Ảnh Hậu Trọng Sinh
-
Chương 10: Một bước tiến nhỏ
Chu Hạ Ninh nghĩ, cuối cùng thì cô cũng vẫn còn một chút khao khát về tình yêu, tuy rằng đã thất bại hai lần, nhưng cô khó khăn lắm mới quay lại thời tuổi trẻ thì không có khả năng đối với chuyện yêu đương không có tí cảm giác nào.
Có lẽ Trang Dực cuối cùng cũng không phải là đối tượng tốt, nhưng thật sự là một đối tượng khó mà từ chối được, nếu cô thật sự 22 tuổi. Nếu 22 tuổi cô gặp được Trang Dực, có lẽ thật sự sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Cô lắc đầu, vứt một chút cảm xúc đó ra khỏi suy nghĩ, đi theo Diệp Duy Mộng bước vào trường quay. Vừa mới tiến vào, ánh mắt của cô liền nhìn vào một góc tối, hình dáng người đàn ông mơ hồ vô cùng quen thuộc, khoảng 50 tuổi, nhưng bởi vì mặt đầy nếp nhăn mà nhìn qua có vẻ già hơn tuổi.
Không biết sao, hai mắt Chu Hạ Ninh lại có chút chua xót.
Đây là lần gặp mắt đầu tiên sau khi sống lại. Đời này cũng là lần gặp đầu tiên từ sau khi cô 9 tuổi đến giờ.
Cô cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ được hình dáng tuổi trẻ của ông. 9 tuổi cô đi cùng với mẹ, không mang bất cứ ký ức nào về ông, bao gồm cả ảnh chụp, mà thời gian thật tàn khốc, tuy rằng cô muốn cố gắng nhớ kỹ, nhưng rất nhiều chuyện sau khi trưởng thành lại từ từ quên đi, cuối cùng chỉ còn lại một ít ký ức vụn vặt trong đầu.
Sai lầm của ông, phá hủy tình yêu của mẹ, cũng hủy hoại cuộc hôn nhân của ông.Chu Hạ Ninh hoàn toàn có thể hiểu được sự kiêu ngạo và đau đớn của mẹ mình, lại cũng sinh ra đau lòng đối với ông, ông không phải cũng dùng áy náy cả đời để tự trừng phạt bản thân sao.
Đáng tiếc, đã chậm. Hoặc là nói, ông không có đủ dũng cảm.
Nay nhớ lại, Chu Hạ Ninh nhớ đến mẹ của cô mấy năm đầu tiên vô cùng bối rối và khổ sở, vừa không muốn thấy cha của cô, rồi lại hi vọng ông đến trước mặt mình đau khổ cầu xin. Loại cảm giác này, sau khi Phương Hân Đông ngoại tình cô cũng từng có, tuy rằng cô cũng không chắc chắn khi Phương Hân Đông thật sự đến, cô có tha thứ cho hắn ta hay không.
Nếu không phải sau này cô phát hiện ra bí mật của cha, chắc cũng nghĩ rằng vì ông ở trong cái thế giới hoa lệ phù phiếm này nên đã quên mất vợ con trước đây từ lâu rồi..
Kết quả không phải, ông chẳng qua chỉ nhát gan, lại thật sự đánh mất đi cơ hội làm lại tốt nhất.Nếu Chu Hạ Ninh nhớ không lầm, sau một năm nữa mẹ sẽ tái hôn.
Dùng 13 năm cùng với khoảng cách cả một Thái Bình Dương để quên một người, đã đủ.
Người nhìn thấy Chu Hạ Ninh đầu tiên không phải ông, mà là đối thủ một mất một còn trong miệng Diệp Duy Mộng - Ngô Ngữ Như. Cũng trang điểm cực kỳ diễm lệ, Ngô Ngữ Như thướt tha đi tới, khóe miệng khẽ cong, dù đang cười nhưng bởi vì xương gò mà quá cao mà có vẻ khắc nghiệt lạ thường.
“Diệp Duy Mộng, cảnh quay của cô đã xong rồi còn chưa đi, là chờ anh Khôn mời đi ăn khuya hay sao?”
Ngô Ngữ Như nhắc đến anh Khôn,chính là nói người đóng vai Hoàng Đế và là nam chính của bộ phim Ngô Chính Khôn, bởi vì Ngô Ngữ Như cùng họ lại ở cùng một tỉnh với anh ta nên cố gắng lôi kéo quan hệ, gọi “Anh Khôn, anh Khôn” ra vẻ rất thân thiết, đương nhiên đây là Diệp Duy Mộng nói lại.
Chu Hạ Ninh hơi hơi nhíu mày.
Cô 22 tuổi vào nghề, ba mươi bảy tuổi gặp tai nạn máy bay, mười lăm năm sống trong giới này dù không quen biết nhiều người nhưng cũng biết nhiều chuyện.
Nếu muốn trong giới nghệ sĩ bình chọn ra người có vẻ ngoài đạo mạo, Ngô Chính Khôn có thể lọt vào top 8.
Khoảng 10 năm sau, Ngô Chính Khôn bởi vì ngoại tình bị phát hiện mà ly hôn, không chỉ sụp đổ hình tượng “Cặp vợ chồng tiêu biểu”, “Người chồng hoàn hảo”, “ Ông bố của năm” trong giới giải trí sau đó còn liên tục phát hiện ra nhiều nữ diễn viên từng có quan hệ với anh ta, thậm chí không thiếu những nữ diễn viên nối tiếng, chuyện ầm ỹ đến nửa năm, càng về sau, mọi người mới biết Ngô Chính Khôn luôn tỏ ra là người đàn ông hoàn hảo với tài năng hơn người chỉ là vẻ ngoài để che giấu bản chất thối tha bên trong.
Mọi người ồ lên.
Lúc ấy ngôi sao hạng ba Chu Hạ Ninh đương nhiên cũng biết đến tin tức giật gân này, cho nên ký ức đến hôm nay vẫn còn rất mới mẻ.
Hiện tại Ngô Chính Khôn người mặc long bào, con người như cũ ra vẻ quân tử, mỗi khi có vai diễn đều là những nhân vật quan trọng.
Chu Hạ Ninh nhìn qua hướng Ngô Chính Khôn bĩu môi, sau đó mới nhìn qua Ngô Ngữ Như.
Diệp Duy Mộng nhìn thấy Ngô Ngữ Như tự nhiên là cũng không vui vẻ gì, bởi vì Ngô Ngữ Như tự nhận là gia nhập sớm hơn, lại lớn hơn Diệp Duy Mộng 1 tuổi nên luôn thích lên mặt dạy đời như tiền bối trước mặt Diệp Duy Mộng, hai người cũng không ai nhường ai.
“Anh Khôn muốn mời chúng ta đi ăn khuya sao? Vậy thì tốt quá, Hạ Ninh, lát nữa mình sẽ giới thiệu cho cậu biết, Anh Khôn rất tốt, một chút cũng không có bệnh ngôi sao,.Ngày hôm qua kết thúc buổi quay phim thì trời mưa, anh ấy không chỉ đưa tớ về một đoạn còn đưa dù cho tớ dùng nha.”Diệp Duy Mộng nói đến việc này tự nhiên là vui sướng, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Ngô Ngữ Như với ánh mắt khiêu khích.
“Vậy sao.”Chu Hạ Ninh cười cười, trong lòng không cho là đúng.
Ngô Chính Khôn không phải loại người tốt, Diệp Duy Mộng cũng như vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là một người đánh một người chịu nhận.
Mỗi một bộ phim Ngô Chính Khôn đều dính với mấy diễn viên nữ, nhưng không khẳng định ai cũng có thể kiếm chút lợi ích từ anh ta.
“Hừ, nghĩ mình là ai.”Ngô Ngữ Như trong lòng khó chịu, tươi cười lúc nãy cũng tắt ngúm.
Kỳ thật,tính cách Ngô Ngữ Như và Diệp Duy Mộng có chút giống nhau, có lẽ đây cũng là nguyên nhân bọn họ nhìn nhau không vừa mắt. Chu Hạ Ninh trong lòng cười thầm, liền quay đầu nhìn qua nơi khác.
Một cảnh quay kết thúc, đạo diễn Hạ Thao sẽ đến hướng dẫn diễn viên, nói mấy câu lại lui về máy quay theo dõi, ông xoay người đột nhiên nhìn qua hướng Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh trong lòng nhảy dựng, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng vừa mới lui về một bước cô phản ứng kịp liền dừng lại.
Hôm nay, việc thăm hỏi Diệp Duy Mộng chỉ là cái cớ để đến đây, gặp lại ông một lần, nếu đã muốn thay đổi cuộc sống kiếp trước vậy thì không nên là một người yếu đuối, do dự, cố chấp như trước nữa.
Quan hệ với ông cũng chính là tương lai cô muốn thay đổi nhất, đời này cô không muốn làm những chuyện khiến mình hối hận nữa.
Cho nên, cô dừng lại, đứng ở một góc hẻo lánh, yên lặng nhìn Hạ Thao, người cha đã xa cách mười ba năm của cô. Cô thấy tầm mắt Hạ Thao dừng lại, ngạc nhiên thiếu chút nữa đụng vào thiết bị ở một bên, sau đó mới dừng chân.
Khoảng cách xa, ánh sáng yếu ớt, Chu Hạ Ninh thật ra không không nhìn rõ vẻ mặt của Chu Hạ Thao, nhưng đáy lòng cô có chút kích động, chua xót làm cho hốc mắt có chút nóng lên.
Kiếp trước, kiếp này, cô đã bao lâu không gọi “cha”? Trong cuộc đời của cô, một thời gian dài đều thiếu người này, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, nay nhớ đến lại là nhiều tiếc nuối.
Cho nên, cô không muốn lại sai lầm.
Chu Hạ Ninh tươi cười nhìn về phía Hạ Thao.
“’Hạ Ninh, đi, mình dẫn bạn đi gặp Anh Khôn.”Diệp Duy Mộng kéo Chu Hạ Ninh đi về hướng bên cạnh, “Anh Khôn vừa diễn xong, chúng ta mới vào nghề, quen biết nhiều tiền bối một chút là chuyện tốt”.
Chu Hạ Ninh khôi phục tâm trạng, hơi do dự, nhưng vẫn đi theo Diệp Duy Mộng, Diệp Duy Mộng này đương nhiên không phải vì muốn tốt cho cô, giọng nói cũng mang ý khoe khoang.
Xem, tôi mới đến đoàn phim mấy ngày nhưng biết không ít ngôi sao lớn đâu!
Đáng tiếc Ngô Chính Khôn lại phải diễn tiếp, chỉ cười nói với Diệp Duy Mộng vài câu rồi hướng Chu Hạ Ninh gật gật đầu, lại vội vàng rời đi.
“Nếu quay phim muộn, anh Khôn đều mời mọi người đi ăn khuya, bạn chờ một chút tí nữa cùng đi ăn với tụi mình luôn không?” Diệp Duy Mộng nghĩ bản thân mình lần đầu đi đóng phim đã có thể quen biết ngôi sao lớn như vậy, đi với Chu Hạ Ninh tự nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.
“Không được, ngày mai mình còn có việc, phải trở về.” Chu Hạ Ninh lắc đầu cười, vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Hạ Thao, thấy ông đã tập trung tinh thần nhìn máy quay, nghĩ một chút vẫn không đi quấy rầy, “Mình đi trước. Mấy ngày nay chúng ta đều ở Lâm Thủy, còn gặp nhau nhiều.”
“Vậy được rồi.”Diệp Duy Mộng tiếc nuối gật đầu.
Chu Hạ Ninh cũng không cần cô ta tiễn, lại nhìn Hạ Thao một cái mới xoay người đi ra khỏi Đường Cung.
Bóng đêm đã dày đặc, Chu Hạ Ninh lên taxi, xuyên qua cửa kính thấy cung diện nguy nga tráng lệ, nhìn nó chậm rãi bị để lại phía sau.
Tâm lý của cô thật bình tĩnh, đúng là sự bình tĩnh lạnh nhạt hiếm có, không còn kinh hãi, nôn nóng như trước nữa.Từng bước một đi lên, bước chân càng chắc chắn thì mới càng đi được xa hơn.
Quay xong một cảnh phim, Hạ Thao xoa xoa cần cổ có chút chua xót, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhưng nơi cô vừa đứng đã không còn ai, ông nhìn xung quanh đã không thấy người đâu, ông cúi đầu, cảm giác trống trải đã qua vô số lần đang dần dần kéo đến. Xe còn chưa đến khách sạn, di động của Chu Hạ Ninh vang lên, cô nhìn thoáng qua ấn xuống nút nghe máy.
“Là cha.” Âm thanh vang lên có chút do dự.
“Vâng.”Chu Hạ Ninh nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, một khoảng thời gian xa cách, mặc dù muốn phá bỏ lại không biết phải làm thế nào, luôn trong tình huống đối mặt mới phát hiện ra việc đó còn khó hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
“Đã trở về sao?Muộn như vậy, con làm sao đi về?”
“Vâng, hơi trễ, sáng mai con còn có chút việc.” Chu Hạ Ninh cầm di động, suy nghĩ xem nên nói thế nào, “ Cha bận rộn cũng đừng để mình quá mệt.”
Bên kia yên tĩnh một hồi, mới từ từ nói một chữ:” Được”
Cúp điện thoại, Chu Hạ Ninh nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ khẽ nở nụ cười trong sáng rạng rỡ.
Sẽ không giống nhau đúng không?Mỗi lần thay đổi từng chút một, vẫn có thể có kết quả khác đúng không?
Khi Chu Hạ Ninh trở lại phòng khách sạn, Trương Băng Dĩnh vẫn chưa về, đoàn phim tối hôm nay cũng có cảnh diễn, Trương Băng Dĩnh mặc kệ bản thân có vai diễn hay không cũng không dám tự ý rời đi.
Dạy dỗ hôm nay đối với một diễn viên không có nhiều vai diễn mà nói là đả kích rất lớn. Nếu về sau truyền ra ngoài việc cô ta không có quan niệm về thời gian linh tinh gì đó thì cô ta có khóc đến chết cũng không được!
Chu Hạ Ninh vừa mới vào toilet, cửa phòng đã bị mở ra đồng thời di động cũng vang lên, cô một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm di động lên nghe.
Có lẽ Trang Dực cuối cùng cũng không phải là đối tượng tốt, nhưng thật sự là một đối tượng khó mà từ chối được, nếu cô thật sự 22 tuổi. Nếu 22 tuổi cô gặp được Trang Dực, có lẽ thật sự sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Cô lắc đầu, vứt một chút cảm xúc đó ra khỏi suy nghĩ, đi theo Diệp Duy Mộng bước vào trường quay. Vừa mới tiến vào, ánh mắt của cô liền nhìn vào một góc tối, hình dáng người đàn ông mơ hồ vô cùng quen thuộc, khoảng 50 tuổi, nhưng bởi vì mặt đầy nếp nhăn mà nhìn qua có vẻ già hơn tuổi.
Không biết sao, hai mắt Chu Hạ Ninh lại có chút chua xót.
Đây là lần gặp mắt đầu tiên sau khi sống lại. Đời này cũng là lần gặp đầu tiên từ sau khi cô 9 tuổi đến giờ.
Cô cố gắng nhớ lại, cũng không nhớ được hình dáng tuổi trẻ của ông. 9 tuổi cô đi cùng với mẹ, không mang bất cứ ký ức nào về ông, bao gồm cả ảnh chụp, mà thời gian thật tàn khốc, tuy rằng cô muốn cố gắng nhớ kỹ, nhưng rất nhiều chuyện sau khi trưởng thành lại từ từ quên đi, cuối cùng chỉ còn lại một ít ký ức vụn vặt trong đầu.
Sai lầm của ông, phá hủy tình yêu của mẹ, cũng hủy hoại cuộc hôn nhân của ông.Chu Hạ Ninh hoàn toàn có thể hiểu được sự kiêu ngạo và đau đớn của mẹ mình, lại cũng sinh ra đau lòng đối với ông, ông không phải cũng dùng áy náy cả đời để tự trừng phạt bản thân sao.
Đáng tiếc, đã chậm. Hoặc là nói, ông không có đủ dũng cảm.
Nay nhớ lại, Chu Hạ Ninh nhớ đến mẹ của cô mấy năm đầu tiên vô cùng bối rối và khổ sở, vừa không muốn thấy cha của cô, rồi lại hi vọng ông đến trước mặt mình đau khổ cầu xin. Loại cảm giác này, sau khi Phương Hân Đông ngoại tình cô cũng từng có, tuy rằng cô cũng không chắc chắn khi Phương Hân Đông thật sự đến, cô có tha thứ cho hắn ta hay không.
Nếu không phải sau này cô phát hiện ra bí mật của cha, chắc cũng nghĩ rằng vì ông ở trong cái thế giới hoa lệ phù phiếm này nên đã quên mất vợ con trước đây từ lâu rồi..
Kết quả không phải, ông chẳng qua chỉ nhát gan, lại thật sự đánh mất đi cơ hội làm lại tốt nhất.Nếu Chu Hạ Ninh nhớ không lầm, sau một năm nữa mẹ sẽ tái hôn.
Dùng 13 năm cùng với khoảng cách cả một Thái Bình Dương để quên một người, đã đủ.
Người nhìn thấy Chu Hạ Ninh đầu tiên không phải ông, mà là đối thủ một mất một còn trong miệng Diệp Duy Mộng - Ngô Ngữ Như. Cũng trang điểm cực kỳ diễm lệ, Ngô Ngữ Như thướt tha đi tới, khóe miệng khẽ cong, dù đang cười nhưng bởi vì xương gò mà quá cao mà có vẻ khắc nghiệt lạ thường.
“Diệp Duy Mộng, cảnh quay của cô đã xong rồi còn chưa đi, là chờ anh Khôn mời đi ăn khuya hay sao?”
Ngô Ngữ Như nhắc đến anh Khôn,chính là nói người đóng vai Hoàng Đế và là nam chính của bộ phim Ngô Chính Khôn, bởi vì Ngô Ngữ Như cùng họ lại ở cùng một tỉnh với anh ta nên cố gắng lôi kéo quan hệ, gọi “Anh Khôn, anh Khôn” ra vẻ rất thân thiết, đương nhiên đây là Diệp Duy Mộng nói lại.
Chu Hạ Ninh hơi hơi nhíu mày.
Cô 22 tuổi vào nghề, ba mươi bảy tuổi gặp tai nạn máy bay, mười lăm năm sống trong giới này dù không quen biết nhiều người nhưng cũng biết nhiều chuyện.
Nếu muốn trong giới nghệ sĩ bình chọn ra người có vẻ ngoài đạo mạo, Ngô Chính Khôn có thể lọt vào top 8.
Khoảng 10 năm sau, Ngô Chính Khôn bởi vì ngoại tình bị phát hiện mà ly hôn, không chỉ sụp đổ hình tượng “Cặp vợ chồng tiêu biểu”, “Người chồng hoàn hảo”, “ Ông bố của năm” trong giới giải trí sau đó còn liên tục phát hiện ra nhiều nữ diễn viên từng có quan hệ với anh ta, thậm chí không thiếu những nữ diễn viên nối tiếng, chuyện ầm ỹ đến nửa năm, càng về sau, mọi người mới biết Ngô Chính Khôn luôn tỏ ra là người đàn ông hoàn hảo với tài năng hơn người chỉ là vẻ ngoài để che giấu bản chất thối tha bên trong.
Mọi người ồ lên.
Lúc ấy ngôi sao hạng ba Chu Hạ Ninh đương nhiên cũng biết đến tin tức giật gân này, cho nên ký ức đến hôm nay vẫn còn rất mới mẻ.
Hiện tại Ngô Chính Khôn người mặc long bào, con người như cũ ra vẻ quân tử, mỗi khi có vai diễn đều là những nhân vật quan trọng.
Chu Hạ Ninh nhìn qua hướng Ngô Chính Khôn bĩu môi, sau đó mới nhìn qua Ngô Ngữ Như.
Diệp Duy Mộng nhìn thấy Ngô Ngữ Như tự nhiên là cũng không vui vẻ gì, bởi vì Ngô Ngữ Như tự nhận là gia nhập sớm hơn, lại lớn hơn Diệp Duy Mộng 1 tuổi nên luôn thích lên mặt dạy đời như tiền bối trước mặt Diệp Duy Mộng, hai người cũng không ai nhường ai.
“Anh Khôn muốn mời chúng ta đi ăn khuya sao? Vậy thì tốt quá, Hạ Ninh, lát nữa mình sẽ giới thiệu cho cậu biết, Anh Khôn rất tốt, một chút cũng không có bệnh ngôi sao,.Ngày hôm qua kết thúc buổi quay phim thì trời mưa, anh ấy không chỉ đưa tớ về một đoạn còn đưa dù cho tớ dùng nha.”Diệp Duy Mộng nói đến việc này tự nhiên là vui sướng, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Ngô Ngữ Như với ánh mắt khiêu khích.
“Vậy sao.”Chu Hạ Ninh cười cười, trong lòng không cho là đúng.
Ngô Chính Khôn không phải loại người tốt, Diệp Duy Mộng cũng như vậy, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là một người đánh một người chịu nhận.
Mỗi một bộ phim Ngô Chính Khôn đều dính với mấy diễn viên nữ, nhưng không khẳng định ai cũng có thể kiếm chút lợi ích từ anh ta.
“Hừ, nghĩ mình là ai.”Ngô Ngữ Như trong lòng khó chịu, tươi cười lúc nãy cũng tắt ngúm.
Kỳ thật,tính cách Ngô Ngữ Như và Diệp Duy Mộng có chút giống nhau, có lẽ đây cũng là nguyên nhân bọn họ nhìn nhau không vừa mắt. Chu Hạ Ninh trong lòng cười thầm, liền quay đầu nhìn qua nơi khác.
Một cảnh quay kết thúc, đạo diễn Hạ Thao sẽ đến hướng dẫn diễn viên, nói mấy câu lại lui về máy quay theo dõi, ông xoay người đột nhiên nhìn qua hướng Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh trong lòng nhảy dựng, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng vừa mới lui về một bước cô phản ứng kịp liền dừng lại.
Hôm nay, việc thăm hỏi Diệp Duy Mộng chỉ là cái cớ để đến đây, gặp lại ông một lần, nếu đã muốn thay đổi cuộc sống kiếp trước vậy thì không nên là một người yếu đuối, do dự, cố chấp như trước nữa.
Quan hệ với ông cũng chính là tương lai cô muốn thay đổi nhất, đời này cô không muốn làm những chuyện khiến mình hối hận nữa.
Cho nên, cô dừng lại, đứng ở một góc hẻo lánh, yên lặng nhìn Hạ Thao, người cha đã xa cách mười ba năm của cô. Cô thấy tầm mắt Hạ Thao dừng lại, ngạc nhiên thiếu chút nữa đụng vào thiết bị ở một bên, sau đó mới dừng chân.
Khoảng cách xa, ánh sáng yếu ớt, Chu Hạ Ninh thật ra không không nhìn rõ vẻ mặt của Chu Hạ Thao, nhưng đáy lòng cô có chút kích động, chua xót làm cho hốc mắt có chút nóng lên.
Kiếp trước, kiếp này, cô đã bao lâu không gọi “cha”? Trong cuộc đời của cô, một thời gian dài đều thiếu người này, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, nay nhớ đến lại là nhiều tiếc nuối.
Cho nên, cô không muốn lại sai lầm.
Chu Hạ Ninh tươi cười nhìn về phía Hạ Thao.
“’Hạ Ninh, đi, mình dẫn bạn đi gặp Anh Khôn.”Diệp Duy Mộng kéo Chu Hạ Ninh đi về hướng bên cạnh, “Anh Khôn vừa diễn xong, chúng ta mới vào nghề, quen biết nhiều tiền bối một chút là chuyện tốt”.
Chu Hạ Ninh khôi phục tâm trạng, hơi do dự, nhưng vẫn đi theo Diệp Duy Mộng, Diệp Duy Mộng này đương nhiên không phải vì muốn tốt cho cô, giọng nói cũng mang ý khoe khoang.
Xem, tôi mới đến đoàn phim mấy ngày nhưng biết không ít ngôi sao lớn đâu!
Đáng tiếc Ngô Chính Khôn lại phải diễn tiếp, chỉ cười nói với Diệp Duy Mộng vài câu rồi hướng Chu Hạ Ninh gật gật đầu, lại vội vàng rời đi.
“Nếu quay phim muộn, anh Khôn đều mời mọi người đi ăn khuya, bạn chờ một chút tí nữa cùng đi ăn với tụi mình luôn không?” Diệp Duy Mộng nghĩ bản thân mình lần đầu đi đóng phim đã có thể quen biết ngôi sao lớn như vậy, đi với Chu Hạ Ninh tự nhiên sinh ra một cảm giác tự hào.
“Không được, ngày mai mình còn có việc, phải trở về.” Chu Hạ Ninh lắc đầu cười, vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Hạ Thao, thấy ông đã tập trung tinh thần nhìn máy quay, nghĩ một chút vẫn không đi quấy rầy, “Mình đi trước. Mấy ngày nay chúng ta đều ở Lâm Thủy, còn gặp nhau nhiều.”
“Vậy được rồi.”Diệp Duy Mộng tiếc nuối gật đầu.
Chu Hạ Ninh cũng không cần cô ta tiễn, lại nhìn Hạ Thao một cái mới xoay người đi ra khỏi Đường Cung.
Bóng đêm đã dày đặc, Chu Hạ Ninh lên taxi, xuyên qua cửa kính thấy cung diện nguy nga tráng lệ, nhìn nó chậm rãi bị để lại phía sau.
Tâm lý của cô thật bình tĩnh, đúng là sự bình tĩnh lạnh nhạt hiếm có, không còn kinh hãi, nôn nóng như trước nữa.Từng bước một đi lên, bước chân càng chắc chắn thì mới càng đi được xa hơn.
Quay xong một cảnh phim, Hạ Thao xoa xoa cần cổ có chút chua xót, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhưng nơi cô vừa đứng đã không còn ai, ông nhìn xung quanh đã không thấy người đâu, ông cúi đầu, cảm giác trống trải đã qua vô số lần đang dần dần kéo đến. Xe còn chưa đến khách sạn, di động của Chu Hạ Ninh vang lên, cô nhìn thoáng qua ấn xuống nút nghe máy.
“Là cha.” Âm thanh vang lên có chút do dự.
“Vâng.”Chu Hạ Ninh nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, một khoảng thời gian xa cách, mặc dù muốn phá bỏ lại không biết phải làm thế nào, luôn trong tình huống đối mặt mới phát hiện ra việc đó còn khó hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
“Đã trở về sao?Muộn như vậy, con làm sao đi về?”
“Vâng, hơi trễ, sáng mai con còn có chút việc.” Chu Hạ Ninh cầm di động, suy nghĩ xem nên nói thế nào, “ Cha bận rộn cũng đừng để mình quá mệt.”
Bên kia yên tĩnh một hồi, mới từ từ nói một chữ:” Được”
Cúp điện thoại, Chu Hạ Ninh nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ khẽ nở nụ cười trong sáng rạng rỡ.
Sẽ không giống nhau đúng không?Mỗi lần thay đổi từng chút một, vẫn có thể có kết quả khác đúng không?
Khi Chu Hạ Ninh trở lại phòng khách sạn, Trương Băng Dĩnh vẫn chưa về, đoàn phim tối hôm nay cũng có cảnh diễn, Trương Băng Dĩnh mặc kệ bản thân có vai diễn hay không cũng không dám tự ý rời đi.
Dạy dỗ hôm nay đối với một diễn viên không có nhiều vai diễn mà nói là đả kích rất lớn. Nếu về sau truyền ra ngoài việc cô ta không có quan niệm về thời gian linh tinh gì đó thì cô ta có khóc đến chết cũng không được!
Chu Hạ Ninh vừa mới vào toilet, cửa phòng đã bị mở ra đồng thời di động cũng vang lên, cô một tay cầm bàn chải đánh răng, một tay cầm di động lên nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook