Ánh Hoàng Hôn Của Biển
-
Chương 10
Dịch Phong sững người tới bất động, trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng ấy! Kỳ An đang nằm bất động trên một vũng máu ghê người....Aˋ quên kỳ An đang nằm trên sàn nhà cùng với cánh tay đang rỉ máu vì lúc ngã xuống đất tay cô đã quệt phải cạnh giá tài liệu nên bị cứa vào chảy máu. Dịch Phong vội chạy tới lấy khăn buộc lại tay cho kỳ An ôm lấy cô gọi liên hồi.
- Nè! Tỉnh lại đi! Cô bị làm sao vậy! Cô có ghe tôi nói j không!! Dậy ngay...Anh làm cách nào kỳ An cũng không phản ứng gì...anh vội bế cô chạy thật nhanh ra xe phóng như bay tới bệnh viện, đến cửa bệnh viện anh gọi lớn....Bác sĩ! Cứu người! bác sĩ đâu!...Từ trong bệnh viện chạy ra một bác sĩ và vài y ta ́ nam và nữ đẩy xe cứu thương đến đặt kỳ An nằm xuống rồi đẩy vào phòng cấp cứu liền đóng sầm cửa lại...Dịch Phong ngơ´ người ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang hai tay anh đan vào nhau mặt cúi gầm lộ rõ vẻ lo lắng và tội lỗi...sau khi anh gọi được một lúc Tuấn kiệt cũng đến.
-Kỳ An sao rồi! Bác sĩ đã ra chưa!.....Dịch Phong lắc đầu trước câu hỏi của Tuấn kiệt...Tuấn kiệt lo lắng tột cùng đi đi lại lại khắp hành lang bỗng cậu dừng lại tiến về phía Dịch Phong nói...Tại sao lại xảy ra chuyện này....Dịch Phong ngồi đó không nói gì...trong đầu cậu bây giờ lại hiện về khiến anh trống rỗng không biết nói gì....Vào mười ba năm trước khi đó anh mới chỉ là cậu nhóc bảy tuổi trong nhà lúc nào cũng đầy người làm. Trong thời gian đó có một người làm mới tới cũng là người hầu riêng anh. Lúc đó anh rất nghịch, lạnh lùng không có quan tâm tới ai với tất cả mọi thứ xung quanh.Trò đùa của anh là mỗi ngày hành hạ cô ấy tới chán mới thôi.Mà lúc đó cô ấy mới có 15 tuổi lại thêm căn bệnh tim bẩm sinh trông càng đáng thương. Anh sai cô làm hết cái này tới cái kia không cho cô được một chút nghỉ ngơi! Ngày đầu tiên cô ốm, sốt rất cao...Ngày thứ hai bệnh càng nặng hơn cô ho dữ dội mặt tím tái ghê người nhưng anh vẫn không tha cho cô vẫn bắt cô làm mọi thứ mà mình thích...sang ngày thứ 3 bệnh tim bẩm sinh của cô tái phát và qua đời trước lúc chết cô nói với bà quản gia là...giá như cháu không sinh ra trên đời này,, thì ba mẹ cháu sẽ không phải chịu khổ vì không có tiền chữa bệnh cho cháu, mỗi ngày cháu cũng không phải chịu những cơn đau giằng xé tim như thế này nữa...Lúc đó cũng là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì một người, anh cảm giác mình cũng phải chịu lỗi đau như cô vậy, anh cảm thấy có lỗi như mình là một đứa tồi tệ nhất..cho dù mọi người có nói với anh rằng anh đã giúp cô ấy không phải chịu đựng đau đơ´n nữa nên đừng tự trách bản thân...lúc đó anh biết mọi người chỉ đang nói dối để an ủi anh chứ thật ra không do anh biết đâu cô còn sống tới bây giờ, anh thấy ân hận quá...và từ đó trở đi anh lại càng ít nói hơn, mọi việc đều tự mình làm hết anh không muốn làm liên lụy người khác nữa.
-vài tiếng sau cánh cửa phòng cấp cứu được kéo ra, sau cánh cửa là ông bác sĩ bước ra....Dịch Phong cùng Tuấn kiệt vội chạy lại hỏi liên tiếp.
- Bác sĩ kỳ An sao rồi! Cô ấy có làm sao không!bệnh có nặng không! Mà mắc bệnh j? sao lại ngất xỉu....Bác sĩ nói cắt ngang lời họ...Hai cậu bình ti˜nh đi!! Bây giờ cô ấy không sao hết! Chỉ tại làm việc quá sức mới bị mất quá nhiều máu do đứt mạch máu tay,, bây giờ chúng tôi đã nối lại mạch máu rồi lên không còn vấn đề j nên các cậu cũng không cần lo lắng...Hai cậu chăm sóc cho cô ấy cẩn thận cô ấy mới mất nhiều máu lên hơi yếu, bây giờ chỉ cần bồi bổ nghỉ ngơi thật nhiều, vài ngày sau có thể xuất viện! Tôi xin phép đi trước....Nói rồi bác sĩ ngoặt luôn vào phòng nghỉ hai người chỉ biết nhìn theo. Nói!! Cảm ơn bác sĩ! Chờ bóng bác sĩ đi khuất Tuấn kiệt liền quay vào phòng bệnh xem kỳ An còn Dịch Phong không giám bước vào mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào....Anh thấy mặt kỳ An nhợt nhạt như thiếu sức sống môi tím tái tỏ rõ sự mệt mỏi...Tuấn kiệt ngồi xuống cạnh giường bệnh nắm lấy tay của Kỳ An thật chặt....Dịch Phong nhìn thấy cảnh tượng đó không hiểu sao anh thấy thật chướng mắt, ngay lúc này đây anh chỉ muốn xông vào đến bên ôm chặt lấy kỳ An vào lòng thật lâu. Nhưng anh không làm được, anh quay người bỏ đi.Anh đi ra công viên dạo quanh trên vỉa hè, trên đường vắng tanh chẳng có một bóng người,, thì từ phía xa xa anh lại nhìn thấy một nhóm người đi ra cả nam và nữ trong đó có cả Lâm Ngọc, cô ấy làm j ở đây vậy! Câu hỏi hiện lên cả đống trong đầu anh đến khi đến gần anh mới thấy biển quán bar to đuˋng anh càng ngạc nhiên hơn, cô gái Lâm Ngọc mà anh từng quen biết, là một người hiền dịu,, hoà đồng và lễ phép nhưng bây giờ anh thấy thì không phải vậy khác một trời một vực, đứa con gái lăng nhăng, không có lòng tự trọng đứng ôm hôn một thằng trai lạ mà không chút ngượng nguˋng...lúc này anh mới có phản ứng...anh cúi mặt xuống nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ đáng sợ cùng giễu cợt. Đám người đó cũng dần biến mất trong bóng tối.Anh Lê bước ngồi xuống chiếc ghế đá gần lêˋ đường một lúc nâu... vẻ mặt hiện rõ sự tức giận xám xịt của sự lừa dô´i...Bầu trời cũng giường như xám xịt, từng hạt mưa nặng trĩu rơi càng ngày càng nhiều lăn tăn chảy từ đầu xuống mặt rồi ướt đẫm cả người anh, mưa như càng lúc càng nặng hạt như tát vào mặt anh về sự ngu ngốc...Niềm tin mà anh dành cho Lâm Ngọc như biến mất sạch bây giờ trong lòng anh chỉ còn sự oán trách, oán trách người con gái đầu tiên mà anh hết mực tin tưởng ở bên cạnh anh khi anh cảm thấy cô đơn nhưng đều là giả dô´i...giả giô´i.
- Tuấn kiệt trong phòng bệnh cậu chỉ mải lo nghĩ về kỳ An mà cậu quên mất người bạn của mình, cậu đi ra ngoài cửa nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Dịch Phong đâu cậu gọi điện cho Dịch Phong vì nghĩ anhđã về nhà nhưng anh không bắt máy.Tuấn kiệt lo lắng chạy nhắc y ta´ chăm sóc kỳ An rồi chạy luôn ra khỏi bệnh viện tìm Dịch Phong...chạy mãi giường như chân cậu tê cứng một chỗ, cậu thấy một người con trai đang ngồi không có chút sức sống nào, chỉ ngồi trong cơn mưa buốt giá..cậu cứng nhắc lo lắng chạy đến nói...Dịch Phong cậu làm j vậy! Sao lại ngồi ở đây! Cậu muốn chết co´ng sao!! Đứng lên đi có chuyện gì cứ nói...vừa nói Tuấn kiệt vừa cầm cổ tay Dịch Phong lôi vào trong bệnh viện một cách vô thức...ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang Tuấn kiệt lấy khăn lau đầu và người cho Dịch Phong vừa hỏi...
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại giở chứng thích tắm mưa như vậy hả không sợ cảm chết sao....Dịch Phong vẫn ngồi đó vẻ mặt thờ ơ, bất cần không trả lời.
-Sao? Cậu tự trách mình việc của Kỳ An hay sao, Đừng tự trách mình nữa,, bây giờ cô ấy đã không sao rồi!Tuấn kiệt tiếp tục hỏi....câu trả lời của Dịch Phong vẫn là sự im lặng...Tuấn kiệt nổi ca´u quăng luôn cái khăn đang lau đầu cho Dich phong xuống đất...Được thôi cậu thấy có lỗi, hay không muốn nói muốn chết thì ra ngoài đường cầm thanh sắt chờ xét đánh rồi dơ lên thế là xong, việc giˋ phải dầm mưa nâu chết lắm, cậu thích thì đi đi tôi ở lại chăm sóc kỳ An...bai...Nói xong Tuấn kiệt tức giận quay trở lại phòng bệnh của Kỳ An...Dịch Phong ngồi ngây ra một lúc rồi cũng đứng dậy bước đi một cách không phương hướng...
- Sáng hôm sau,, hôm nay là một ngày đẹp trời, chim kêu líu lo, cây cối xanh mượt sau một đêm mưa cuồng gió lớn. Những tia nắng sớm mai mang ấm áp len lỏi qua những ke˜ lá xuyên qua tấm màn cửa dọi vào mặt kỳ An đang nằm ngủ. Cô từ từ mở mắt, cảm giác người u mình ê ẩm không buồn nhu´ch nhích thì từ cửa bước vào...
- Tỉnh rồi à! Đói chưa? Tôi mang cháo đến cho cô này....Tuấn kiệt cầm một hộp nhựa bước vào phòng bệnh.
- Cảm ơn cậu Tuấn kiệt!ngửi thôi tôi cũng thấy ngon rồi!Kỳ An hít haˋ một hơi khen í ới.
- Tất nhiên! Mẹ tôi mà đã làm thì không chê ở đâu được...Tuấn kiệt ngẩng cao đầu ha˜nh diện "trời mẹ cậu làm chứ cậu u làm đâu mà sướng " Kỳ An ăn xong cũng là lúc bác sĩ vào kiểm tra.
-Cô tỉnh rồi à! Cô thấy trong người thế nào rồi!
-Dạ! Tôi hơi mệt chút thôi, nhưng ăn được hết bát cháo chắc cũng đỡ rồi...Cảm ơn bác sĩ nhiều nha!
- Vậy thì tốt! Cứ chuyển biến tốt như vậy, cô cũng sớm được về thôi.
-Thật sao! Cảm ơn bác sĩ đã vất vả nhiều! Tuấn kiệt cầm tay bác sĩ
-Không có gì đó là trách nhiệm của các tôi! Tôi đi trước! Xin phép
-Vậy tôi xuất viện ngay được không! Tôi không thích mùi thuốc của bệnh viện cho lắm! Kỳ vừa thấy bác sĩ ra khỏi phòng liền quay qua mạng nói với Tuấn kiệt...
- Ừ m! Để tôi hỏi xem bác sĩ có cho bác sĩ chăm sóc riêng tại nhà không đã, rồi tính tiếp.
- Cảm ơn cậu nhiều.
-Thế là kỳ An được về nhà dưới sự chăm sóc của bác sĩ và y ta´ riêng của nhà Tuấn kiệt đã hồi phục nhanh chóng trong hai tuần sau đó cô lại chăm chỉ quay lại công ty làm việc tiếp...Từ hôm đó Dịch Phong luôn phân công việc nhẹ như ghi chép giấy tờ sổ sách cho cô, còn các việc đại loại như dọn dẹp bàn làm việc thì đều fo bên kế toán làm hết mà họ cũng chẳng biết tại sao mình lại làm cả phần kỳ An nữa!
-Mấy hôm sau là ngày 20/5 ngày thành lập công ty cho nên sếp tổng cho các nhân viên nghỉ ngơi còn ba phòng là thư ký, kế toán và thiết kế thì được sếp tổng bao một bữa quẩy bar và ăn ở nhà hàng pháp.Mọi người ai cũng vui vẻ tập trung ở cổng công ty khoảng hơn 20 người gì đó, không hiểu sao năm nào công ty tổ chức đi cũng là có Lâm Ngọc cũng tham gia với tư cách bạn gái của sếp,"mọi người đang xôn xao bàn tán " thì Dịch Phong lên tiếng...mọi người tập trung lên xe chúng ta lên xe đi ăn trước nha!
- Nè! Tỉnh lại đi! Cô bị làm sao vậy! Cô có ghe tôi nói j không!! Dậy ngay...Anh làm cách nào kỳ An cũng không phản ứng gì...anh vội bế cô chạy thật nhanh ra xe phóng như bay tới bệnh viện, đến cửa bệnh viện anh gọi lớn....Bác sĩ! Cứu người! bác sĩ đâu!...Từ trong bệnh viện chạy ra một bác sĩ và vài y ta ́ nam và nữ đẩy xe cứu thương đến đặt kỳ An nằm xuống rồi đẩy vào phòng cấp cứu liền đóng sầm cửa lại...Dịch Phong ngơ´ người ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang hai tay anh đan vào nhau mặt cúi gầm lộ rõ vẻ lo lắng và tội lỗi...sau khi anh gọi được một lúc Tuấn kiệt cũng đến.
-Kỳ An sao rồi! Bác sĩ đã ra chưa!.....Dịch Phong lắc đầu trước câu hỏi của Tuấn kiệt...Tuấn kiệt lo lắng tột cùng đi đi lại lại khắp hành lang bỗng cậu dừng lại tiến về phía Dịch Phong nói...Tại sao lại xảy ra chuyện này....Dịch Phong ngồi đó không nói gì...trong đầu cậu bây giờ lại hiện về khiến anh trống rỗng không biết nói gì....Vào mười ba năm trước khi đó anh mới chỉ là cậu nhóc bảy tuổi trong nhà lúc nào cũng đầy người làm. Trong thời gian đó có một người làm mới tới cũng là người hầu riêng anh. Lúc đó anh rất nghịch, lạnh lùng không có quan tâm tới ai với tất cả mọi thứ xung quanh.Trò đùa của anh là mỗi ngày hành hạ cô ấy tới chán mới thôi.Mà lúc đó cô ấy mới có 15 tuổi lại thêm căn bệnh tim bẩm sinh trông càng đáng thương. Anh sai cô làm hết cái này tới cái kia không cho cô được một chút nghỉ ngơi! Ngày đầu tiên cô ốm, sốt rất cao...Ngày thứ hai bệnh càng nặng hơn cô ho dữ dội mặt tím tái ghê người nhưng anh vẫn không tha cho cô vẫn bắt cô làm mọi thứ mà mình thích...sang ngày thứ 3 bệnh tim bẩm sinh của cô tái phát và qua đời trước lúc chết cô nói với bà quản gia là...giá như cháu không sinh ra trên đời này,, thì ba mẹ cháu sẽ không phải chịu khổ vì không có tiền chữa bệnh cho cháu, mỗi ngày cháu cũng không phải chịu những cơn đau giằng xé tim như thế này nữa...Lúc đó cũng là lần đầu tiên anh rơi nước mắt vì một người, anh cảm giác mình cũng phải chịu lỗi đau như cô vậy, anh cảm thấy có lỗi như mình là một đứa tồi tệ nhất..cho dù mọi người có nói với anh rằng anh đã giúp cô ấy không phải chịu đựng đau đơ´n nữa nên đừng tự trách bản thân...lúc đó anh biết mọi người chỉ đang nói dối để an ủi anh chứ thật ra không do anh biết đâu cô còn sống tới bây giờ, anh thấy ân hận quá...và từ đó trở đi anh lại càng ít nói hơn, mọi việc đều tự mình làm hết anh không muốn làm liên lụy người khác nữa.
-vài tiếng sau cánh cửa phòng cấp cứu được kéo ra, sau cánh cửa là ông bác sĩ bước ra....Dịch Phong cùng Tuấn kiệt vội chạy lại hỏi liên tiếp.
- Bác sĩ kỳ An sao rồi! Cô ấy có làm sao không!bệnh có nặng không! Mà mắc bệnh j? sao lại ngất xỉu....Bác sĩ nói cắt ngang lời họ...Hai cậu bình ti˜nh đi!! Bây giờ cô ấy không sao hết! Chỉ tại làm việc quá sức mới bị mất quá nhiều máu do đứt mạch máu tay,, bây giờ chúng tôi đã nối lại mạch máu rồi lên không còn vấn đề j nên các cậu cũng không cần lo lắng...Hai cậu chăm sóc cho cô ấy cẩn thận cô ấy mới mất nhiều máu lên hơi yếu, bây giờ chỉ cần bồi bổ nghỉ ngơi thật nhiều, vài ngày sau có thể xuất viện! Tôi xin phép đi trước....Nói rồi bác sĩ ngoặt luôn vào phòng nghỉ hai người chỉ biết nhìn theo. Nói!! Cảm ơn bác sĩ! Chờ bóng bác sĩ đi khuất Tuấn kiệt liền quay vào phòng bệnh xem kỳ An còn Dịch Phong không giám bước vào mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào....Anh thấy mặt kỳ An nhợt nhạt như thiếu sức sống môi tím tái tỏ rõ sự mệt mỏi...Tuấn kiệt ngồi xuống cạnh giường bệnh nắm lấy tay của Kỳ An thật chặt....Dịch Phong nhìn thấy cảnh tượng đó không hiểu sao anh thấy thật chướng mắt, ngay lúc này đây anh chỉ muốn xông vào đến bên ôm chặt lấy kỳ An vào lòng thật lâu. Nhưng anh không làm được, anh quay người bỏ đi.Anh đi ra công viên dạo quanh trên vỉa hè, trên đường vắng tanh chẳng có một bóng người,, thì từ phía xa xa anh lại nhìn thấy một nhóm người đi ra cả nam và nữ trong đó có cả Lâm Ngọc, cô ấy làm j ở đây vậy! Câu hỏi hiện lên cả đống trong đầu anh đến khi đến gần anh mới thấy biển quán bar to đuˋng anh càng ngạc nhiên hơn, cô gái Lâm Ngọc mà anh từng quen biết, là một người hiền dịu,, hoà đồng và lễ phép nhưng bây giờ anh thấy thì không phải vậy khác một trời một vực, đứa con gái lăng nhăng, không có lòng tự trọng đứng ôm hôn một thằng trai lạ mà không chút ngượng nguˋng...lúc này anh mới có phản ứng...anh cúi mặt xuống nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ đáng sợ cùng giễu cợt. Đám người đó cũng dần biến mất trong bóng tối.Anh Lê bước ngồi xuống chiếc ghế đá gần lêˋ đường một lúc nâu... vẻ mặt hiện rõ sự tức giận xám xịt của sự lừa dô´i...Bầu trời cũng giường như xám xịt, từng hạt mưa nặng trĩu rơi càng ngày càng nhiều lăn tăn chảy từ đầu xuống mặt rồi ướt đẫm cả người anh, mưa như càng lúc càng nặng hạt như tát vào mặt anh về sự ngu ngốc...Niềm tin mà anh dành cho Lâm Ngọc như biến mất sạch bây giờ trong lòng anh chỉ còn sự oán trách, oán trách người con gái đầu tiên mà anh hết mực tin tưởng ở bên cạnh anh khi anh cảm thấy cô đơn nhưng đều là giả dô´i...giả giô´i.
- Tuấn kiệt trong phòng bệnh cậu chỉ mải lo nghĩ về kỳ An mà cậu quên mất người bạn của mình, cậu đi ra ngoài cửa nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy Dịch Phong đâu cậu gọi điện cho Dịch Phong vì nghĩ anhđã về nhà nhưng anh không bắt máy.Tuấn kiệt lo lắng chạy nhắc y ta´ chăm sóc kỳ An rồi chạy luôn ra khỏi bệnh viện tìm Dịch Phong...chạy mãi giường như chân cậu tê cứng một chỗ, cậu thấy một người con trai đang ngồi không có chút sức sống nào, chỉ ngồi trong cơn mưa buốt giá..cậu cứng nhắc lo lắng chạy đến nói...Dịch Phong cậu làm j vậy! Sao lại ngồi ở đây! Cậu muốn chết co´ng sao!! Đứng lên đi có chuyện gì cứ nói...vừa nói Tuấn kiệt vừa cầm cổ tay Dịch Phong lôi vào trong bệnh viện một cách vô thức...ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang Tuấn kiệt lấy khăn lau đầu và người cho Dịch Phong vừa hỏi...
- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại giở chứng thích tắm mưa như vậy hả không sợ cảm chết sao....Dịch Phong vẫn ngồi đó vẻ mặt thờ ơ, bất cần không trả lời.
-Sao? Cậu tự trách mình việc của Kỳ An hay sao, Đừng tự trách mình nữa,, bây giờ cô ấy đã không sao rồi!Tuấn kiệt tiếp tục hỏi....câu trả lời của Dịch Phong vẫn là sự im lặng...Tuấn kiệt nổi ca´u quăng luôn cái khăn đang lau đầu cho Dich phong xuống đất...Được thôi cậu thấy có lỗi, hay không muốn nói muốn chết thì ra ngoài đường cầm thanh sắt chờ xét đánh rồi dơ lên thế là xong, việc giˋ phải dầm mưa nâu chết lắm, cậu thích thì đi đi tôi ở lại chăm sóc kỳ An...bai...Nói xong Tuấn kiệt tức giận quay trở lại phòng bệnh của Kỳ An...Dịch Phong ngồi ngây ra một lúc rồi cũng đứng dậy bước đi một cách không phương hướng...
- Sáng hôm sau,, hôm nay là một ngày đẹp trời, chim kêu líu lo, cây cối xanh mượt sau một đêm mưa cuồng gió lớn. Những tia nắng sớm mai mang ấm áp len lỏi qua những ke˜ lá xuyên qua tấm màn cửa dọi vào mặt kỳ An đang nằm ngủ. Cô từ từ mở mắt, cảm giác người u mình ê ẩm không buồn nhu´ch nhích thì từ cửa bước vào...
- Tỉnh rồi à! Đói chưa? Tôi mang cháo đến cho cô này....Tuấn kiệt cầm một hộp nhựa bước vào phòng bệnh.
- Cảm ơn cậu Tuấn kiệt!ngửi thôi tôi cũng thấy ngon rồi!Kỳ An hít haˋ một hơi khen í ới.
- Tất nhiên! Mẹ tôi mà đã làm thì không chê ở đâu được...Tuấn kiệt ngẩng cao đầu ha˜nh diện "trời mẹ cậu làm chứ cậu u làm đâu mà sướng " Kỳ An ăn xong cũng là lúc bác sĩ vào kiểm tra.
-Cô tỉnh rồi à! Cô thấy trong người thế nào rồi!
-Dạ! Tôi hơi mệt chút thôi, nhưng ăn được hết bát cháo chắc cũng đỡ rồi...Cảm ơn bác sĩ nhiều nha!
- Vậy thì tốt! Cứ chuyển biến tốt như vậy, cô cũng sớm được về thôi.
-Thật sao! Cảm ơn bác sĩ đã vất vả nhiều! Tuấn kiệt cầm tay bác sĩ
-Không có gì đó là trách nhiệm của các tôi! Tôi đi trước! Xin phép
-Vậy tôi xuất viện ngay được không! Tôi không thích mùi thuốc của bệnh viện cho lắm! Kỳ vừa thấy bác sĩ ra khỏi phòng liền quay qua mạng nói với Tuấn kiệt...
- Ừ m! Để tôi hỏi xem bác sĩ có cho bác sĩ chăm sóc riêng tại nhà không đã, rồi tính tiếp.
- Cảm ơn cậu nhiều.
-Thế là kỳ An được về nhà dưới sự chăm sóc của bác sĩ và y ta´ riêng của nhà Tuấn kiệt đã hồi phục nhanh chóng trong hai tuần sau đó cô lại chăm chỉ quay lại công ty làm việc tiếp...Từ hôm đó Dịch Phong luôn phân công việc nhẹ như ghi chép giấy tờ sổ sách cho cô, còn các việc đại loại như dọn dẹp bàn làm việc thì đều fo bên kế toán làm hết mà họ cũng chẳng biết tại sao mình lại làm cả phần kỳ An nữa!
-Mấy hôm sau là ngày 20/5 ngày thành lập công ty cho nên sếp tổng cho các nhân viên nghỉ ngơi còn ba phòng là thư ký, kế toán và thiết kế thì được sếp tổng bao một bữa quẩy bar và ăn ở nhà hàng pháp.Mọi người ai cũng vui vẻ tập trung ở cổng công ty khoảng hơn 20 người gì đó, không hiểu sao năm nào công ty tổ chức đi cũng là có Lâm Ngọc cũng tham gia với tư cách bạn gái của sếp,"mọi người đang xôn xao bàn tán " thì Dịch Phong lên tiếng...mọi người tập trung lên xe chúng ta lên xe đi ăn trước nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook