Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng
-
Chương 1
Vân Cẩm Thời kéo khẩu trang, che khuất vẻ mỏi mệt trên mặt, phim mới vừa đóng máy, tạm thời cô có thể dành ra hai ngày nghỉ ngơi.
Nói là đóng máy, thật ra chẳng qua là một vai diễn nhỏ có nhiều phân đoạn hơn vai quần chúng một chút, vốn chỉ là vai nhỏ, có thể lấy được thêm một chút phân đoạn cũng là nhờ ngoại hình của cô thật sự xinh đẹp, có thể xem như một phông nền xinh đẹp.
Mà vai diễn nhỏ giống thế này, thù lao nhận được thật sự không nhiều lắm, cho nên nhiều nhất nghỉ ngơi một hai ngày, Vân Cẩm Thời sẽ lại tiếp tục đi làm.
Bởi vì hiện giờ đang là cao điểm giờ tan tầm, trên xe buýt rất nhiều người, căn bản không có chỗ trống, Vân Cẩm Thời tựa vào tay vịn, thoáng nghỉ ngơi một hồi, mới cảm thấy trạng thái tinh thần của bản thân khôi phục chút ít.
Cô xin thề, đến khi có tiền nhất định phải mua một chiếc xe.
Sau khi đến trạm cũng không thể về nhà ngay, trạm xe buýt cách phòng thuê của cô một đoạn đường ngắn, nơi cô ở là dạng nhà lầu tương đối cũ kỹ, tuy rằng không đoán được tòa nhà này đã bao nhiêu niên đại, nhưng từ bức tường loang lổ vết sơn bong tróc, có thể nhìn ra tiểu khu này cũng đã lâu đời.
Hẻo lánh, cũ kỹ, cũng tức là rẻ, vừa vặn là nơi hiện giờ Vân Cẩm Thời có thể gánh vác nổi.
Cô bước xuống khỏi xe buýt chật chội, hô hấp cũng thông thuận hơn chút, dù sao trên xe buýt người người chen chúc, lúc khí nóng thở ra cùng với một vài hương vị kỳ quái trộn lẫn vào nhau, cho dù là mang khẩu trang cũng sẽ khiến người ta muốn ngất.
Sau khi xuống xe buýt còn phải đi qua một hoa viên nhỏ, mấy ngõ nhỏ cũ kỹ và một khu nhà đã bị phá dỡ, mới có thể tới tiểu khu nơi cô ở.
Đoạn đường này rất quen thuộc, Vân Cẩm Thời cả người mệt mỏi, đầu óc đều chỉ mong nhanh chóng trở về, tắm rửa thư giãn, cơm chiều cũng không làm, lập tức đi ngủ.
Lúc cô đang cúi đầu đi về phía trước, bỗng nghe được mấy giọng nói từ trong ngõ nhỏ truyền ra.
"Cô bé, sao lại ở nơi này một mình? Nguy hiểm lắm, chú đưa cháu về nhà nhé."
"Tôi không về, tôi không về, Đường Đường không muốn về...!Không về...!không ai cần đồ ngốc..."
Bước chân Vân Cẩm Thời ngừng lại, giọng nam kia nghe có vẻ âm trầm lại dâm tà, cô hầu như có thể tưởng tượng ra mặt mũi, rồi ánh mắt của ông ta.
Cô đứng ở đầu ngõ thật lâu không hề nhúc nhích, thật ra Vân Cẩm Thời không thể gọi là người tốt, dù sao dưới tình huống bản thân đang mệt chết đi được, làm gì có nhiều thời gian rảnh làm người tốt chứ?
Chẳng qua là cô rất khó mặc kệ những chuyện thế này, suy cho cùng nếu mặc kệ, cô bé nghe có vẻ ngốc nghếch kia sẽ gặp chuyện phải chuyện gì, không dùng đầu óc cũng có thể đoán được.
Vân Cẩm Thời người này lúc nên lạnh lùng thì lạnh lùng, lúc nên cố chấp cũng cố chấp cực kỳ, ở trong cái chảo nhuộm lớn giới giải trí này, rõ ràng cô chỉ cần hạ mình đón ý nói hùa vài người, sẽ thu được một ít tài nguyên.
Bất chấp cắn răng một chút, trả giá bằng thân thể, lấy dung mạo của cô leo lên trên là chuyện rất dễ dàng, nhưng cô thà rằng ở tầng dưới chót trong giới giải trí, làm phông nền phần diễn chỉ có mấy phút, thậm chí làm một thi thể, cũng không chịu đi nịnh nọt.
Cô lén nhìn, lúc này trong ngõ nhỏ có một người đang lôi kéo thiếu nữ kia, là một gã đàn ông trung niên cao gầy, sau khi cô so sánh giá trị vũ lực giữa đôi bên, không tùy tiện nhảy ra làm anh hùng, chỉ mở đèn pin trên điện thoại chiếu tới, miệng hô: "Đường Đường, Đường Đường, em đâu rồi, về nhà ăn cơm, sao lại chạy loạn thế?"
Gã đàn ông trung niên hiển nhiên có vẻ căng thẳng trong phút chốc, nhanh chóng buông tay ra.
Lúc này Vân Cẩm Thời mới đi qua, cô nắm chặt tay cô bé, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: "Ở chỗ này à, sao em lại chạy loạn vậy? Về nhà, đã làm món cá chua ngọt em thích ăn nhất rồi."
"Cảm ơn chú này, Đường Đường nhà chúng tôi không tốt lắm, giống như đứa bé vậy, làm cơm xong lại không tìm thấy em ấy." Vân Cẩm Thời nhẹ nhàng nói: "Tôi nghe thấy chú muốn đưa em ấy về nhà, vẫn còn nhiều người tốt."
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa ánh mắt rất cảnh giác, rõ ràng là đang trấn an hắn ta, lại còn cảnh cáo hắn.
Gã đàn ông cao gầy dùng ánh mắt tham lam nhìn dáng người xinh đẹp của Vân Cẩm Thời, len lén nuốt một ngụm nước bọt: "Nếu là người nhà đi tìm thì tốt."
Hắn càng nhìn tim càng ngứa, dù sao tuy rằng Vân Cẩm Thời đeo khẩu trang, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét nửa khuôn mặt, hơn nữa dáng người tuyệt đối là cấp bậc mỹ nữ.
Ngọn lửa của hắn vốn đã dập tắt, lại dần dần bốc lên, vì thế lời nói tới bên miệng lại vòng vo: "Chẳng qua...!đầu năm nay bọn buôn người thật sự rất nhiều, ai biết cô có phải người nhà của cô bé hay không, trước tiên cô phải chứng minh cho tôi, nếu không tôi cũng không thể dễ dàng giao người cho cô, hơn nữa cô bé này còn nói bản thân không muốn về nhà, cho dù cô là người nhà của cô ấy, không chừng cũng là kẻ cuồng ngược đãi gì đó, tôi phải phân biệt thật kỹ."
Ánh mắt Vân Cẩm Thời lạnh lẽo, nếu không lo lắng đến cô bé bên người này, cô đã sớm đi lên đạp ông ta một cái: "Chú này, số điện thoại báo cảnh sát rất đơn giản, tôi không muốn gây thị phi, nhưng cũng không ngại phiền đâu."
Ánh mắt cô tức khắc sắc bén như dao, lập tức cắt ngang trái tim của gã đàn ông cao gầy, khiến cho suy nghĩ tà ác ẩn giấu trong lòng hắn như bị phơi dưới ánh mặt trời, gã này vốn không phải người quá to gan, nếu không cũng sẽ không chỉ dám ức hiếp thiếu nữ nhỏ bé, cho nên lập tức lùi bước lại, cười hai tiếng rồi nói: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, đừng khẩn trương như vậy OK? Lại nói giờ này tôi cũng nên về nhà ăn cơm rồi, nếu cô là người thân của cô ấy, vậy nhanh chóng đưa người về đi."
Chờ hắn ta ảm đạm rời đi, Vân Cẩm Thời lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn thiếu nữ nhỏ đứng sát tường, thiếu nữ thoạt trông rất bẩn, vô cùng gầy, rõ ràng gương mặt trông rất đói, đôi mắt to lại lấp lánh.
Ít ra rất thanh tú, đường nét mềm mại như nụ hoa mới chớm, có lẽ tuổi không lớn.
"Em tên Đường Đường? Nhớ nhà mình ở đâu không? Hay là có số điện thoại người thân không?" Vân Cẩm Thời ngồi xổm trước mặt em ấy, cố gắng làm cho thái độ của mình nhu hòa đi chút.
Thiếu nữ tên Đường Đường chớp chớp đôi mắt to, hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt: "Đừng...!đừng đưa em về nhà, dì đánh, rất đau..."
Cô ấy nói xong liền ôm lấy đầu mình, phía trên cánh tay dơ bẩn đầy vết xanh tím, trông vừa dữ tợn lại đáng sợ, nói vậy khi ở nhà đã chịu ngược đãi, tim Vân Cẩm Thời lập tức mềm đi, cô kéo tay cô bé: "Vậy theo chị về nhà trước được không?"
Ít nhất đưa người về trước, tắm rửa, thay một bộ quần áo cho em ấy, quan trọng là cho em ấy ăn một chút gì.
Sau đó sẽ đưa người đến đồn cảnh sát, để cảnh sát tìm người nhà của em ấy, người ngược đãi kia tất nhiên sẽ phải trả giá, pháp luật cũng không phải chỉ để nhìn, ngoài ra còn có thể xem em ấy có người thân khác hay không, Vân Cẩm Thời cũng không định đưa người về nuôi bên cạnh mình.
Ngón tay thiếu nữ mềm mại, như tên của em ấy, sẽ nghĩ đến kẹo mềm vị trái cây, em ấy thật cẩn thận móc lấy ngón tay Vân Cẩm Thời, bước từng bước một theo Vân Cẩm Thời, giọng nói ngọt ngào, sợ hãi: "Chị không đánh em, em làm con dâu nuôi từ bé của chị được không?"
Vân Cẩm Thời không khỏi cười trêu một tiếng: "Em biết con dâu nuôi từ bé là ý gì không?"
"Biết...!em biết." Thiếu nữ ngẩng đầu lên, đầy lo lắng: "Người ta nói, chính là ngủ chung thì sẽ cho em cơm ăn!"
"Người đó lừa em đó." Vân Cẩm Thời nắm ngón tay mềm mại của em ấy, không biết thế nào, mỏi mệt một ngày bận rộn vơi đi rất nhiều, lòng tràn ngập một loại cảm giác mềm mại, cô không cố ý hù dọa thiếu nữ: "Làm con dâu nuôi từ bé phải làm việc, còn không cho em cơm ăn, còn đau nữa."
Mặt thiếu nữ bị dọa trắng bệch: "Vậy...!em không làm..."
"Chị không đánh em đâu, muốn ăn gì? Lát nữa chị làm cho em." Vân Cẩm Thời nhẹ giọng nói: "Nhưng em không được nói với người ta muốn làm con dâu nuôi từ bé của bọn họ được không?"
"Được, muốn ăn cá sốt chua ngọt." Thiếu nữ mím môi, dù sao cũng không thể chảy nước dãi, ánh mắt cô ấy càng thêm sáng ngời: "Được không?"
Vân Cẩm Thời suy nghĩ, lúc trước cô mua một con cá lớn, nhưng vì gần đây hơi bận nên chưa kịp ăn, vẫn nuôi trong bể nước, nuôi lâu nữa sẽ gầy mất, đêm nay cứ bắt nó làm thịt đi.
"Được."
Vân Cẩm Thời đưa người về nhà, cô rất muốn đi tắm nước nóng, giảm bớt mỏi mệt trên người trước, nhưng hiện giờ người càng cần tắm rửa hơn là thiếu nữ kia.
Vân Cẩm Thời điều chỉnh nhiệt độ nước, xả đầy bồn tắm, sau đó bảo thiếu nữ đi vào tắm rửa trước, còn cô thì trở về phòng mình, mở tủ quần áo lục lọi tới lui rốt cuộc cũng tìm ra được một bộ quần áo tạm thích hợp với thiếu nữ kia.
Dáng người cô cao và đầy đặn, thiếu nữ vừa gầy lại thấp bé, quần áo bình thường mặc vào trên người em ấy chỉ sợ sẽ giống như tròng một cái bao bố.
Vân Cẩm Thời cầm một chiếc T shirt trắng, một cái quần đùi, lại lấy một chiếc quần lót chưa mặc qua, về phần nội y...!kích cỡ của hai người thật sự không giống nhau, lấy nội y của Vân Cẩm Thời cho thiếu nữ mặc, không khác gì dùng cái túi nhựa lớn bọc vào hai quả táo nhỏ.
Nghĩ tới vẫn thấy có chút xấu hổ.
Cô cầm quần áo đi ra khỏi phòng, đang định đặt vào trong phòng tắm, như vậy đến khi thiếu nữ tắm rửa xong là có thể thay quần áo mới ngay, đi qua ăn cơm.
Vân Cẩm Thời không để tâm lắm đến thiếu nữ đang tắm rửa, chủ yếu vẫn là nghĩ xem tối nay ăn gì, không thể ăn mỗi cá sốt chua ngọt, còn phải có món rau món thịt kết hợp mới là ẩm thực lành mạnh.
Cô bỏ quần áo vào trong cái túi, đang chuẩn bị treo lên cửa phòng tắm, cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, từ bên trong thò ra một cái đầu ướt sũng.
Thiếu nữ đưa tay làm hành động bóp bóp, ngượng ngùng hỏi: "Em nhìn thấy vịt nhỏ, em có thể chơi không?"
Ánh mắt của Vân Cẩm Thời trượt xuống, dừng trên cơ thể mềm mại, ngây ngô tựa như bông hoa sen nhỏ mới ra búp.
Có phải cô đã bộc lộ ham muốn đặc thù...!a không đúng! Quan trọng nhất lúc này không phải là phi lễ chớ nhìn* sao?
*Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai trái.
__________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Truyện mới không khí mới! Cảm ơn nhóm tiểu khả ái đã theo dõi, cúi đầu!
Giới giải trí tiểu ngọt văn, không dài, hoan nghênh lọt hố!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook