Ảnh Hậu Trọng Sinh
Chương 52: Tin đồn

Chu Hạ Ninh xem xong mấy chục tin nhắn của Trang Dực gửi tới, trong lòng có chút ngọt ngào. Đợi đến khi cô kiểm tra các bình luận trên weibo thì không khỏi bật cười.

Cô biết từ khi công chiếu cô coi như là người nổi tiếng, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người thành lập fanclub riêng, còn có một rất êm tai tên: ngân nhĩ chúc*.( cháo mộc nhĩ trắng nhé, tui để nguyên hán việt nghe cho hay nhé)

Được rồi, ngân nhĩ chúc tư âm nhuận phổi, dưỡng dạ dày giảm huyết áp, quả nhiên là thứ tốt...

Tâm tình tốt có khi chỉ cần một lí do như vậy nhưng cũng có khi phải cần thật nhiều lí do khác nhau.

Hôm nay Chu Hạ Ninh sẽ diễn cảnh nữ chính Dư Hàm Thanh bị nam chính Ninh Trạm Minh một kiếm đâm trúng, lại ngoài ý muốn ngã xuống vách núi, coi như là một cảnh quan trọng.

Quay phim cổ trang phiền phức nhất chính là việc hóa trang, cô thức dậy từ sớm, mất hơn hai giờ mới trang điểm xong, chiếc váy dài màu trắng giống như mỹ nữ từ trong bức tranh cổ bước ra.

Điểm cô ưng ý nhất của bộ phim này chính là trang phục, sau này có không ít bộ phim cổ trang làm ẩu làm đả thật giả lẫn lộn, mỗi một bộ trang phục của nhân vật chính đều là đặt riêng, hơn nữa rất tinh xảo cẩn thận, đến hoa văn trên cổ tay áo cũng là làm thủ công, dùng chỉ kim tuyến thêu lên, muốn đẹp bao nhiêu thì có đẹp bấy nhiêu, muốn xa hoa bao nhiệu thì cũng có xa hoa bấy nhiêu.

Mặc vào y phục như thế, chính bản thân cô cũng có ảo giác đã xuyên không mất rồi.

Hôm nay có cảnh quay ở chỗ núi giả trong phim trường Lâm Thủy, cô đang luyện tập vài động tác với Tiêu Điều cho cảnh quay đấu võ tiếp theo.

Tiêu Điều là mỹ nam mới nổi năm ngoái, năm ngoái cũng đống một vai trong phim võ hiệp, mặc trang phục cổ trang rất có phong phạm hiệp sĩ, tháng trước vừa đứng thứ hai trong cuộc bỏ phiếu bầu nam nghệ sĩ thích hợp với dòng phim cổ trang.

Hạng nhất, đương nhiên là nhân vật Chu Du trong của Trang Dực, Trang tiên sinh.

Sau khi xem kết quả bầu trên mạng xong, hắn dùng giọng nói có chút tiếc nuối nói với Chu Hạ Ninh: “Tôi cảm thấy Tạ đạo diễn hẳn là đang rất hối hận vì lúc trước không có ký hợp đồng với tôi.”

Tạ đạo diễn chính là đạo diễn phim đạo diễn Tạ Dương.

Sau một thời gian tiếp xúc ngắn, Chu Hạ Ninh mới phát hiện Tiêu Điều kỳ thật là một đứa bé trai nhanh mồm nhanh miệng, ngược lại với ấn tượng lúc ban đầu không ít nha.

Nhân vật của cô là Dư Hàm Thanh, am hiểu dùng độc, dùng sáo ngọc làm vũ khí, trong kịch bản có miêu tả trên sáo ngọc có tẩm kịch độc. Mà trên tay Tiêu Điều là một thanh bảo kiếm, đương nhiên đó chỉ là đạo cụ mà thôi.

Hai người nghiêm túc khoa tay múa chân, Tiêu Điều không cẩn thận đánh phải tay Chu Hạ Ninh.

“A, thực xin lỗi! Có đau hay không?”

Tiêu Điều vội vàng kéo tay Chu Hạ Ninh muốn nhìn, Chu Hạ Ninh lập tức rụt tay trở về: “Không có việc gì, chỉ hơi đau một chút.”

Tiêu Điều có chút lúng túng cười cười: “Thực xin lỗi.”

“Thật không sao.” Chu Hạ Ninh vươn tay cho hắn nhìn, có một chút hồng: “Chúng ta luyện một lát nữa, lát nữa cậu đừng có diễn hỏng, cẩn thận Tạ đạo diễn không buông tha cho cậu.”

Đợi đến lúc quay chính thức, Chu Hạ Ninh mới phát hiện ánh mắt hiền hậu lúc đầu của Tạ Dương chỉ là giả, đợi đến khi bắt đầu quay ông ta giống như thay đổi thành một người khác, nếu có người bị “NG” dù có là cô gái trẻ thì Tạ Dương cũng sẽ không chút lưu tình mà mắng mỏ tới tấp. Mấy ngày hôm trước, một cô gái trẻ đóng một vai phụ trong đoàn bị ông mắng thiếu chút nữa khóc thét.

Cô ấy quay phim lần đầu, nghe nói là người do nhà đầu tư nhét vào, cũng không phải là Tạ Dương tự mình chọn. Trong tổ kịch có người nói rằng ban đầu Tạ Dương muốn để nhân vật này cho cháu gái của ông ấy, kết quả nửa đường lại có người nhảy ra đoạt mất.

Chân tướng thế nào Chu Hạ Ninh không biết, cô chỉ biết là, kĩ thuật diễn của cô gái này quá tệ.

Nhưng cũng không phải diễn viên nào cũng biết cách diễn ngay từ đầu. Lần đầu tiên quay phim, khó tránh khỏi khẩn trương và lo sợ.

Đoạn quay đầu tiên của Chu Hạ Ninh và Tiêu Điều cũng là một cảnh đánh nhau. Hai người vốn là hai cao thủ khó tranh cao thấp trong tứ đại cao thủ, tất nhiên là võ công ngang nhau.

Bên cạnh còn có một cái máy quạt gió, thoạt nhìn hai người tay áo phiêu phiêu, tuyệt đối là khí khái cao thủ.

“Sư huynh, ngươi mau giết nàng! Báo thù cho sư phụ!” Tiểu sư muội từ trong rừng chạy ra, bên người còn có hai sư huynh đệ: “Nhị sư bá đã dẫn người vây kín nơi này, độc phụ này có chắp cánh cũng không thể thoát!”

“Cắt!” Tạ Dương không chút lưu tình cắt ngang cảnh diễn, vẻ mặt mọi người bị chán nản, tất cả đều ngừng lại.

“Ngô Phi Viện, vừa rồi tôi đã nói với bao nhiêu lần rồi! Cô phải nói hung hăng hơn! Hung hăng hơn cô có hiểu không?! Độc phụ này đoạt đại sư huynh ân cần cẩn thận của cô, đó là tình địch của cô đó! Không phải tình nhân! Cô không cần thiết phải nhu tình mật ý như vậy!”

Cũng không biết Ngô Phi Viện là trời sinh giọng nói ngọt ngào hay không, dù sao biến vai tiểu sư muội nóng nảy ghen tuông thành một em gái nhỏ ngọt ngào yếu ớt, thật sự khiến Tạ Dương tỏ vẻ chịu không nổi vô số lần.

Ngô Phi Viện ủy khuất thấp giọng kháng nghị: “Tôi đã nói rất hung dữ rồi...”

Mọi người trầm mặc, không biết nên cười hay là nên khóc, tất cả sôi nổi quay đầu nhìn về phía khác.

Nghẹn cười thật sự thật vất vả, muốn cười lại sợ Tạ đạo diễn mặt đen hoặc là Ngô Phi Viện xấu hổ.

Tiêu Điều bất đắc dĩ nghịch nghịch cái kiếm, chỉ có thể tự đùa tự vui.

“MD, không có kỹ xảo biểu diễn thì tốt xấu gì cô cũng phải nói tốt mấy lời trong kịch bản chứ! Không phải quên từ thì là không nắm chắc giọng điệu của kịch bản, thôi để tôi nhờ bên phối âm giúp cô lồng tiếng vậy, cô chỉ cần phụ trách mấp máy môi!” Tạ Dương vừa tức vừa bất đắc dĩ.

Đây đã là lần thứ mấy? Cho nên ông nên kiên trì tới cùng! Làm phim kiểu gì cũng không tránh khỏi những trường hợp như thế này, không phải lúc nào cũng gặp được những người có khả năng diễn đâu! Chẳng lẽ tiền của mấy người đầu tư đều là nhặt được hay sao? Mấy chục triệu lại quăng ra vì những người như thế này cũng thật là…

Tạ Dương xoa xoa huyệt thái dương đang phát đau, đêm nay phải thương lượng với bên sản xuất để xem khi làm công tác hậu kỳ có thể cho nhân vật tiểu sư muội này phối âm được không, tuy rằng tăng chi phí hơn một chút nhưng so với điều chỉnh lại nhân vật thì đó chỉ là chuyện nhỏ.

Tạ Dương để phó đạo diễn dẫn Ngô Phi Viện ra một góc để hướng dẫn lại cách phát âm và động tác, trì hoãn trong chốc lát, cuối cùng lại bắt đầu quay.

Lần này Tạ Dương không hề khủng hoảng về lời nói của tiểu sư muội nữa, dù sao ông đã hạ quyết tâm mời người phối âm cho đáng tin.

“Ninh Trạm Minh, ngươi thật sự nghĩ rằng lần này ngươi có thể thắng ta?” Dư Hàm Thanh hơi nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

Ninh Trạm Minh không nói gì, chỉ là vừa nhìn Dư Hàm Thanh thật sâu, vừa đánh giá ba sư đệ muội phía sau.

Lúc đánh nhau, đột nhiên Ninh Trạm Minh đâm kiếm thẳng vào vai phải Dư Hàm Thanh, nhưng Dư Hàm Thanh không hề tránh né.

Ninh Trạm Minh phút chốc cả kinh, đột nhiên thay đổi đường kiếm.

“Ngươi...” Nàng vì sao không tránh ra. Hắn chưa nói xong đã nhìn thấy Dư Hàm Thanh nhìn hắn từ từ nở nụ cười.

Sáo ngọc trên tay Dư Hàm Thanh rơi xuống dưới đất, tay trái của nàng ôm vết thương trên vai phải, lại ngăn không được máu tươi từ khe hở ngón tay chảy ra, nhưng nàng thậm chí không hề nhìn vết thương của mình một cái, chỉ nhìn vẻ mặt hoảng loạn luống cuống của Ninh Trạm Minh trước mặt từ từ nở nụ cười thật tươi, giọng nói lạnh lùng trào phúng.

“Ninh Trạm Minh, là lỗi của ta, là ta không nên cứu ngươi.” Nàng nói xong, khóe mắt trái chảy xuống một giọt lệ, nàng hất cằm, ánh mắt lại lạnh như bằng: “Nếu như ta không chết, ta thề sẽ diệt toàn bộ phái Thanh Thành!”

“Trạm Minh, không nên nói mấy lời vô nghĩa với ả ta, nhanh kết liểu ả ta đi!”

Phía sau Ninh Trạm Minh, nhị sư bá mang theo đệ tử tih anh của phái Thanh Thành đã đuổi tới, nhìn Dư Hàm thanh đã bị thương, lộ ra khoái ý tươi cười.

“CUT!” Tạ đạo diễn hô lên, lần này ngữ khí đã khá hơn nhiều: “Tốt!”

Chu Hạ Ninh đợi Tiểu Nhậm đi tới đưa giấy ăn mới bỏ tay trái ra, rút vài tờ lau tay, người bên tổ trang phục lại gần sửa sang lại vết thương nhiễm đầy “Máu tươi”.

“Ai, Chu Hạ Ninh, tôi vừa rồi thật sự cảm thấy thống khổ tan nát cõi lòng đấy.” Tiêu Điều trừng mắt nhìn cô.

“À, tôi cũng thật xót xa hối hận. lúc quay phim đã cố gắng thôi miên bản thân, nhưng khi đạo diễn vừa kêu cut anh đã phải tỉnh lại.” Chu Hạ Ninh lắc lắc đầu với hắn, bộ dạng giống như đứa trẻ khó bảo.

Mỗi một bộ phim từ khi bắt đầu quay đến lúc công chiếu đều có các kế hoạch tuyên truyền, trong đó tốt nhất là dùng chuyện yêu đương hoặc là sự bất hòa giữa những diễn viên chính.

Tiêu Điều đang rất hot, khuôn mặt đẹp theo kiểu mà mấy cô bé đôi mươi yêu thích, đang là lúc lên như diều gặp gió, Chu Hạ Ninh cũng không dám dính dáng đến những chuyện như thế.

Tối qua cô cũng đã nói qua với Tạ đạo diễn buông tha cho cô, nếu không cứ tung tin Tiêu Điều và đàn em nào đó có mập mờ.

Nụ cười lúc ấy của Tiêu Điều cứng đờ, thiếu chút nữa nghẹn chết luôn.

Chu Hạ Ninh còn cười híp mắt bổ sung thêm: “Hiện tại mấy cô bé đều không thích xem nam nữ yêu đương, bọn họ thích nhất là mấy anh chàng đẹp trai có chuyện mập mờ.”

Đề nghị này khiến Tạ Dương cười ha ha không ngừng, Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý, cần phải phối hợp với công ty tuyên truyền để tuyên truyền cho phim. Điều này cũng nằm trong hợp đồng đã ký. Chỉ là nên viết bọn họ yêu đương hay là bất hòa mà thôi...

Cô nhớ rõ Tiêu Điều là người của Tinh Diệu...

Tuy rằng Tiêu Điều không nhất định sẽ tiếp thu ý tốt của cô, nhưng cô không nghĩ tới sẽ hãm hại một người trẻ tuổi vô tội tương lai sáng lạn.

Buổi tối chị Đỗ gọi điện thoại nói cho cô biết chỗ Vương Vũ Thần cơ bản đã đàm phán ổn thỏa, Chu Hạ Ninh đối với thù lao cũng rất hài lòng. Hai người nói qua vài câu, đang muốn tắt máy thì chị Đỗ ấp a ấp úng nói: “Chuyện kia, Hạ Ninh này...”

“Chị Đỗ, chị có chuyện cứ nói đi.”

“Ai, được, chị nói thẳng nhé.” Chị Đỗ dừng một chút mới nói: “Có người nói cho chị biết Quân Diệu có tiếp xúc với người quản lý nghệ sĩ bên Tinh Diệu, thái độ gần đây của cô ấy cũng càng ương bướng hơn, thậm chí còn lén nhận một cái quảng cáo. Em có thể hỏi thăm đạo diễn Hạ giúp chị một chút được không?”

Chu Hạ Ninh ngẩn ra, nhất thời không đáp lại.

Chị Đỗ lại hiểu sai ý, vội vàng giải thích: “Chị biết đạo diễn hạ không phải là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Diệu, chỉ là bọn họ dù sao cũng cùng một tập đoàn, đạo diễn Hạ có lẽ sẽ có mấy người quen biết. Chuyện này cũng là do chị không xử lý tốt, cấp cao trong công ty cũng có phê bình kín đáo.”

“ Được, không thành vấn đề, chị Đỗ chị cứ yên tâm đi.” Chu Hạ Ninh vội vàng đáp ứng.

Chị Đỗ ở Hạo Thần cũng không tính là rất thuận lợi, sau khi ly hôn chuyển qua làm đại diễn của nghệ sỹ, đến bây giờ nghệ sỹ trong tay cũng chỉ có năm người, Diệp Duy Mộng và Giang Quân Diệu đều có ý đầu quân cho nhà khác, hai người còn lại còn chưa ký được cái hợp đồng nào cả.

Cúp điện thoại, Chu Hạ Ninh lại bắt đầu do dự.

So với tìm Hạ Thao, khẳng định là tìm Trang Dực sẽ dễ dàng hơn, không đề cập tới bản thân hắn chính là nghệ sĩ của Tinh Diệu, hắn chỉ cần là đổng sự của tập đoàn Tinh Diệu, quan hệ so với Hạ Thao nhất định rộng hơn.

Nhưng chuyện Giang Quân Diệu bán đứng cô cũng là do Trang Dực nói cho cô biết, cô thật sự không tin Tinh Diệu còn có thể có ý đồ ký hợp đồng với Giang Quân Diệu.

Nhưng chưa chắc Trang Dực sẽ nắm rõ mọi chuyện trong công ty đâu nhỉ?

Cô cố tìm một lí do để chứng minh chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy tâm lý không thoải mái.

Cô nhìn di động, khẽ cắn môi, đơn giản là trực tiếp gọi cho Trang Dực.

Tiếng chuông reo một hồi lâu Trang Dực mới nhận máy: “Alo, Hạ Ninh, vừa lúc anh cũng muốn gọi điện thoại cho em, chúng ta thật sự là tâm linh tương thông nha! Anh nói cho em biết, ngày mai phim sẽ được thẩm tra, nếu như không có gì ngoài ý muốn, qua một thời gian ngắn nữa là có thể công chiếu rồi!”

Giọng nói của Trang Dực tràn ngập hưng phấn, đây là lần đầu tiên hắn tự thân tự lực, phim có thể thuận lợi công chiếu, tuyệt đối là tâm huyết của hắn.

“Anh còn ở công ty sao?” Chu Hạ Ninh bấm màn hình di động nhìn thời gian, 00:10. Hôm nay bọn họ kết thúc công việc cũng không tính là sớm, nhưng Trang Dực còn đang bận sao?

“Đúng, vừa mới làm xong, chuẩn bị mời mọi người đi ăn ăn khuya.” Trang Dực đột nhiên hạ thấp giọng: “Em có muốn đi cùng hay không?”

Tuy rằng biết rõ Chu Hạ Ninh không có khả năng tới đó, nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi một câu.

“Em chuẩn bị ngủ.” Khi Chu Hạ Ninh nói ra những lời này thật là có chút không đành lòng.

“Được rồi, em ngủ ngon, ngày mai anh sẽ quay lại đoàn phim.” phim Trang Dực diễn cũng đã bắt đầu khởi quay, mỗi tuần hắn đều xin nghỉ vài ngày về công ty xem xét tiến độ hậu kỳ của.

Bên kia điện thoại có người đang kêu Trang Dực, hắn quay đầu nhìn, trả lời một câu: “Đến.”

Chu Hạ Ninh do dự trong chốc lát, vẫn nói: “Chuyện là, chị Đỗ, chính là người đại diện của em có nói gần đây người của Tinh Diệu có tiếp xúc với Giang Quân Diệu, có đồn rằng Tinh Diệu có ý ký hợp đồng với cô ấy, chị ấy muốn em hỏi thăm một chút xem có phải là thật hay không.”

“Thật sự.” Trang Dực nở nụ cười, thanh âm giảm thấp xuống vài phần: “Tiếp xúc là thật sự, ký hợp đồng lại là giả. Em bảo chị Đỗ dùng sức ép buộc cô ta, có thể ép kí hợp đồng càng nhiều càng càng tốt, hư vậy sẽ tìm được càng nhiều chứng cứ vi phạm hợp đồng của cô ta.”

Chu Hạ Ninh chỉ cảm thấy tâm tình lên cao xuống thấp phập phồng không thôi, tâm tình bỗng nhiên khá hơn: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ha ha, sao có thể dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy? Anh muốn cô ta biết rằng, động đến ai cũng được chỉ là không thể động vào người của anh!”

Chu Hạ Ninh không biết nói sao nữa: “Cô ấy đâu biết cái gì a...”

Giang Quân Diệu đương nhiên không biết quan hệ giữa cô và Hạ Thao, càng miễn bàn đến cô và Trang Dực... Nếu quả thật biết, vậy càng không tốt...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương