Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
Chương 59: Cứu em ra khỏi nơi này.

Tạ Thiên Thành mang theo Cao Lãng cùng Vệ Thành lên núi, đường lát đá trước kia bây giờ cũng bị che kín bùn đất và đá vụn trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, tất cả bọn họ đều cầm đèn pin trên tay, ánh đèn nhảy lên chiếu sáng con đường phía trước.

Một đường đi tới đây cả người Vệ Thành mồ hôi ướt đẫm, hòa cùng nước mưa, đã sớm không thể phân biệt được là mồ hôi hay nước mưa nữa. Tạ Thiên Thành là một người bình thường, không có thể lực biến thái như bọn họ, cho nên khi cậu phải leo núi một lần nữa, sức lực kém đi, thở hồng hộc cả đoạn đường.

Bất quá dựa vào nghị lực của bản thân, cậu vẫn dùng đôi chân run rẩy dẫn hai người tới sườn núi nhỏ nơi mà bọn họ gặp nạn kia, giờ phút này cả triền núi hỗn loạn, cây cối ngã trái ngã phải đổ đầy trên đất.

Tạ Thiên Thành chỉ vào một chỗ trên triền núi, nói: “Chính là chỗ này, bọn tôi thất lạc Uyển Dung ở chỗ này, sau đó chúng tôi quay lại tìm một vòng chung quanh cũng không tìm thấy cô ấy.”

Không cần Cao Lãng lên tiếng, Vệ Thành cũng biết mình phải làm gì, ngồi xổm xuống thì thầm vài tiếng với chó cứu hộ, để nó nhận mùi vị một lần nữa, nó lập tức phe phẩy đuôi, bắt đầu vội vàng chạy đi.

Tạ Thiên Thành còn chưa kịp phản ứng, Vệ Thành cùng Cao Lãng đã nhanh chóng chạy theo, may mắn là những người đi theo họ đã đi hướng khác cứu giúp người sống sót, bằng không chiếu theo tình trạng bây giờ phỏng chừng người còn chưa cứu được, mọi người đều bị thất lạc.

Cả con đường đều ẩm ướt lầy lội, cùng với việc mưa to rơi xuống càng lúc càng lớn, tiếng tim đập từng người đều phanh phanh phanh vang lên như nổi trống, lại thấy chó cứu hộ giống như không phân biệt được phương hướng, di chuyển tại chỗ nhìn xung quanh.

“Không hay rồi, trời mưa lớn, hương vị đã tan mất rồi. Cao Lãng…” Tay Vệ Thành vỗ vai Cao Lãng, khuyên anh quay lại tìm một lần nữa thử xem, có lẽ bọn họ đã để sót điều gì đó cũng nên?

Trong lòng Vệ Thành còn một ý nghĩ khác, nhưng bây giờ anh không dám nói ra, ai cũng biết sau khi núi đất bị sạt lở, nói không chừng… Nếu bị vùi lấp dưới đất thì cho dù bọn họ dùng cách gì để tìm người, cũng chắc chắn không tìm thấy được, ngược lại nếu có thể điều động công cụ đến khai quật…

Cao Lãng mím chặt môi mỏng, ánh mắt thâm thúy nhìn Vệ Thành thật sâu, tựa hồ có thể nhìn thấu những lời anh ta đang nghĩ, Cao Lãng một chiếc còi nhỏ từ trong cổ áo, dùng sức thổi lên, tiếng còi truyền đi rất xa trong đêm mưa.

“Uyển Dung! Ứng Uyển Dung!.....” Cao Lãng vừa đi vừa kêu, kêu một tiếng lại thổi ba tiếng còi nhỏ, hét lên: “Nếu em nghe thấy thì kêu lên một tiếng! Uyển Dung…”

Không biết vì sao, cả Vệ Thành và Tạ Thiên Thành đều cảm nhận được trong giọng nói bình tĩnh của Cao Lãng tràn đầy bàng hoàng bất lực, đó là loại cảm giác đau đớn tận xương tủy nhưng vẫn cố chấp ôm lấy tia hy vọng cuối cùng không dám từ bỏ, tâm tình kiên trì như cũ, khiến bọn họ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

“Chúng ta chia ra kêu đi, tôi sang bên này tìm xem.” Vệ Thành giữ chặt lấy Tạ Thiên Thành nhỏ giọng nói với anh, sau đó mang theo chó yêu đi về hướng khác, vừa đi vừa kêu.

Ứng Uyển Dung không biết mình ngủ đi từ lúc nào, đầu óc có chút mơ màng, trong hô hấp của cô trào ra một hơi khí nóng, mưa vẫn đang rơi, cô còn ở dưới hố, vẫn duy trì tư thế ôm đùi ngồi dưới đất, nước bùn đã sớm tẩm ướt giày vớ của cô, cả người cô vừa dính nhớp lại vừa khó chịu.

“Khụ, khụ, khụ khụ.” Ứng Uyển Dung ho vài tiếng, giơ tay sờ lên trán, có lẽ là vì dính mưa nên trán cô đã bắt đầu nóng lên.

Tiếng mưa rào rạt rơi xuống không một chút gián đoạn nào. Mí mắt Ứng Uyển Dung đã ướt đẫm, đang chuẩn bị lấy thuốc từ balo trong ngực ra uống, liền nghe thấy âm thanh vang lên của tiếng còi, còn có tiếng gào mơ hồ truyền đến.

Mắt Ứng Uyển Dung sáng lên, ném balo sang một bên, muốn đứng lên đáp lại tiếng gọi, nhưng cô quên mất vết thương ở chân, kết quả có thể hiểu, cơn đau như thể chạm vào thần kinh làm mắt cô sối sầm lại, hít sâu một hơi, vội vàng bám vào vách tường để đứng lên.

“Tôi ở chỗ này! Ở đây có người!” Ứng Uyển Dung dùng hết sức lực toàn thân hô lên, thanh âm khàn khàn, cô lại đang ở trong hố sâu, tiếng hét cũng bị nước mưa át mất, không truyền đi xa được.

“Uyển Dung!……”

Ứng Uyển Dung nghi ngờ có phải bản thân tưởng niệm quá độ mà xuất hiện ảo giác hay không, bằng không sao cô lại có thể nghe thấy tiếng Cao Lãng đang gọi mình? Tiếng gọi mơ hồ như cách một làn hơi nước truyền đến, cùng với đó là từng tiếng còi càng ngày càng gần.

“Cao Lãng! Cao Lãng! Em ở chỗ này!...” Ứng Uyển Dung ra sức hét lên, cô căn bản không ý thức được nước mắt cô đã chảy ra từ lúc nào không rõ, nước mắt và nước mưa hòa vào nhau, thanh âm khàn khàn, run rẩy hét lên.

Tay trái chống lên tường đất ẩm ướt, tay phải nắm chặt vỏ đạn trên cổ, Cao Lãng thật sự đã đến, anh thật sự tới tìm cô?

Ứng Uyển Dung máy móc kêu lên, cảm giác mình giống như đang nằm mơ, cả người bay bổng, cho đến khi khuôn mặt tuấn lãng của Cao Lãng xuất hiện trên khe hở nho nhỏ bên hố sâu, cô mới dừng tiếng kêu của mình lại.

Ánh mắt hai người tham làm mà nhìn nhau thật lâu, như chưa từng chia lìa, Ứng Uyển Dung cắn môi dưới, nước mắt rơi không dứt, không nói nổi một câu nào.

Cao Lãng thở sâu, cổ họng anh như đang bị một thanh sắt chặn ngang không phát ra nổi thanh âm nào, anh đứng dậy thổi còi báo hiệu cho Vệ Thành biết, anh đã tìm được người rồi, dùng đèn pin rọi tín hiệu cho chiến hữu nhanh chóng lại đây.

Cởi dây thừng quấn quanh hông cột vào thân cây bên cạnh, tay bắt lấy một đầu dây khác do Vệ Thành đưa tới rồi sau đó lập tức nhảy xuống dưới hố sâu trong động.

Anh cầm đèn pin nhảy xuống, bật đèn lên nhìn mới phát hiện ra Ứng Uyển Dung cả người ướt đẫm, đứng trên một chân, yên lặng si ngốc nhìn anh.

Cao Lãng buông dây thừng ra, bước lên dùng sức trực tiếp ôm cô vào trong ngực, trong thời khắc ngắn ngủi đó chỉ có tiếng hít thở dồn dập, giờ phút này nói gì cũng không quan trọng nữa.

“Em không xảy ra chuyện gì… Thật tốt.” Cao Lãng đỏ mắt khàn giọng nói, tâm trạng lo lắng, nôn nóng, sợ hãi cả một ngày của anh giờ đây đã không còn, chỉ còn lại sự bình tĩnh, an lòng, vợ còn đang đứng trong ngực mình, thật tốt.

“Để anh nhìn xem, có phải chân em bị thương rồi không?” Cao Lãng ôm Ứng Uyển Dung một lát mới nghĩ đến việc, vừa rồi tư thế đứng của cô có chút không ổn, chắc chắn là bị thương, anh vội vàng muốn cúi xuống xem xét chân của Ứng Uyển Dung.

“Đừng!” Ứng Uyển Dung lên tiếng cự tuyệt, ôm chặt eo Cao Lãng không buông, mặt cô dán lên nơi trái tim còn đang đập rất nhanh của anh, những giây phút bất lực không thể làm gì, xem như đã rời xa cô hoàn toàn.

“Cao Lãng… Anh có thể ở đây, thật là tốt.” Ứng Uyển Dung nhẹ nhàng nói, cắn môi cô muốn nói thêm vài lời nữa, lại cảm thấy cả người tái nhợt vô lực, cô biết Cao Lãng nhất định sẽ hiểu ý cô.

Ngực Cao Lãng đau đớn không thôi, muốn an ủi vợ, lại không biết phải nói gì, chỉ có thể vụng về vỗ vỗ lưng Ứng Uyển Dung. Anh cảm giác được vai cô vẫn đang run, Cao Lãng lấy hành động thực tế chứng minh cho cô bết, anh ở đây rồi, đừng sợ, anh sẽ cứu em ra khỏi nơi này.

Cái ôm thản nhiên như nước chảy thành sông, khiến cho trái tim hai người gần nhau hơn, hấp thu hơi ấm duy nhất của nhau trong màn đêm lạnh lẽo này, như thể họ đang bảo vệ ngôi nhà nhỏ của hai người, không bao giờ rời xa nhau nữa…

“Cao Lãng! Hai người thế nào rồi?” Thanh âm của Vệ Thành đột nhiên vang lên, lúc Ứng Uyển Dung lấy lại được tinh thần thì đã thấy Cao Lãng thở mạnh từng hơi trán chống lên trán cô nhìn chăm chú, trong mắt hai người đều toát lên một tia lửa nhỏ, lặng yên không tiếng động sáng lên rồi lại tắt đi.

Về Thành nhìn xuống thăm dò, lại bởi vì trời mưa mà không thấy rõ tình huống ra sao, dùng ánh sáng đèn pin quơ qua quơ lại một chút, lại nhìn thấy hai người bọn họ đều an ổn đứng bên dưới mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó lập tức hô lên: “Nhanh lên, để tôi kéo hai người lên, mưa rơi càng lúc càng lớn, rất nguy hiểm.”

Cao Lãng nghe thấy vậy, lập tức cột dây thừng vào sườn eo Ứng Uyển Dung, tay phải đặt sau lưng nâng cô lên, trầm giọng nói: “Anh đưa em ra khỏi đây, đừng sợ.”

Ứng Uyển Dung muốn quay lại nói với anh ‘em không sợ, có anh ở đây em không sợ một chút nào hết,’ nhưng bây giờ không phải thời điểm để nói những lời này.

Một chân Ứng Uyển Dung bị thương không có sức trèo lên, Cao Lãng trực tiếp nâng eo, đẩy cô lên cao gần sát cửa miệng hố, Vệ Thành dùng sức kéo dây thừng lên, sau đó Tạ Thiên Thành đuổi đến nơi cũng trực tiếp duỗi tay túm chặt tay Ứng Uyển Dung đem cô kéo lên.

Ứng Uyển Dung vừa cởi dây thừng xong định ném xuống cho Cao Lãng, thì đã thấy Cao Lãng lưng đeo ba lô quân dụng, hai ba động tác trực tiếp trèo lên từ đáy hố, ném ba lô quân dụng cho Vệ Thành, tự mình cõng Ứng Uyển Dung lên lưng, nói với hai người họ: “Chúng ta xuống núi trước đã, nhìn xem tất cả mọi người đã xuống núi chưa.”

Vệ Thành cùng Tạ Thiên Thành lau nước mưa trên mặt một chút, gật đầu, đuổi theo bước chân Cao Lãng xuống núi.

Bước chân Cao Lãng trầm ổn hữu lực, cực kỳ vững vàng nâng Ứng Uyển Dung trên cánh tay cường tráng của mình, toàn thân hai người lầy lội chật vật, còn mang theo mùi tanh của bùn đất, nhưng Ứng Uyển Dung vẫn luôn dán mặt vào lưng anh cắn môi rơi lệ.

Nước mắt cô bây giờ hoàn toàn vô dụng, trước đây cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ cắn răng nuốt nước mắt vào lòng, dù là lúc vừa mệt vừa khổ, cô đều cảm thấy không có gì ghê gớm cả, đã sống qua một đời dài lâu như vậy, có gì mà không thể vượt qua được điểm mấu chốt nhất đây?

Nhưng lần này cô phát hiện ra, cô vô cùng quý trọng cuộc sống mới của mình, càng quý trọng người đàn ông dưới thân mình bây giờ, bắt đầu bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của anh, sau đó từ từ bị tính cách nội liễm, cường ngạnh của anh hấp dẫn thật sâu.

Có lẽ cho dù anh không có bề ngoài tuấn mỹ, miệng không giỏi ăn nói*, nhưng anh có một trái tim không chút sợ hãi, cam tâm tình nguyện lao vào nguy hiểm vì cô, đem cô cứu ra khỏi khốn cảnh lúc trái tim cô lần lượt rơi vào tuyệt vọng.

(* Lưỡi xán hoa sen: Nguyên văn là “thiệt xán liên hoa”, dùng để chỉ người có tài ăn nói.

Trong “Cao Tăng truyện” và “Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng” có ghi: Sau khi Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Hình Đài) triệu kiến Phật Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh, Phật Đồ Trừng liền đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không lâu sau, từ trong bát nước nở ra một đóa sen xanh chiếu sáng chói lọi, người khác nhìn vào liền cảm thấy thích thú. Vì vậy, người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” để chỉ tài ăn nói tuyệt vời. Theo Baidu)

Vị trí của Cao Lãng trong lòng cô càng ngày càng quan trọng. Nhiều hơn là thích, nhiều đến mức biến thành yêu…

Sau khi bốn người họ xuống núi mới phát hiện mấy người Cố Tinh Tinh vẫn chưa rời đi, cũng không biết các cô lấy ô che mưa từ chỗ nào, cứ ngồi xổm một bên như vậy mà chờ bọn họ quay lại, lúc nhìn thấy Cao Lãng cõng một người xuống núi, tất cả đều sôi nổi đứng lên.

“Uyển Dung? Có phải là Uyển Dung không?” Lục Manh nhanh chóng chạy đến, muốn nhìn cho rõ, sắc trời một mảnh đen nhánh chỉ dư lại vài quầng sáng nhỏ từ đèn pin, ánh sáng mơ hồ đủ để nhìn rõ người trên lưng Cao Lãng là ai.

Sáng nay Ứng Uyển Dung ăn mặc trang điểm ra sao các cô đều nhớ rõ, bất quá chỉ mới một ngày mà đã biến thành cái dạng này. Tóc bị dính nước bùn, cả người cũng không cần nói, khuôn mặt, quần áo, cánh tay đều bị cọ xát đến mức rách rưới, bẩn thỉu, nhìn qua làm người ta lo lắng không thôi.

“Mình không sao, đừng lo lắng… Các cậu cũng không xảy ra chuyện gì, thật là tốt.” Tâm tình Ứng Uyển Dung bây giờ đã bình phục không ít, còn có thể nở nụ cười nhẹ an ủi các cô, tuy rằng trong mắt các cô, Ứng Uyển Dung cười như vậy chẳng khác nào tự tìm niềm vui trong đau khổ.

“Uyển Dung, lần này bọn mình đều nhìn thấy! Chính là cái người tên Lâm Tuyết kia! Cô ta đẩy cậu xuống, người này sao có thể xấu xa như vậy!” Cố Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi nói, nếu bây giờ không phải thời cơ thích hợp, cô hận không thể bắt Lâm Tuyết lại, đánh cô ta một trận.

Ánh mắt Cao Lãng mang theo hàn khí lạnh thấu xương, mím môi che hàm răng đang cắn chặt của mình lại, anh càng hận người phụ nữ không thể hiểu kia hơn bất cứ người nào khác, anh sai rồi, lúc trước anh không nên khuyên Uyển Dung… Người phụ nữ kia chính là một kẻ bị thần kinh*.

( * Trong bản convert ghi là Thất tâm phong: Là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng của tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn. Loại chứng bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, điện ảnh và trong phim truyền hình, cho nên người ta có một loại hiểu biết chính xác, cũng là hiểu biết đặc biệt đối với chuyện này.--baidu--)

Bây giờ anh rất khó bảo đảm được, khi nhìn thấy Lâm Tuyết, anh có thể nhịn được ý muốn đánh chết cô ta hay không, Uyển Dung… Thiếu chút nữa đã bị cô ta hại chết!

“Trước tiên rời khỏi chỗ này đã rồi hãy nói. Tất cả mọi người đều ở đây sao?” Ứng Uyển Dung hiểu cần phải phân biệt nặng nhẹ, đúng lúc, trước sau, trước thời khắc nguy nan này nếu muốn giữ an toàn cho mọi người thì cần phải rời khỏi đây, tụ tập ở dưới chân núi thật sự chẳng có một chút cảm giác an toàn nào.

Chờ khi bọn họ thoát khỏi nơi này, những gì Lâm Tuyết thiếu cô chắc chắn cô sẽ đòi lại đầy đủ.

“Còn có người chưa trở lại, chính là người tình nguyện cùng hai anh lính kia lên núi, nói rằng nếu chưa tìm được người thì sẽ không xuống núi.” Một thôn dân bản địa lo lắng nói.

Vệ Thành cùng Cao Lãng liếc mắt nhìn nhau, Ứng Uyển Dung chú ý tới ánh mắt hai người họ, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Anh Lãng, để em xuống đi, nơi này rất an toàn. Anh… Anh muốn đi hỗ trợ thì phải chạy nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian.”

Ứng Uyển Dung nói xong, lập tức cảm giác được cánh tay Cao Lãng căng chặt, anh trầm giọng lên tiếng: “Anh ở với em, một mình Vệ Thành cũng có thể làm được.”

Ứng Uyển Dung làm sao mà không cảm nhận được trong lòng Cao Lãng đang chấn động, anh có thể nguyện ý đặt cô lên tất thảy mọi thứ kể cả trách nhiệm của anh, cô thật sự thật sự rất cao hứng, nhưng nếu cô không để anh đi, có lẽ sau này mỗi ngày anh sẽ luôn sống trong hối hận, tự trách.

Cô sẽ không làm anh phải khó xử.

“Anh Lãng, tin tưởng em, không tốt sao? Mọi người ở chỗ này sẽ chờ anh trở về thật tốt. Nếu không thể làm gì thì mọi người cũng có thể chạy đi.” Ứng Uyển Dung cười nói, ý cười bên môi cô thể hiện rõ tâm tình vô cùng quyến luyến của cô dành cho Cao Lãng.

Câu “được” bất tri bất giác được anh thốt lên, lúc Cao Lãng lấy lại tinh thần thì anh đã buông Ứng Uyển Dung xuống, sau khi an bài cho cô thật tốt trên một chỗ trống trải, mới quay đầu cùng Vệ Thành một lần nữa chạy lên núi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương