Hạ Dĩ Đồng ——【 meme quỳ gối trên điều khiển TV.


Lục Ẩm Băng ——【 một meme này không đủ, em gửi thêm đi.


Hạ Dĩ Đồng ——【dạ..


Lục Ẩm Băng âm thầm ghi bình giấm này lại trong quyển sổ nhỏ trong lòng, chờ sau này tính sổ, hỏi:【em quay xong rồi? 】
Hạ Dĩ Đồng ——【dạ quay xong rồi, rất thuận lợi.


Hạ Dĩ Đồng vốn định đem câu hỏi mà người dẫn chương trình nói, cùng với chuyện mà cô thao thao bất tuyệt khen chị ấy hẳn 6 phút liền, không chừng chị ấy sẽ vểnh cái đuôi nhỏ lên, nghĩ lại, cô quyết định không nói nữa, xem đây là một kinh hỉ cho Lục Ẩm Băng, chị ấy nhất định sẽ xem.
Lục Ẩm Băng ——【 không ngờ là bạn gái nhỏ của chị lại còn bận rộn hơn cả chị [ thở dài ]】
Hạ Dĩ Đồng ——【 không bận sao em có thể đuổi kịp chị chứ, fans của chị lại mắng em lên bờ xuống ruộng kìa [ thở dài ]】

Lục Ẩm Băng ——【 Tức giận, chị phải đi tẩy trắng lại [ meme vén tay áo lên ]】
Hạ Dĩ Đồng ——【 Aiz đừng, chị rảnh rỗi quá không việc gì làm sao, tới lúc đó truyền thông lại viết lung tung gì về chị nữa.


Lục Ẩm Băng ——【 chị không định xử lý đâu, chỉ nói vậy thôi, chị biết em nhất định cũng không cho chị đi, xem ra, em còn quan tâm hình tượng trước công chúng của chị còn hơn cả chị nữa [ cười ]】
Hạ Dĩ Đồng ——【Em chỉ thuận miệng cản chị lại thôi, thật ra nếu chị đi tẩy trắng thì cũng tốt, để cho bọn họ nhận ra sự thật, cứ suốt ngày nói là chồng của chị 】
Lục Ẩm Băng ——【 Em ghen à? Không phải dưới bài đăng của em cũng có không ít người tự nhận là chồng của em sao】
Hạ Dĩ Đồng ——【ít ra thì em không có fans nam nào nói như vậy cả】
Lục Ẩm Băng ——【ai biết được, bây giờ đàn ông con trai thay đổi nhiều lắm, nói không chừng là bọn họ đang lén lút gọi em là chồng đó】
Lục Ẩm Băng ——【chị nói này, nếu em ghen thật, lần sau hai mình gặp nhau, em gọi chị như vậy, chị hoàn toàn nguyện ý】
Hạ Dĩ Đồng ngồi tưởng tượng cảnh tượng đó trong đầu, mỉm cười vui vẻ, liếc mắt nhìn gương chiếu hậu ở phía tài xế, thu liễm lại một chút, nhưng chỉ được một lúc, sau đó cũng không nhịn được.
Phương Hồi khẽ lắc đầu.
Chậc.
Chậc chậc chậc.
Hạ Dĩ Đồng trở về công ty, là cô bị gọi về.

Trụ sở của tập đoàn Tần Thị ở thành phố S, chủ yếu là về kinh doanh chứ không phải là công ty giải trí, Tần Đằng cho xây dựng công tý giải trí này, xem như là trò tiêu khiển, cũng nhận được lợi nhuận từ việc khác, cho nên không có lấy trụ sở tại kinh thành, nơi mà tụ họp nhiều minh tinh, do đó chỉ dừng chân ở thành phố S này, mà hầu hết công việc của Hạ Dĩ Đồng là ở thành phố B, nếu không có việc gì thì không cần phải trở về công ty.
Cô vừa vào công ty, Tô Hàn liền nghêng đón, nhỏ giọng nói: "Là chuyện đàm phán hợp đồng với em."
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, hợp đồng của cô cũng còn chưa đến nửa năm, công ty đương nhiên là sốt ruột.

Bất quá điều kiện lần trước đã bị cô quyết đoán từ chối, cô cho rằng công ty đã cố ý gia hạn thêm hợp đồng với cô, mượn cớ trong thời gian nửa năm này để thu được một khoản tiền lớn cho công ty.
Nhiệt độ điều hoà trong công ty được mở khá cao, Hạ Dĩ Đồng vừa cởi áo khoác vừa nói: "Là đi vào phòng họp sao?"
Tô Hàn nói: "Không phải."
Hạ Dĩ Đồng dừng bước, kỳ quái mà "a" một tiếng.
"Chị cũng không biết phải nói với em như nào," Tô Hàn cũng cảm thấy bối rối, "Là Tần tổng muốn nói chuyện riêng với em."
Hạ Dĩ Đồng liền phản ứng: "Là Lão Tần tổng tới công ty sao?" Lão Tần là tổng giám đốc của công ty, là ba của Tần Mộ - Tần Đằng, vị trí của cô trong công ty được để ý đến thế sao? Chỉ vì một chuyện gia hạn hợp đồng nho nhỏ mà lại kinh động đến Tần Đằng.
Tô Hàn thở dài: "Là tiểu Tần tổng thôi."
Tiểu Tần tổng, nói rõ ra, chính là Tần Mộ, mở họp mười lần thì hết chín lần là ngủ trên bàn hội nghị, chỉ thiếu điều là cô ấy muốn dọn giường ra đó ngủ thôi.
Trên đường tiến đến văn phòng của Tần Mộ, Hạ Dĩ Đồng từ miệng của Tô Hàn biết được một chuyện khiến cho toàn bộ giám đốc đang điều hành trong công ty kinh hãi, là chuyện kỳ quái nhất trong năm – Tần Mộ muốn tiếp quản công việc.
Nghe nói cô ấy đã liên tiếp trong nửa tháng đến công ty làm việc rất đúng giờ, sự kiện kinh thiên động địa này hệt như Sao Chổi đụng vào Trái Đất vậy.
Một người ăn chơi trác táng như cô ấy bây giờ lại nghiêm túc công tác, phản ứng của Hạ Dĩ Đồng cùng với các giám đốc điều hành cũng không sai biệt lắm, đều hoảng sợ nói: "Cô ấy không phải là trúng tà rồi chứ?"
Tô Hàn nhún vai, mở cửa cho cô: "Ai biết được, em vào đi."
"Chị không vào luôn sao?"

"Tần tổng chỉ gọi mình em thôi à." Tô Hàn nói.
Hạ Dĩ Đồng tiến vào, lúc trước Tần Mộ không muốn nhìn thấy bàn làm việc mà cản trở giấc ngủ của cô, vì thế cô ấy cố ý thiết kế một góc khá kỳ quái, chính là vừa vào cửa thì không hề thấy bàn làm việc ở đâu.
"Hạ Dĩ Đồng sao? Em vào đi." Giọng nói của Tần Mộ truyền đến, xuất phát từ góc kỳ quái đó.
Hạ Dĩ Đồng từ bồn hoa đi vòng qua, nhìn thấy Tần Mộ đang ngồi sau bàn làm việc, vị tiểu Tần tổng này gương mặt sắc cạnh, nhất cử nhất động đều như là đang cất giấu độc dược, là một mỹ nhân, không hề thua kém gì các minh tinh đang nổi trong giới.
Trên bàn làm việc của Tần Mộ trước đây không hề quá hai trang giấy, hiện tại đều chất đầy, cô ấy ăn mặc đơn giản, vì để tiện viết chữ nên phải xắn tay áo lên một đoạn, trên sống mũi còn đang đeo một cặp kính viền vàng, vừa nhìn chính là khí chất của người ưu tú nơi công sở.
Tần Mộ sau khi ăn chơi hơn 20 năm, chắc hẳn ít nhiều gì cũng trưởng thành, mấy ngày trước như có ai kích thích cô ấy vậy, bỗng nhiên hăng say, chăm chỉ làm việc, còn quyết chí sẽ xây dựng sự nghiệp vững vàng trong tay, như vậy mới có thể khiến cho ba cô nở này nở mặt.
Hạ Dĩ Đồng đứng trước bàn, dừng lại, gọi: "Tần tổng."
Tần Mộ cũng không ngẩng đầu lên: "Tần tổng cái quỷ gì, gọi chị."
Từ lúc vào cửa Hạ Dĩ Đồng rất khẩn trương, nói: "Chị Mộ."
Tần Mộ: "Em ngồi đi."
Hạ Dĩ Đồng ngồi vào ghế dựa, dịch về phía trước.
Tần Mộ đang nghĩ tới dáng vẻ ba của cô khi nói chuyện với các giám đốc điều hành khác, học hỏi làm theo, nói: "Nghe nói, em không muốn gia hạn hợp đồng với công ty nữa, có điều kiện gì khiến em không hài lòng sao? Nói đi."
Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu, thiếu chút nữa là ho ra tiếng, chị ấy lại thẳng thắn như vậy sao? Tốt xấu gì cũng phải ân cần hỏi han nghệ sĩ dưới trướng mình một chút chứ?
Tần Mộ câu nệ nói chuyện với cô như vậy, cảm thấy toàn thân không thoải mái, Hạ Dĩ Đồng một chữ cũng chưa nói, cô liền nhịn không được, trở lại bản chất thật của mình, "Chỗ này ngột ngạt quá, chúng ta ra sofa nói chuyện đi."
Cô cầm một tập tài liệu, kẹp dưới nách rồi đi ra sofa.

Hạ Dĩ Đồng híp mắt một chút, cảm thấy tài liệu đó có thể là bản gia hạn hợp đồng.
"Chị uống cà phê không?" Hạ Dĩ Đồng cảm thấy máy pha cà phê trong phòng của cô ấy rất thuận tay
"Uống, bỏ sữa đừng bỏ đường."
Hai người, mỗi người ngồi một bên ghế sofa, trên bàn nhỏ thì có 2 ly cà phê, mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Tần Mộ vừa ngồi xuống liền cảm thấy cả người rã rời, mệt mỏi, cô lắc lắc đầu, liền lấy lại tinh thần, tiếp tục nói đề tài trước đó.
Hạ Dĩ Đồng nói: "Lúc trước em có nhờ chị Tô Hàn, kêu chị ấy chuyển lời về điều kiện của em."
Tần Mộ cúi đầu một cái, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của mình, cố gắng nhớ lại: "Chính là điều kiện 1-9 sao, ký thêm ba năm nữa có đúng không?"
Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu.
Tần tổng cảm thấy đau đầu, từ phương diện tình mà nói, điều kiện này tuy có chút hà khắc, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp nhận của cô, nhưng nếu từ phương diện của công ty, thì cô phải nói thẳng.
"Em có chút làm khó người khác." Tần Mộ nói, "Đừng trách chị nói chuyện khó nghe.

Kế hoạch mà em đưa ra cho công ty thì không đáng tin cậy, giống như là em vẽ ra cho công ty một chiếc bánh lớn, thấy được, nhưng ăn không được.

Sự nghiệp hiện tại của em tuy là đang trong giai đoạn thăng tiến, nhưng từ thần tượng chuyển sang diễn viên có thực lực, lại còn đoạt được giải ảnh hậu, chuyện đó cần phải mất bao lâu? Nếu suy nghĩ tính cực một chút, cho là hai năm đi, chờ em lấy được giải ảnh hậu, hợp đồng lại sắp đến hạn, em cũng chỉ có thể tiếp nhận được một hoặc hai hạng mục.

Xong hạng mục, em rời đi, ngay cả lợi ích từ em, công ty cũng chưa được hưởng được gì, công ty chỉ là vì em mà may áo cưới thôi.


Trừ phi em ký hợp đồng với công ty với thời gian lâu hơn chút."
Hạ Dĩ Đồng nói: "Em chưa có dự tính ba năm sau, nên chỉ đưa ra giới hạn là ba năm thôi."
Tần Mộ: "....."
Hạ Dĩ Đồng: "....."
Hai người mắt to mắt nhỏ, nhìn chằm chằm nhau một hồi.
Tần Mộ xua tay: "Quên đi, chị cũng không biết nên nói gì, mới bắt đầu công việc, còn chưa quen với công việc của công ty như nào, đây là bản hợp đồng cuối cùng mà công ty đã thảo luận, công ty đã đưa ra những điều kiện ưu đãi nhất cho em, nếu như em vẫn không đáp ứng, chị cũng không còn cách nào khác."
Cô đưa tài liệu cho Hạ Dĩ Đồng, từ ngăn kéo lấy ra một gói snack khoai tây chiên, nhai rộp rộp.
Vừa ăn, vừa thảo luận với Hạ Dĩ Đồng "Này, này có chia rõ ra nè." "Cái này, đoạn thứ hai, là công việc của em mà công ty đã sắp xếp." "Cái này....! Chị xem nửa ngày nhưng vẫn không hiểu, nếu em biết thì giải thích cho chị." "Cái này nữa, chị cũng không hiểu, em cũng giải thích cho chị luôn đi." "Còn điều 8 này nữa, là đang nói về công ty hay đang nói em?"
Hạ Dĩ Đồng dở khóc dở cười với cô, người ngoài không biết còn tưởng cô là ông chủ còn Tần Mộ là nghệ sĩ, sau khi giải thích rõ ràng cho Tần Mộ, cô nhận được một phúc lợi, chính là được Tần tổng đút khoai tay chiên và bưng cà phê hộ.
So với bản hợp đồng lần trước, điều kiện lần này có thể nói là vô cùng ưu đãi, 1-9, công ty cắn răng ưng thuận, nhưng thời hạn hợp đồng là ba năm thì công ty không đáp ứng, muốn nới lỏng thời hạn lên đến 4 năm, cho cô tự do lựa chọn kịch bản phim và quảng cáo, cùng các hạng mục khác, mỗi năm lợi nhuận đạt tầm X ngàn vạn là được.

Trên cơ bản thì không khác gì là tự mình mở studio, hơn nữa còn được hợp tác lâu dài với công ty, không cần phải bồi dưỡng lại tình cảm như ban đầu.
Công ty rất có thành ý, hơn nữa là đưa ra 100% thành ý.
Có rất nhiều người trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, đều rất thích tung đồng xu lên trời, mặt hình là đồng ý, mặt số thì ngược lại.

Nhưng người thật sự lựa chọn thì lại là bản thân mình, không phải là do ông trời quyết định, hay số phận quyết định, bởi vì khi tung đồng xu lên cao, bản thân bạn đã có đáp án cho riêng mình.
Ngay từ đầu, khi cô và Lục Ẩm Băng thảo luận về vấn đề này, cô suy nghĩ rất nhiều, ưu điểm và nhược điểm đều phân tích rất chi tiết, đều bày ra trước mắt, nhưng khi thật sự phải lựa chọn, có thể là từ lúc hợp đồng được lấy ra, hoặc thậm chí sớm hơn, hay là từ lúc bước vào căn phòng này, cô đã biết mình nên làm gì.
Cô muốn tiến lại gần Lục Ẩm Băng một chút, một chút nữa, suy nghĩ này đã vượt qua hết tất cả những suy nghĩ khác trong cô.
"Thực xin lỗi, chị Mộ, em không có ý định sẽ gia hạn hợp đồng." Hạ Dĩ Đồng từ sofa đứng lên, cúi đầu, cảm thấy người phải xin lỗi chính là cô, "Cho dù huỷ hợp đồng, công ty có chuyện gì muốn em giúp đỡ, em nhất định sẽ không từ chối."
"Có thu tiền không?" Tần Mộ cười nói.
"A?"
"Nói giỡn thôi." Tần Mộ cũng đứng dậy, cô cùng Hạ Dĩ Đồng dáng người cũng không sai biệt lắm, dùng sức đè đè lên bả vai cô, "Chúc em có tiền đồ như gấm lụa, tương lai tươi sáng, dễ hợp dễ tan."
"Dễ hợp dễ tan." Hạ Dĩ Đồng đưa tay đè lên mu bàn tay của Tần Mộ.
Tần Mộ cười rất sảng khoái, nhưng trong lòng lại có chút mất mát, Hạ Dĩ Đồng vừa đi, cô liền hít thở sâu, gọi điện thoại cho khuê mật của mình: "Này? Ấu Toàn, cậu không đi hẹn hò à? Đi làm hả, đúng lúc, tớ có chuyện muốn nói với cậu! Tớ vừa tiếp nhận quản lý công ty, ATM của công ty tớ vừa rời đi rồi! Oa oa!"
Tần tổng đóng cửa phòng lại khóc lớn, vì đế chế kinh doanh giải trí của cô còn chưa xây dựng được nền móng đã dẫn đến một chuyện bi thương rồi, "Mặt tớ bây giờ chắc đang hiện lên một chữ thảm....".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương