Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
Chương 26-1: An Nhược Thủy ngạo kiều

Tất cả dân mạng lập tức dừng tay, chớp chớp mắt nhìn màn hình một lần nữa, chỉ thấy Lạc Huyền Ca ngồi ngay ngắn bên cạnh đàn cổ, dường như không hề có chuyện gì xảy ra, mọi người không hẹn mà cùng gãi gãi lỗ tai: A…… Khẳng định là mình ảo giác! Chiếc cổ cầm đó sao có thể vang lên âm thanh được? Không có khả năng không có khả năng!
Thời điểm tất cả đang tự thôi miên, trên kênh livestream đột ngột nhảy ra một gia hỏa không hiểu chuyện.
Võng hữu 1: Hỏi một chút, Lạc Huyền Ca vừa đàn phải không vậy?
Duy chỉ một bình luận đó lại khiến kênh trực tiếp vốn đang quạnh quẽ lập tức bay tới thổi đi, lại bắt đầu bắn ra làn đạn kịch liệt.
Ở trong tiệm......
Cả ông bà chủ đều mãn tâm mãn nhãn không dám tin tưởng, kinh hãi vạn phần nhìn chằm chằm Lạc Huyền Ca: Đàn —— thật sự đã vang lên?
Giang Ý Hàm không rõ lý do, chớp chớp mắt nhìn về phía chủ tiệm: Nói bất luận người nào cũng không thể đàn được mà Lạc Huyền Ca tùy tay gảy một cái liền phát ra tiếng??? Chẳng lẽ là gạt người sao?
Lạc Huyền Ca nhìn cổ cầm, hơi ngứa nghề, ngẩng đầu hỏi ông chủ: “Tôi có thể đàn hay không?”
“Nhưng... có thể. Cô cứ tùy tiện đàn đi, tùy tiện đàn.” Chủ tiệm vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, đáp lời đều là vô ý thức.
Bởi vì cổ cầm quá mức bất phàm cho nên thời điểm Lạc Huyền Ca gảy thử vừa rồi, sớm đã có người nhanh chóng phản ứng, quay lại video đưa lên các web lớn. Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi, khán giả theo dõi kênh trực tiếp cũng đạt mức kỉ lục.
Rừng rộng thì chim gì cũng có, người nhiều đương nhiên cũng sẽ xuất hiện ra đại lượng kỳ ba. Anti fan trên kênh trực tiếp lúc này rất đông đảo.
Võng hữu 1: Đừng giỡn, tiểu hài tử tùy tùy tiện tiện gảy hai cái cũng có thể phát ra tiếng đàn. Các thím thật sự nghĩ cô ta là toàn năng, có thể diễn tấu một bản nhạc hay sao?
Võng hữu 2: Cổ cầm đó chắc không phải là giả chứ?
Võng hữu 3: Tôi là một phóng viên nghiệp dư thích học đàn cổ, mấy ngày trước tôi đã đến đó phỏng vấn, cũng tự mình thử chơi đàn. Cấu tạo của chiếc đàn này căn bản không giống mấy loại trên thị trường, muốn quen thuộc ít nhất cũng phải mất ba bốn tháng. Lạc Huyền Ca hôm nay mới gảy thử một chút đã muốn chơi cả một bản nhạc, này thật đúng là…… Tìm đường chết thôi!
Võng hữu 4: Lầu trên nghiệp dư thì đừng nói chuyện, thật sự cho rằng Lạc của tôi ai ai đều có thể phun hay sao?!
Võng hữu 5: Vốn dĩ chỉ muốn vào đây xem, không nghĩ tới lại gặp phải mấy thím thích phun vào những người làm âm nhạc như chúng tôi. Nói thật là tôi đã nghiên cứu đàn cổ bảy năm rồi, thời điểm cổ cầm này xuất hiện, tôi liền cùng hai vị giáo thụ đến đó nhìn qua, cũng tự mình thử, nhưng không thể đàn được nó. Vị bằng hữu trên kia nói không sai, cấu tạo cây đàn này xác thật không giống bình thường, muốn chơi quen bắt buộc phải luyện vài tháng. Cho nên fan não tàn đừng tùy tiện nói gì cả, thiếu hiểu biết còn bênh vực người ta, quả thật là làm vấy bẩn âm nhạc.
Võng hữu 6: Chính Lạc của tôi vừa mới đàn vang nó, các thím có thấy tức không? Chuyên gia giáo thụ, còn cả cái gì mà người làm âm nhạc cũng đàn không vang, Lạc của tôi tùy tiện gảy một chút liền vang, có tức hay không? Liền hỏi có tức hay không? 23333
Võng hữu 7: Đánh bậy đánh bạ thôi mà, fan não tàn lầu trên vẫn nên câm miệng đi. Đừng làm tự mất mặt.
……
Tình huống trên kênh trực tiếp thế nào, đám người Lạc Huyền Ca hoàn toàn không biết, cô dùng tay gảy một chuỗi tiếng đàn êm tai, chủ tiệm quả thực vui vẻ đến mức muốn ôm vợ mình xoay quanh tại chỗ!
Âm thanh của đàn cổ vốn dĩ rất độc đáo, nhắm mắt lại và cảm nhận một cách kĩ càng cẩn thận, sẽ thấy tiếng đàn có thể đem đến cho người nghe cảm giác năm tháng tĩnh lặng yên bình.
Thánh Nữ từng luôn cường điệu nói rằng, đánh đàn cần phải tĩnh, ngoại giới an tĩnh nội tâm bình tĩnh, chỉ như vậy mới có thể bắn ra tiếng trời*.
*Thanh âm phát ra từ thiên nhiên. Như: thiên lại 天籟 tiếng trời, địa lại 地籟 tiếng đất. ◇Nguyễn Trãi 阮廌: Thiên lại ngữ thu kinh thảo mộc 天籟語秋驚草木 (Thu dạ dữ Hoàng Giang 秋夜與黃江) Tiếng trời nói thu đến làm kinh động cây cỏ.
Bất quá Hữu Hộ Pháp trời sinh tính tình nóng nảy, sát phạt quyết đoán, cổ cầm này bị nàng cải tạo xong, tiếng đàn liền xảy ra biến hóa trời long đất lở. Đàn cổ mang cho người nghe thể nghiệm của sự ‘tĩnh’, còn đàn của Hữu Hộ Pháp lại khiến người ta cảm giác được tinh phong huyết vũ trong chốn giang hồ, cũng không có năm tháng tươi đẹp mà ngược lại là một loại yên lặng trước cơn bão táp phong ba, làm người nghe từng thời từng khắc đều phải cẩn trọng yết hầu, tựa hồ hơi không chú ý liền đầu rơi xuống đất.
Khúc nhạc mà Lạc Huyền Ca đàn chính là bản nhạc cô thổi tay huân ở vòng đầu tiên, Hữu Hộ Pháp bế quan ba tháng đã sáng tác khúc này.
Lạc Huyền Ca gảy đàn nhưng cũng che giấu sát khí, bất quá cổ cầm này từng cướp đoạt tính mệnh hàng vạn người. Cho dù chủ nhân của nó không còn nữa nhưng Hữu Hộ Pháp từng nói, chỉ cần một ngày nó được gảy lên tiếng vang, linh hồn sẽ bất diệt.
Đàn xong khúc nhạc, khóe môi Lạc Huyền Ca cong lên, thống khoái cực kỳ!
[Kênh livestream]
Võng hữu 1: Vừa đánh cược là nếu Lạc của tôi có thể diễn tấu một bản thì các thím sẽ bỏ phiếu, còn tính không vậy?
Võng hữu 2: Lầu trên câm miệng, anti chúng tôi không cần mặt mũi! Tự đi mà nhìn phiếu có tăng lên không.
Võng hữu 3: Vãi vãi, khán giả xem trực tiếp lên tới 170 triệu, số phiếu mà Lạc nhà tôi sở hữu là 149 triệu, rực rỡ hốt hoảng a.
Trong thực tế ——
Võng hữu 4: “Sao lag vậy? Hệ thống không phản hồi a, màn hình cũng tối đen luôn?”
Võng hữu 5: “Mẹ ơi, không phải ngắt dây mạng của con đấy chứ? Vì cái gì giao diện lại lag?”
Phía chính phủ thông báo: 【 Thực xin lỗi, bởi vì số người online quá nhiều, server bị nghẽn, nhân viên kỹ thuật phải sửa chữa đến mức rơi lệ, mọi người vui lòng đừng nóng nảy. 】
Mấy chục giây sau tất cả mới hoàn hồn, Giang Ý Hàm trợn mắt há hốc nhìn Lạc Huyền Ca: “Cô, cô biết đánh đàn?”
“Biết sơ sơ một chút.” Lạc Giáo Chủ hiện tại cuối cùng cũng hiểu được thế nào gọi là khiêm tốn, cho nên sẽ không giống như lần trước, nhấn mạnh bản thân tinh thông mười tám loại võ nghệ, còn cả chuyện bảy tuổi đã có thể so tài với ngự trù.
Nhưng điều cô không biết chính là, loại khiêm tốn này nên nói trước, nếu nói sau khi đã tỏa sáng rực rỡ thì lại là một cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Giang Ý Hàm xấu hổ cười cười: “Này thật đúng là biết sơ sơ một chút a, ha ha. Thời điểm cô ghi danh sở trường đặc biệt, sao lại chọn sáo mà không chọn đàn cổ đây?”
“Tôi nói với người đại diện rằng, cầm kỳ thư họa tôi đều đã học qua nhưng nàng không tin, nhất định bảo tôi sửa lại, cho nên liền chọn sáo.” Lạc Huyền Ca giờ phút này hung hăng muốn đánh Hứa Tụ một cái bạt tai: Hừ, hiện tại tin chưa vậy?
Người đại diện nào đó đang xem trực tiếp, trong đầu lại một lần hồi tưởng lời của Lạc Huyền Ca trước kia: ‘Sở trường đặc biệt? Tôi biết đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường, còn cả cầm kỳ thư họa dáng múa xướng khúc. Nấu ăn cũng coi như không tồi, miễn cưỡng có thể cùng ngự thiện phòng trong cung ganh đua cao thấp.’
Ha ha, khóe miệng của Hứa Tụ run rẩy, trong lòng tự mình phủ nhận, không có khả năng! Mấy cái sau còn đáng tin một chút, chứ loại sở trường 'đao thương kiếm kích vượt nóc băng tường' thì có đánh chết nàng cũng không tin!
【 Lý Điềm: Đúng vậy! Giống như tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc là An Nhược Thủy sẽ không cong! 】
……
Lạc Huyền Ca ngẩng đầu nhìn nhiếp ảnh gia đứng phía xa, chỉ thấy vẻ mặt hắn giống như táo bón, còn đứng một chỗ chỉ trỏ ngón tay: “Cái kia, cái này…… Ngạch, cái kia……”
“Làm sao vậy?” Lạc Huyền Ca ngạc nhiên hỏi, mà nhiếp ảnh gia lập tức lộ ra giọng điệu tựa như là lấy hết dũng khí nói ra: “Có thể đàn lại một lần nữa hay không? Tôi…… Vừa rồi tôi quên chụp.”
Nếu là ngày thường, nhiếp ảnh gia kàm việc như thế thật sự sai lầm, đồng nghiệp khác đương nhiên sẽ ném cho hắn một cái nhìn cực kỳ xem thường và vui sướng khi người gặp họa, nhưng mà hôm nay lại cảm thấy hắn quên chụp là chuyện đương nhiên.
Lạc Huyền Ca không nói thêm, gật đầu chuẩn bị xong tư thế: “Quay chụp đi.”
“Được được được.” Nhiếp ảnh gia lập tức bắt đầu công tác, những người còn lại cũng chậm rãi từ trong sát ý của đàn cổ mà hoàn hồn. Chủ tiệm nhìn nhìn cổ cầm, sau đó đánh giá Lạc Huyền Ca một phen, mỉm cười rồi lại nhíu mày, cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Lạc Huyền Ca quay chụp xong liền đến lượt Giang Ý Hàm, địa điểm chụp là ở một công viên gần đó, tổ sản xuất đem cây sáo đến cho nàng làm đạo cụ. Tuy không có khí chất đặc biệt như Lạc Huyền Ca, nhưng Giang Ý Hàm đã nhiều năm luyện tập thổi sáo, cảm giác về nghệ thuật rất tốt, ảnh chụp cũng thật sự khiến đôi mắt người đối diện phải long lanh.
Bận rộn từ sáng sớm cho đến bốn giờ chiều, cả hai còn không kịp ăn cơm trưa. Mấy nhân viên công tác rất đói bụng cho nên nhỏ giọng nhắc nhở: “Chụp xong có thể đi về rồi.”
Giang Ý Hàm cảm giác được cơn đói khát ở trong bụng, gấp đến độ muốn ngay lập tức trở về ăn một bữa no nê, nhưng sau khi tổ sản xuất nhận được một cú điện thoại, đột nhiên đẩy hai người đến khu vực không lọt vào camera, lo lắng nói: “Mục tỷ vừa gọi điện thoại tới, thông báo là bạn cùng phòng của các cô Mạnh Tiểu Manh đột nhiên phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đã đưa đi bệnh viện rồi.”
“Sao lại như vậy?” Lạc Huyền Ca tiến lên một bước: “Cái gì mà ngoài ý muốn?”
Nhân viên công tác cũng thực sự khó xử: “Nghe nói là bị dị ứng đồ trang điểm, cũng không rõ tình trạng cụ thể, Mục tỷ bảo tôi thông báo cho các cô, hiện tại muốn đến bệnh viện thăm cô ấy hay không.”
Mục Lăng là người thông minh khôn khéo, đương nhiên có thể nhìn ra quan hệ thân thiết giữa Lạc Huyền Ca và Mạnh Tiểu Manh. Lần trước cũng là nàng thông báo cho Lạc Huyền Ca nhận điện thoại của An ảnh hậu, cho nên chuyện này Mục Lăng cũng không lừa dối làm gì cả.
Kỳ thực giờ phút này Lạc Huyền Ca vô cùng bình tĩnh, nói với nhân viên công tác để bọn họ giúp đỡ đưa mình đến bệnh viện xem tình hình thế nào.
Thời điểm chờ nhân viên công tác đi chuẩn bị xe, Giang Ý Hàm chỉ thấy ánh mắt Lạc Huyền Ca mang đậm nỗi tức giận.
“Đừng lo, nếu thật sự là dị ứng mỹ phẩm, thì vấn đề cũng không lớn đâu.…… Hẳn là vấn đề không lớn.” Giang Ý Hàm muốn an ủi nhưng Lạc Huyền Ca lại hừ lạnh mỉm cười: “Trước tiên đến bệnh viện nhìn kỹ đã rồi nói sau.”
Lạc Huyền Ca không cho rằng đó là dị ứng mỹ phẩm bình thường, mà là chuyện rất kỳ quặc mới đúng.
Khi cả hai tới bệnh viện liền thấy Bạch Liễu đang ngồi ở gần giường bệnh, còn dáng vẻ Mạnh Tiểu Manh nằm trên giường cực kỳ yếu ớt.
Lạc Huyền Ca tiến lên, nhìn thấy trên mặt Mạnh Tiểu Manh bọc một tầng lại một tầng băng gạc, từ xa không thể biết được nàng ngủ hay là thức.
Thở dài thật sâu, Lạc Huyền Ca hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Đưa tới kịp thời, không có vấn đề gì lớn.” Bạch Liễu nhỏ giọng nói tiếp: “Đúng rồi, buổi sáng tất cả mọi người đều bận quay chụp, hẳn là chưa kịp ăn cơm.”
Giang Ý Hàm đã sớm đói bụng, bất quá lúc trước nghe Mạnh Tiểu Manh gặp chuyện ngoài ý muốn, cảm xúc lo lắng khẩn trương khiến nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể nhẫn nhịn đi theo Lạc Huyền Ca đến bệnh viện. Lúc này nghe Bạch Liễu nhắc nhở, bụng nàng vô cùng phối hợp lập tức kêu to.
Bạch Liễu đứng dậy, nói nhỏ vào tai Mạnh Tiểu Manh: “Cô nằm nghỉ một chút, chờ chúng tôi ra ngoài mua cơm về. Có chuyện gì nhất định phải gọi bác sĩ, đừng cố chịu đựng biết không?”
Ánh mắt Mạnh Tiểu Manh trống rỗng nhìn lên trần nhà, cũng không nói gì cả. Tiếng cười nhẹ nhàng uyển chuyển của Bạch Liễu vang lên: “Ngoan, chờ chúng tôi trở về.”
Đến khi ba người ra khỏi phòng bệnh, Bạch Liễu rốt cuộc chịu không nổi dựa vào bức tường ở hành lang, nước mắt lập tức tuôn trào.
Giang Ý Hàm thấy vậy, luống cuống tay chân tìm khăn giấy: “Làm sao? Sao lại khóc? Chẳng phải nói không có việc gì à?”
Bạch Liễu chậm chạp không trả lời, vô thanh vô tức rơi lệ. Đáy lòng Lạc Huyền Ca trầm xuống: “Đi thôi, đợi lát nữa rồi nói.”
Bạch Liễu tiếp nhận khăn giấy của Giang Ý Hàm, lung tung xoa xoa nước mắt, sau đó cả ba rời đi.
Ở trong thang máy, Giang Ý Hàm nóng vội không thôi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
“Thật sự là dị ứng mỹ phẩm, bất quá trên mặt cô ấy bị đổ đầy dịch chanh làm da bị bỏng rát, bác sĩ nói cho dù chữa khỏi thì khuôn mặt cũng bị để lại sẹo.” Giọng điệu Bạch Liễu rất lạnh lùng, tựa như giờ phút này nàng bị rơi xuống hố băng, thê lương mà tuyệt vọng.
“Cho nên, Tiểu Manh là bị hủy dung?!” Giang Ý Hàm sợ hãi rùng mình một cái, với bất kỳ nữ nhân nào mà nói, hủy dung đều là cơn ác mộng khó có thể xóa nhòa.
Lát sau Giang Ý Hàm hoàn hồn, phẫn hận nhìn hai người kia: “Vì sao dám đổ dịch chanh lên mặt cô ấy chứ? Chẳng lẽ đây cũng là sai lầm của chuyên viên trang điểm?”
“Cô có nghi ngờ ai hay không?” Lạc Huyền Ca hỏi Bạch Liễu, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, liền nhìn thấy Trương Mạn Mạn đứng ngoài sảnh, nàng vẫn đang mặc bộ quần áo do Mạnh Tiểu Manh thiết kế, biểu tình trên mặt rất sốt ruột, mà máy quay phim sau lưng nàng vẫn còn đang tiếp tục quay.
Thấy vậy, Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm tiến lên chắn trước Bạch Liễu hai mắt khóc đỏ. Cả ba người ra khỏi thang máy xong, đối mặt cùng đám người Trương Mạn Mạn ở đại sảnh.
Cũng chính lúc này, nhiếp ảnh gia đứng phía sau Trương Mạn Mạn nói một tiếng xin lỗi với máy quay, giải thích nguyên nhân tạm dừng phát sóng trực tiếp.
Sau khi tắt camera, nôn nóng trên gương mặt Trương Mạn Mạn lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Giang Ý Hàm nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của người đối diện, tức giận đến cắn răng.
Bạch Liễu đang chuẩn bị gặng hỏi Trương Mạn Mạn cho ra lẽ, Lạc Huyền Ca liền giữ lại cánh tay nàng: “Đừng xúc động.”
Áp xuống lửa giận trong lòng, cả ba xoay người rời đi.
“Đi thôi.” Trương Mạn Mạn và nhiếp ảnh gia bước vào thang máy.
Đi được vài bước, Lạc Huyền Ca đột nhiên quay đầu nhìn cánh cửa thang máy đang khép lại: “Mục đích Trương Mạn Mạn tới bệnh viện, sợ là không đơn giản.”
“Không xong rồi, Tiểu Manh còn ở phòng bệnh.” Bạch Liễu luống cuống tay chân, vạn nhất Trương Mạn Mạn thừa dịp Mạnh Tiểu Manh bị thương, đến trước mặt nàng nói hươu nói vượn một chút thôi cũng có thể xảy ra chuyện xấu.
“Đừng nóng vội làm gì, tôi sẽ về phòng bệnh bằng cầu thang bộ. Các cô cứ đi mua cơm trước.” Lạc Huyền Ca nói xong, lập tức chạy lên cầu thang, tốc độ nhanh đến độ làm Giang Ý Hàm trợn mắt há mồm.
“Cô đi ăn cơm đi.” Bạch Liễu nói xong liền đuổi theo Lạc Huyền Ca.
Vẻ mặt Giang Ý Hàm dở khóc dở cười: “Sao tôi còn có thể nuốt trôi được.”
Bắt đầu chạy lên cầu thang, Giang Ý Hàm một bên bò một bên yên lặng rơi lệ, —— mười một tầng a, má ơi!
Chờ đến khi Giang Ý Hàm bò đến tầng mười, nàng đột nhiên thở hồng hộc dừng lại, ngồi ở cầu thang ngây ngốc: “Mình…… Vì cái gì mình không đi thang máy?”
Kỳ thật các nàng hoàn toàn có thể chờ thang máy đến tầng mười một, nhưng Bạch Liễu sợ rằng Trương Mạn Mạn sẽ khi dễ Mạnh Tiểu Manh, cho nên rối loạn đến mức không nghĩ được gì. Vậy mới nói nóng vội thì không thành công.
Còn Lạc Huyền Ca muốn đi thang bộ đương nhiên là vì khinh công đã vượt xa tốc độ lên xuống của thang máy.
Đến lượt Giang Ý Hàm, hoàn toàn là nhìn hai người kia mà chạy, nàng theo bản năng liền đi theo lên thang bộ mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương