Anh Hai Nhẹ Chút
-
Chương 37
Ngày hôm sau Lạc Nhạn gấp rút chuẩn bị đồ đạc đến kí túc xá.
Cô tính ở nhà trọ nhưng nghĩ lại ở kí túc vừa không tốn tiền vừa có nhiều người có thể giúp cô trong một số trường hợp cô gặp chuyện không hay.
Dù sao thì đề phòng vẫn là trên hết.
Cô không dám dùng quá nhiều tiền trong tài khoản mà Lạc Dịch đã cho, cô muốn để dành số tiền ấy sau này đến một nơi xa để sinh con.
Cô biết chắc chuyện này không thể giấu được lâu, cô phải tính tới đường bỏ đi, nếu không một khi Lạc Dịch rõ ngọn nguồn mọi chuyện thì đến cô còn lo không xong chứ đừng nói đứa bé.
Chỉ mong anh đừng quá tàn nhẫn với cô và con mà thôi.
May mắn Lạc Dịch tin tưởng cô đi tình nguyện ở huyện xa nên không cho người theo bảo vệ mà hoàn toàn cho cô tự do.
Chỉ thỉnh thoảnh anh sẽ gọi điện hỏi vài câu là xong.
Nhưng để tránh tình cờ gặp phải người nào đó làm việc cho Lạc Dịch lại biết cô, nên những vật dụng hằng ngày cô hầu như đều đặt trên mạng, hạn chế ra ngoài đến mức tối đa.
Dì Lan cũng có làm đồ ăn rồi gửi đến cho cô, cô cảm thấy rất biết ơn dì đã luôn nhớ tới mình.
Cô có hỏi dì Dịch có dẫn phụ nữ về biệt thư không thì dì bảo không có ai cả.
Lạc Nhạn hài lòng cũng có chút vui vẻ.
Cô chợt hoài niệm về những ngày cả hai chỉ đơn giản là những người trẻ yêu nhau, không có hận thù, không có ràng buộc, mọi tình cảm dành cho đối phương đều không cần phải kiềm nén hay chôn vùi.
Anh yêu cô, cô cũng yêu anh, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, dù yêu vẫn còn đó nhưng chữ hận lại không ngừng cản trở và là bức tường ngăn cách cô và anh.
Lại sang một ngày mới, Lạc Nhạn nhìn lịch để bàn, hôm nay là ngày hai mươi chín tháng sáu, cô đã rời khỏi Lạc gia được nửa tháng rồi.
Chuyện của cô chỉ duy nhất dì Lan là biết còn lại cô không nói cho ai biết cả.
Vốn cô cũng là lén lút ít người biết sẽ tốt cho cô hơn, tương lai còn có đường để cô đi đâu đó sinh đứa bé một cách an toàn.
Đến cả Lưu Ly ở Mỹ, cô cũng không tiết lộ gì.
Cô không muốn khiến Lưu Ly lo lắng, dù sao cũng chỉ là bạn bè dù cô có nói đi nữa cũng chỉ khiến tâm trạng của Lưu Ly xấu hơn chứ cũng không giải quyết được gì.
Cô thấy đã hết giấy vệ sinh, tính đặt mua trên mạng nhưng hiện tại những vật dụng khác cũng còn nhiều, nên cô tự mình xuống dưới cửa hàng gần kí túc xá mua.
Cô nghĩ sẽ an toàn thôi.
Chỉ là không ngờ gặp lại Đường Sinh Quan sau nhiều ngày.
Anh cũng ngạc nhiên không kém Lạc Nhạn.
Cô hơi khó xử, không biết nên giải thích thế nào cho anh hiểu.
Nhưng lại sợ anh nói chuyện cô ở kí túc xá cho người khác nghe, lỡ ai đó biết rồi vô tình đến tai Lạc Dịch cô sẽ không còn đường sống mất.
“Sao em ở đây?” Anh hỏi cô trong sự ngờ vực.
Lạc Nhạn cắn môi, cô thật sự không nghĩ ra được nguyên do nào cho hợp lý.
Cuối cùng đành nói đại: “Em muốn ở kí túc học thêm tiếng anh.” Thật sự là một lý do quá thất bại.
Đường Sinh Quan đầy nghi hoặc.
Anh nhìn đống giấy vệ sinh trên tay cô, lại nhìn nét mặt của có hơi tái hơn trước, anh chợt nhớ đến lần đưa cô về Lạc gia khi đó cô đã nôn thốc nôn tháo.
Anh nghĩ sao thì hỏi vậy: “Em bị bệnh gì sao?”
“Hả?” Lạc Nhạn ngớ người, vì đâu mà anh cho rằng cô có bệnh chứ hả.
Cô gượng cười lắc đầu: “Em ổn, không bệnh gì đâu.”
Đường Sinh Quan hiếm lắm mới gặp được cô, thấy cô khẳng định như vậy anh cũng yên tâm hơn.
Nhìn qua cô cũng không gầy gò hơn, chắc do cô mặc ít nên lạnh chăng?
“Đi ăn với anh.” Anh chợt yêu cầu.
“Em…” Còn chưa kịp nói xong đã bị anh ngắt lời.
“Không cho em từ chối.”
Cô đành bất lực lên xe của anh, lúc này mới nhớ đến bộ dáng của mình.
Haizz mặc đầm ngủ đi ăn đúng là chỉ có cô.
“Em còn chưa thay đồ đấy.” Cô ỉu xìu giọng nói với anh.
Anh cười liếc liếc cô rồi đáp vô cùng thoải mái: “Em mặc vậy cũng đẹp rồi.”
Cô mặc kệ anh, ngồi yên dựa vào ghế phụ, ánh mắt thơ thẩn nhìn từng cảnh vật lướt qua mắt mình.
Không hiểu sao cô chợt thấy thật buồn tủi và mệt mỏi.
Vốn nghĩ rằng khi cùng Lạc Dịch yêu đương thì cuộc sống về sau của cô sẽ chỉ hạnh phúc và vui vẻ, sau đó sẽ cùng anh sinh ra những đứa bé xinh đẹp như anh và cô.
Vậy mà tất cả những mộng tưởng đó giờ đây hoàn toàn tan biến, thay vào đó chỉ còn mình cô mang theo bí mật về một đứa bé trốn chạy.
Chỉ vì sợ ba nó hủy hoại.
Nước mắt cô rơi ra từ khi nào không hay đến khi giật mình phát hiện thì xe đã dừng lại.
Cô vội lau nước mắt quay sang nhìn người đàn ông luôn im lặng từ lúc lên xe đến giờ, đến cả dừng xe rồi cũng không đánh cô tỉnh.
“Anh…” Chính cô cũng không biết nên nói gì.
Nói là sao anh không gọi em nhưng rõ ràng cô nào có ngủ.
Nói anh sao im lặng nhưng chính cô mới là người không màng đến anh bên cạnh.
Cuối cùng chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Đường Sinh Quan đã dừng xe được mười phút, anh không phải không nói gì mà vì anh nói nhưng cô không hề để vào tai, anh gọi cô cũng không chú ý, cứ thế coi anh như một người vô hình.
Anh rất đau lòng nhưng sau đó vô tình nhìn thấy nước mắt của cô lần lượt rơi xuống hai bàn tay đang đan chặt của cô, anh mới hoảng sợ vội tìm một chỗ để dừng xe lại.
Nhưng anh không muốn phiền cô liền mà để tự cô phát hiện những thứ xung quanh mình bao gồm cả anh đang hiện hữu.
Đến khi cô tỉnh lại, vẻ ngơ ngác, ngạc nhiên dùng ánh mắt còn ngập nước đó nhìn anh, nó khiến anh thật sự xót xa.
Anh hiểu chắc chắn cô đang gặp chuyện không hay, cái nguyên do đến ở kí túc để học tiếng Anh con nít ba tuổi cũng chẳng tin đâu.
Nhưng cô không nói, anh cũng không thể ép.
Chỉ là nhìn thấy cô khổ sở khóc như vậy anh chịu không nỗi.
Đường Sinh Quan chợt bất chấp tất cả kéo cô vào ngực mình ôm chặt.
Giọng anh kiềm nén cũng có tức giận.
“Em không thể tâm sự anh nghe sao? Em đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Nhạn ban đầu còn kinh hoảng muốn đẩy anh ra nhưng khi nghe câu nói của anh, tất cả những uất ức, khổ sở bao lâu nay cô như không thể kiềm được, cái vuốt ve sau lưng của anh khiến cô bật khóc thành tiếng.
Cô không nói gì cả, chỉ dùng những giọt nước mắt để bày ra những nỗi đau cô đang phải chịu.
Khi trước ngực anh, áo sơ mi đã ướt đẫm nước mắt của cô thì Lạc Nhạn mới ngừng khóc.
Cô rời khỏi lồng ngực ấm áp của người đàn ông, vì xấu hổ nên cô không dám nhìn anh, Chỉ nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi.”
Đường Sinh Quan lắc đầu, anh nắm lấy bàn tay mảnh mai của cô hỏi lần nữa: “Em đã xảy ra chuyện gì? Anh có thể giúp em không?”
Lạc Nhạn nâng mắt nhìn thẳng vào cặp mắt chân thành và đầy nhu tình của anh, cô thật sự không mong anh sẽ chìm đắm vào một thứ tình cảm không có kết quả này.
Cô nuốt nước miếng cất giọng: “Sinh Quan, em có thai rồi.”
Bàn tay Đường Sinh Quan đang bao lấy tay cô chợt cứng đờ, cả người anh như bị một cái búa khổng lồ đánh mạnh vào khiến anh khó thở.
Đến khi tiếp nhận toàn bộ những gì cô vừa nói kia, anh vẫn không thể tin.
Anh chợt nghĩ tới lần cô nôn ói kia, cả sắc mặt tái nhợt lúc này.
Anh hoàn toàn tuyệt vọng, bàn tay dần dần buông cô ra, anh nhắm chặt mắt ngồi dựa vào ghế lái.
Hai người không ai nói gì cho đến khoảng mười lăm phút sau Đường Sinh Quan lên tiếng: “Là của người đàn ông trong lòng em sao?”
Lạc Nhạn gật đầu.
“Vâng.”
Anh nâng tay nhéo mi tâm của mình.
“Vậy tại sao phải trốn người nhà? Sợ anh hai em biết?” Anh nhìn lại cô, bộ dáng cô gái đang cúi gục đầu cắn chặt môi khiến anh không nỡ mắng cô hay làm gì cả.
Nhưng anh có hơi tức giận.
Mặc dù cô năm lần bảy lượt từ chối anh cũng đã nói cô có người trong lòng nhưng tại sao lúc này nghe cô nói cô đã có con với người đàn ông khác khiến anh khó chịu đến cùng cực như vậy.
Anh tự thấy bản thân mình đúng là chẳng có chút tiền đồ nào, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không việc gì phải hạ mình cầu xin tình yêu của người ta.
Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt cô, anh sẽ không thể nào ngừng yêu.
Tình yêu thật mẹ nó khiến anh muốn xé nát.
Lạc Nhạn cảm thấy lý do này đúng là rất phù hợp, cô lại gật đầu: “Vâng, nếu anh hai biết chắc chắn sẽ không tha cho em.”
“Người đàn ông đó cũng không lo cho em?” Anh hít sâu mới có thể hỏi ra câu đáng ghét này.
Bỗng cô chợt cười, là nụ cười có biết bao thê lương.
“Nếu anh ấy biết em có thai sẽ bắt em bỏ đứa bé.
Em…không thể.”
Đường Sinh Quan nổi điên, anh nộ lên: “Hắn ta dám! Mẹ nó khốn nạn.” Dứt lời mới thấy phản ứng của mình đúng là không được ổn, anh cố lấy lại bình tĩnh, anh sợ sẽ ép cô nói cái tên kia là ai để anh đi xử mất.
Lạc Nhạn cười chua chát, cuối cùng cô nhìn Đường Sinh Quan lên tiếng: “Cảm ơn anh.
Hãy tìm một người con gái thật tốt và xứng với anh.
Em không đáng được anh yêu.”
Mãi đến khi cô xuống xe rồi vào cổng kí túc, đến khi anh không còn thấy bóng hình cô gái như ánh trăng sáng của đời mình mới cười khổ rồi lái xe rời đi.
Đúng vậy.
Như cô nói, anh nên tìm một cô gái tốt và đáng để anh yêu.
Nhưng mẹ kiếp, anh lại cứ yêu cái người làm anh tổn thương như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook