Ảnh Hậu Trọng Sinh
-
Chương 42: Tuyên truyền phim điện ảnh
Bởi vì sẽ đi Thanh Đảo quay ngoại cảnh, không có thời gian nên Chu Hạ Ninh chỉ tham dự được một lần truyên truyền phim ở S thị. Trợ lý Lộ Đan của cô không biết lái xe nên chị Đỗ phải đến đón, vừa đến S thị còn phải trang điểm và thay quần áo.
“Chị Đỗ, Chị Hạ Ninh, em xin lỗi…” Lộ Đan cúi đầu áy náy.
Chu Hạ Ninh ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, hôm qua cô phải quay phim đến rạng sáng, mới nghỉ một chút đã phải xuất phát đến S thị, cả người còn đang rất mệt mỏi.
Chị Đỗ cau mày, từ gương chiếu hậu nhìn Chu Hạ Ninh, nhẹ giọng nói:” Giấy phép lái xe lúc nào mới học xong?”
Lúc trước tuyển trợ lý cho nghệ sỹ thì Lộ Đan nói cô ta có giấy phép lái xe, bởi vì chọn trợ lý cho nghệ sỹ mới như Chu Hạ Ninh nên công ty cũng không quá quan tâm, chỉ tùy tiện chọn một người mới vào phân cho cô.
“Rất nhanh sẽ học xong…” Lộ Đan cúi mặt, càng nói giọng nói càng nhỏ, “Lần trước chỉ còn một chút nữa là học xong, lần sau em cố gắng hơn là sẽ có…”
Chị Đỗ không nói gì nữa, dù sao nghệ sỹ dưới tay cô không nhiều, chỉ cần sắp xếp một chút thì cũng có thời gian đưa đón.
Gần đây chị Đỗ không có gì bận bịu mà là có chuyện đau đầu. Trước đó Diệp Duy Mộng làm ra scandal như vậy khiến cho lãnh đạo công ty rất tức giận. Đi theo Hạ Uyên cũng được, lén lút yêu đương cũng tốt nhưng cô ta lại không có một lời giải thích với công ty, đúng là quá kiêu ngạo.
Dù sao, người gánh chịu hậu quả chính là công ty đại diện của cô ta. Bây giờ chị Đỗ muốn nhận phim cho cô ta đóng cũng khó hơn nhiều.
Tuy rằng tên tuổi được nhiều người biết đến, nhưng như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Chị Đỗ lại không muốn cho nghệ sỹ mình quản lý đi tham gia mấy bộ phim lộ đùi lộ ngực như cái cô Can Lộ Lộ.
Chị không chỉ một lần nhắc nhở Diệp Duy Mộng, nếu muốn sống lâu trong giới này không phải chỉ cần nổi tiếng là được.
Vốn dĩ Diệp Duy Mộng đã có vết xe đổ lần trước, nay lại thêm một lần nữa, ban giám đốc đang có ý muốn ngưng mọi hoạt động của cô ta.
Nhưng dù sao cũng là nghệ sỹ chị quản lý, lại còn là một cô gái trẻ, nếu như bị ngưng hoạt động rất có khả năng sẽ không tồn tại được trong giới này.
Dù sao cũng là người chị đang quản lý, chị không đành lòng.
Chị biết Diệp Duy Mộng đến tìm Chu Hạ Ninh, dù giữa hai người có chuyện như vậy xảy ra, nhưng chị vẫn nhờ Chu Hạ Ninh tìm một vai diễn cho Diệp Duy Mộng, cũng giống như cô giúp Giang Quân Diệu có được một vai diễn bình thường trong phim.
Tuần sau sẽ công chiếu, đoàn làm phim bắt đầu tuyên truyền từ trước khi công chiếu nửa tháng cho đến khi phim chiếu được một tuần, lần này là tuyên truyền trong khách sạn Tứ Qúy ở S thị, một buổi họp báo đơn giản cho phóng viên viết bài.
Bởi vì vai chính Trang Dực và Lê Huyền đều có mặt nên có không ít phóng viên tham dự.
Lúc Chu Hạ Ninh đến, trong phòng nghỉ chỉ có một mình đạo diễn Vương Vũ Thần.
Hai người nói chuyện, Chu Hạ Ninh trước tiên cảm ơn anh vì đã giúp giải thích và giới thiệu cô cho đạo diễn Trần.
Đạo diễn Vương quay đầu:” Không cần cảm ơn, tôi nói đều là chuyện thật. Chỗ đạo diễn Trần tôi cũng không giúp cái gì.”
“Tôi vẫn phải cám ơn anh, đạo diễn Vương.” Chu Hạ Ninh nói rất chân thành. Kiếp trước cô từng ghét anh ta, bởi vì anh ta nên cô mới có một vết nhơ lúc mới vào nghề. Nhưng lần này cô mới phát hiện, đạo diễn Vương cũng chỉ là một người có máu văn nghệ, tính cách quá ngay thẳng, may mắn là anh ta gặp được một thầy giáo tốt.
Chu Hạ Ninh cảm thấy nếu như không có đạo diễn Trần Hoài Trúc giúp đỡ thì Vương Vũ Thần cũng không đi được đến bây giờ. Mặc kệ là nghề nào, người quá ngay thẳng sẽ rất khó khăn, nhất là cái vòng luẩn quẩn này vốn thích hợp với người khéo ăn nói.
15 phút trước khi bắt đầu, Lê Huyền và Trang Dực mới đến.
Chu Hạ Ninh cười chào hỏi hai người. Lê Huyền nhìn cô một cái rồi chỉ gật gật đầu, chỉ như vậy cũng làm Chu Hạ Ninh vui mừng, từ lúc nào Lê Huyền đã không còn thân thiết với cô? Cô giật mình, cố ý muốn nói chuyện với cô ấy vài câu.
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh rồi quay đầu nói chuyện với Vương Vũ Thần.
Hai trợ lý đều đứng ở rất xa, Chu Hạ Ninh lại gần kéo tay áo Lê Huyền, nhỏ giọng gọi:” Chị…”
Lê Huyền ngập ngừng rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh kinh ngạc, vốn muốn đi qua người Lê Huyền bỗng dừng lại. Cô nhìn ánh mắt Lê Huyền hơi hồng, đôi môi mím chặt.
Trong lòng cô có chút xót xa.
Cô thật không ngờ, Lê Huyền sẽ không quên, sẽ khổ sở như vậy.
Khi cô rời đi mới có 9 tuổi, cô bị cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ và phải rời xa cuộc sống quen thuộc mà vô cùng đau khổ, đến khi cảm giác của cô và mẹ trở lại bình thường mới nhớ đến liên lạc với Lê Huyền, nhưng lúc đó cô đang còn nhỏ, không biết cách nào gọi điện về nước, hỏi mẹ lại sợ gợi lại chuyện đau lòng.
Vì thế, bỏ qua, bỏ qua cho đến khi lúc gặp lại hai người đã trở thành xa lạ.
Khi còn nhỏ, rất nhiều người nói cô và Lê Huyền như chị em ruột, hai người là hàng xóm, mỗi ngày đều ăn, ngủ, đến trường cùng nhau, tình cảm còn thân hơn cả chị em ruột.
Cuối cùng, một người bị mang đi, một người bị bỏ lại.
Cô cho rằng cô là người khổ sở nhất, nhưng cô lại bỏ quên cảm giác của Lê Huyền.
Lần này Lê Huyền đáp lại lời chào của cô, chỉ sợ bởi vì khi quay đã ở bên nhau một thời gian, sau là bởi vì quan hệ của cô và Hạ Thao đang dần dịu đi.
Thật ra Lê Huyền là một người rất trọng tình.
Hai mắt Chu Hạ Ninh hơi nóng, nhưng cô lại cố không cho nó đỏ lên.
“Chị à, buổi tối chị có thời gian không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi?” Thấy Lê Huyền không có phản ứng, cô ngừng một chút rồi nói thêm, “ Đã rất lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm …”
Lê Huyền không trả lời nhưng cũng không từ chối, trong lòng Chu Hạ Ninh rất vui vẻ nhưng cô cũng biết không nên quá vội vàng. Lê Huyền tức giận nhiều năm như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể hết nha.
Cùng lắm thì chờ cô ấy từ từ nguôi giận thôi.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu, Vương Vũ Thần và diễn viên bước lên sân khấu, phía sau là áp phích của, Chu Hạ Ninh cũng thấy hình của mình được in trong áp phích, điều này làm cô vừa mừng vừa lo.
Dù Chu Hạ Ninh cũng có chút tiếng tăm, nhưng so ra vẫn kém Lê Huyền và Trang Dực, thậm chí còn kém hơn cả Vương Vũ Thần nên không được phóng viên quan tâm nhiều.
Ngược lại Trang Dực đã bị hỏi đến 2 scandal kia. Đầu tiên là có phóng viên hỏi đến quan hệ của Phạm Duyệt Tân và Trang Dực.
Trang Dực đã biết hôm nay sẽ có người hỏi đến chuyện này. Lần trước hắn nhờ phóng viên quen biết phỏng vấn đến giờ vẫn không đồng ý cho các phóng viên khác phỏng vấn thêm, hôm nay có cơ hội như vậy, đương nhiên có người sẽ không bỏ qua.
Qủa nhiên phóng viên kia vừa hỏi xong, toàn bộ các phóng viên còn lại đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Trang Dực.
Trang Dực cười cười:” Tôi và Phạm Duyệt Tân chỉ là bạn, từ trước đến sau này cũng không vượt quá tình bạn, cho nên, mọi người không cần cố viết về chuyện của chúng tôi nữa.”
Còn phóng viên khác hỏi thêm, Trang Dực cười nói:” Vấn đề này tôi đã trả lời rất rõ ràng, nếu như có câu hỏi khác tôi sẽ không từ chối trả lời.”
Có người lại nhắc tới chuyện tình tay ba của Trang Dực, Lê Huyền và Chu Hạ Ninh trong đoàn phim. Tin đồn lúc đó cũng không lớn, nhưng chỉ vì hôm nay ba nhân vật chính đều ở đây nên mới có người hỏi đến.
Lần này Trang Dực cười rất vui vẻ:” Câu hỏi này rất hay, chúng ta nhường cho Lê Huyền trả lời đi.”
Lê Huyền nhìn Trang Dực đá quả bóng đến chân mình, lại quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh đang xem kịch vui:” Về chuyện tình cảm, tôi nghĩ, so với Trang Dực thì tôi và Chu Hạ Ninh còn thân thiết hơn nha, người thứ ba là Trang Dực mới đúng?”
Lê Huyền nhướng mày nhìn Trang Dực, có ý như đang trêu chọc.
Chu Hạ Ninh ngồi bên cạnh nở nụ cười, Lê Huyền nói như vậy cũng không sai. Tình cảm của hai người hồi nhỏ, Trang Dực không thể nào so sánh được?
Dù sao, cô và Trang Dực cũng chưa có tình cảm gì.
Có phóng viên cô ý hỏi ý kiến của Chu Hạ Ninh, cô bất đắc dĩ nhận microphone không thể tiếp tục làm ngồi xem:” Uhm, tôi cảm thấy Lê Huyền nói rất đúng.”
Nói xong, cô đưa microphone cho đạo diễn Vương:” Đạo diễn Vương, anh nói vài lời đi.”
Vương Vũ Thần trừng mắt nhìn cô, nhận microphone rồi ho nhẹ một tiếng:” Ừ, có ai còn câu hỏi nào muốn hỏi về bộ phim không, nếu không thì chúng tôi xin kết thúc ở đây?”
Chu Hạ Ninh âm thầm lắc đầu, quả nhiên đạo diễn Vương không biết cách giao tiếp với phóng viên nha! Như vậy có phải quá trực tiếp không?
Sau buổi họp báo, Chu Hạ Ninh và Lê Huyền cũng chưa ăn cơm nên Trang Dực đã mời mọi người, đây cũng là lần đầu tiên mọi người liên hoan sau khi kết thúc, Chu Hạ Ninh không có lý do gì để từ chối.
Vương Vũ Thần không thích uống rượu, Trang Dực chỉ gọi nước trái cây:”Có phụ nữ ở đây thì không nên say xỉn.”
“Cậu không phải được xưng là ngàn ly không say sao?” Vương Vũ Thần uống một ngụm trà rồi phát biểu.
Chu Hạ Ninh chỉ nhìn cũng biết quan hệ của Trang Dực và Vương Vũ Thần rất tốt, bèn quay đầu nói chuyện với Lê Huyền. Tuy rằng Lê Huyền không hào hứng, nhưng vẫn trả lời một hai câu.
“Cuối tuần em đi Thanh Hải, chị có muốn quà gì không? Cô hỏi coi như là tìm đề tài nói chuyện.
“Cuối tuần em đi Thanh Hải?” Lê Huyền vẫn chưa trả lời,Trang Dực ngồi ở đối diện đang nói chuyện với Vương Vũ Thần đã quay đầu hỏi.
Lê Huyền nhìn Trang Dực, rồi lại cúi đầu uống một ngụm nước trái cây.
Cô và Trang Dực hợp tác đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Trang Dực có biểu hiện như vậy, khi quay cô đã thấy, nhưng khi đó thời gian Chu Hạ Ninh ở trong đoàn phim rất ngắn, dù quen biết nhưng cũng không có ấn tượng quá sâu.
“Ừ, đến G thị ở Thanh Hải.”
“Ở đó cao hơn so với mặt biển, em đi nhớ mang thêm nhiều thuốc. Quần áo cũng phải đem đầy đủ.” Trang Dực không yên tâm dặn dò.
Chu Hạ Ninh gật đầu cười. Kiếp trước không chỉ Thanh Hải, cả Tân Cương, Tây Tạng cô đều đã đến quay phim, tất cả gian khổ cô đều đã trải qua.
Chỉ cần có thể quay được một bộ phim hay, hoàn cảnh không tốt cũng không thành vấn đề.
Huống hồ, lần này vì an toàn của đoàn làm phim nên Hạ Thao chỉ quay ở khu ngắm cảnh, nơi ở cũng là khách sạn ở ngay đó, cũng không đến nơi nào hoang vắng.
“Chị Đỗ, Chị Hạ Ninh, em xin lỗi…” Lộ Đan cúi đầu áy náy.
Chu Hạ Ninh ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, hôm qua cô phải quay phim đến rạng sáng, mới nghỉ một chút đã phải xuất phát đến S thị, cả người còn đang rất mệt mỏi.
Chị Đỗ cau mày, từ gương chiếu hậu nhìn Chu Hạ Ninh, nhẹ giọng nói:” Giấy phép lái xe lúc nào mới học xong?”
Lúc trước tuyển trợ lý cho nghệ sỹ thì Lộ Đan nói cô ta có giấy phép lái xe, bởi vì chọn trợ lý cho nghệ sỹ mới như Chu Hạ Ninh nên công ty cũng không quá quan tâm, chỉ tùy tiện chọn một người mới vào phân cho cô.
“Rất nhanh sẽ học xong…” Lộ Đan cúi mặt, càng nói giọng nói càng nhỏ, “Lần trước chỉ còn một chút nữa là học xong, lần sau em cố gắng hơn là sẽ có…”
Chị Đỗ không nói gì nữa, dù sao nghệ sỹ dưới tay cô không nhiều, chỉ cần sắp xếp một chút thì cũng có thời gian đưa đón.
Gần đây chị Đỗ không có gì bận bịu mà là có chuyện đau đầu. Trước đó Diệp Duy Mộng làm ra scandal như vậy khiến cho lãnh đạo công ty rất tức giận. Đi theo Hạ Uyên cũng được, lén lút yêu đương cũng tốt nhưng cô ta lại không có một lời giải thích với công ty, đúng là quá kiêu ngạo.
Dù sao, người gánh chịu hậu quả chính là công ty đại diện của cô ta. Bây giờ chị Đỗ muốn nhận phim cho cô ta đóng cũng khó hơn nhiều.
Tuy rằng tên tuổi được nhiều người biết đến, nhưng như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Chị Đỗ lại không muốn cho nghệ sỹ mình quản lý đi tham gia mấy bộ phim lộ đùi lộ ngực như cái cô Can Lộ Lộ.
Chị không chỉ một lần nhắc nhở Diệp Duy Mộng, nếu muốn sống lâu trong giới này không phải chỉ cần nổi tiếng là được.
Vốn dĩ Diệp Duy Mộng đã có vết xe đổ lần trước, nay lại thêm một lần nữa, ban giám đốc đang có ý muốn ngưng mọi hoạt động của cô ta.
Nhưng dù sao cũng là nghệ sỹ chị quản lý, lại còn là một cô gái trẻ, nếu như bị ngưng hoạt động rất có khả năng sẽ không tồn tại được trong giới này.
Dù sao cũng là người chị đang quản lý, chị không đành lòng.
Chị biết Diệp Duy Mộng đến tìm Chu Hạ Ninh, dù giữa hai người có chuyện như vậy xảy ra, nhưng chị vẫn nhờ Chu Hạ Ninh tìm một vai diễn cho Diệp Duy Mộng, cũng giống như cô giúp Giang Quân Diệu có được một vai diễn bình thường trong phim.
Tuần sau sẽ công chiếu, đoàn làm phim bắt đầu tuyên truyền từ trước khi công chiếu nửa tháng cho đến khi phim chiếu được một tuần, lần này là tuyên truyền trong khách sạn Tứ Qúy ở S thị, một buổi họp báo đơn giản cho phóng viên viết bài.
Bởi vì vai chính Trang Dực và Lê Huyền đều có mặt nên có không ít phóng viên tham dự.
Lúc Chu Hạ Ninh đến, trong phòng nghỉ chỉ có một mình đạo diễn Vương Vũ Thần.
Hai người nói chuyện, Chu Hạ Ninh trước tiên cảm ơn anh vì đã giúp giải thích và giới thiệu cô cho đạo diễn Trần.
Đạo diễn Vương quay đầu:” Không cần cảm ơn, tôi nói đều là chuyện thật. Chỗ đạo diễn Trần tôi cũng không giúp cái gì.”
“Tôi vẫn phải cám ơn anh, đạo diễn Vương.” Chu Hạ Ninh nói rất chân thành. Kiếp trước cô từng ghét anh ta, bởi vì anh ta nên cô mới có một vết nhơ lúc mới vào nghề. Nhưng lần này cô mới phát hiện, đạo diễn Vương cũng chỉ là một người có máu văn nghệ, tính cách quá ngay thẳng, may mắn là anh ta gặp được một thầy giáo tốt.
Chu Hạ Ninh cảm thấy nếu như không có đạo diễn Trần Hoài Trúc giúp đỡ thì Vương Vũ Thần cũng không đi được đến bây giờ. Mặc kệ là nghề nào, người quá ngay thẳng sẽ rất khó khăn, nhất là cái vòng luẩn quẩn này vốn thích hợp với người khéo ăn nói.
15 phút trước khi bắt đầu, Lê Huyền và Trang Dực mới đến.
Chu Hạ Ninh cười chào hỏi hai người. Lê Huyền nhìn cô một cái rồi chỉ gật gật đầu, chỉ như vậy cũng làm Chu Hạ Ninh vui mừng, từ lúc nào Lê Huyền đã không còn thân thiết với cô? Cô giật mình, cố ý muốn nói chuyện với cô ấy vài câu.
Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh rồi quay đầu nói chuyện với Vương Vũ Thần.
Hai trợ lý đều đứng ở rất xa, Chu Hạ Ninh lại gần kéo tay áo Lê Huyền, nhỏ giọng gọi:” Chị…”
Lê Huyền ngập ngừng rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh kinh ngạc, vốn muốn đi qua người Lê Huyền bỗng dừng lại. Cô nhìn ánh mắt Lê Huyền hơi hồng, đôi môi mím chặt.
Trong lòng cô có chút xót xa.
Cô thật không ngờ, Lê Huyền sẽ không quên, sẽ khổ sở như vậy.
Khi cô rời đi mới có 9 tuổi, cô bị cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ và phải rời xa cuộc sống quen thuộc mà vô cùng đau khổ, đến khi cảm giác của cô và mẹ trở lại bình thường mới nhớ đến liên lạc với Lê Huyền, nhưng lúc đó cô đang còn nhỏ, không biết cách nào gọi điện về nước, hỏi mẹ lại sợ gợi lại chuyện đau lòng.
Vì thế, bỏ qua, bỏ qua cho đến khi lúc gặp lại hai người đã trở thành xa lạ.
Khi còn nhỏ, rất nhiều người nói cô và Lê Huyền như chị em ruột, hai người là hàng xóm, mỗi ngày đều ăn, ngủ, đến trường cùng nhau, tình cảm còn thân hơn cả chị em ruột.
Cuối cùng, một người bị mang đi, một người bị bỏ lại.
Cô cho rằng cô là người khổ sở nhất, nhưng cô lại bỏ quên cảm giác của Lê Huyền.
Lần này Lê Huyền đáp lại lời chào của cô, chỉ sợ bởi vì khi quay đã ở bên nhau một thời gian, sau là bởi vì quan hệ của cô và Hạ Thao đang dần dịu đi.
Thật ra Lê Huyền là một người rất trọng tình.
Hai mắt Chu Hạ Ninh hơi nóng, nhưng cô lại cố không cho nó đỏ lên.
“Chị à, buổi tối chị có thời gian không? Chúng ta cùng ăn bữa cơm đi?” Thấy Lê Huyền không có phản ứng, cô ngừng một chút rồi nói thêm, “ Đã rất lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm …”
Lê Huyền không trả lời nhưng cũng không từ chối, trong lòng Chu Hạ Ninh rất vui vẻ nhưng cô cũng biết không nên quá vội vàng. Lê Huyền tức giận nhiều năm như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể hết nha.
Cùng lắm thì chờ cô ấy từ từ nguôi giận thôi.
Buổi họp báo chính thức bắt đầu, Vương Vũ Thần và diễn viên bước lên sân khấu, phía sau là áp phích của, Chu Hạ Ninh cũng thấy hình của mình được in trong áp phích, điều này làm cô vừa mừng vừa lo.
Dù Chu Hạ Ninh cũng có chút tiếng tăm, nhưng so ra vẫn kém Lê Huyền và Trang Dực, thậm chí còn kém hơn cả Vương Vũ Thần nên không được phóng viên quan tâm nhiều.
Ngược lại Trang Dực đã bị hỏi đến 2 scandal kia. Đầu tiên là có phóng viên hỏi đến quan hệ của Phạm Duyệt Tân và Trang Dực.
Trang Dực đã biết hôm nay sẽ có người hỏi đến chuyện này. Lần trước hắn nhờ phóng viên quen biết phỏng vấn đến giờ vẫn không đồng ý cho các phóng viên khác phỏng vấn thêm, hôm nay có cơ hội như vậy, đương nhiên có người sẽ không bỏ qua.
Qủa nhiên phóng viên kia vừa hỏi xong, toàn bộ các phóng viên còn lại đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Trang Dực.
Trang Dực cười cười:” Tôi và Phạm Duyệt Tân chỉ là bạn, từ trước đến sau này cũng không vượt quá tình bạn, cho nên, mọi người không cần cố viết về chuyện của chúng tôi nữa.”
Còn phóng viên khác hỏi thêm, Trang Dực cười nói:” Vấn đề này tôi đã trả lời rất rõ ràng, nếu như có câu hỏi khác tôi sẽ không từ chối trả lời.”
Có người lại nhắc tới chuyện tình tay ba của Trang Dực, Lê Huyền và Chu Hạ Ninh trong đoàn phim. Tin đồn lúc đó cũng không lớn, nhưng chỉ vì hôm nay ba nhân vật chính đều ở đây nên mới có người hỏi đến.
Lần này Trang Dực cười rất vui vẻ:” Câu hỏi này rất hay, chúng ta nhường cho Lê Huyền trả lời đi.”
Lê Huyền nhìn Trang Dực đá quả bóng đến chân mình, lại quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh đang xem kịch vui:” Về chuyện tình cảm, tôi nghĩ, so với Trang Dực thì tôi và Chu Hạ Ninh còn thân thiết hơn nha, người thứ ba là Trang Dực mới đúng?”
Lê Huyền nhướng mày nhìn Trang Dực, có ý như đang trêu chọc.
Chu Hạ Ninh ngồi bên cạnh nở nụ cười, Lê Huyền nói như vậy cũng không sai. Tình cảm của hai người hồi nhỏ, Trang Dực không thể nào so sánh được?
Dù sao, cô và Trang Dực cũng chưa có tình cảm gì.
Có phóng viên cô ý hỏi ý kiến của Chu Hạ Ninh, cô bất đắc dĩ nhận microphone không thể tiếp tục làm ngồi xem:” Uhm, tôi cảm thấy Lê Huyền nói rất đúng.”
Nói xong, cô đưa microphone cho đạo diễn Vương:” Đạo diễn Vương, anh nói vài lời đi.”
Vương Vũ Thần trừng mắt nhìn cô, nhận microphone rồi ho nhẹ một tiếng:” Ừ, có ai còn câu hỏi nào muốn hỏi về bộ phim không, nếu không thì chúng tôi xin kết thúc ở đây?”
Chu Hạ Ninh âm thầm lắc đầu, quả nhiên đạo diễn Vương không biết cách giao tiếp với phóng viên nha! Như vậy có phải quá trực tiếp không?
Sau buổi họp báo, Chu Hạ Ninh và Lê Huyền cũng chưa ăn cơm nên Trang Dực đã mời mọi người, đây cũng là lần đầu tiên mọi người liên hoan sau khi kết thúc, Chu Hạ Ninh không có lý do gì để từ chối.
Vương Vũ Thần không thích uống rượu, Trang Dực chỉ gọi nước trái cây:”Có phụ nữ ở đây thì không nên say xỉn.”
“Cậu không phải được xưng là ngàn ly không say sao?” Vương Vũ Thần uống một ngụm trà rồi phát biểu.
Chu Hạ Ninh chỉ nhìn cũng biết quan hệ của Trang Dực và Vương Vũ Thần rất tốt, bèn quay đầu nói chuyện với Lê Huyền. Tuy rằng Lê Huyền không hào hứng, nhưng vẫn trả lời một hai câu.
“Cuối tuần em đi Thanh Hải, chị có muốn quà gì không? Cô hỏi coi như là tìm đề tài nói chuyện.
“Cuối tuần em đi Thanh Hải?” Lê Huyền vẫn chưa trả lời,Trang Dực ngồi ở đối diện đang nói chuyện với Vương Vũ Thần đã quay đầu hỏi.
Lê Huyền nhìn Trang Dực, rồi lại cúi đầu uống một ngụm nước trái cây.
Cô và Trang Dực hợp tác đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Trang Dực có biểu hiện như vậy, khi quay cô đã thấy, nhưng khi đó thời gian Chu Hạ Ninh ở trong đoàn phim rất ngắn, dù quen biết nhưng cũng không có ấn tượng quá sâu.
“Ừ, đến G thị ở Thanh Hải.”
“Ở đó cao hơn so với mặt biển, em đi nhớ mang thêm nhiều thuốc. Quần áo cũng phải đem đầy đủ.” Trang Dực không yên tâm dặn dò.
Chu Hạ Ninh gật đầu cười. Kiếp trước không chỉ Thanh Hải, cả Tân Cương, Tây Tạng cô đều đã đến quay phim, tất cả gian khổ cô đều đã trải qua.
Chỉ cần có thể quay được một bộ phim hay, hoàn cảnh không tốt cũng không thành vấn đề.
Huống hồ, lần này vì an toàn của đoàn làm phim nên Hạ Thao chỉ quay ở khu ngắm cảnh, nơi ở cũng là khách sạn ở ngay đó, cũng không đến nơi nào hoang vắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook