“Chị Nguyệt, em xin lỗi chị.


“Hì hì, em nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình.

Nhưng mà hôm qua em nói muốn tặng quà cho chị, chị vẫn nhớ đấy nhé.


Tô Hân gật đầu lia lịa, “Chị Nguyệt, em bao nuôi chị luôn, cho chị một nửa số tiền!”
“Cút!”
Cuối cùng Chu Nguyệt chỉ nhận một đôi giày cao gót hơn một ngàn, cô cảm thấy Tô Hân còn nhiều chỗ phải dùng đến tiền, nên tiết kiệm một chút.

Hai người cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc dọn dẹp đồ đạc, Tô Hân phát hiện trong túi có một chiếc USB.

USB ở đâu ra vậy?
“Chị Nguyệt, hôm qua chị đưa cho em cái này sao?” Tô Hân nhìn thấy chiếc USB này trên xe taxi liền cất vào túi, còn tưởng là kịch bản chị Nguyệt đã sắp xếp cho cô.

“Đâu có? USB này không biết của ai nữa.



“Mở ra xem thử, biết đâu lại biết được chủ nhân của nó.


Cắm USB vào máy tính, bên trong đều là một số sách điện tử, không có tên tác giả cũng không có tài liệu gì.

Tô Hân xem hết một lượt tên file, “Không có, đều là một số tài liệu, hình như là USB của học sinh.


Tô Hân đặt USB sang một bên, nhất thời cũng không tìm được người đánh mất.

Cô đưa thẻ ngân hàng cho Chu Nguyệt, “Chị Nguyệt, em muốn mua một căn nhà nhỏ, sau đó đem số tiền còn lại đi quyên góp, chị có thể giúp em giải quyết không?”
“Quyên góp?”
“Đúng vậy, một nửa dùng để mua nhà, số tiền còn lại, một phần quyên góp cho trại mồ côi thành phố, giúp bọn họ mở một cửa hàng, phần còn lại quyên góp cho trường cấp ba nữ sinh ở quê em.


“Tô Hân, em bị ngốc à? Em mới kiếm được bao nhiêu tiền đã nghĩ đến chuyện quyên góp, còn quyên góp một nửa, một nửa là 4 triệu lận đấy!”
4 triệu đối với một diễn viên tuyến hai không tính là gì, nhưng Tô Hân là người mới, bao nhiêu người mới cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được 4 triệu!
“Tô Hân, hợp đồng bán thân của em tôii 10 triệu, nhỡ đâu ngày nào đó em muốn thanh lý hợp đồng! ”
Hợp đồng Tô Hân ký với Gia Nghệ quá khắt khe, tỷ lệ ăn chia là 9-1, thời hạn hợp đồng lên đến mười năm, mười năm đó Gia Nghệ có thể tùy ý sắp xếp công việc cho cô.


Cho dù sau này Tô Hân có nổi tiếng, tiền kiếm được phần lớn cũng vào túi công ty, nếu không sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ.

Rõ ràng Tô Hân có thể nhân cơ hội này để thoát thân.

“Chị Nguyệt, đợi em kiếm được tiền rồi sẽ bao nuôi chị, chị làm quản lý riêng cho em là được rồi.


Vẻ mặt vô tư lự của Tô Hân khiến Chu Nguyệt đau đầu, “Vậy em cố gắng lên, ít nhất phải đợi đến lúc em thành nghệ sĩ hạng ba đã.


Tô Hân lè lưỡi, cô mới vào nghề, hiện tại còn chưa tính là hạng mười tám.

Điều duy nhất khiến cô hối hận là cái hợp đồng nô lệ này.

Cô thực sự muốn hủy hợp đồng, vậy thì… cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để chấm dứt hợp đồng trước thời hạn rồi nằm chơi.

“Chị không biết đâu, cô hiệu trưởng trường nữ sinh đó là người tốt bụng lắm, nếu không có cô ấy thì em đã không có cơ hội học đại học.


Tô Hân thao thao bất tuyệt kể cho Chu Nguyệt nghe về vị nữ hiệu trưởng, thành tích của Tô Hân rất tốt, nhưng mẹ cô luôn muốn cô nghỉ học sớm để đi làm kiếm tiền.

Tô Hân muốn tham gia cuộc thi mà mẹ cô cũng không cho, bởi vì tham gia cuộc thi sẽ chiếm mất thời gian đi làm thêm của cô.

Đối với mẹ cô, cô lẽ ra không nên đi học, mỗi ngày đều phải sắp xếp thời gian để kiếm tiền, mua rượu cho mẹ, lo tiền cưới vợ cho anh trai, đóng tiền học thêm cho em trai.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương