Nghe thấy thanh âm quen thuộc kia, Khâu Hân Di liền quay đầu, lại thấy thân ảnh Dịch Hy đang đứng tựa cửa, trán chạy dài ba vạch hắc tuyền. Khâu Hân Di khẽ thở hắt một tiếng, sau đó mới tới gần anh ta mỉm cười chào hỏi:
"Ha...Dịch Hy, có chuyện gì sao?"
Dịch Hy nhìn Khâu Hân Di đầy hàm ý, sau đó mỉm cười liếc về phía Nhất Lãm cùng Đình Lam vừa đi khuất mà nói:
"Dạo gần đây vận đào hoa của em không tệ nhỉ?"
Khâu Hân Di có chút khó hiểu, tròn mắt nhìn Dịch Hy, trong lòng chính là bảy phần khó hiểu, Dịch Hy này rốt cuộc là bị làm sao vậy chứ? Gọi cô lại chỉ để nói cái câu kia thôi sao?
Dịch Hy thấy Khâu Hân Di chỉ chăm chăm nhìn mình không nói gì, liền cho rằng cô có tật giật mình, trong lòng càng khó chịu, nhanh chóng biến thành một người chồng bắt gian vợ nhỏ hồng hạnh xuất tường, dùng ngón trỏ đẩy nhẹ vào trán cô, gằn giọng nói:
"Vị hậu bối đó có phải rất đẹp trai không?"
Khâu Hân Di đột nhiên cảm thấy có mùi dấm chua từ câu nói của Dịch Hy, nhưng cũng xem đó là ảo tưởng của bản thân mà ném ra sau đầu, đưa tay nhỏ chạm lên đầu mũi, ho một tiếng sau đó khơi ra chuyện khác nói với Dịch Hy:
"Anh tìm tôi có việc gì sao?"
Dịch Hy tuy vẫn còn có cảm giác khó chịu chút ít với việc Khâu Hân Di thân thiết với Nhất Lãm, nhưng lại nhớ tới việc cần nói với cô, đành tạm thời bỏ qua cái chuyện kia mà nói:
"Bài hát cần có một giọng nữ, lại không tìm thấy có người nào phù hợp, nhớ tới trước đây em từng tham gia hát nhạc phim, muốn mời em góp giọng."
Khâu Hân Di đối với lời đề nghị của Dịch Hy cũng có chút ngạc nhiên, thân chủ này trước đây đã tuy từng hát nhạc phim nhưng cô chỉ là một người không biết vì lý do gì mà xuyên vào thân xác này, sao có thể đùng trí nhớ của thân chủ mà ca hát.
Khâu Hân Di sau khi suy nghĩ một điều kia liền nhanh chóng lắc đầu, cười hai tiếng rồi khéo léo từ chối đề nghị của Dịch Hy:
" Tôi là diễn viên chứ đây phải ca sĩ, anh mời người khác đi"
" Nhưng giám đốc đồng ý chuyện này mất rồi, phải làm sao đây". Dịch Hy ra vẻ đăm chiêu, vuốt vuốt cằm giống như đang suy nghĩ, hơi nâng ánh mắt gióng như trêu tức cô.
Khâu Hân Di nhìn gương mặt của Dịch Hy, bàn tay nắm chặt, chính là muốn cho gương mặt phe phởn đáng ghét kia của Dịch Hy một đấm. Nhưng lại nhớ tới bản thân đang ở công ti liền nhanh chóng thả lỏng tay, mím môi mỉm cười, sau đó dùng lực đạo không nhỏ dẫm lên chân Dịch Hy. Cô đây chính là có cảm giác nếu như không phải vì cô sợ ảnh hưởng tới vết thương ở chân mà không đi giày cao gót, thì chân của Dịch Hy cũng sớm bị Khâu Hân Di dẫm hỏng.
Dịch Hy bị cô dẫm tới nhăn mặt, miệng thiếu chút nữa liền hết lớn, nhưng lại nhớ tới xung quanh có người, không muốn thu hút sự chú ý, chỉ có thể cắn răng ra hiệu cho Khâu Hân Di nương tay.
Khâu Hân Di vốn định hạ thêm lực, nhưng lại thấy gương mặt của Dịch Hy đã chịu đựng hết nổi, bèn nhấc chân ra, sau đó hất tóc xoay người, kiêu ngạo đi.
Dịch Hy thấy cô hạ thủ lưu tình, vốn định xem xét chân của mình rốt cuộc có bị cô đạp cho hỏng hay không thì đã thấy cô quay đầu bỏ đi, liền không suy nghĩ nhiều nắm lấy tay cô níu trở lại.
Khâu Hân Di đột ngột bị nắm tay, theo phản xạ muốn vung tay đánh người. Dịch Hy trợn mắt, bắt lấy tay còn lại của cô. Trong lòng thầm nghĩ, mèo nhỏ này giờ lại biết cắn người rồi, lại dữ dằn như vậy, đụng vào một chút liền quay ra muốn cào người khác, sau này phải hảo hảo dạy dỗ lại.
Khâu Hân Di thấy Dịch Hy đen mặt, cảm thấy bản thân có phần bất lợi, liền nhanh chóng hạ hỏa, mỉm cười xinh đẹp dùng chiêu lạt mềm buộc chặt thoát khỏi cánh tay rắn chắc của anh. Cong môi nói:
"Có gì từ từ nói, đừng động thủ. Đây là công ti, anh không sợ bị paparazzi* bắt gặp sao?"
*paparazzi: nhà báo (chụp lén)
Dịch Hy nhìn cô, anh cao hơn cô rất nhiều, cô chính là chỉ đứng đến vai anh, hơn nữa hai người họ đang đứng chỗ khuất, dù có bị bắt gặp thì cùng lắm chỉ thấy anh, phần cô về cơ bản là không thấy được, cô lại lấy cái lí do này để dọa anh...Còn nữa, gần đây anh đặc biệt thấy cô rất hay vô thức cong môi, khiến cho anh cũng phải mấy lần miệng đắng lưỡi khô.
Khâu Hân Di thấy anh vẫn chưa chịu buông tay liền nhanh chóng cựa thân người, thủ thế muốn dẫm vào chân Dịch Hy. Dịch Hy nhìn thấy cô muốn dùng chiêu cũ, nhanh chóng buông tay Khâu Hân Di, lùi về sau một bước tránh chân của cô. Sau đó mím môi nói với cô:
"Em càng ngày càng bạo lực...Không sợ sau này không ai muốn em sao" Đúng là chỉ có tôi thích được em.
Dịch Hy buông lời cảm thán, nhưng câu cuối chỉ có thể để trong lòng, anh tuy gan lớn nhưng vẫn sợ đau nha, nếu như cô tức giận, chỉ sợ chân anh cũng bị cô đạp hỏng.
Khâu Hân Di nghe anh nói, bĩu môi ra vẻ khinh bỉ, nói:
"Tôi đây chính là thích như vậy. Ai cần anh quản chứ!"
"Tôi..." Dịch Hy vốn định đôi co thêm với cô, lại thấy có mấy nhân viên từ xa tiến lại. Không từ tốn kéo tay của Khâu Hân Di, tiến về phía phòng thu âm mà đi.
Khâu Hân Di vì hành động của Dịch Hy làm cho bất ngờ, đứng hình mất mấy giây, sau đó mới như bừng tỉnh mà giật tay mình ra khỏi tay anh. Dịch Hy thấy cô động đậy, lại sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của những người không cần thiết, liền nhanh chóng giữ chặt, thấp giọng nói cho chính mình cùng Khâu Hân Di nghe:
"Em muốn có thêm tin đồn hẹn hò thì động đậy tiếp đi."
Khâu Hân Di nghe thấy câu đó, nhanh chóng nghĩ tới thiệt và hại, liền dừng động tác, ngoan ngoãn để Dịch Hy kéo đi.
Dịch Hy thấy cô đã ngoan ngoãn, hài lòng đưa cô tới phòng thu cá nhân của mình. Sau khi kéo cô vào phòng, Dịch Hy thuận tay đóng cửa, cùng lúc xoay người nhìn Khâu Hân Di, từ đầu đến cuối vẫn không buông tay cô ra.
Khâu Hân Di thấy Dịch Hy không thay đổi sắc mặt vẫn giữ tay cô. Gương mặt của Hân Di có chút đỏ. Trong phòng chỉ có hai người, một nam một nữ cầm cầm nắm nắm như vậy thật không phù hợp cho lắm. Cô dù gì cũng là một người chưa từng có bạn trai, đối với tương tác nam nữ này một chút cũng không biết, sao có thể không ngại ngùng.
Khâu Hân Di ho một tiếng, tay phải phối hợp gỡ tay Dịch Hy ra, che dấu nụ cười ngại ngùng, giả vờ đánh giá căn phòng, tránh đi ánh mắt chăm chú của Dịch Hy.
"Đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đây một chút. Anh sẽ cho em xem lời bài hát."
Dịch Hy để mặc cho cô khám phá phòng thu của mình, ngồi trên ghế, lấy ra một tập giấy mỏng. Sau đó chỉ vào chiếc ghế sofa góc phòng, ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế. Sau đó đưa tập giấy cho cô. Khâu Hân Di nhận lấy, sau đó chăm chú đọc. Trầm ngâm một lát sau đó mới ngẩng đầu nhìn Dịch Hy:
"Tại sao lại chọn tôi?"
Dịch Hy thái sắc bình tĩnh, chăm chú thu vào nét mặt của Khâu Hân Di, vài giây sâu mới đáp lời:
"Thích hợp..."
Một từ hai tiếng nhưng lại có thể gói gọn được hết những suy nghĩ trong lòng của Dịch Hy. Đối với cô chính là thích hợp, không cần những lý do gì khác.
Trước đây anh chính là trẻ người non dạ, nhiều lần tự mình huyễn hoặc tình cảm của mình dành cho cô, không ít lần tỏ ra chán ghét cùng xa cách chỉ vì muốn phủ nhận trái tim của mình. Mãi cho đến khi cô gặp tai nạn, anh mới chắc chắn bản thân đối với cô không đơn giản là đồng nghiệp. Thậm chí khi nghe tin còn trực tiếp bỏ quay, từ thành phố B trở về.
Khi nhìn thấy cô ngã trên mặt đất, bản thân không thể kìm lòng muốn ôm lấy cô, đến khi đã có cô trong lòng, anh mới hoàn toàn cảm nhận hết trái tim mình. Nhưng cuối cùng anh vẫn phủ nhận, tỏ ra chán ghét cô để che dấu cảm xúc của mình...
Dịch Hy anh...chính là đã thích cô được 8 năm...thích ngay từ ngày đầu tiên cô vào công ti.
Khâu Hân Di cúi đầu, gật gù, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều tới lời nói của anh. Dịch Hy thì ngược lại, vừa nói xong gương mặt liền đỏ bừng, đây có thể xem là anh đang tỏ tình hay không?
Thành thật mà nói, từ khi quen cô, thời gian hay người hòa hoãn như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trước kia nếu không phải là anh tức giận thì cũng là cô lạnh nhạt, khiến anh cảm thấy cô không còn là vị hậu bối đáng yêu thủa mới vào nghề, lại càng tích cực phủ nhận tình cảm mà tỏ ra khó chịu với cô, hai người cũng vì thế mà không thể nào cùng nhau nói chuyện dù chỉ là nửa câu.
Chính vì vậy, từ sau khi Khâu Hân Di tỉnh dậy, anh luôn cảm thấy cô có gì đó rất khác, cô tuy vẻ ngoài vẫn là dung mạo quen thuộc, nhưng tính cách lại hoàn toàn giống như một con người khác. Cô cười nhiều hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn, thậm chí còn biết tức giận cùng xấu hổ. Những loại biểu cảm này anh chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhìn thấy trên gương mặt của cô. Dịch Hy luôn cảm thấy có điều gì ở cô rất lạ, cuối cùng mới quyết định cất giọng:
"Gần đây luôn cảm thấy em rất khác...giống như đột nhiên biến thành người khác vậy"
"Hả?" Khâu Hân Di nghe thấy câu này, đột nhiên có cảm giác chột dạ, toàn thân bất giác có chút run. Dịch Hy này, có phải hay không đã phát hiện ra cô là "đồ giả", đang muốn vạch trần cô sao?
"Không có gì" Dịch Hy cảm thấy câu nói của mình không được lịch sự, cũng không nhắc lại, trực tiếp nói sang một chuyện khác: "Em đồng ý góp giọng trong ca khúc này chứ?"
Khâu Hân Di nhún vai: "Giám đốc đã đồng ý, tôi còn từ chối được sao?"
"Được, vậy đọc qua một chút, sau đó tôi cho em nghe nhạc. Nếu trong ngày hôm nay em rảnh, chúng ta có thể thu âm thử một bản..." Dịch Hy mỉm cười, nói.
"Được thôi!"
_____________
Trong thời gian nghỉ dịch này Miên sẽ cố gắng ra nhiều chương hơn. Thực sự chương này đáng lẽ sẽ ra vào ngày hôm qua, nhưng vì một số lý do cá nhân mà phải để đến hôm nay mới đăng được.
Mong mọi người vẫn ủng hộ truyện của Miên. Cảm ơn tất cả mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương