Từ trước đến nay, nguyên tắc làm việc của Lục Ẩm Băng là "Thích thì làm", cô trang điểm đậm như này khiến mẹ ruột cũng chẳng nhận ra, mặc dù Tiết Dao coi cô như con gái mà yêu chiều nhưng cũng có lúc nổi trận lôi đình, thần cản thì gϊếŧ thần, phật cản thì gϊếŧ luôn cả phật, nên cô cũng chẳng dại gì lại khiêu khích giới hạn cuối cùng của chị ấy; bên cạnh đó, cô làm vậy cũng vì muốn thử Hạ Dĩ Đồng, thử xem Hạ Dĩ Đồng liệu có hiểu cô hơn mẹ ruột không, không biết có nhận ra được không.

Tốt nhất là nên nhận ra, còn nếu không nhận ra được thì dọa em ấy một chút cũng vui.
Cái đứa tên Tiểu Tây này, là trợ lý hàng dỏm chắc luôn, nhắc nhở tới vậy rồi mà vẫn không nhận ra, xem ra tháng nào cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng có nên tăng lương hay không.
Lục Ẩm Băng ấn vành mũ xuống, đôi mắt dặm đầy phấn tím lấp lánh ánh quỷ dị, từ phía sau duỗi tay ra đằng trước, trầm giọng nói: "Vé đâu?"
".

.

.

" Tiểu Tây rùng mình đưa vé cho cô.
Ngụy trang kiểu này khác đếch gì bọn xã hội đen đâu? Mẹ ơi cíu con.
Lục Ẩm Băng cầm lấy vé rồi cười: "Sao nào? Chị như này có nhận ra được không?"
Tiểu Tây lắc đầu lia lịa.

Lục Ẩm Băng: "Tốt."
Nhìn thời gian trên vé xem phim, còn cỡ 10 phút nữa là tới lượt kiểm tra vé.

Cô tiến tới bên cạnh Phương Hồi, Phương Hồi đặt điện thoại xuống, nhẹ nhàng gật đầu một tiếng: "Lục tổng."
Lục Ẩm Băng trong lòng thầm kêu lên một tiếng.

Đúng là trợ lý nhà người ta, điềm tĩnh như này, khí chất như này, sóng to không hoảng, nhìn đâu cũng vừa mắt, quả nhiên là trợ lý của Hạ Dĩ Đồng.

Lại quay sang nhìn Tiểu Tây, không có so sánh không có đau thương.
Kể ra Tiểu Tây trong công việc cũng tài giỏi và cũng có uy tín, dù sao khi trước cũng tốt nghiệp top 2, chí hướng nơi này, cẩn thận, cũng rất hợp với tư cách trợ lý.

Chỉ là ngày thường không có chuyện yêu cầu thái độ nghiêm túc thì Tiểu Tây nói chuyện không đầu không đuôi*, khiến cho người ta có cảm giác người này xốc nổi, khoe khoang khoác lác.
[* Nguyên văn là不着四六(Bất trứ tứ lục): Nói chuyện không có tôn ti trật tự, không biết trên dưới, không đầu không đuôi, nói năng thiếu suy nghĩ.]
Trước kia Lục Ẩm Băng cảm thấy Tiểu Tây năng động hoạt bát, có khiếu hài hước, còn có thể phổ cập cho cô các kiến thức khoa học mà cô không biết, điều đó khá tốt.

Hiện tại vì ánh hào quang của Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, ngay cả trợ lý bên kia cũng ở một tầng cao mới, nhìn trước nhìn sau đều thấy ưu điểm.
Tiểu Tây ủy khuất! Ủy khuất Lục Ẩm Băng không những không nhìn mình mà còn chăm chú nhìn Phương Hồi, ủy khuất luôn cả Phương Hồi, rõ ràng cùng chung một chiến tuyến trợ lý với nàng nhưng lại chẳng thèm phản ứng nàng một cái.
Ủy khuất ủy khuất, Tiểu Tây tức giận.

Đương nhiên là nàng không dám tức giận Lục Ẩm Băng, chỉ dám đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Phương Hồi, sau này không thèm chia sẻ những bí mật nhỏ của mình với con người kia, cũng không thèm tán dóc luôn, hừ!
Phương Hồi mà biết bây giờ trong đầu nàng đang có những suy nghĩ này, chắc cô phải chạy vội đi mua pháo hoa ăn mừng, cuối cùng cũng được tự do.
Chỉ nghe thấy âm thanh giới thiệu trong rạp chiếu phim, "Khán giả xem《Phá tuyết》lúc 23 giờ 50 phút có thể bắt đầu soát vé." Lục Ẩm Băng nắm chặt vé trong tay, không nhúc nhích, Hạ Dĩ Đồng nói cô sẽ tới muộn, có lẽ muộn vài phút, cô cũng không chắc nữa.
5 phút sau, khu vực chờ chỉ còn có 3 người các cô, ngồi cùng nhau trên chiếc ghế cao, mỗi người Tiểu Tây và Phương Hồi trên tay cầm ly Coca nhâm nhi, bắp rang bơ mới ra lò vẫn còn chút ấm, Lục Ẩm Băng ném vài miếng bắp rang vào miệng, giòn phết, cổng rạp chiếu phim vẫn không có ai tới, Hạ Dĩ Đồng mà không đến thì mất vui.
Lại thêm một phút, Lục Ẩm Băng thấy nhân viên soát vé nhìn về phía họ, nếu cô không đi sẽ thu hút sự chú ý nhiều người, cô kéo cánh tay Phương Hồi, hướng tới cửa soát vé.
Lục Ẩm Băng: "Đi trước đi, chút nữa Hạ Dĩ Đồng tới thì để em ấy vào trong tìm chúng ta, xíu mà bốn người cùng lúc uỳnh uỳnh đi vào có khi lại làm màu khiến người ta chú ý."
Phương Hồi: "? ? ?"
Tiểu Tây: "? ? ?"
Ơ? Lục lão sư kính mến, ngài có dẫn nhầm người không vậy?
Phương Hồi đã giúp nàng mở miệng, cau mày nói: "Lục tổng?"
Phương Hồi muốn nói, mỗi người một vé, cầm vé trên tay kiểu gì chả tìm thấy chỗ ngồi, còn cần người dắt tận nơi sao? Nhưng không để cô có cơ hội tranh luận, Lục Ẩm Băng đã kéo cô tiến vào.
Phương Hồi quay đầu, thấy Tiểu Tây nắm trong tay hai tấm vé, vẻ mặt thống khổ, bất động tại chỗ.


Phương Hồi tự vẽ thêm một cái background sau lưng nàng, một màu trắng xóa, cuồng phong bạo tuyết.
Sếp của tôi thay lòng, trái tim tôi tan nát.
Khóe miệng cô khẽ cong lên, ngay sau đó cảm giác không đành lòng, cảm xúc hỗn độn.
《Phá tuyết》công chiếu từ tháng 1, doanh thu phòng vé vượt mốc 2 tỉ trong 20 ngày đầu tiên.

Điểm đánh giá phim giảm nhẹ một chút, hiện tại đang là 8.1 điểm, dư luận truyền tai nhau, doanh số cũng theo đó mà tăng, bên sản xuất phim thông báo gia hạn thêm một tháng, nhân lúc chờ màn dạo đầu trước khi chiếu, Lục Ẩm Băng vào app xem doanh thu phòng vé real-time, 2.68 tỉ.

Mặc dù còn một tháng nữa mới dừng chiếu, nhưng mùa hè luôn xảy ra cạnh tranh khốc liệt, giờ điện ảnh vẫn còn dư sức nhưng về sau sẽ có phần yếu thế, kết thúc phòng vé chắc doanh thu sẽ ổn định ở mức 3.2 tỉ.
Chỉ tính riêng chi phí sản xuất cơ bản và thù lao của các diễn viên đã tốn khoảng 300 triệu, doanh thu phòng vé phải đạt ít nhất 800 triệu mới bắt đầu sinh lãi, giờ vượt qua 800 triệu, gần 3 tỉ rồi, Tần Hàn Lâm và chồng ổng phen này kiếm được bội tiền.

Úi chà chà.
Đúng là không thể chỉ mỗi đóng phim được, bản thân phải kiêm luôn nhà sản xuất và đạo diễn phim nữa, chứ không nửa năm miệt mài đóng phim, cát-xê cũng thuộc hạng cao ngất ngưởng trong nghề, lại chẳng bằng con số lẻ của đôi phu phu Chiêm Đàm, Tần Hàn Lâm kia, không đáng chút nào.
Sao trước kia không sớm nhận ra đóng phim không kiếm được nhiều tiền nhỉ, Lục Ẩm Băng thầm nghĩ, vì hiện tại trong nhà cô vẫn còn người nữa, nên ngày nào cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình, rồi tự nhiên nghĩ tới khía cạnh này.
Phim chiếu cũng được một tháng rồi, hơn nữa giờ đang là nửa đêm, lượng người tới xem rất hiu hắt, đặc biệt là sảnh Imax, chưa kể đến việc chỉ có một đôi tình nhân ngồi ở giữa, ghé tai nhau thì thầm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng mở túi plastic.
Lục Ẩm Băng ngồi ở hàng cuối, Phương Hồi ngồi hàng trước Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng dựa lưng lên ghế, nói vài ba câu chuyện phiếm với cô, tất nhiên là liên quan đến Hạ Dĩ Đồng, kiểm tra đồng hồ trên điện thoại rồi lại quay về tư thế ban đầu.
Đã đến giờ chiếu phim, nhưng trên màn ảnh vẫn đang chạy một loạt "Giấc mộng Trung Quốc của tôi", này là trò tiêu khiển của cô trong năm nay, có thể tìm thấy cô trên đó, là muốn cô thu lại một đoạn đại loại như tản văn hay bài phát biểu gì đó, cô tranh thủ lúc mẹ mình Liễu Hân Mẫn đang tất bật với các công việc mà buông tha cho mình.

Nghĩ lại việc bản thân vô số lần thao thao về năng lượng tích cực ở rạp chiếu phim, thật là nổi da gà.
Xem tiếp, cô lại phát hiện ra hình bóng Lai Ảnh, bật cười, chụp lại khuôn mặt cô ấy trên màn hình rồi gửi qua cho cô ấy kèm một dòng tin nhắn --- 【Giấc mộng Trung Quốc của cậu, không phải là kiếm đủ tiền rồi thì về nhà mở một quán trà sữa sao? Giờ lại biến thành cất cánh Tổ quốc à?】
Người gần đây đã tạm ngưng liên lạc với cô để tránh bị thồn cơm chó – Lai Ảnh trả lời trong tích tắc --- 【Mẹ nó!*】
[*Nguyên văn 《你大爷》nghĩa gốc chỉ gia trưởng (con cả) trong gia đình, hoặc những người kiêu căng ngạo mạn mà lười biếng, hai nghĩa này đều dùng để mắng người lớn tuổi.

Về sau, câu này trở thành câu chửi thề đùa giỡn giữa bạn bè.]
Lục Ẩm Băng ---【Bố tớ chỉ có một con, nên nhà tớ không có gia trưởng! Cậu mau nói, có phải cậu quên luôn chuyện này rồi không?】
Lai Ảnh ---【Nay cậu lại nổi hứng chạy tới rạp xem phim cơ à? Mặt trời mọc đằng tây rồi.】
Lục Ẩm Băng ---【Đi với bạn gái tớ, sao nào, gato chứ gì? Xíu nữa em ấy tới liền, hihi.】
Lai Ảnh ---【Cút!】
Lục Ẩm Băng --- 【Hì hì.】
Dòng tin nhắn vừa gửi đi, toàn bộ đèn trong phòng chiếu vụt tắt, ánh sáng từ điện thoại trở nên vô cùng bắt mắt.


Nguyên tắc khi ra ngoài xem phim, Lục Ẩm Băng khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn màn hình khổng lồ trước mặt.
Đập vào mắt, một màn tuyết phủ trắng xóa.

Không thể phủ nhận, giải thưởng Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất của Tần Hàn Lâm không xứng không lấy tiền, mới hình ảnh đầu tiên thôi mà đã rất đáng tiền vé rồi.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng chiếu không thấp, Lục Ẩm Băng mặc áo cộc tay cũng không cảm thấy lạnh, nhưng khi hình ảnh kia xuất hiện, Lục Ẩm Băng bất giác cảm nhận được tia lạnh, giống như chính mình đang đứng giữa một nơi bị bao phủ bởi tuyết vậy.
Bài ca không thành lời của ông lão vang lên giữa núi tuyết một màu trắng, xa xăm, hoang vu.
Một căn nhà gỗ nhỏ xuất hiện trước mắt.

Lục Ẩm Băng đột nhiên ngồi thẳng dậy rồi nhìn ra hướng cửa chính.

Một bóng hình cũng đội mũ lưỡi trai lén la lén lút tiến vào, toàn bộ quá trình không chút gián đoạn, vội bước tới hàng ghế cuối cùng, theo phía sau có Tiểu Tây đang chạy bước nhỏ.
Cùng là chạy, Hạ Dĩ Đồng chạy lại chỗ ngồi của mình, Tiểu Tây cũng tiến tới lối vào hàng ghế kia.
Cô khẩn trương ổn định vị trí, tim đập thình thịch, một cốc Coca được đưa tới, ống hút được cắm sẵn, Hạ Dĩ Đồng uống một ngụm, dần bình tĩnh lại sau khi chạy vội một quãng đường.
"Lục---" cô quay đầu, nụ cười ngọt ngào đang hé trên môi, lập tức trở nên cứng đờ, lưng đập vào tay vịn, hiển nhiên là bị dọa sinh hãi.
Lục Ẩm Băng thừa nhận mình tính sai, kế hoạch ban đầu của cô là như này: Hạ Dĩ Đồng sẽ tới trước cô một chút, cô định dùng gương mặt này dọa em ấy một chút, có nhận ra hay không để tới lúc đó mới biết, sau đó cô sẽ nhân lúc phim chưa chiếu, vào toilet tẩy trang, trong túi của cô cũng có đem theo vài món đồ dùng để tẩy trang, không tới hai phút là có thể quay về với nhan sắc thanh thủy, đẹp tựa đóa phù dung.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Hạ Dĩ Đồng đến muộn hơn, nếu cô đi tẩy trang thì lại phí công sức và thời gian chuẩn bị cả buổi, nên cô quyết định giữ khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ này chờ Hạ Dĩ Đồng tới.
Lục Ẩm Băng bấm bấm ngón tay, đột nhiên cảm thấy không đúng, đây là cử chỉ của mấy tên thái giám mà, liền đổi thành chỉ chỉ vào má, nhẹ giọng nói: "Chị đẹp không?"
"!!!" Hạ Dĩ Đồng khó khăn mở miệng: "Đ...!Đẹp lắm."
Lục Ẩm Băng: "Thật không? Vậy em hôn chị một cái đi."
"!!!" Hạ Dĩ Đồng theo ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt Lục Ẩm Băng, một khuôn mặt sặc sỡ lòe loẹt, lông mi giả có thể kẹp chết con ruồi và đôi môi đỏ chót, cắn môi dưới không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại, đưa khuôn mặt mình lại gần.
"Thân.".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương