Ảnh Hậu Trọng Sinh
-
Chương 3: Tố cáo
Chu Hạ Ninh trở về phòng ngủ, thì đã thấy hai bạn cùng phòng khác đã ở.
Từ lúc cô cùng Diệp Duy Mộng ký hợp đồng với công ty đại diện, thì hai bạn cùng phòng liền cố ý hay vô tình đối với các cô có ngăn cách, sau này 2 cô cũng bận rộn lên không để ý.
Duyên phận giữa người với người chính là như vậy, vì vậy cô cũng không bắt buộc. Nói lịch sự là mâu thuẫn giữa các cô gái trẻ, còn nói một cách thẳng thừng thì bất quá là ghen tị.
Cảm xúc phản đối như vậy, cô cũng không có biện pháp. Cho nên cô chỉ ngồi im lặng ở chỗ của mình, nghiêm túc suy nghĩ nên làm thế nào.
Kiếp trước, cô chỉ tập trung vào nghiên cứu nhân vật tần phi, cho nên sau khi bị đổi thì thương tâm, nên đi đến đoàn phim báo danh trong tình trạng hốt hoảng.
Từ lúc chín tuổi cha mẹ li dị, cô cùng mẹ ra nước ngoài, vì vậy,nói thật, đối với tứ đại danh tác thì cô cũng chỉ biết tên, tận trong một thời gian dài cô còn không phân biệt được cùng, đến cùng là bộ nào là nói về con khỉ đá. Ở đại học thì cô học kinh tế, cần tiếng anh chuyên ngành, đối một quyển tiểu thuyết cổ đại dày cộp nhìn thấy liền chóng mặt, hoàn toàn không có hứng thú.
Cho nên, khi đi đến đoàn làm phim báo danh cô liền náo loạn, tạo thành trò cười. Vai của cô là thị nữ cho Chu Du, lúc ấy cô liền hỏi thử người khác, Chu Du có phải hay không là ca ca của Bảo Ngọc.( nhân vật trong truyện Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần – một trong tứ đại danh tác)
Đến bây giờ, cô còn nhớ như in đến biểu tình khinh thường của mọi người trong đoàn làm phim. Đó là lần đầu tiên cô tham dự vào quay phim điện ảnh, nhưng lại khiến cho cô bị đả kích nặng nề.
Đạo diễn của là một đạo diễn mới trẻ tuổi đầy ngạo khí, vừa mới đạt được giải thưởng ở nước ngoài, lúc ấy chỉ liếc mắt nhìn cô, sau đó liền quay đầu gọi điện thoại cho công ty đại diện của cô.
Cô ở đoàn làm phim thấp tha thấp thỏm, bất an ngây người đợi mất vài giờ, liền bị chị Đỗ đến đưa về.
Vì vậy chuyện này đối với cô là một đả kích rất lớn, thế cho nên sau này cô cố ý mua vài quyển có truyện Tam Quốc Chí, cứng rắn bắt mình đọc cho bằng hết.
Bị loại người có chỉ số thông minh bình thường cười nhạo, khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa ủy khuất không chịu nổi.
Chu Hạ Ninh từ trong hồi ức hồi tỉnh lại, lúc này đây, cô đương nhiên sẽ không làm trò cười như vậy nữa, nhưng đối với bộ phim này, cô vẫn như cũ không biết như thế nào, bởi vì khi còn trẻ cảm thấy bị mất mặt, lên thậm chí không còn dám nhìn, không dám xem.
Cô đứng đậy, đi đến trước bàn học của Diệp Duy Mộng, tìm một lúc thì tìm thấy được kịch bản của bộ phim đó.
Diệp Duy Mộng ngay từ ban đầu đã nhắm vào nhân vật tần phi của cô, còn dựa vào lý do giúp cô thuộc kịch bản, nên đã sớm đem nội dung kịch bản học thuộc lòng. Do cuối tuần, Chu Hạ Ninh vẫn còn đang đắm chìm trong biến cố trọng sinh của mình, tâm không khỏi có chút hoảng hốt, bất quá, từ giờ trở đi cô sẽ không để mình như thế nữa.
Buổi tối, khi Diệp Duy Mộng trở về, Chu Hạ Ninh đang tập trung tinh thần xem kịch bản.
“ Hạ Ninh, thực xin lỗi...”
“ Chuyện này có liên quan gì đến bạn đâu, xin lỗi gì chứ.” Chu Hạ Ninh ngẩng đầu cười nói, lại giơ giơ lên kịch bản trong tay, “ Tớ cầm nha, còn kịch bản của tớ đặt trên bàn bạn đó, bạn nhanh đi xem đi, ngày mai sẽ phải đi quay thử rồi.”
Diệp Duy Mộng “ Phốc xuy ” một tiếng, nở nụ cười, khom lưng ôm ôm Chu Hạ Ninh, “ Hạ Ninh, bạn thật tốt quá!”
Chu Hạ Ninh quay lưng lại, nhợt nhạt cười cười.
Cô cảm thấy bản thân mình thật tốt, không chỉ nhường vai diễn cho cô, mà cả bạn trai cũng cho cô ta ngủ, ngay cả chị em ruột cũng không bằng.
Chủ nhật, ánh nắng chiếu rực rỡ.
Chu Hạ Ninh đứng ở ban công phòng ngủ trên tầng năm, nhìn theo Diệp Duy Mộng từ phòng ngủ dưới lầu đang bước đi nhanh, có thể nhìn ra được tâm tình rất tốt. Cũng đúng, bộ phim đầu tiên, đạo diễn lại là Hạ Thần, đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước, không có mấy người trẻ tuổi có vận khí tốt như vậy. Cô kích động hưng phấn, vui sướng cũng phải thôi.
Nhưng Diệp Duy Mộng, đến cùng cô có hiểu vì sao tôi được chọn trúng không?
Chu Hạ Ninh nhẹ cong cong khóe môi, xoay người đi vào phòng ngủ, còn hai giờ nữa đi.
Thành phố H vì phát triển khách du lịch, nên lăm năm trước ở huyện Lâm Thủy ở ngoại ô thành phố đã xây dựng một nơi dành riêng cho đài truyền hình và phim điện ảnh, có các loại cung điện của các triều đại, cơ sở kiến trúc, hơn nữa còn gần sông nên quang cảnh có thể coi là đẹp nhất. Còn phía bên trong cung điện thì đầy đủ các dụng cụ của cổ trang và dân quốc, các đoàn làm phim đều là vào trong đó quay và chụp ảnh.
Phim đều là quay dựa trên khung cảnh ở Lâm Thủy, từ chỗ trường học của Chu Hạ Ninh đi qua, nếu đi với tốc độ cao cũng phải mất một tiếng, nhưng nếu cô nhớ không nhầm, thì Diệp Duy Mộng không lập tức được gặp đạo diễn ngay.
Chu Hạ Ninh nhìn di động, tâm tình khẩn trương. Thực ra cô cũng không nhớ năm đó cuộc điện thoại này gọi thì cô đã nói những gì, nhưng cô chắc chắn rằng đó không phải là lời những lời tốt đẹp gì.
Bắt đầu từ năm chín tuổi cô đã hận, hận rất nhiều năm.
Vợ kiêu ngạo cũng tốt, gia thế cao không thể với tới cũng được, nhưng những điều đó không phải là lý do mà người đàn ông phạm sai lầm. Mà cô cùng mẹ quả thật vì những điều đó mà bị tổn thương, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, vài năm đầu cô thường xuyên nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén của mẹ, thống khổ như vậy, uất ức như vậy, bi thương đến tận xương.
Cô giả bộ không nghe thấy, nhưng trong lòng lại đau vô cùng.
Sau này qua nhiều năm như vậy, nhìn thấy mẹ cùng ông ấy dần dần già đi, cô mới bắt đầu suy nghĩ rõ ràng hơn, dù tình yêu giữa cha và mẹ có tan vỡ, nhưng thủy chung ông ấy vẫn là cha cô, phần tình cảm đó chưa từng thay đổi.
Đến tận khi mẹ tái hôn, ông mới dám gọi điện cho cô, nhiều năm như vậy, sở dĩ cô không được cha yêu thương là do mẹ cố ý cản trở, ngay cả quyền thăm hỏi mẹ cũng không cho ông, những điều đó để trừng phạt những sai lầm của ông.
Đáng tiếc do cô quá kiêu ngạo, kiêu ngạo nhưng cũng có phần sợ hãi, không biết làm thế nào để loại bỏ hai mươi mấy năm thành kiến đó, đến cuối cùng điều khiến cô hối hận nhất là chưa từng mở miệng gọi ông là cha, trong khi đó ông vì cô mà hao tâm tổn sức. Đến lúc cô có hối tiếc cũng không kịp, mọi việc đã trở thành vô ích.
Thật ra, tích cách của cô vô cùng giống mẹ, một khi bị tổn thương, liền dùng kiêu ngạo để che giấu, cho dù như thế cũng là làm thương tổn chính bản thân mình.
Tiếng chuông vang lên khi Chu Hạ Ninh đang đọc kịch bản, nhìn vào di động thấy dãy số quen thuộc, cô chậm rãi ấm xuống nút trò chuyện.
“ A lô...”
Đối phương trầm mặc hồi lâu, Chu Hạ Ninh cũng không tắt điện thoại mà trầm mặc nghe tiếng hít thở của đối phương.
“ Ninh Ninh...”
“ Vâng.” Chu Hạ Ninh cảm thấy yết hầu có chút khô, ngoại trừ đáp một tiếng cũng không biết nói thế nào.
Nếu không tính cả kiếp trước, thì bọn họ đã xa nhau mười ba năm kể từ lần trò chuyện đầu tiên.
Đối phương ho khan một tiếng, lúc này mới lại nên tiếng, “ là phim của cha.”
“ Tôi biết.” Chu Hạ Ninh chậm rãi đi về phía ban công.
“ Sao nhân vật của con lại bị đổi?” có tiếng kêu to mơ hồ nghe thấy ở đầu dây bên kia, chắc có lẽ do đang vội nên ông trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“ Diệp Duy Mộng tìm người móc nối quan hệ, hình như là người trong đoàn làm phim của ông, Hạo Thần cùng công ty đều muốn nhường cho Duy Mộng đóng, hôm qua tôi cũng mới nhận được tin tức.” Chu Hạ Ninh trong nháy mắt hoảng hốt, cô cũng đã nhớ lại một ít câu trả lời trong kiếp trước, không có gì khác ngoài dặn chiếu cố đến Diệp Duy Mộng, bởi vì đó là bạn tốt nhất của cô.
“ Cha biết.” Thanh âm của đối phương lại trầm thêm vài phần, “ Cha sẽ nghĩ biện pháp...”
“ Không cần.” Chu Hạ Ninh trả lời nhanh chóng, nghĩ nghĩ, lại sợ đối phương thương tâm, “ Các ông đã ký hợp đồng, không thể huỷ bỏ. Chị Đỗ đã tìm cho tôi một đoạn làm phim khác rồi, là, cũng là một bộ phim hay, tôi muốn thử sức một chút.”
“ Tốt” ông ngập ngừng, “ Vậy con diễn tốt nhé.”
“ Vâng.” Chu Hạ Ninh há miệng thở dốc, đến tận khi ông cúp máy cũng không nói được một lời. Cô khẽ thở dài, từ từ, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Cả hai kiếp, nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng gọi ông là cha, giờ gọi mới thấy được khó nói như thế nào.
Bởi vì đi quay phim nên buổi tối Diệp Duy Mộng không về được nhưng cũng gọi điện thoại cho cô.
“ Hạ Ninh, cái đạo diễn Hạ kia thật sự quá nghiêm khắc, tính tình cũng kém, rõ ràng tớ đã dựa theo yêu cầu của ông ấy để diễn, vậy mà diễn hơn mười lần cũng không qua được, không những thế ông ấy còn ở trước mặt mọi người mắng tớ là “ Ngốc không ai bằng!” thật sự là quá đáng!”
Chu Hạ Ninh tùy tiện an ủi cô ta vài câu rồi cúp điện thoại nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Sẽ cho cô dễ chịu mới là lạ! Cũng là kiếp trước cô ngu ngốc, mới bỏ qua món hời như vậy, chắp tay dải đường tạo điều kiện cho Diệp Duy Mộng.
Cô mới chân chính là “ Ngốc không ai bằng!”
Ngày thứ hai, Diệp Duy Mộng không gọi điện thoại cho Chu Hạ Ninh nữa, nhưng Chu Hạ Ninh lại nhận được điện thoại của Phương Hân Đông.
“ Ừm, Hạ Ninh em hiện tại có rảnh không?”
Chu Hạ Ninh đối với đi động cười cười.
Đây là bạn trai cô, người mà cô hẹn hò trong hai năm, đã một tuần anh ta không có gọi điện cho cô. Mấy ngày trước, lúc tỉnh dậy cô còn có chút hoảng hốt, hoàn toàn quên mất cô còn có người bạn trai chưa bỏ này đâu.
“ Chuyện gì?” Bây giờ nếu đã nhớ ra rồi, thì cô cũng lười ứng phó anh ta.
“ Diệp Duy Mộng có điện thoại cho em không?” Phương Hân Đồng dừng một chút, bối rối giải thích, “ Không phải, cái kia... là tại anh có người quen trong đoàn làm phim, nơi Diệp Duy Mộng quay, nhưng hôm nay lại không liên lạc được với Diệp Duy Mộng, cho nên muốn hỏi em một chút.”
Chu Hạ Ninh cong môi cười cười.
“ Phương Hân Đông, khi nào thì anh có số điện thoại của Diệp Duy Mộng thế?”
Tiếng hít thở ở đầu bên kia lập tức nặng nề, khẩn trương trả lời, “ Là... Là có một lần, trùng hợp cô ấy có việc muốn nhờ anh, liền để lại số điện thoại...”
“ Vậy anh làm thế nào lại quen biết người quen của Diệp Duy Mộng trong đoàn phim? Cô ấy vừa đi hôm qua hôm nay liền lập tức có người nói với anh?”
“ Không phải, Hạ Ninh, em đừng hiểu lầm!” Phương Hân Đông có chút lo lắng, “ Là, là, là anh họ của anh! Là anh họ của anh hỏi cô ấy, mới biết được rằng cô ấy là bạn học của anh vậy nên mới gọi điện cho anh.”
“ Nga, hóa ra là như vậy.” Chu Hạ Ninh cười khẽ một tiếng.
Phương Hân Đồng đương nhiên không phải là kẻ ngu ngốc, lý do tìm cũng rất hợp lý. Chu Hạ Ninh nghĩ, có lẽ nếu không phải vì muốn nhân vật tần phi mà Diệp Duy Mộng mơ ước trong đoàn làm phim, cô ta liền hướng đến anh ta quấn lấy, thì chắc anh ta cũng sẽ không nguyện ý chia tay với cô.
“ Hạ Ninh, Diệp Duy Mộng là bạn tốt nhất của em, em nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ cô ấy!” Phương Hân Đông thấy Chu Hạ Ninh không hỏi lại, nghĩ rằng cô không nghi ngờ, ngữ khí nói chuyện ngược lại thêm phần cường ngạnh.
Giấu đầu hở đuôi, thẹn quá thành giận, Chu Hạ Ninh đã trải qua rất nhiều lần, Phương Hạo Đông là người chú trọng hình thức, ngoại hình cũng tuấn tú, có tiền vốn để có thể mê đảo nữ sinh, bằng không Chu Hạ Ninh cũng không ngây ngô đến mức để anh ta theo đuổi được.
“ Để em nói cô ấy điện thoại cho anh. Em còn có việc. Cúp máy.” Chu Hạ Ninh lưu loát tắt điện thoại, nghĩ đến tin nhắn nhận được lúc buổi chiều, nhịn không được bật cười.
Người đã tìm ra được, là một cộng tác viên trong đoàn kịch.
Từ lúc cô cùng Diệp Duy Mộng ký hợp đồng với công ty đại diện, thì hai bạn cùng phòng liền cố ý hay vô tình đối với các cô có ngăn cách, sau này 2 cô cũng bận rộn lên không để ý.
Duyên phận giữa người với người chính là như vậy, vì vậy cô cũng không bắt buộc. Nói lịch sự là mâu thuẫn giữa các cô gái trẻ, còn nói một cách thẳng thừng thì bất quá là ghen tị.
Cảm xúc phản đối như vậy, cô cũng không có biện pháp. Cho nên cô chỉ ngồi im lặng ở chỗ của mình, nghiêm túc suy nghĩ nên làm thế nào.
Kiếp trước, cô chỉ tập trung vào nghiên cứu nhân vật tần phi, cho nên sau khi bị đổi thì thương tâm, nên đi đến đoàn phim báo danh trong tình trạng hốt hoảng.
Từ lúc chín tuổi cha mẹ li dị, cô cùng mẹ ra nước ngoài, vì vậy,nói thật, đối với tứ đại danh tác thì cô cũng chỉ biết tên, tận trong một thời gian dài cô còn không phân biệt được cùng, đến cùng là bộ nào là nói về con khỉ đá. Ở đại học thì cô học kinh tế, cần tiếng anh chuyên ngành, đối một quyển tiểu thuyết cổ đại dày cộp nhìn thấy liền chóng mặt, hoàn toàn không có hứng thú.
Cho nên, khi đi đến đoàn làm phim báo danh cô liền náo loạn, tạo thành trò cười. Vai của cô là thị nữ cho Chu Du, lúc ấy cô liền hỏi thử người khác, Chu Du có phải hay không là ca ca của Bảo Ngọc.( nhân vật trong truyện Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần – một trong tứ đại danh tác)
Đến bây giờ, cô còn nhớ như in đến biểu tình khinh thường của mọi người trong đoàn làm phim. Đó là lần đầu tiên cô tham dự vào quay phim điện ảnh, nhưng lại khiến cho cô bị đả kích nặng nề.
Đạo diễn của là một đạo diễn mới trẻ tuổi đầy ngạo khí, vừa mới đạt được giải thưởng ở nước ngoài, lúc ấy chỉ liếc mắt nhìn cô, sau đó liền quay đầu gọi điện thoại cho công ty đại diện của cô.
Cô ở đoàn làm phim thấp tha thấp thỏm, bất an ngây người đợi mất vài giờ, liền bị chị Đỗ đến đưa về.
Vì vậy chuyện này đối với cô là một đả kích rất lớn, thế cho nên sau này cô cố ý mua vài quyển có truyện Tam Quốc Chí, cứng rắn bắt mình đọc cho bằng hết.
Bị loại người có chỉ số thông minh bình thường cười nhạo, khiến cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa ủy khuất không chịu nổi.
Chu Hạ Ninh từ trong hồi ức hồi tỉnh lại, lúc này đây, cô đương nhiên sẽ không làm trò cười như vậy nữa, nhưng đối với bộ phim này, cô vẫn như cũ không biết như thế nào, bởi vì khi còn trẻ cảm thấy bị mất mặt, lên thậm chí không còn dám nhìn, không dám xem.
Cô đứng đậy, đi đến trước bàn học của Diệp Duy Mộng, tìm một lúc thì tìm thấy được kịch bản của bộ phim đó.
Diệp Duy Mộng ngay từ ban đầu đã nhắm vào nhân vật tần phi của cô, còn dựa vào lý do giúp cô thuộc kịch bản, nên đã sớm đem nội dung kịch bản học thuộc lòng. Do cuối tuần, Chu Hạ Ninh vẫn còn đang đắm chìm trong biến cố trọng sinh của mình, tâm không khỏi có chút hoảng hốt, bất quá, từ giờ trở đi cô sẽ không để mình như thế nữa.
Buổi tối, khi Diệp Duy Mộng trở về, Chu Hạ Ninh đang tập trung tinh thần xem kịch bản.
“ Hạ Ninh, thực xin lỗi...”
“ Chuyện này có liên quan gì đến bạn đâu, xin lỗi gì chứ.” Chu Hạ Ninh ngẩng đầu cười nói, lại giơ giơ lên kịch bản trong tay, “ Tớ cầm nha, còn kịch bản của tớ đặt trên bàn bạn đó, bạn nhanh đi xem đi, ngày mai sẽ phải đi quay thử rồi.”
Diệp Duy Mộng “ Phốc xuy ” một tiếng, nở nụ cười, khom lưng ôm ôm Chu Hạ Ninh, “ Hạ Ninh, bạn thật tốt quá!”
Chu Hạ Ninh quay lưng lại, nhợt nhạt cười cười.
Cô cảm thấy bản thân mình thật tốt, không chỉ nhường vai diễn cho cô, mà cả bạn trai cũng cho cô ta ngủ, ngay cả chị em ruột cũng không bằng.
Chủ nhật, ánh nắng chiếu rực rỡ.
Chu Hạ Ninh đứng ở ban công phòng ngủ trên tầng năm, nhìn theo Diệp Duy Mộng từ phòng ngủ dưới lầu đang bước đi nhanh, có thể nhìn ra được tâm tình rất tốt. Cũng đúng, bộ phim đầu tiên, đạo diễn lại là Hạ Thần, đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước, không có mấy người trẻ tuổi có vận khí tốt như vậy. Cô kích động hưng phấn, vui sướng cũng phải thôi.
Nhưng Diệp Duy Mộng, đến cùng cô có hiểu vì sao tôi được chọn trúng không?
Chu Hạ Ninh nhẹ cong cong khóe môi, xoay người đi vào phòng ngủ, còn hai giờ nữa đi.
Thành phố H vì phát triển khách du lịch, nên lăm năm trước ở huyện Lâm Thủy ở ngoại ô thành phố đã xây dựng một nơi dành riêng cho đài truyền hình và phim điện ảnh, có các loại cung điện của các triều đại, cơ sở kiến trúc, hơn nữa còn gần sông nên quang cảnh có thể coi là đẹp nhất. Còn phía bên trong cung điện thì đầy đủ các dụng cụ của cổ trang và dân quốc, các đoàn làm phim đều là vào trong đó quay và chụp ảnh.
Phim đều là quay dựa trên khung cảnh ở Lâm Thủy, từ chỗ trường học của Chu Hạ Ninh đi qua, nếu đi với tốc độ cao cũng phải mất một tiếng, nhưng nếu cô nhớ không nhầm, thì Diệp Duy Mộng không lập tức được gặp đạo diễn ngay.
Chu Hạ Ninh nhìn di động, tâm tình khẩn trương. Thực ra cô cũng không nhớ năm đó cuộc điện thoại này gọi thì cô đã nói những gì, nhưng cô chắc chắn rằng đó không phải là lời những lời tốt đẹp gì.
Bắt đầu từ năm chín tuổi cô đã hận, hận rất nhiều năm.
Vợ kiêu ngạo cũng tốt, gia thế cao không thể với tới cũng được, nhưng những điều đó không phải là lý do mà người đàn ông phạm sai lầm. Mà cô cùng mẹ quả thật vì những điều đó mà bị tổn thương, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, vài năm đầu cô thường xuyên nghe thấy tiếng khóc bị kìm nén của mẹ, thống khổ như vậy, uất ức như vậy, bi thương đến tận xương.
Cô giả bộ không nghe thấy, nhưng trong lòng lại đau vô cùng.
Sau này qua nhiều năm như vậy, nhìn thấy mẹ cùng ông ấy dần dần già đi, cô mới bắt đầu suy nghĩ rõ ràng hơn, dù tình yêu giữa cha và mẹ có tan vỡ, nhưng thủy chung ông ấy vẫn là cha cô, phần tình cảm đó chưa từng thay đổi.
Đến tận khi mẹ tái hôn, ông mới dám gọi điện cho cô, nhiều năm như vậy, sở dĩ cô không được cha yêu thương là do mẹ cố ý cản trở, ngay cả quyền thăm hỏi mẹ cũng không cho ông, những điều đó để trừng phạt những sai lầm của ông.
Đáng tiếc do cô quá kiêu ngạo, kiêu ngạo nhưng cũng có phần sợ hãi, không biết làm thế nào để loại bỏ hai mươi mấy năm thành kiến đó, đến cuối cùng điều khiến cô hối hận nhất là chưa từng mở miệng gọi ông là cha, trong khi đó ông vì cô mà hao tâm tổn sức. Đến lúc cô có hối tiếc cũng không kịp, mọi việc đã trở thành vô ích.
Thật ra, tích cách của cô vô cùng giống mẹ, một khi bị tổn thương, liền dùng kiêu ngạo để che giấu, cho dù như thế cũng là làm thương tổn chính bản thân mình.
Tiếng chuông vang lên khi Chu Hạ Ninh đang đọc kịch bản, nhìn vào di động thấy dãy số quen thuộc, cô chậm rãi ấm xuống nút trò chuyện.
“ A lô...”
Đối phương trầm mặc hồi lâu, Chu Hạ Ninh cũng không tắt điện thoại mà trầm mặc nghe tiếng hít thở của đối phương.
“ Ninh Ninh...”
“ Vâng.” Chu Hạ Ninh cảm thấy yết hầu có chút khô, ngoại trừ đáp một tiếng cũng không biết nói thế nào.
Nếu không tính cả kiếp trước, thì bọn họ đã xa nhau mười ba năm kể từ lần trò chuyện đầu tiên.
Đối phương ho khan một tiếng, lúc này mới lại nên tiếng, “ là phim của cha.”
“ Tôi biết.” Chu Hạ Ninh chậm rãi đi về phía ban công.
“ Sao nhân vật của con lại bị đổi?” có tiếng kêu to mơ hồ nghe thấy ở đầu dây bên kia, chắc có lẽ do đang vội nên ông trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“ Diệp Duy Mộng tìm người móc nối quan hệ, hình như là người trong đoàn làm phim của ông, Hạo Thần cùng công ty đều muốn nhường cho Duy Mộng đóng, hôm qua tôi cũng mới nhận được tin tức.” Chu Hạ Ninh trong nháy mắt hoảng hốt, cô cũng đã nhớ lại một ít câu trả lời trong kiếp trước, không có gì khác ngoài dặn chiếu cố đến Diệp Duy Mộng, bởi vì đó là bạn tốt nhất của cô.
“ Cha biết.” Thanh âm của đối phương lại trầm thêm vài phần, “ Cha sẽ nghĩ biện pháp...”
“ Không cần.” Chu Hạ Ninh trả lời nhanh chóng, nghĩ nghĩ, lại sợ đối phương thương tâm, “ Các ông đã ký hợp đồng, không thể huỷ bỏ. Chị Đỗ đã tìm cho tôi một đoạn làm phim khác rồi, là, cũng là một bộ phim hay, tôi muốn thử sức một chút.”
“ Tốt” ông ngập ngừng, “ Vậy con diễn tốt nhé.”
“ Vâng.” Chu Hạ Ninh há miệng thở dốc, đến tận khi ông cúp máy cũng không nói được một lời. Cô khẽ thở dài, từ từ, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Cả hai kiếp, nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng gọi ông là cha, giờ gọi mới thấy được khó nói như thế nào.
Bởi vì đi quay phim nên buổi tối Diệp Duy Mộng không về được nhưng cũng gọi điện thoại cho cô.
“ Hạ Ninh, cái đạo diễn Hạ kia thật sự quá nghiêm khắc, tính tình cũng kém, rõ ràng tớ đã dựa theo yêu cầu của ông ấy để diễn, vậy mà diễn hơn mười lần cũng không qua được, không những thế ông ấy còn ở trước mặt mọi người mắng tớ là “ Ngốc không ai bằng!” thật sự là quá đáng!”
Chu Hạ Ninh tùy tiện an ủi cô ta vài câu rồi cúp điện thoại nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Sẽ cho cô dễ chịu mới là lạ! Cũng là kiếp trước cô ngu ngốc, mới bỏ qua món hời như vậy, chắp tay dải đường tạo điều kiện cho Diệp Duy Mộng.
Cô mới chân chính là “ Ngốc không ai bằng!”
Ngày thứ hai, Diệp Duy Mộng không gọi điện thoại cho Chu Hạ Ninh nữa, nhưng Chu Hạ Ninh lại nhận được điện thoại của Phương Hân Đông.
“ Ừm, Hạ Ninh em hiện tại có rảnh không?”
Chu Hạ Ninh đối với đi động cười cười.
Đây là bạn trai cô, người mà cô hẹn hò trong hai năm, đã một tuần anh ta không có gọi điện cho cô. Mấy ngày trước, lúc tỉnh dậy cô còn có chút hoảng hốt, hoàn toàn quên mất cô còn có người bạn trai chưa bỏ này đâu.
“ Chuyện gì?” Bây giờ nếu đã nhớ ra rồi, thì cô cũng lười ứng phó anh ta.
“ Diệp Duy Mộng có điện thoại cho em không?” Phương Hân Đồng dừng một chút, bối rối giải thích, “ Không phải, cái kia... là tại anh có người quen trong đoàn làm phim, nơi Diệp Duy Mộng quay, nhưng hôm nay lại không liên lạc được với Diệp Duy Mộng, cho nên muốn hỏi em một chút.”
Chu Hạ Ninh cong môi cười cười.
“ Phương Hân Đông, khi nào thì anh có số điện thoại của Diệp Duy Mộng thế?”
Tiếng hít thở ở đầu bên kia lập tức nặng nề, khẩn trương trả lời, “ Là... Là có một lần, trùng hợp cô ấy có việc muốn nhờ anh, liền để lại số điện thoại...”
“ Vậy anh làm thế nào lại quen biết người quen của Diệp Duy Mộng trong đoàn phim? Cô ấy vừa đi hôm qua hôm nay liền lập tức có người nói với anh?”
“ Không phải, Hạ Ninh, em đừng hiểu lầm!” Phương Hân Đông có chút lo lắng, “ Là, là, là anh họ của anh! Là anh họ của anh hỏi cô ấy, mới biết được rằng cô ấy là bạn học của anh vậy nên mới gọi điện cho anh.”
“ Nga, hóa ra là như vậy.” Chu Hạ Ninh cười khẽ một tiếng.
Phương Hân Đồng đương nhiên không phải là kẻ ngu ngốc, lý do tìm cũng rất hợp lý. Chu Hạ Ninh nghĩ, có lẽ nếu không phải vì muốn nhân vật tần phi mà Diệp Duy Mộng mơ ước trong đoàn làm phim, cô ta liền hướng đến anh ta quấn lấy, thì chắc anh ta cũng sẽ không nguyện ý chia tay với cô.
“ Hạ Ninh, Diệp Duy Mộng là bạn tốt nhất của em, em nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ cô ấy!” Phương Hân Đông thấy Chu Hạ Ninh không hỏi lại, nghĩ rằng cô không nghi ngờ, ngữ khí nói chuyện ngược lại thêm phần cường ngạnh.
Giấu đầu hở đuôi, thẹn quá thành giận, Chu Hạ Ninh đã trải qua rất nhiều lần, Phương Hạo Đông là người chú trọng hình thức, ngoại hình cũng tuấn tú, có tiền vốn để có thể mê đảo nữ sinh, bằng không Chu Hạ Ninh cũng không ngây ngô đến mức để anh ta theo đuổi được.
“ Để em nói cô ấy điện thoại cho anh. Em còn có việc. Cúp máy.” Chu Hạ Ninh lưu loát tắt điện thoại, nghĩ đến tin nhắn nhận được lúc buổi chiều, nhịn không được bật cười.
Người đã tìm ra được, là một cộng tác viên trong đoàn kịch.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook