Ảnh Hậu Trọng Sinh
-
Chương 5: Xa lánh
Vai diễn của Chu Hạ Ninh là thị nữ của Chu Du nên không xuất hiện nhiều trên màn ảnh, vì thế chỉ cần quay trong hai đến ba ngày là xong. là bộ phim cổ trang lớn được đầu tư rất nhiều về cung phu và đầu tư vốn vô cùng lớn, chính vì vậy đã mời rất nhiều đạo diễn, diễn viên nổi tiếng để đánh bóng tên tuổi của bộ phim này.
Vương Vũ Thần là một đạo diễn rất chăm chỉ,chứ không anh ta cũng không đoạt được giải thưởng lớn khi vẫn còn trẻ như vậy.Vì thế, ngay ngày đầu tiên báo danh đã chính thức bắt đầu quay phim.
Ngày đầu tiên không có vai diễn của Chu Hạ Ninh, nhưng cô cũng không nhàn rỗi,cố tình đứng một góc, tập trung tinh thần xem cảnh quay, lén la lén lút đứng sau đạo diễn nghe giảng mà học tập kinh nghiệm.
Toàn bộ kịch bản của cô chỉ có một cảnh diễn và một lời thoại, câu ấy cô đã sớm học thuộc lòng, suy nghĩ tới mức tẩu hỏa nhập ma rồi.
Nghĩ đến kỹ năng diễn của mình,càng suy nghĩ thì cô càng lo lắng và không tự tin, cũng bởi vì kiếp trước làm diễn viên hạng ba mười mấy năm, có đôi khi chỉ diễn một vai phụ nhỏ không quan trọng, nên đạo diễn cũng lười để ý đến cô diễn thế nào, đạo diễn chỉ cho cô là một đạo cũ diễn không quan trọng thôi.
Thành công duy nhất chỉ có bộ phim tình cảm mà cô quay lần cuối cùng, bộ phim tập hợp toàn bộ hào quang trên người mình. Cô từ chậm rãi tỉnh lại từ trong quá khứ, trở về hiện thực thì lại có chút mịt mờ, giải thưởng lớn mà cô nhận được có kho nào là nhờ một phần mặt mũi của Hà Thần không?
cô chợt cười khổ, lều mạng cố gắng mười mấy năm trời, mới đoạt được giải thưởng Ảnh Hậu, nhưng giờ trong lòng chỉ thấy hư vô mờ mịt.
Cái cô cần nhất bây giờ, là một lời khẳng định!
“ Đàn em.”
Chu Hạ Ninh đang ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nên, thấy Trang Dực đang vẫy vẫy tay với cô, trong tay còn cầm một cái chân gà.
Thật sự cũng chẳng có gì, nhưng nhìn thấy anh mặc một thân cổ trang đầy vẻ tuấn tú cầm chân gà, thực sự là phá hư mĩ cảnh.
“ Mau tới đây uống trà chiều!”
Thấy đối phương mỉm cười thân thiện, cô chậm rãi đem ánh mắt quét một vòng, thấy tầm mắt mọi người đều đang nhìn cằm chằm mình, chầm chậm bước đến. Trợ lý của Trang Dực họ Nhậm, là một tiểu chính thái, thấy Hạ Ninh bước tới, vội vàng lấy một cái chén duy nhất rót cho cô một ly hồng trà.
Uống Hồng trà ăn chân gà nướng, đúng là một buổi trà chiều quái dị.
Chu Hạ Ninh cảm ơn, yên lặng cúi đầu hớp một ngụm.
Trang Cực nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dường như mang ý cười.
Đáng tiếc Chu Hạ Ninh cúi đầu nên không có phát hiện.
Ngược lại Lê Huyền vừa quay xong đang đi tới, cau mày nhìn chằm chằm Hạ Ninh hừ lạnh một tiếng.
Trang Dực nhàn nhã nằm trên ghế dưới ánh mặt trời gặm chân gà, Chu Hạ Ninh ngồi bên ghế nhựa ngẩng đầu liếc nhìn Lê Huyền vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
Trong lòng cô không khỏi cười khổ. Chỉ sợ cả đoàn làm phim đều biết, nữ minh tinh đang trong độ tỏa sáng, diễn không ít vai nữ chính Lê Huyền không thích cô, một vai diễn nhỏ, không chừng có không ít người đang đoán cô đã đắc tột gì với cô ta.
Đương nhiên cô cũng không biết rằng, có người còn suy đoán, Trang Dực và Lê Huyền có phải là một cặp hay không, do hai người cũng không phải là lần đầu tiên đóng cùng một bộ phim, có vần đề nên cãi nhau, Trang Dực cố tình thân thiết tươi cười với người mới này để khiếm cho Lê Huyền ghen tỵ.
Nếu Chu Hạ Ninh mà nghe được những lời này, chỉ sợ tức muốn hộc máu!
Diễn xong, Lê Huyền nhịn không được tránh đám người nhiều chuyện ấy, đến một góc khuất gọi điện thoại.
“A lô?”
“Anh có biết hôm nay em nhìn thấy người nào không?”
“ Là Ninh Ninh.” Đối phương dường như không có việc gì nói ra đáp án, ngược lại khiến Lê Huyền tức giận không thôi.
“Hóa ra anh biết hết rồi! Em còn tưởng cái gì anh cũng không biết chứ!” Nhiều năm như vậy, hai nhà cũng không còn qua lại, Lê Huyền không chỉ một lần nghĩ tới hoàn cảnh lúc gặp lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại ở đoàn làm phim.
Cô không nghĩ rằng tính cách của Chu Hạ Ninh thích hợp tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng không cho rằng Chu Hạ Ninh sẽ tiến vào, nhưng thế sự khó liệu, bây giờ các cô cũng không giống trước đây nữa.
Lê Huyền cũng không biết đáy lòngmình cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng
“Nếu đã cùng một đoàn làm phim, em chiếu cố cô ấy một chút đi.” âm thanh của đối phương dừng lại hồi lâu, rồi trầm giọng nói.
Ngữ khí như vậy Lê Huyền cũng đã nghe vài lần, nhưng lần này cô cảm thấy không chịu đựng nổi.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì em phải chiếu cố cô ta? Cô ta là gì của em? Đối với người mới vào như cô ta, không khi dễ đã là không sai rồi!” Lê Huyền đáy lòng tức giận trực tiếp tắt máy xoay người trở về.
Trong đoàn làm phim rất láo nhiệt, đây không phải là lần đầu tiên Lê Huyền và Vương Vũ Thần hợp tác, đoàn làm phim của anh ta cùng người cô mang đền đều rất quen thuộc, còn Trang Dực cũng đã diễn cùng qua một vài bộ phim.
mấy ngày hôm trước Lê Huyền vừa được sinh viên điện ảnh bầu cử là nữ diễn viên được hoan nghênh, hôm nay lại là ngày đầu quay phim, mọi người liền ồn ào đòi Vương đạo diễn mời khách chúc mừng Lê Huyền.
Hôm nay quay xong nhanh, Chu Hạ Ninh tính về sớm, nhưng đoàn làm phim lại náo nhiệt, đúng là đạo diễn, diễn viên chính thì trẻ tuổi, cả đoàn làm phim cũng đều là người trẻ nên không khí trong cũng khác hẳn.
Khiến cho Chu Hạ Ninh cảm giác được nhiệt huyết của tuổi trẻ đang rạo rực.
“Chị Lê, bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng chị, những người mà chị không thích có cần em đuổi đi không?” Người đến bên cạnh Lê Huyền cũng là một tiểu diễn viên trong đoàn làm phim, là cô gái trẻ diễn vai thị nữ của Lê Huyền, họ Trương.
Cô ta nói rõ ràng như vậy hiển nhiên là muốn dẫm đạp nên mặt Hạ Ninh để lấy lòng Lê Huyền.
Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.
Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn Lê Huyền.
Lê Huyền lạnh lùng nhìn Chu Hạ Ninh, một lát sau mới lạnh lùng giật giật khóe miệng, “Được.”
Cô trả lời không cần suy nghĩ, cô gái họ Trương trên mặt lộ sự vui vẻ, bước nhanh đi đến bên Chu Hạ Ninh cười hì hì nói, “ Chu Hạ Ninh, buổi tối cô không đi hả?”
Chu Hạ Ninh chỉ nhìn chằm chằm vào Lê Huyền, làm như không nghe thấy câu hỏi ở bên cạnh.
Cô gái cảm thấy xấu hổ trước mắt mọi người, cô ta nặng nề lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lê Huyền đã thu hồi ánh mắt, Chu Hạ Ninh quay đầu đi, thậm chí còn không nhìn cô gái bên cạnh lấy một lần, chỉ cười khẽ một tiếng, “Tôi không đi đâu, mọi người đi chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong cô liền bước nhanh ra khỏi phim trường.
Gương mặt Lê Huyền vốn đang cười diễu cợt, nhưng lúc Chu Hạ Ninh vừa quay đi thì thu lại nu cười ấy, đứng lên cũng không thèm liếc mắt tới cô gái vừa lấy lòng mình, trực tiếp khoát tay, “Đi, hôm nay vừa ăn vừa đi hát, Vương đạo diễn mời!”
Chu Hạ Ninh đi thong thả ra khỏi phim trường, nghe thấy phía sau có tiếng hoan hô, trong lòng cảm thấy chán nản, thật sự có chút tiếc nuối.
Không phải vì bị cô gái kia xa lánh. Chỉ cần nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu thôi, vào cái vòng luẩn quẩn này nếu nói không muốn nổi tiếng thì là nói dối, cô đã chết một lần nên có thể hiểu, có những người chỉ vì lợi ích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để thành công, hôm nay, cô gái kia cũng chỉ là ghen tị, cô đương nhiên sẽ không vì việc nhỏ ấy mà ghét cô gái đó, cô gái đó chỉ là không có đầu ó cthôi.
Cái mà cô tiếc nuối là tình cảm thật sự sẽ không trở lại.
Tình cảm một khi đã bị tổn thương thì rất khó để phục hồi, muốn chữa lành,cứu vãn thì càng khó. Cô và Lê Huyền đều không sai, chẳng qua đúng lúc hai người đứng ở hai vị trí khác nhau thôi. Bởi vì cô có người mà cô muốn bảo hộ, cho nên đôi không thể buông tha được. Bây giờ bắt đầu như vậy cũng không tệ, so với tranh đấu kiếp trước cần hòa bình hơn. Quả nhiên nếu muốn cãi nhau cũng phải là cả hai người đều muốn mới được.
Chu Hạ Ninh đi về trong ánh chiều tà của hoàng hôn, về đến chỗ ở của đoàn phim đã sắp xếp, nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến tâm trang khá hơn rất nhiều. Đối Lê Huyền cô vẫn nợ một lời “Xin lỗi”, có lẽ nên đợi đến khi tâm trạng cả hai người đều bình tĩnh lại, các cô có thể ngồi xuống cùng nhau để nói chuyện hoài tưởng lại quá khứ.
Nơi quay truyền hình và phim điện ảnh cổ trang Lâm Thủy đã thuận lợi nhận được danh hiệu khu quay truyền hình và phim điện ảnh cổ trang lớn nhất Châu Á, các bộ phim cổ trang về các triều đại đều được quay ở nơi này, do vậy các khách sạn và cửa hàng ăn uống cũng thi nhau mọc lên tấp nập, thứ nhất là vì các ngôi sao thứ hai là vì nhóm khách du lịch thăm quan.
Đoàn làm phim của bao là một nhà hàng nhỏ, bàn ghế đã ngồi chật kín. Vương Vũ Thần ngồi im lặng ở một góc, mọi người không ai dám náo loạn, tất cả đều quay quanh Trang Dực và Lê Huyền, mấy người mới đều kêu một tiếng thân mật Trang ca, Lê tỷ.
Lê Huyền cầm một cốc rượu lên uống vài ngụm, nữ diễn viên họ Trương vừa cười vừa đến bên cạnh cô, “Chị Lê, Chu Hạ Ninh kia thật đúng là tự cao tự đại, cô ta tưởng mình là ai, chị cứ yên tâm, em sẽ thay chị để ý cô ta.”
Cô và Chu Hạ Ninh ở một phòng, chỉ cần người trong đoàn làm phim không nói, cô sẽ có biện pháp “ chơi khăm “ Chu Hạ Ninh.
Lê Huyền có tửu lượng tốt nên dù có uống vài ly cũng không thành vấn đề, trong lòng đang buồn bực thì bên tai nghe thấy ba chữ “Chu Hạ Ninh” trong lại càng buồn phiền, tức giận đến mức hương rựu xông lên não.
“Cô nói cô ta không là cái gì sao?” Lê Huyền đem cốc rượu để xuống, liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp thanh thuần, dúng là trong vòng luẩn quẩn này thì không thiếu những cô gái như thế, “Vậy cô là cái gì? Dám bước đến trước mặt tôi thả rắm?”
Trên mặt Lê Huyền vốn mang theo ý cười nhưng giờ đây chỉ có vẻ mặt khinh thường. Người tự cho là đúng cô đã nhìn thấy nhiều, nhưng phải xem cô có hứng thú không đã.
Cô gái sắc mặt cứng đờ, sau đó trắng bệch.
Lê Huyền cũng không thèm nhìn, mang theo cốc rượu đi đến mời rượu Trang Dực.
“Trang Dực, sao giờ anh giống đàn bà thế? Không uống rượu? hôm nay là ngày đặc biệtgì à?” Tính cách Lê Huyền thẳng thắn, cũng thân thiết với Trang Dực, tâm tình hôm nay lại không tốt lên nói chuyện có chút khó chịu.
Trang Dực lại chỉ cười cười nâng chén trà của mình, “Đúng, hôm nay là ngày đặc biệt, không thể uống rượu.”
Lê Huyền có chút ghét bỏ,cô cau mũi lại, xoay người đi về phía Vương Vũ Thần.
Sau khi Lê Huyền đi, Trang Dực cầm ly lên uống một ngụm trà xanh, đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Lê Huyền. Lê Huyền hôm nay rất kỳ lạ, hình như cảm xúc cô ấy không tốt, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thế này. Anh nghĩ tới người duy nhất không đi Chu Hạ Ninh, lông mày xinh đẹp liền nhíu lại.
Vương Vũ Thần là một đạo diễn rất chăm chỉ,chứ không anh ta cũng không đoạt được giải thưởng lớn khi vẫn còn trẻ như vậy.Vì thế, ngay ngày đầu tiên báo danh đã chính thức bắt đầu quay phim.
Ngày đầu tiên không có vai diễn của Chu Hạ Ninh, nhưng cô cũng không nhàn rỗi,cố tình đứng một góc, tập trung tinh thần xem cảnh quay, lén la lén lút đứng sau đạo diễn nghe giảng mà học tập kinh nghiệm.
Toàn bộ kịch bản của cô chỉ có một cảnh diễn và một lời thoại, câu ấy cô đã sớm học thuộc lòng, suy nghĩ tới mức tẩu hỏa nhập ma rồi.
Nghĩ đến kỹ năng diễn của mình,càng suy nghĩ thì cô càng lo lắng và không tự tin, cũng bởi vì kiếp trước làm diễn viên hạng ba mười mấy năm, có đôi khi chỉ diễn một vai phụ nhỏ không quan trọng, nên đạo diễn cũng lười để ý đến cô diễn thế nào, đạo diễn chỉ cho cô là một đạo cũ diễn không quan trọng thôi.
Thành công duy nhất chỉ có bộ phim tình cảm mà cô quay lần cuối cùng, bộ phim tập hợp toàn bộ hào quang trên người mình. Cô từ chậm rãi tỉnh lại từ trong quá khứ, trở về hiện thực thì lại có chút mịt mờ, giải thưởng lớn mà cô nhận được có kho nào là nhờ một phần mặt mũi của Hà Thần không?
cô chợt cười khổ, lều mạng cố gắng mười mấy năm trời, mới đoạt được giải thưởng Ảnh Hậu, nhưng giờ trong lòng chỉ thấy hư vô mờ mịt.
Cái cô cần nhất bây giờ, là một lời khẳng định!
“ Đàn em.”
Chu Hạ Ninh đang ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn nên, thấy Trang Dực đang vẫy vẫy tay với cô, trong tay còn cầm một cái chân gà.
Thật sự cũng chẳng có gì, nhưng nhìn thấy anh mặc một thân cổ trang đầy vẻ tuấn tú cầm chân gà, thực sự là phá hư mĩ cảnh.
“ Mau tới đây uống trà chiều!”
Thấy đối phương mỉm cười thân thiện, cô chậm rãi đem ánh mắt quét một vòng, thấy tầm mắt mọi người đều đang nhìn cằm chằm mình, chầm chậm bước đến. Trợ lý của Trang Dực họ Nhậm, là một tiểu chính thái, thấy Hạ Ninh bước tới, vội vàng lấy một cái chén duy nhất rót cho cô một ly hồng trà.
Uống Hồng trà ăn chân gà nướng, đúng là một buổi trà chiều quái dị.
Chu Hạ Ninh cảm ơn, yên lặng cúi đầu hớp một ngụm.
Trang Cực nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dường như mang ý cười.
Đáng tiếc Chu Hạ Ninh cúi đầu nên không có phát hiện.
Ngược lại Lê Huyền vừa quay xong đang đi tới, cau mày nhìn chằm chằm Hạ Ninh hừ lạnh một tiếng.
Trang Dực nhàn nhã nằm trên ghế dưới ánh mặt trời gặm chân gà, Chu Hạ Ninh ngồi bên ghế nhựa ngẩng đầu liếc nhìn Lê Huyền vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
Trong lòng cô không khỏi cười khổ. Chỉ sợ cả đoàn làm phim đều biết, nữ minh tinh đang trong độ tỏa sáng, diễn không ít vai nữ chính Lê Huyền không thích cô, một vai diễn nhỏ, không chừng có không ít người đang đoán cô đã đắc tột gì với cô ta.
Đương nhiên cô cũng không biết rằng, có người còn suy đoán, Trang Dực và Lê Huyền có phải là một cặp hay không, do hai người cũng không phải là lần đầu tiên đóng cùng một bộ phim, có vần đề nên cãi nhau, Trang Dực cố tình thân thiết tươi cười với người mới này để khiếm cho Lê Huyền ghen tỵ.
Nếu Chu Hạ Ninh mà nghe được những lời này, chỉ sợ tức muốn hộc máu!
Diễn xong, Lê Huyền nhịn không được tránh đám người nhiều chuyện ấy, đến một góc khuất gọi điện thoại.
“A lô?”
“Anh có biết hôm nay em nhìn thấy người nào không?”
“ Là Ninh Ninh.” Đối phương dường như không có việc gì nói ra đáp án, ngược lại khiến Lê Huyền tức giận không thôi.
“Hóa ra anh biết hết rồi! Em còn tưởng cái gì anh cũng không biết chứ!” Nhiều năm như vậy, hai nhà cũng không còn qua lại, Lê Huyền không chỉ một lần nghĩ tới hoàn cảnh lúc gặp lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp lại ở đoàn làm phim.
Cô không nghĩ rằng tính cách của Chu Hạ Ninh thích hợp tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng không cho rằng Chu Hạ Ninh sẽ tiến vào, nhưng thế sự khó liệu, bây giờ các cô cũng không giống trước đây nữa.
Lê Huyền cũng không biết đáy lòngmình cảm giác thế nào, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng
“Nếu đã cùng một đoàn làm phim, em chiếu cố cô ấy một chút đi.” âm thanh của đối phương dừng lại hồi lâu, rồi trầm giọng nói.
Ngữ khí như vậy Lê Huyền cũng đã nghe vài lần, nhưng lần này cô cảm thấy không chịu đựng nổi.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì em phải chiếu cố cô ta? Cô ta là gì của em? Đối với người mới vào như cô ta, không khi dễ đã là không sai rồi!” Lê Huyền đáy lòng tức giận trực tiếp tắt máy xoay người trở về.
Trong đoàn làm phim rất láo nhiệt, đây không phải là lần đầu tiên Lê Huyền và Vương Vũ Thần hợp tác, đoàn làm phim của anh ta cùng người cô mang đền đều rất quen thuộc, còn Trang Dực cũng đã diễn cùng qua một vài bộ phim.
mấy ngày hôm trước Lê Huyền vừa được sinh viên điện ảnh bầu cử là nữ diễn viên được hoan nghênh, hôm nay lại là ngày đầu quay phim, mọi người liền ồn ào đòi Vương đạo diễn mời khách chúc mừng Lê Huyền.
Hôm nay quay xong nhanh, Chu Hạ Ninh tính về sớm, nhưng đoàn làm phim lại náo nhiệt, đúng là đạo diễn, diễn viên chính thì trẻ tuổi, cả đoàn làm phim cũng đều là người trẻ nên không khí trong cũng khác hẳn.
Khiến cho Chu Hạ Ninh cảm giác được nhiệt huyết của tuổi trẻ đang rạo rực.
“Chị Lê, bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng chị, những người mà chị không thích có cần em đuổi đi không?” Người đến bên cạnh Lê Huyền cũng là một tiểu diễn viên trong đoàn làm phim, là cô gái trẻ diễn vai thị nữ của Lê Huyền, họ Trương.
Cô ta nói rõ ràng như vậy hiển nhiên là muốn dẫm đạp nên mặt Hạ Ninh để lấy lòng Lê Huyền.
Không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.
Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn Lê Huyền.
Lê Huyền lạnh lùng nhìn Chu Hạ Ninh, một lát sau mới lạnh lùng giật giật khóe miệng, “Được.”
Cô trả lời không cần suy nghĩ, cô gái họ Trương trên mặt lộ sự vui vẻ, bước nhanh đi đến bên Chu Hạ Ninh cười hì hì nói, “ Chu Hạ Ninh, buổi tối cô không đi hả?”
Chu Hạ Ninh chỉ nhìn chằm chằm vào Lê Huyền, làm như không nghe thấy câu hỏi ở bên cạnh.
Cô gái cảm thấy xấu hổ trước mắt mọi người, cô ta nặng nề lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lê Huyền đã thu hồi ánh mắt, Chu Hạ Ninh quay đầu đi, thậm chí còn không nhìn cô gái bên cạnh lấy một lần, chỉ cười khẽ một tiếng, “Tôi không đi đâu, mọi người đi chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong cô liền bước nhanh ra khỏi phim trường.
Gương mặt Lê Huyền vốn đang cười diễu cợt, nhưng lúc Chu Hạ Ninh vừa quay đi thì thu lại nu cười ấy, đứng lên cũng không thèm liếc mắt tới cô gái vừa lấy lòng mình, trực tiếp khoát tay, “Đi, hôm nay vừa ăn vừa đi hát, Vương đạo diễn mời!”
Chu Hạ Ninh đi thong thả ra khỏi phim trường, nghe thấy phía sau có tiếng hoan hô, trong lòng cảm thấy chán nản, thật sự có chút tiếc nuối.
Không phải vì bị cô gái kia xa lánh. Chỉ cần nơi nào có người thì nơi đó có tranh đấu thôi, vào cái vòng luẩn quẩn này nếu nói không muốn nổi tiếng thì là nói dối, cô đã chết một lần nên có thể hiểu, có những người chỉ vì lợi ích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để thành công, hôm nay, cô gái kia cũng chỉ là ghen tị, cô đương nhiên sẽ không vì việc nhỏ ấy mà ghét cô gái đó, cô gái đó chỉ là không có đầu ó cthôi.
Cái mà cô tiếc nuối là tình cảm thật sự sẽ không trở lại.
Tình cảm một khi đã bị tổn thương thì rất khó để phục hồi, muốn chữa lành,cứu vãn thì càng khó. Cô và Lê Huyền đều không sai, chẳng qua đúng lúc hai người đứng ở hai vị trí khác nhau thôi. Bởi vì cô có người mà cô muốn bảo hộ, cho nên đôi không thể buông tha được. Bây giờ bắt đầu như vậy cũng không tệ, so với tranh đấu kiếp trước cần hòa bình hơn. Quả nhiên nếu muốn cãi nhau cũng phải là cả hai người đều muốn mới được.
Chu Hạ Ninh đi về trong ánh chiều tà của hoàng hôn, về đến chỗ ở của đoàn phim đã sắp xếp, nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến tâm trang khá hơn rất nhiều. Đối Lê Huyền cô vẫn nợ một lời “Xin lỗi”, có lẽ nên đợi đến khi tâm trạng cả hai người đều bình tĩnh lại, các cô có thể ngồi xuống cùng nhau để nói chuyện hoài tưởng lại quá khứ.
Nơi quay truyền hình và phim điện ảnh cổ trang Lâm Thủy đã thuận lợi nhận được danh hiệu khu quay truyền hình và phim điện ảnh cổ trang lớn nhất Châu Á, các bộ phim cổ trang về các triều đại đều được quay ở nơi này, do vậy các khách sạn và cửa hàng ăn uống cũng thi nhau mọc lên tấp nập, thứ nhất là vì các ngôi sao thứ hai là vì nhóm khách du lịch thăm quan.
Đoàn làm phim của bao là một nhà hàng nhỏ, bàn ghế đã ngồi chật kín. Vương Vũ Thần ngồi im lặng ở một góc, mọi người không ai dám náo loạn, tất cả đều quay quanh Trang Dực và Lê Huyền, mấy người mới đều kêu một tiếng thân mật Trang ca, Lê tỷ.
Lê Huyền cầm một cốc rượu lên uống vài ngụm, nữ diễn viên họ Trương vừa cười vừa đến bên cạnh cô, “Chị Lê, Chu Hạ Ninh kia thật đúng là tự cao tự đại, cô ta tưởng mình là ai, chị cứ yên tâm, em sẽ thay chị để ý cô ta.”
Cô và Chu Hạ Ninh ở một phòng, chỉ cần người trong đoàn làm phim không nói, cô sẽ có biện pháp “ chơi khăm “ Chu Hạ Ninh.
Lê Huyền có tửu lượng tốt nên dù có uống vài ly cũng không thành vấn đề, trong lòng đang buồn bực thì bên tai nghe thấy ba chữ “Chu Hạ Ninh” trong lại càng buồn phiền, tức giận đến mức hương rựu xông lên não.
“Cô nói cô ta không là cái gì sao?” Lê Huyền đem cốc rượu để xuống, liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp thanh thuần, dúng là trong vòng luẩn quẩn này thì không thiếu những cô gái như thế, “Vậy cô là cái gì? Dám bước đến trước mặt tôi thả rắm?”
Trên mặt Lê Huyền vốn mang theo ý cười nhưng giờ đây chỉ có vẻ mặt khinh thường. Người tự cho là đúng cô đã nhìn thấy nhiều, nhưng phải xem cô có hứng thú không đã.
Cô gái sắc mặt cứng đờ, sau đó trắng bệch.
Lê Huyền cũng không thèm nhìn, mang theo cốc rượu đi đến mời rượu Trang Dực.
“Trang Dực, sao giờ anh giống đàn bà thế? Không uống rượu? hôm nay là ngày đặc biệtgì à?” Tính cách Lê Huyền thẳng thắn, cũng thân thiết với Trang Dực, tâm tình hôm nay lại không tốt lên nói chuyện có chút khó chịu.
Trang Dực lại chỉ cười cười nâng chén trà của mình, “Đúng, hôm nay là ngày đặc biệt, không thể uống rượu.”
Lê Huyền có chút ghét bỏ,cô cau mũi lại, xoay người đi về phía Vương Vũ Thần.
Sau khi Lê Huyền đi, Trang Dực cầm ly lên uống một ngụm trà xanh, đăm chiêu nhìn theo bóng dáng Lê Huyền. Lê Huyền hôm nay rất kỳ lạ, hình như cảm xúc cô ấy không tốt, quen biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô thế này. Anh nghĩ tới người duy nhất không đi Chu Hạ Ninh, lông mày xinh đẹp liền nhíu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook