Ảnh Hậu Xinh Đẹp: Lạc Thiếu Sủng Vợ Như Mạng
-
Chương 30: Khuynh Thành xấu hổ
Dưới ánh mắt mờ mịt của cô, Nam Lạc Kỳ tiếp tục phát biểu: "Em yên tâm, cho dù hôm qua có phải do em chủ động hay không, thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm."
Cuối cùng Khuynh Thành cũng nghe rõ, cũng đồng thời nổi giận, cô ngồi dậy, quên bản thân còn khỏa thân, cơ thể để trần, ngón tay tinh tế hồng hồng chỉ vào đối phương, lồng ngực trắng nõn phập phồng, quát lớn từng câu từng chữ: "Anh như vậy là theo chủ nghĩa gia trưởng, bây giờ đã là xã hội gì rồi, không phải chỉ tình một đêm thôi sao? Ai cần anh chịu trách nhiệm, ai cần hả."
Nam Lạc Kỳ nghe xong liền nổi giận, bỗng nhiên nhíu mày dùng sức kéo cô vào trong ngực mình, thuận thế nghiêng người, ép cô dưới thân, giọng nói tràn ngập nguy hiểm lập tức vang lên: "Thành Thành, nếu như em không muốn cho anh chịu trách nhiệm, vậy thì em chịu trách nhiệm với anh đi, anh không ngại xem em là vợ, trông coi anh cả đời."
"Ai muốn quản anh cả đời, anh nghĩ thì hay lắm." Khuynh Thành hơi bối rối nói, cũng có chút xấu hổ.
Mà bộ dạng của cô như vậy, hoàn toàn làm người đàn ông trên người cô vui vẻ.
Nam Lạc Kỳ cười mê hoặc, lập tức bị Khuynh Thành không vui nhìn thoáng qua.
"Sao nào, lại không vui rồi hả?"
"Không cho phép anh cười như thế."
"Vì sao?"
"Vì, vì..." Khuynh Thành nói vì nửa ngày, cũng không nói ra câu hoàn chỉnh, chẳng lẽ cô lại nói vì anh cười lên như vậy, cô cảm thấy không thể chống đỡ, nếu cô nói câu này ra, chắc chắn sẽ làm người đàn ông này đắc ý đến chết.
Cho nên dù cô có chết cũng không nói ra.
Khuynh Thành không nói, đương nhiên người đàn ông này cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, cuối cùng Khuynh Thành thẹn quá hóa giận, không nhịn được nói: "Vì anh cười quá xấu, cho nên đừng cười nữa."
Đương nhiên anh không tin cô, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa, hai người anh một câu, em một câu, không chút để ý đã chuyển sang đề tài khác.
Hai người nằm gần, đương nhiên cơ thể sẽ tiếp xúc, Khuynh Thành chưa ý thức được chuyện này, còn người nằm trên cô ánh mắt càng ngày càng u ám, đột nhiên anh cúi đầu xuống mạnh bạo hôn lên đôi môi đỏ ríu rít không ngừng kia, nhiệt độ trong phòng tiếp tục tăng lên.
Lúc đầu Khuynh Thành còn chống cự, nhưng cô không phải đối thủ của Nam Lạc Kỳ, rất nhanh liền trầm luân vào bên trong tình cảm của đối phương, muốn tiến sâu hơn nữa.
Khuynh Thành cảm thấy cơ thể của mình rất kỳ lạ, toàn thân khô nóng, còn cảm thấy trống rỗng, muốn được an ủi, ngay lúc cô chủ động quấn lên người Nam Lạc Kỳ, đột nhiên đối phương dừng lại.
Nam Lạc Kỳ nhìn đối phương đắm chìm trong tình dục, nhìn cô dấn thân vào ham muốn, liền cười cục xúc một tiếng, quỷ dị nói ra: "Thành Thành, muốn sao?"
Giọng nói không có ý tốt truyền vào tai, Khuynh Thành lập tức tỉnh táo lại trong dục vọng, dưới ánh mắt không có ý tốt của đối phương, trên mặt cô liền xấu hổ, lập tức đẩy người nằm trên mình ra, sau đó cảnh cáo nói: "Khốn kiếp, đây là phòng của em, anh mau cút ra ngoài cho em."
Nếu Nam Lạc Kỳ ngoan ngoãn lăn ra ngoài, thì anh không phải là Nam Lạc Kỳ nữa.
Cánh tay dài duỗi ra, kéo đối phương vào trong ngực, hai tay nhốt người đang giãy dụa lại, anh dịu dàng giải thích bên tai cô: "Tối qua là lần đầu của em, cũng là lần đầu của anh, chưa biết nắm giữ lực tốt, nếu hiện tại tiếp tục, anh đoán em sẽ vài ngày không xuống được giường, chờ lát nữa anh mua thuốc cho em, thuận tiện mua cho em bữa sáng, ăn thức ăn xong thì nghỉ ngơi một lát."
Cuối cùng Khuynh Thành cũng nghe rõ, cũng đồng thời nổi giận, cô ngồi dậy, quên bản thân còn khỏa thân, cơ thể để trần, ngón tay tinh tế hồng hồng chỉ vào đối phương, lồng ngực trắng nõn phập phồng, quát lớn từng câu từng chữ: "Anh như vậy là theo chủ nghĩa gia trưởng, bây giờ đã là xã hội gì rồi, không phải chỉ tình một đêm thôi sao? Ai cần anh chịu trách nhiệm, ai cần hả."
Nam Lạc Kỳ nghe xong liền nổi giận, bỗng nhiên nhíu mày dùng sức kéo cô vào trong ngực mình, thuận thế nghiêng người, ép cô dưới thân, giọng nói tràn ngập nguy hiểm lập tức vang lên: "Thành Thành, nếu như em không muốn cho anh chịu trách nhiệm, vậy thì em chịu trách nhiệm với anh đi, anh không ngại xem em là vợ, trông coi anh cả đời."
"Ai muốn quản anh cả đời, anh nghĩ thì hay lắm." Khuynh Thành hơi bối rối nói, cũng có chút xấu hổ.
Mà bộ dạng của cô như vậy, hoàn toàn làm người đàn ông trên người cô vui vẻ.
Nam Lạc Kỳ cười mê hoặc, lập tức bị Khuynh Thành không vui nhìn thoáng qua.
"Sao nào, lại không vui rồi hả?"
"Không cho phép anh cười như thế."
"Vì sao?"
"Vì, vì..." Khuynh Thành nói vì nửa ngày, cũng không nói ra câu hoàn chỉnh, chẳng lẽ cô lại nói vì anh cười lên như vậy, cô cảm thấy không thể chống đỡ, nếu cô nói câu này ra, chắc chắn sẽ làm người đàn ông này đắc ý đến chết.
Cho nên dù cô có chết cũng không nói ra.
Khuynh Thành không nói, đương nhiên người đàn ông này cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, cuối cùng Khuynh Thành thẹn quá hóa giận, không nhịn được nói: "Vì anh cười quá xấu, cho nên đừng cười nữa."
Đương nhiên anh không tin cô, nhưng cũng không tiếp tục truy cứu nữa, hai người anh một câu, em một câu, không chút để ý đã chuyển sang đề tài khác.
Hai người nằm gần, đương nhiên cơ thể sẽ tiếp xúc, Khuynh Thành chưa ý thức được chuyện này, còn người nằm trên cô ánh mắt càng ngày càng u ám, đột nhiên anh cúi đầu xuống mạnh bạo hôn lên đôi môi đỏ ríu rít không ngừng kia, nhiệt độ trong phòng tiếp tục tăng lên.
Lúc đầu Khuynh Thành còn chống cự, nhưng cô không phải đối thủ của Nam Lạc Kỳ, rất nhanh liền trầm luân vào bên trong tình cảm của đối phương, muốn tiến sâu hơn nữa.
Khuynh Thành cảm thấy cơ thể của mình rất kỳ lạ, toàn thân khô nóng, còn cảm thấy trống rỗng, muốn được an ủi, ngay lúc cô chủ động quấn lên người Nam Lạc Kỳ, đột nhiên đối phương dừng lại.
Nam Lạc Kỳ nhìn đối phương đắm chìm trong tình dục, nhìn cô dấn thân vào ham muốn, liền cười cục xúc một tiếng, quỷ dị nói ra: "Thành Thành, muốn sao?"
Giọng nói không có ý tốt truyền vào tai, Khuynh Thành lập tức tỉnh táo lại trong dục vọng, dưới ánh mắt không có ý tốt của đối phương, trên mặt cô liền xấu hổ, lập tức đẩy người nằm trên mình ra, sau đó cảnh cáo nói: "Khốn kiếp, đây là phòng của em, anh mau cút ra ngoài cho em."
Nếu Nam Lạc Kỳ ngoan ngoãn lăn ra ngoài, thì anh không phải là Nam Lạc Kỳ nữa.
Cánh tay dài duỗi ra, kéo đối phương vào trong ngực, hai tay nhốt người đang giãy dụa lại, anh dịu dàng giải thích bên tai cô: "Tối qua là lần đầu của em, cũng là lần đầu của anh, chưa biết nắm giữ lực tốt, nếu hiện tại tiếp tục, anh đoán em sẽ vài ngày không xuống được giường, chờ lát nữa anh mua thuốc cho em, thuận tiện mua cho em bữa sáng, ăn thức ăn xong thì nghỉ ngơi một lát."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook