Sáng hôm sau, lúc Băng Linh tỉnh dậy thì thấy Huyền Thương vẫn còn ngủ rất say, ngay cả lúc ngủ anh cũng chưa từng buông tay cô ra. Băng Linh thấy mà trong lòng đau nhói, cô đưa tay không bị anh nắm lên vuốt mặt anh. Những năm qua, anh khổ nhiều rồi từ bây giờ em sẽ bù đắp cho anh, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.

Có lẽ cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của vợ, tâm linh tương thông, Huyền Thương đưa tay lên nắm lấy bàn tay cô đang vuốt ve mặt mình. Anh mở mắt tỉnh dậy nhìn cô cười, đưa tay cô lên miệng khẽ hôn.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, trao cho nhau ánh mắt nồng đậm tình yêu mãi đến khi có một tiếng ngáp khẽ của một đứa bé vang lên kéo hai người về thực tại. Tiểu Huyền Thương tỉnh dậy thấy bố mẹ đều đã thức thì rướn người dậy hôn lên má mỗi người một cái, dùng giọng nói ngọt ngào còn ngái ngủ nói:

- Daddy, mami buổi sang tốt lành!

Hai vợ chồng bật cười cúi xuống mỗi người hôn một bên má của cậu bé, đồng thanh nói:

- Con trai buổi sáng tốt lành.

Gia đình ba người thức dậy liền cùng nhau vào toilet vệ sinh cá nhân sau đó Huyền Thương xuống bếp làm đồ ăn sáng. Băng Linh thì thay đồ cho con trai rồi xuống sau.

Tiểu Huyền Thương ngồi chính giữa, hai bên lần lượt là bố và mẹ. Cậu bé ngồi lắc lắc hai chân ngắn dùng bữa sáng, miệng bị dính thức ăn thì mẹ sẽ lau. Vừa ăn vừa hỏi:

- Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu vậy ạ?

Huyền Thương gắp thức ăn cho Băng Linh rồi quay qua trả lời con trai:

- Hôm nay gia đình chúng ta sẽ về nhà ông bà ngoại để gặp ông cố, ông bà nội, ông bà ngoại, các cậu, các mợ. Mọi người đều sẽ đến đầy đủ để gặp mặt Huyền nhi đó. Đến nơi gặp mọi người con phải lễ phép chào nghe chưa?

- Vâng ạ!

- Ngoan lắm.

Anh vuốt đầu con trai rồi quay sang nói với vợ.

- Hôm nay chúng ta đến nhà em để tụ họp với mọi người, có lẽ anh sẽ để con trai ở lại đó mấy ngày. Trong khoảng thời gian đó anh sẽ cho người đến trang trí phòng và chuẩn bị quần áo cho con và em. Hai mẹ con em về nhà không mang nhiều quần áo, vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút.

Băng Linh nghe đề nghị của anh thì cũng gật đầu tán thành sau đó tiếp tục cúi đầu bồi con trai ăn sáng. Cô không nhận ra rằng một khắc kia khi cô cúi đầu xuống trên mặt Huyền Thương nở một nụ cười bí hiểm cực kỳ đen tối hệt như một con sói già vừa lừa được con mồi vào bẫy. Nếu cô nhìn thấy được nụ cười mưu mô của anh, cô nhất định sẽ hối hận vì đã đồng ý với yêu cầu của anh.

Ăn xong rồi Huyền Thương lái xe đưa hai mẹ con về dinh thự Thượng Quan gia. Trong sân nhà đỗ rất nhiều xe, bố mẹ anh, ông nội anh đều đến đây. Ngay cả vợ chồng Thượng Quan Triệt, vợ chồng Thượng Quan Quân và vợ chồng Thượng Quan Hạo đều về.

Huyền Thương tay ôm vợ tay ôm con đi vào nhà. Trong phòng khách mọi người đều ngồi đông đủ, ai ai cũng thắc mắc về việc Huyền Thương gọi mọi người về nhà gấp. Chỉ có Yến Khuynh Lam bây giờ là vợ của Thượng Quan Triệt và Trần Minh là biết rõ mọi chuyện nên bình tĩnh nhất.

Thượng Quan lão gia và Đông Phương lão gia thì ngồi im lặng không nói gì. Khi ngoài cửa ra vào vanh lên tiếng bước chân thì mọi người mới đưa mắt nhìn ra. Ba người hai lớn một nhỏ bước vào khiến cho mọi người bên trong trố mắt nhìn. Thượng Quan phu nhân nhìn thấy con gái cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại đang đứng cách mình không xa thì nước mắt rơi không ngừng. Đông Phương phu nhân đôi mắt cũng đỏ hoe. Mẹ của cô đứng dậy từ từ đi đến chỗ cô đưa tay sờ má cô, Băng Linh nắm tay bà ôm bà.

- Con gái của mẹ, con về rồi, về rồi.

- Mẹ, con về rồi.

Cô ôm bà một lát rồi quay ra nhìn mọi người. Đôi mắt cô cũng đã nói đỏ, nhìn mọi người một lượt khi chạm đến thân ảnh của Thượng Quan lão gia đang run rẫy nhìn cô thì cô chạy đến ôm lấy ông.

- Ông nội...

Thượng Quan lão gia xúc động ôm lấy cô. Mấy năm nay sức khỏe ông đã yếu đi rất nhiều đã không còn khỏe mạnh linh hoạt như xưa nữa. Từ bốn năm trước khi nghe tin cháu gái xảy ra chuyện bất trắc không rõ tung tích thì Thượng Quan lão gia lên cơn đau tim hôn mê hơn một tháng mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại chỉ một mực hỏi tình hình tìm kiếm cháu gái, biết không có tung tích gì ông cũng bớt lo lắng hơn. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không tìm thấy gì còn đỡ hơn tìm thấy một cái xác. Ông cứ sống khép kín như vậy suốt bốn năm mãi đến bây giờ tận mắt nhìn thấy cháu gái bằng xương bằng thịt mà mình cưng hơn mạng đang ôm mình, ông xúc động đến nỗi rơi lệ.

Băng Linh cảm nhận được sức khỏe ông không còn như trước, người cũng gầy hơn xưa thì biết rõ là do mình khiến ông lo lắng đến phát bệnh, khóc càng dữ hơn. Thượng Quan lão gia thấy cháu gái khóc thương tâm như vậy thì lòng cũng đau theo, không ngừng vỗ vỗ lưng cô. Một bên Huyền Thương cũng không nhìn nỗi cô khóc nữa, ôm con trai đi đến đỡ lấy vợ yêu khóc đến sắp kiệt sức, thả con trai xuống rồi ân cần lau nước mắt cho cô.

Bây giờ mọi người mới chú ý đến tiểu soái ca mà Huyền Thương ôm nãy giờ vừa mới thả xuống. Gia đình Đông Phương nhìn cậu đều không khỏi chậc lưỡi thầm nghĩ chẳng khác gì thằng ôn con Huyền Thương lúc nhỏ. Chỉ khác đôi mắt của Huyền Thương màu đỏ còn của Tư Huyền là màu tím hệt như Băng Linh. Khỏi nói cũng biết cha mẹ của nó là ai.

Huyền Thương lau nước mắt cho vợ xong thì ngồi xổm xuống một tay ôm vai con trai, một tay chỉ vào từng người trong phòng khách.

- Con trai, con nhìn theo tay của bố này. Kia là cụ cố ngoại của con, ông nội của mẹ, bên cạnh là cụ cố nội con cũng là ông nội của bố. Hai người ngồi kia là ông nội và bà nội của con, còn đó là ông ngoại và bà ngoại của con. Còn ngồi kế bên dì Khuynh Lam của con là cậu cả Thượng Quan Triệt, sau này con phải gọi dì Khuynh Lam là mợ cả. Còn ngồi bên cạnh cậu cả lần lượt là cậu hai Thượng Quan Quân, mợ hai Hạ Nguyệt Anh. Tiếp theo là cậu út Thượng Quan Hạo và mợ út Lưu Ly Tình. Đứng phía sau là chú Trần Minh, trợ thủ đắc lực của mẹ con. Huyền nhi nếu nhớ mặt mọi người rồi thì chào mọi người đi.

Tiểu Huyền Thương thừa hưởng tất cả gen tốt của Huyền Thương và Băng Linh cho nên chẳng những có ngoại hình khiến người ta ganh tỵ mà đến cả sự thông minh lanh lợi cũng khiến người ta bái phục. Cùng một lúc bị bắt làm quen với những người lạ mặt cũng không chút sợ sệt, nghe bố giới thiệu qua một lần là đã nhớ được tên và vai vế từng người, cái miệng nhỏ ngọt ngào nói:

- Cụ cố ngoại, cụ cố nội, ông bà nội, ông bà ngoại, cậu cả, mợ cả, cậu hai, mợ hai, cậu út, mợ út, chú Trần Minh, một ngày tốt lành ạ. Con là Đông Phương Tư Huyền, daddy và mami thường gọi con là Huyền nhi.

Mọi người nghe cậu bé nói chuyện thì vui vẻ không ngừng khen ngoan. Thượng Quan lão gia thấy cháu gái trở về còn dẫn theo chắt trai thì kích động không thôi, đôi mắt đỏ hoe nhìn chắt trai có đôi mắt giống hệt cháu gái không chớp, đưa tay vẫy vẫy:

- Chắt ngoan, lại đây với ông!

Huyền Thương vỗ vỗ đầu con trai sau đó hướng đầu về phía Thượng Quan lão gia ý bảo con đến chơi với cụ cố đi. Tiểu Huyền Thương không phụ lòng cha, hai cái chân nhỏ cũn cỡn chạy đến chỗ Thượng Quan lão gia và Đông Phương lão gia. Hai ông lão hết xoa lại nắn, xem xem chắt trai mình có khỏe không, mập mạp trắng trẻo không. Có bị ảnh hưởng gì sau tai nạn kia không, dù sao Băng Linh sống sót sau tai nạn đó đã là một kỳ tích rồi, bây giờ ngay cả chắt trai cũng có, bọn họ vừa mừng vừa lo.

Những người còn lại trong phòng khách cũng vui mừng không kém nhưng vẫn kính lão đắc thọ, nhường cho hai cụ lớn trước.

Băng Linh nhìn con trai với hai người ông của mình sau đó quay sang nhìn ba gia đình nhỏ của ba ông anh trai nhà mình.

Bốn năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, Băng Linh tuy không ở đây nhưng mọi chuyện diễn ra cô đều biết hết. Bốn ông anh trai ế chổng vó của cô cũng đã có gia đình riêng của mình rồi.

Thượng Quan Triệt dưới sự nhiệt tình theo đuổi của Yến Khuynh Lam, còn có cô làm quân sư tình yêu thì cuối cùng cũng bị Yến Khuynh Lam nắm trong tay. Hai người đã đăng ký kết hôn nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Bây giờ cô ấy đã mang thai hai tháng rồi, hôn lễ chắc không còn xa nữa đâu.

Thượng Quan Quân thì sau khi ăn được người đẹp vào ngày hôn lễ của cô bốn nắm trước thì cũng bắt đầu cuộc hành trình truy thê của mình. Theo đuổi người ta từ Trung Quốc đến Mỹ rồi đến Anh cuối cùng cũng đại công cáo thành, bắt được giai nhân về tay. Trong bốn năn nay giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện. Vui có, buồn có, hiểu lầm có, hận cũng có, nước mắt lại càng không thể thiếu. Tính đến hiện tại thì câu chuyên tình này của Thượng Quan Quân cũng đã kéo dài 20 năm rồi, cuối cùng cũng được hạnh phúc. Bây giờ Hạ Nguyệt Anh còn đang manh thai bảy tháng được Thượng Quan Quân nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Đợi cô ấy sinh xong thì cũng bắt đầu tổ chức hôn lễ.

Còn về Thượng Quan Hạo, một năm sau đó kể từ lúc cô mất tích thì anh ấy cũng bị thần Cupid nhắm đến. Chân ái đời mình cũng đã xuất hiện - Lưu Ly Tình. Cô ấy vốn là một sát thủ, trong lúc làm nhiệm vụ lại vô tình đi nhầm vào phòng của Thượng Quan Hạo, từ đó hai người bắt đầu dây dưa với nhau. Đến hiện tại cuối cùng Thượng Quan Hạo cũng đã thoát ế.

Ba ông anh trai có thể thoát ế đương nhiên không thể thiếu phần của Băng Linh. Sau khi sinh hạ Tiểu Huyền Thương và bình phục sức khỏe thì chẳng mấy khi cô chịu ở yên một chỗ. Lâu lâu lại dẫn theo con trai bay đi khắp nơi qua lại chỗ mấy ông anh trai của mình để giúp đỡ bọn họ nhanh nhanh dẫn chị dâu về. Nếu không có cô thì bây giờ chắc gì bọn họ đã được ôm vợ ngồi ở đây. Có khi còn đang phiêu du phương trời nào để theo đuổi người đẹp đó.

Không riêng gì anh trai của cô, Sở Mặc Thần và Yến Thành Hi cũng sắp yên bề gia thất rồi. Thời gian tới lại phải tốn tiền mừng cho bọn họ rồi.

Bốn năm qua cô đi giúp đỡ dọn đường tình duyên cho người ta nhưng lại bỏ qua tình yêu của đời mình. Tương lai phải bù đắp cho anh ấy nhiều hơn. Băng Linh khẽ đưa tay nắm lấy tay Huyền Thương đi đến sofa ngồi, mọi người vẫn đang vây quanh Tiểu Huyền Thương chơi đùa. Lúc này Huyền Thương mới lên tiếng:

- Hiện tại con đang cho người chuẩn bị phòng ốc và đồ dùng cho Huyền nhi cho nên sắp tới phải để thằng bé ở đây nhờ mọi người chăm sóc rồi. Dù sao thì mọi người cũng muốn có thêm thời gian chơi với bé mà.

Các trưởng bối vừa nghe đề nghị của Huyền Thương thì gật đầu vui mừng, gia đình Đông Phương cũng quyết định ở lại dinh thự Thượng Quan chơi với cháu vài ngày. Chỉ có ba người anh trai của Băng Linh là đưa ánh mắt đầy mờ ám nhìn Huyền Thương. Trong đầu không hẹn thầm nghĩ ‛ Tội nghiệp em gái, vẫn không nhận ra mình đang tiến vào cái bẫy của một con sói đói ’. Nhưng dù sao Huyền Thương cũng đã ăn chay bốn năm nay, bọn họ được hạnh phúc rồi thì cũng nên để Huyền Thương nếm chút mật ngọt.

Cả ngày hôm đó gia đình nhỏ của Huyền Thương ở lại dinh thự Thượng Quan, trong dinh thự không ngừng phát ra những tiếng cười vui vẻ tràn ngập hạnh phúc.

Đến tối muộn, vợ chồng Huyền Thương chào tạm biệt con trai chuẩn bị về nhà. Tiểu Huyền Thương rất ngoan, không khóc không nhào đòi về dù sao cậu bé từ khi sinh ra cũng chỉ biết thân với mẹ, cha nuôi Yến Thành Hi, dì Khuynh Lam. Bây giờ bị bắt ở lại một nơi xa lạ không có bố mẹ chỉ có Khuynh Lam thì có chút khó quen nhưng bé biết ở đây đều là người thân của mình nên cũng không quá sợ hay bài xích. Chỉ có điều trên gương mặt nhỏ nhắn lại có chút buông bã, cậu bé cứ ôm Huyền Thương không buông, mới gặp lại bố không lâu lại bị bắt chia xa rồi, đương nhiên có chút buồn. Huyền Thương cũng rất thương con trai nhưng nghĩ đến tương lai nên nhịn, anh cúi người xuống nói nhỏ vào tai con trai mấy câu sau đó đứng dậy vỗ vỗ đầu cậu bé.

Không biết lời nói của Huyền Thương có ma lực gì mà sau khi nghe xong mặt của Tiểu Huyền Thương sáng rực lên, không còn một chút buồn bã nào cả, tay còn không ngừng đẩy đẩy Huyền Thương, miệng thì nói:

- Daddy với mami mau mau về nhà đi. Huyền nhi hứa sẽ ngoan, không làm phiền mọi người đâu. Hai người mau về nhà nghỉ ngơi đi. Daddy, mami ngủ ngon!

Băng Linh là người hiểu con trai nhất nhưng với tốc độ lật mặt nhanh như tốc độ ánh sáng vừa rồi của con trai thì cô vẫn chưa đoán được Huyền Thương đã nói gì. Cô ngơ ngác bị Huyền Thương dẫn ra khỏi nhà. Lên xa rồi cô mới quay qua mơ hồ hỏi Huyền Thương:

- Rốt cuộc anh đã nói gì với thằng bé vậy?

Huyền Thương đối với sự ngây thơ của bà xã nhà mình thì cũng không biết làm sao, anh đưa tay vuốt tóc cô sau đó khởi động xe và quay về nhà lúc đó anh chỉ nói một câu:

- Em sẽ sớm biết thôi!

Băng Linh quả thật là biết sớm thôi. Ngay đêm đó đã lờ mờ biết Huyền Thương nói gì với con trai rồi. Ngay khi vừa trở về nhà, tắm xong thì Huyền Thương đã kéo Băng Linh lên giường lăn lộn suốt đêm. Giờ thì cô đã hiểu lý do anh để con trai ở lại nhà ông bà ngoại rồi. Trang trí phòng cho con là phụ, dọn dẹp chướng ngại cho anh mới là chính. Con trai mà ở trong này thì anh lăn giường với cô thế nào được. Băng Linh thức sự hối hận vì đã đồng ý với yêu cầu của anh, cô đã tự đưa mình vào hang sói rồi. Quả nhiên đàn ông đã được khai trai đột nhiên bị bắt ăn chay sau đó có thịt ăn thì nhất định rất đáng sợ. Băng Linh để Huyền Thương nhịn suốt bốn năm, một đêm sao có thể đền bù đủ.

Băng Linh bị anh lăn qua lộn lại một hồi thì mệt tới muốn xỉu, ngay khi cô đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì nghe anh thủ thỉ bên tai ‛ Trước đó anh nói với con trai là muốn cho thằng bé em trau hoặc em gái nên nó mới vui vẻ để chúng ta đi về ’.

Huyền Thương bắt Băng Linh nằm trên giường lăn lộn với anh suốt ba ngày ba đêm khiến cô mấy lần suýt chết. Cô hận nhưng không thể bạo phát với anh, dù gù cũng là cô bắt anh cấm dục suốt mấy năm trời bây giờ anh ấy đòi lại cũng không quá đáng. Nhưng Huyền Thương vẫn còn nhân tính, mỗi lần hành cô xong thì đều giúp cô tắm rửa, bón thức ăn tận miệng cho cô. Nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh khi ấy không ai nghĩ đến việc anh đã hành hạ cô sống dở chết dở suốt ba ngày đâu. Đây đúng là mặt người dạ thú trong truyền thuyết mà.

Lý do chuẩn bị phòng cho con trai tuy là phụ nhưng Huyền Thương vẫn thực hiện rất tận tình. Anh hỏi qua ý kiến của vợ về sở thích của con trai rồi cho người chuẩn bị chu đáo. Sau ba ngày lăn giường thì hai vợ chồng đi đến dinh thự Thượng Quan thăm con trai.

Băng Linh dù cố tỏ ra bình thường nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt vẫn bị mọi người nhìn thấy. Lại nhìn sang Huyền Thương bên cạnh một bộ dáng vui vẻ, tình thần sảng khoái dục vọng đã được thỏa mãn thì mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra. Trên mặt đều lộ ý cười, Băng Linh xấy hổ không dám ngẩng mặt nhìn ai. Ngồi trên sofa âm thầm đưa tay véo Huyền Thương một cái ngay eo rõ đau. Anh cũng biết cô xấu hổ nên dù bị đau vẫn tỏ ra tươi cười.

Mấy ngày nay bị hành lên hành xuống khiến tâm trạng của Băng Linh chẳng mấy vui vẻ. Khuynh Lam và Nguyệt Anh lại đang mang thai, hai ông anh trai kia nhất định sẽ không để bọn họ ra ngoài mà không có mình. Băng Linh liền chuyển ánh mắt nhìn sang Ly Tình đang ngồi cạnh Thượng Quan Hạo. Lưu Ly Tình nhỏ hơn Băng Linh hai tuổi nên suy nghĩ khá giống nhau, cả hai lại rất cá tính nên dễ thân với nhau hơn. Băng Linh hẹn cô hôm nay ra ngoài đi dạo, đi mua sắm, đi ăn để giúp tâm trạng thoải mái hơn.

Lưu Ly Tình hiểu rõ tính chất nghề nghiệp của Thượng Quan Hạo nên rất nhiều chuyện không thể tự ý quyết định kẻo làm ảnh hưởng đến công việc cũng như tiếng tăm của anh. Trong nhà tuy có thêm hai cô gái nhưng lại đang mang thai nên không thể ra ngoài chơi cùng, cô cảm thấy rất chán. Bây giờ có Băng Linh xuất hiện, hai người lại hợp nhau nên cô có cảm giác tìm được tri kỷ. Hôm nay hai người quyết định ra ngoài dạo chơi, Lưu Ly Tình cũng mặc kệ Thượng Quan Hạo có ngăn cản, cô nhất định phải đi cùng Băng Linh. Còn về phía Băng Linh thì đương nhiên Huyền Thương không cản cô rồi, anh cũng không muốn ngủ trong thư phòng.

Thế là ngày hôm đó ai cô gái đi đến trung tâm thương mại quẹt thẻ, cũng gặp không ít chuyện thú vị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương