Ảnh Hậu Trọng Sinh
-
Chương 40: Diễn viên mới
Trang Dực nhìn cậu đang ngồi nghiêm chỉnh nên hắn đành im lặng ăn trái cây.
Đôi khi anh cũng không hiểu, ông cậu nhìn cổ hủ này làm sao lại thành lập ra được một tập toàn giải trí lớn như vậy?
“Anh hai, Tịnh Như vừa ký hợp đồng với công ty nhà mình, năm sau sẽ bắt đầu quay phim, sau này anh phải quan tâm cô ấy chút nha.” Thịnh Minh Nguyệt một tay vỗ vai Trang Dực, tay kia thì lôi kéo một cô gái đang ngượng ngùng, “Tịnh Như, anh hai mình bạn cũng đã gặp, về sau cứ coi như anh của bạn nha.”
Vạn Tịnh Như nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mà chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch:” Anh, anh hai…”
Trang Dực gật đầu cười, quay đầu trừng mắt nhìn Thịnh Minh Nguyệt:” Tiểu nha đầu, cả tết âm đều không thấy, rốt cuộc là em trốn ở đâu?”
“Nào có, em đi chơi với bạn học nha. Á, có cả Tịnh Như cùng đi mà.” Hai mắt Thịnh Minh Nguyệt đảo một vòng, đột nhiên cười phá lên nói,” Anh hai, ngày trước em có xem tin tức trên tivi rồi, anh nói anh và chị Duyệt Tân chỉ là bạn, vậy đó có phải là thật không?”
“Đương nhiên là thật, nếu cô ấy là bạn gái của anh thì anh giấu làm gì.” Trang Dực liếc nhìn Thịnh Minh Nguyệt.
“Ôi trời, em thấy hai người rất xứng nha, làm sao lại không thành đôi đây?” Thịnh Minh Nguyệt hơi càu mày, kéo tay Trang Dực.
“Cái gì mà xứng với không xứng! Em là trẻ con thì biết cái gì!” Trang Dực tức giận nhìn Thịnh Minh Nguyệt.
“Trẻ con, em đã 20 tuổi rồi, đừng tưởng anh chỉ hơn em mấy tuổi thì đã thành người lớn, anh cả còn chưa nói gì nha.” Hai mắt Thịnh Minh Nguyệt đảo một vòng, cười hì hì kéo Vạn Tịnh Như qua, “Anh hai, anh xem bạn học em thế nào? Tịnh Như của chúng ta chính là hoa khôi giảng đường, có rất nhiều người theo đuổi đó!”
Trang Dực cười nhéo mặt Thịnh Minh Nguyệt:”Là trẻ con thì về phòng chơi búp bê của em đi.”
Nói xong, Trang Dực vui vẻ chạy đi, tránh được cái đệm mà Thịnh Minh Nguyệt ném tới, huýt sáo trở về phòng.
Vừa đóng cửa phòng, anh xoa mũi khẽ thở dài. Bây giờ ngay cả đứa trẻ con cũng muốn làm mai cho anh.
Anh lắc lắc đầu, lại nhớ tới lời Chu Hạ Ninh nói trong buổi họp báo, sau đó khẽ hừ một tiếng.
Cái gì mà Trang tiên sinh? Cái gì mà không quen? Cái gì mà không có số điện thoại? Mới đóng mấy bộ phim mà đã biết nói dối?!
Trang Dực nghĩ đã gần hai tháng không gặp Chu Hạ Ninh lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Muốn gặp cô mà hẹn trực tiếp chỉ sợ không có cơ hội, đương nhiên anh cũng có thể đến đoàn phim, nhưng chỉ sợ lại càng không vui vẻ gì.
Cô đã trực tiếp nói với phóng viên là không quen anh, nếu anh đến thăm chính là đánh vào mặt cô. Anh cũng không biết mình có thể thành công loại bỏ chướng ngại trong lòng cô hay không, vẫn là đừng hành động theo cảm xúc là tốt nhất.
Xúc động là ma quỷ!
Trang Dực ở trên lầu oán thán, ở dưới này Vạn Tịnh Như vẫn cứ nhìn theo bóng lưng anh đến khi mất hẳn mới quay đầu lại.
“Minh Nguyệt, anh ấy là anh hai bạn, nhưng mà tại sao lại là họ Trang?” Cô điều tra tư liệu về Trang Dực mới biết đó là tên thật chứ không phải nghệ danh của hắn.
“À, anh ấy là anh họ mình, nhưng từ nhỏ mình đã gọi anh ấy là anh hai.” Thịnh Minh Nguyệt nhún vai, ánh mắt của cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vạn Tịnh Như, cười híp mắt trêu cô ấy,”Làm sao? Bị anh hai mình mê hoặc?”
“Không phải, bạn, bạn đừng nói bừa!” Mặt Vạn Tịnh Như càng đỏ hơn, lắp bắp nói không ra lời. Cô chỉ coi Trang Dực như là thần tượng mà thôi, làm sao có thể mơ ước xa xôi như vậy.
“Sao lại nói bừa, hai anh của mình đều mê người như vậy, nếu ai bị mê hoặc cũng là bình thường.” Thịnh Minh Nguyệt cười nhìn Vạn Tịnh Như, làm ra vẻ thở dài thất vọng,”Haiz, mình còn đang nghĩ nếu bạn thật sự thích anh hai, tìm sẽ tìm anh cả, xin anh ấy sắp xếp cho bạn và anh hai đóng chung một bộ phim, hai người diễn nam nữ chính, tình cảm phát triển từ trong phim đến ngoài đời không phải rất hợp lý sao.”
Vạn Tịnh Như nghe Thịnh Minh Nguyệt nói,nhưng tai cô chỉ nghe tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực:” Không phải…” Cô nói không nên lời, chỉ cần vừa nghĩ đến một ngày cô và Trang Dực diễn chung, mắt đối mắt, cô đã cảm thấy ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
“Sao lại không, mình cảm thấy nếu muốn tìm chị dâu, mình tình nguyện người đó là bạn, ít nhất mình thấy rất thuận mắt. Mình nói với bạn nha, hai anh của mình nếu muốn tìm vợ, chắc chẳn phải được mình đồng ý đã!” Thịnh Minh Nguyệt ngẩng đầu cười đắc ý.
Thịnh Thanh Phong đang ngồi bên kia đánh cờ với ba, nghe thấy vậy mới nhìn cô em nhà mình, lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc này Chu Hạ Ninh đang ở phim trường Lâm Thủy trong thành phố H quay. Bởi vì scandal, Hạ Uyên đã xin nghỉ mấy ngày đi thăm vợ tại Đông Bắc.
Tuy có thể để vai khác diễn trước, nhưng rốt cuộc cũng làm rối loạn kế hoạch của Hạ Thao, điều này làm Hạ Thao rất không vui. Dù sao cũng là vai nam chính, không có hắn nên vai diễn của cô cũng không nhiều, bởi vậy mấy ngày nay Chu Hạ Ninh trở thành người nhàn rỗi.
Đúng lúc chị Đỗ gọi điện báo mang đến cho cô mấy kịch bản, cô đành nghỉ ngơi nửa ngày trong khách sạn.
“Ở đây có 3 kịch bản, đều là chỉ đích danh em diễn, em xem đi.” Chị Đỗ lấy từ trong túi ra ba kịch bản thật dày, nụ cười trên mặt không tắt đi được, “Đều là vai nữ chính, khoảng nửa năm sau sẽ quay, em tự chọn đi. Đúng rồi, cuối tuần sẽ bắt đầu tuyên truyền toàn quốc, chị tính chúng ta sẽ đi thành phố S,H,N còn mấy nơi khác thì thôi.”
Chu Hạ Ninh gật đầu, nhận kịch bản rồi nhưng trong lòng vẫn còn rất vui vẻ.
Tuy cô đã sớm biết lần này mình có thể phát triển rất nhanh, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy. Cô tính khoảng một năm hoặc sau một năm sẽ có kịch bản gửi đến cho cô chọn.
Nay so với dự tính sớm hơn nửa năm. Hơn nữa, đều là vai nữ chính.
Dù kịch bản không tốt, nhưng đó cũng là một loại khằng định.
Đương nhiên, bọn họ biết cô mới bắt đầu diễn xuất, trước khi nổi tiếng thì lấy thù lao thấp ký hợp đồng với cô, sau này có thể tiết kiệm không ít tiền.
Trong lòng Chu Hạ Ninh lặng lẽ giơ tay tán thưởng bọn họ! Đúng là có mắt nhìn nha!
Đến khi công chiếu, không chừng thù lao của cô sẽ tăng gấp đôi cũng không quá, hơn nữa lúc đó người đến tìm công ty của cô càng nhiều thì kịch bản tốt như vậy cũng không xếp hàng mà chờ cô.
Trong vòng giải trí có rất nhiều công ty chấp nhận làm loại đầu tư này, chuyện này tương đương với một lần đánh bạc, cũng không phải là không có người thua. Chỉ là, người đó tuyệt đối không phải là cô.
Vì khen ngợi khả năng của đối phương, nên cô đương nhiên sẽ chọn một kịch bản thật tốt để hợp tác.
“Chị Đỗ, để em xem qua đã, mấy ngày sau sẽ báo lại cho chị.”
“Được.” Chị Đỗ rất vui vẻ. Cũng không phải không có người đại diện thay mặt nghệ sĩ nhận hợp đồng, nhất là diễn viên chưa nổi tiếng như Chu Hạ Ninh, Chu Hạ Ninh mặc dù có chút tiếng tăm, nhưng dù sao cũng chưa diễn vai chính trong phim đã công chiếu.
Nhưng chị Đỗ không như vậy, chị cảm thấy vai diễn là của diễn viên, dù chị là người đại diện nhưng cũng chỉ nên đảm nhận người trung gian mà không phải người quyết định, đương nhiên, cũng có thể làm cố vấn.
“Kịch bản này cũng không tệ lắm, công ty và đạo diễn rất khá, ở bên trong chị đã ghi chú thích cho em rồi.” Chị Đỗ rút một kịch bản đưa cho Chu Hạ Ninh.
“Cám ơn chị, chị Đỗ.” Chu Hạ Ninh chân thành cảm ơn chị.
Từ kiếp trước đến kiếp này, cô vẫn rất may mắn mới gặp được người đại diện biết chăm sóc lại luôn vì nghệ sĩ mà suy nghĩ như chị Đỗ.
“Cảm ơn cái gì, đây là chuyện chị nên làm.” Chị Đỗ cười thoải mái, bởi vì có Chu Hạ Ninh mà năm trước công ty cho cô thêm một hồng bao thật lớn nha.
lúc ấy trả cho Chu Hạ Ninh thù lao rất khá, cũng không có người vì Chu Hạ Ninh là người mới mà chèn ép, coi như là bằng với giá thị trường, lần này cũng vậy, đương nhiên thù lao vẫn còn kém so với nữ diễn viên khác đảm nhận vai chính, nhưng đối với một nữ diễn viên lần đầu nhận vai nữ chính mà nói thì khoản thù lao này khá là tốt.
Không chỉ có chị Đỗ vui vẻ, cả công ty cũng cảm thấy hy vọng.
Muốn đào tạo ra một ngôi sao thì phải có cả tài năng và may mắn. Cũng không phải có một cái mặt đẹp thì nhất định sẽ nổi tiếng. Cùng ra mắt với Chu Hạ Ninh cũng có mấy nghệ sĩ khác, bây giờ cũng chỉ có cô có chút danh tiếng. Còn rất nhiều người có vẻ ngoài xinh đẹp, lại chỉ một đời đóng vai phụ.
Tiễn chị Đỗ, Chu Hạ Ninh ở trong phòng từ từ đọc kịch bản.
Nay cô cũng có chút thành tích, chính là lúc đặt ra quy định. Ví dụ như vai gì sẽ không diễn.
Kịch bản đầu tiên cô đang cầm chính là loại cô không muốn nhận. Bối cảnh dân quốc, vai nữ chính là vũ nữ. Vũ nữ thì cũng thôi đi, nhưng bên trong cũng không thiếu mấy cảnh nóng, xem qua nội dung thật đúng là “Phong cảnh vô cùng”.
Tuy rằng cô muốn nổi tiếng, nhưng cũng không muốn dựa vào cởi quần áo để nổi tiếng, nhất là ở tuổi của cô. Nếu muốn sau này thuận lợi tiến lên, đương nhiên không thể để cho người khác thấy cô đóng phim nóng, nếu như vậy, cả đời cô cũng không thoát khỏi.
Đây cũng không phải là mục tiêu của cô.
Cho nên, kịch bản này cô sẽ bỏ qua.
Muốn dựa vào cởi quần áo để nổi tiếng còn có rất nhiều diễn viên nữ, cô cũng không cần lo bọn bọ không tìm được vai nữ chính.
Giống như sau này có nữ diễn viên dựa vào scandal để nổi tiếng nói: danh tiếng xấu cũng là nổi tiếng, so với vô danh tốt hơn nhiều.
Đúng vậy, nếu có danh tiếng thì sẽ có người chọn, diễn viên giỏi cũng được mà người vươn lên bằng scandal cũng tốt, ít ra người khác biết đến họ. Đối với vài người, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất.
Chu Hạ Ninh tùy tiện bỏ qua quyển kịch bản kia, tiếp tục xem quyển kịch bản khác.
Cô có nguyên tắc của cô, nếu không kiếp trước đã không đến mức chỉ là diễn viên hạng ba, nay, cô đã có con đường khác rộng lớn hơn, vậy thì tại sao phải tự hành hạ mình.
Cô giở ra mấy trang, ánh mắt có chút hứng thú.
Đây là một kịch bản phim cổ trang, đọc qua thấy rất khá.
Trong thời lượng lên hình của cô ít đến đáng thương, nếu không tính bộ phim này, cô chỉ mới đóng hai bộ phim hiện đại.
Kiếp trước cô cũng có đóng phim cổ trang, nhưng chỉ nhận vai phụ nên tạo hình không đẹp, cô vẫn luôn mong có thể được tạo hình thành mỹ nhân cổ đại như Tiểu Long Nữ.
Đôi khi anh cũng không hiểu, ông cậu nhìn cổ hủ này làm sao lại thành lập ra được một tập toàn giải trí lớn như vậy?
“Anh hai, Tịnh Như vừa ký hợp đồng với công ty nhà mình, năm sau sẽ bắt đầu quay phim, sau này anh phải quan tâm cô ấy chút nha.” Thịnh Minh Nguyệt một tay vỗ vai Trang Dực, tay kia thì lôi kéo một cô gái đang ngượng ngùng, “Tịnh Như, anh hai mình bạn cũng đã gặp, về sau cứ coi như anh của bạn nha.”
Vạn Tịnh Như nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mà chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch:” Anh, anh hai…”
Trang Dực gật đầu cười, quay đầu trừng mắt nhìn Thịnh Minh Nguyệt:” Tiểu nha đầu, cả tết âm đều không thấy, rốt cuộc là em trốn ở đâu?”
“Nào có, em đi chơi với bạn học nha. Á, có cả Tịnh Như cùng đi mà.” Hai mắt Thịnh Minh Nguyệt đảo một vòng, đột nhiên cười phá lên nói,” Anh hai, ngày trước em có xem tin tức trên tivi rồi, anh nói anh và chị Duyệt Tân chỉ là bạn, vậy đó có phải là thật không?”
“Đương nhiên là thật, nếu cô ấy là bạn gái của anh thì anh giấu làm gì.” Trang Dực liếc nhìn Thịnh Minh Nguyệt.
“Ôi trời, em thấy hai người rất xứng nha, làm sao lại không thành đôi đây?” Thịnh Minh Nguyệt hơi càu mày, kéo tay Trang Dực.
“Cái gì mà xứng với không xứng! Em là trẻ con thì biết cái gì!” Trang Dực tức giận nhìn Thịnh Minh Nguyệt.
“Trẻ con, em đã 20 tuổi rồi, đừng tưởng anh chỉ hơn em mấy tuổi thì đã thành người lớn, anh cả còn chưa nói gì nha.” Hai mắt Thịnh Minh Nguyệt đảo một vòng, cười hì hì kéo Vạn Tịnh Như qua, “Anh hai, anh xem bạn học em thế nào? Tịnh Như của chúng ta chính là hoa khôi giảng đường, có rất nhiều người theo đuổi đó!”
Trang Dực cười nhéo mặt Thịnh Minh Nguyệt:”Là trẻ con thì về phòng chơi búp bê của em đi.”
Nói xong, Trang Dực vui vẻ chạy đi, tránh được cái đệm mà Thịnh Minh Nguyệt ném tới, huýt sáo trở về phòng.
Vừa đóng cửa phòng, anh xoa mũi khẽ thở dài. Bây giờ ngay cả đứa trẻ con cũng muốn làm mai cho anh.
Anh lắc lắc đầu, lại nhớ tới lời Chu Hạ Ninh nói trong buổi họp báo, sau đó khẽ hừ một tiếng.
Cái gì mà Trang tiên sinh? Cái gì mà không quen? Cái gì mà không có số điện thoại? Mới đóng mấy bộ phim mà đã biết nói dối?!
Trang Dực nghĩ đã gần hai tháng không gặp Chu Hạ Ninh lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Muốn gặp cô mà hẹn trực tiếp chỉ sợ không có cơ hội, đương nhiên anh cũng có thể đến đoàn phim, nhưng chỉ sợ lại càng không vui vẻ gì.
Cô đã trực tiếp nói với phóng viên là không quen anh, nếu anh đến thăm chính là đánh vào mặt cô. Anh cũng không biết mình có thể thành công loại bỏ chướng ngại trong lòng cô hay không, vẫn là đừng hành động theo cảm xúc là tốt nhất.
Xúc động là ma quỷ!
Trang Dực ở trên lầu oán thán, ở dưới này Vạn Tịnh Như vẫn cứ nhìn theo bóng lưng anh đến khi mất hẳn mới quay đầu lại.
“Minh Nguyệt, anh ấy là anh hai bạn, nhưng mà tại sao lại là họ Trang?” Cô điều tra tư liệu về Trang Dực mới biết đó là tên thật chứ không phải nghệ danh của hắn.
“À, anh ấy là anh họ mình, nhưng từ nhỏ mình đã gọi anh ấy là anh hai.” Thịnh Minh Nguyệt nhún vai, ánh mắt của cô nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Vạn Tịnh Như, cười híp mắt trêu cô ấy,”Làm sao? Bị anh hai mình mê hoặc?”
“Không phải, bạn, bạn đừng nói bừa!” Mặt Vạn Tịnh Như càng đỏ hơn, lắp bắp nói không ra lời. Cô chỉ coi Trang Dực như là thần tượng mà thôi, làm sao có thể mơ ước xa xôi như vậy.
“Sao lại nói bừa, hai anh của mình đều mê người như vậy, nếu ai bị mê hoặc cũng là bình thường.” Thịnh Minh Nguyệt cười nhìn Vạn Tịnh Như, làm ra vẻ thở dài thất vọng,”Haiz, mình còn đang nghĩ nếu bạn thật sự thích anh hai, tìm sẽ tìm anh cả, xin anh ấy sắp xếp cho bạn và anh hai đóng chung một bộ phim, hai người diễn nam nữ chính, tình cảm phát triển từ trong phim đến ngoài đời không phải rất hợp lý sao.”
Vạn Tịnh Như nghe Thịnh Minh Nguyệt nói,nhưng tai cô chỉ nghe tiếng tim đập bình bịch trong lồng ngực:” Không phải…” Cô nói không nên lời, chỉ cần vừa nghĩ đến một ngày cô và Trang Dực diễn chung, mắt đối mắt, cô đã cảm thấy ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
“Sao lại không, mình cảm thấy nếu muốn tìm chị dâu, mình tình nguyện người đó là bạn, ít nhất mình thấy rất thuận mắt. Mình nói với bạn nha, hai anh của mình nếu muốn tìm vợ, chắc chẳn phải được mình đồng ý đã!” Thịnh Minh Nguyệt ngẩng đầu cười đắc ý.
Thịnh Thanh Phong đang ngồi bên kia đánh cờ với ba, nghe thấy vậy mới nhìn cô em nhà mình, lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc này Chu Hạ Ninh đang ở phim trường Lâm Thủy trong thành phố H quay. Bởi vì scandal, Hạ Uyên đã xin nghỉ mấy ngày đi thăm vợ tại Đông Bắc.
Tuy có thể để vai khác diễn trước, nhưng rốt cuộc cũng làm rối loạn kế hoạch của Hạ Thao, điều này làm Hạ Thao rất không vui. Dù sao cũng là vai nam chính, không có hắn nên vai diễn của cô cũng không nhiều, bởi vậy mấy ngày nay Chu Hạ Ninh trở thành người nhàn rỗi.
Đúng lúc chị Đỗ gọi điện báo mang đến cho cô mấy kịch bản, cô đành nghỉ ngơi nửa ngày trong khách sạn.
“Ở đây có 3 kịch bản, đều là chỉ đích danh em diễn, em xem đi.” Chị Đỗ lấy từ trong túi ra ba kịch bản thật dày, nụ cười trên mặt không tắt đi được, “Đều là vai nữ chính, khoảng nửa năm sau sẽ quay, em tự chọn đi. Đúng rồi, cuối tuần sẽ bắt đầu tuyên truyền toàn quốc, chị tính chúng ta sẽ đi thành phố S,H,N còn mấy nơi khác thì thôi.”
Chu Hạ Ninh gật đầu, nhận kịch bản rồi nhưng trong lòng vẫn còn rất vui vẻ.
Tuy cô đã sớm biết lần này mình có thể phát triển rất nhanh, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy. Cô tính khoảng một năm hoặc sau một năm sẽ có kịch bản gửi đến cho cô chọn.
Nay so với dự tính sớm hơn nửa năm. Hơn nữa, đều là vai nữ chính.
Dù kịch bản không tốt, nhưng đó cũng là một loại khằng định.
Đương nhiên, bọn họ biết cô mới bắt đầu diễn xuất, trước khi nổi tiếng thì lấy thù lao thấp ký hợp đồng với cô, sau này có thể tiết kiệm không ít tiền.
Trong lòng Chu Hạ Ninh lặng lẽ giơ tay tán thưởng bọn họ! Đúng là có mắt nhìn nha!
Đến khi công chiếu, không chừng thù lao của cô sẽ tăng gấp đôi cũng không quá, hơn nữa lúc đó người đến tìm công ty của cô càng nhiều thì kịch bản tốt như vậy cũng không xếp hàng mà chờ cô.
Trong vòng giải trí có rất nhiều công ty chấp nhận làm loại đầu tư này, chuyện này tương đương với một lần đánh bạc, cũng không phải là không có người thua. Chỉ là, người đó tuyệt đối không phải là cô.
Vì khen ngợi khả năng của đối phương, nên cô đương nhiên sẽ chọn một kịch bản thật tốt để hợp tác.
“Chị Đỗ, để em xem qua đã, mấy ngày sau sẽ báo lại cho chị.”
“Được.” Chị Đỗ rất vui vẻ. Cũng không phải không có người đại diện thay mặt nghệ sĩ nhận hợp đồng, nhất là diễn viên chưa nổi tiếng như Chu Hạ Ninh, Chu Hạ Ninh mặc dù có chút tiếng tăm, nhưng dù sao cũng chưa diễn vai chính trong phim đã công chiếu.
Nhưng chị Đỗ không như vậy, chị cảm thấy vai diễn là của diễn viên, dù chị là người đại diện nhưng cũng chỉ nên đảm nhận người trung gian mà không phải người quyết định, đương nhiên, cũng có thể làm cố vấn.
“Kịch bản này cũng không tệ lắm, công ty và đạo diễn rất khá, ở bên trong chị đã ghi chú thích cho em rồi.” Chị Đỗ rút một kịch bản đưa cho Chu Hạ Ninh.
“Cám ơn chị, chị Đỗ.” Chu Hạ Ninh chân thành cảm ơn chị.
Từ kiếp trước đến kiếp này, cô vẫn rất may mắn mới gặp được người đại diện biết chăm sóc lại luôn vì nghệ sĩ mà suy nghĩ như chị Đỗ.
“Cảm ơn cái gì, đây là chuyện chị nên làm.” Chị Đỗ cười thoải mái, bởi vì có Chu Hạ Ninh mà năm trước công ty cho cô thêm một hồng bao thật lớn nha.
lúc ấy trả cho Chu Hạ Ninh thù lao rất khá, cũng không có người vì Chu Hạ Ninh là người mới mà chèn ép, coi như là bằng với giá thị trường, lần này cũng vậy, đương nhiên thù lao vẫn còn kém so với nữ diễn viên khác đảm nhận vai chính, nhưng đối với một nữ diễn viên lần đầu nhận vai nữ chính mà nói thì khoản thù lao này khá là tốt.
Không chỉ có chị Đỗ vui vẻ, cả công ty cũng cảm thấy hy vọng.
Muốn đào tạo ra một ngôi sao thì phải có cả tài năng và may mắn. Cũng không phải có một cái mặt đẹp thì nhất định sẽ nổi tiếng. Cùng ra mắt với Chu Hạ Ninh cũng có mấy nghệ sĩ khác, bây giờ cũng chỉ có cô có chút danh tiếng. Còn rất nhiều người có vẻ ngoài xinh đẹp, lại chỉ một đời đóng vai phụ.
Tiễn chị Đỗ, Chu Hạ Ninh ở trong phòng từ từ đọc kịch bản.
Nay cô cũng có chút thành tích, chính là lúc đặt ra quy định. Ví dụ như vai gì sẽ không diễn.
Kịch bản đầu tiên cô đang cầm chính là loại cô không muốn nhận. Bối cảnh dân quốc, vai nữ chính là vũ nữ. Vũ nữ thì cũng thôi đi, nhưng bên trong cũng không thiếu mấy cảnh nóng, xem qua nội dung thật đúng là “Phong cảnh vô cùng”.
Tuy rằng cô muốn nổi tiếng, nhưng cũng không muốn dựa vào cởi quần áo để nổi tiếng, nhất là ở tuổi của cô. Nếu muốn sau này thuận lợi tiến lên, đương nhiên không thể để cho người khác thấy cô đóng phim nóng, nếu như vậy, cả đời cô cũng không thoát khỏi.
Đây cũng không phải là mục tiêu của cô.
Cho nên, kịch bản này cô sẽ bỏ qua.
Muốn dựa vào cởi quần áo để nổi tiếng còn có rất nhiều diễn viên nữ, cô cũng không cần lo bọn bọ không tìm được vai nữ chính.
Giống như sau này có nữ diễn viên dựa vào scandal để nổi tiếng nói: danh tiếng xấu cũng là nổi tiếng, so với vô danh tốt hơn nhiều.
Đúng vậy, nếu có danh tiếng thì sẽ có người chọn, diễn viên giỏi cũng được mà người vươn lên bằng scandal cũng tốt, ít ra người khác biết đến họ. Đối với vài người, kiếm tiền mới là chuyện quan trọng nhất.
Chu Hạ Ninh tùy tiện bỏ qua quyển kịch bản kia, tiếp tục xem quyển kịch bản khác.
Cô có nguyên tắc của cô, nếu không kiếp trước đã không đến mức chỉ là diễn viên hạng ba, nay, cô đã có con đường khác rộng lớn hơn, vậy thì tại sao phải tự hành hạ mình.
Cô giở ra mấy trang, ánh mắt có chút hứng thú.
Đây là một kịch bản phim cổ trang, đọc qua thấy rất khá.
Trong thời lượng lên hình của cô ít đến đáng thương, nếu không tính bộ phim này, cô chỉ mới đóng hai bộ phim hiện đại.
Kiếp trước cô cũng có đóng phim cổ trang, nhưng chỉ nhận vai phụ nên tạo hình không đẹp, cô vẫn luôn mong có thể được tạo hình thành mỹ nhân cổ đại như Tiểu Long Nữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook