chà, ít nhất thì tôi cũng sẽ gọi cho ông ấy.”

 

Lý do ông ta muốn nói chuyện với Su-hyeun đã quá rõ ràng.

 

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, Su-hyeun kết thúc cuộc gọi với Lee Ju-ho. Cậu không chắc tại sao, nhưng có cảm giác như mọi thứ sẽ trở nên khá bận rộn kể từ bây giờ, mặc dù cậu vừa mới xuất viện.

 

>>

 

Đã lâu rồi kể từ lần cuối cậu nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó.

 

Trước đây, Su-Hyeun từng gặp Chủ Tịch vài lần trong một tháng để đấu tranh tư tưởng. Họ không bao giờ hiểu thấu được đối phương.

 

Nhưng bây giờ, người đàn ông đó không có quan hệ gì với Su-Hyeun hiện tại.

 

Ting!

 

Tin nhắn văn bản của Lee Ju-ho đã đến.

 

Đó là số liên lạc của Chủ tịch.

 

Một vài từ hơi ngẫu nhiên được viết ngay bên dưới nó.

 

[Ngoài ra, tôi nghe nói rằng Bang Hội Dump đã bắt đầu chú ý đến Cậu. Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều về điều này, nhưng cảnh giác vẫn không phải là một ý kiến ​​​​tồi, phải không?]

 

Bang Hội Dump…

 

Su-Hyeun nhận ra rằng cậu ấy đã tạm thời quên mất mình đã quá nổi tiếng và tạo ra tình huống này.

 

Những tên khốn đó thích giết người đến mức chúng thậm chí còn thành lập một Bang Hội của riêng mình. Trong số tất cả các sự cố hiện đang diễn ra trong bóng tối, khá nhiều sự cố có khả năng liên quan đến chúng.

 

Nhưng bây giờ, ai đó đã sử dụng tên của chúng và cứu sống hàng trăm ngàn người? Chúng sẽ không để yên đâu.

 

Su-hyeon thở dài thườn thượt.

 

“Sắp tới sẽ bận rộn lắm đây.”

 

Dù sao thì số mệnh của cậu cũng là đụng độ với họ trong tương lai. Nếu cậu ta phải lôi những kẻ đang trốn trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, thì cậu ta cũng không thể coi đó là một kết quả quá tồi tệ.

 

Vỗ nhẹ.

 

Su-hyeun gọi điện tới số trong tin nhắn của Lee Ju-ho.

 

Nhạc chuông tiếp tục vang lên vài hồi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

 

“Xin chào, Chủ Tịch. Tôi là Kim Su-Hyeun.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương