Anh Em
Chương 62

Bị một người đàn ông trước mặt nói những lời như vậy, Hách Tịnh cảm thấy mình không xấu hổ tới chết thật đúng là da mặt quá dầy rồi. Lúc này cô đang trong tình trạng ngoài giận trong mềm, nhìn thấy trong lòng Đan Nhĩ Tín cũng không tốt, thần sắc tức giận cùng quật cường xem ra bị cô làm cho rất căng thẳng đáng thương, Hách Tịnh cũng không biết nên nói gì. Cùng anh lý luận sao? Tài ăn nói của cô tuy tốt, nhưng đối với người này đã quen vô cớ gây rối, lại không biết xấu hổ, nhất định không lại được anh; dụ dỗ anh đôi câu ư? Không có tâm tình đó, trong đầu chỉ còn dư lại chuyện tình buồn bực mà tránh ra.

Đan Nhĩ Tín đi theo sau cô, duy trì khoảng cách không xa không gần, trước khi tách ra liền nói: "Tối mai thời gian này ở chỗ cũ, anh tiếp tục phụ đạo cho em."

Hách Tịnh nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt bất đắc dĩ không hiểu, Đan Nhĩ Tín ngược lại trấn định: "Anh chỉ nói không lên giường cùng em, chúng ta còn là bạn bè nha, anh sao có thể nhìn bạn gái mình bị người khác khi dễ, " dừng một chút, mang chút nghi ngờ không ý tốt hỏi: "Chẳng lẽ chỉ có lên giường em mới thừa nhận quan hệ của chúng ta?"

"Cút đi!" Hách Tịnh bị tức đến chết đi sống lại, cảm giác đầu mình thật là bị lừa đá mới có chút mềm lòng, không nhịn được nói tục, quay đầu bước đi, phía sau truyền đến tiếng buồn cười của Đan Nhĩ Tín, tâm tình của anh, dường như khá hơn một chút.

Hạm đội hải quân N là chiến đội trù bị quân sự sắp bắt đầu diễn tập, lần này nhân viên ở các đơn vị đại đội A cùng đại đội D đều cử người đến, vì vậy tất cả mọi người đang bận làm quen công việc, Trương Anh Tử cùng Lưu Miêu Miêu cũng đều có nhiệm vụ, Đan Nhĩ Tín cùng cấp dưới ở đội tin tức thì càng bận rộn hơn, chỉ có Lâm Sảng và Hách Tịnh làm phiên dịch là thanh nhàn nhất, họ là nhân viên biên chế trong đội tin tức, lại chỉ có thể làm chút công việc vặt.

Công việc chuẩn bị được tiến hành diễn tập trước, thiết bị truyền tin được kiểm tra đo lường cùng với điều chỉnh vũ khí trong giai đoạn kiểm tra thử. Sáng sớm trên mặt biển, từng dãy chiến hạm chỉnh tề chờ lệnh, thấy người vây xem, bao gồm cả Hách Tịnh như vậy cũng nhiệt huyết sôi trào.

Hạm đội N ở biển phía nam Trung Quốc, so với mấy cái hạm đội khác trong nước, những năm gần đây từng bước hoàn thiện thành vũ khí. Thời kỳ xây dựng đất nước, người đang lãnh đạo cũng không tính quyền lợi của biển phía Nam sẽ có tranh cãi lớn như vậy, sau nhưng năm 1970, 1980 từ cuộc chiến Hoàng Sa và Trường Sa, đã phá vỡ quan niệm của mọi người, ý nghĩa của hạm đội N mới tồn tại, cũng từ phòng ngừa những cuộc chiến quấy rầy ở miền Nam duyên hải, biến thành duy trì lãnh thổ của nước ta, cùng với ích lợi của quốc gia, và thu hồi lại những đảo bị chiếm đóng.

Những năm gần đây trang thiết bị của hạm đội N được nâng cấp, có thể dùng súng bắng thay pháo để hình dung. Làm thành viên hạm đội N, những quân nhân này không thể nghi ngờ rất là kiêu ngạo cùng tự hào .

Tất cả mọi người đang khẩn trương bận rộn không có trở ngại, phòng chỉ huy của đại đội A tạm thời được trưng dụng chợt đi tới một người, một nam nhân tuổi trung niên thân hình không cao, tự giới thiệu bản thân, anh ta tự xưng là chỉ huy phụ trách sửa chữa hệ thống vũ khí của chiến hạm cùng quản lý hệ thống chiến hạm.

Sáng sớm mát mẻ, thế nhưng đầu anh lại đầy mồ hôi, nhanh chóng giải thích nguyên nhân.

Thì ra là mới vừa rồi kiểm tra phát hiện có một chiếc tàu lặn âm thanh bị hư, không thu được tín hiệu, không chỉ ở dưới nước làm ảnh hưởng đến độ chính xác khi bị ngư lôi công kích, hơn nữa nguy hiểm tới an toàn của tàu, hư chưa kịp sửa, tàu lặn sẽ không tham gia diễn tập đúng lúc.

Đội sửa chữa nhận nhiệm vụ phải sửa gấp trước khi diễn tập, nhưng chỉ có ba nhân viên kỹ thuật trong đội, lúc này tất cả nhân viên đang thi hành nhiệm vụ ở nơi khác rồi, nước xa không cứu được lửa gần, bất đắc dĩ, phụ trách của chiến hạm này đến đây hỏi thăm, không chừng nơi đây nhân tài hội tụ sẽ có nhân viên chuyên nghiệp.

Anh ta căn cứ vào tinh thần ngựa chết làm sống tới hỏi thăm một vòng, bởi vì điều nhân viên kỹ thuật từ nơi khác đến hiện trường, tất nhiên sẽ làm trễ kế hoạch diễn tập.

Đan Nhĩ Tín là người phụ trách đội tin tức, cư nhiên ra mặt tiếp đãi đồng chí phụ trách tàu, anh cẩn thận hỏi thăm tình hình chiến hạm loại gì nói rõ thông số kỹ thuật, cuối cùng gật đầu: "Có thể xem thử."

Khuôn mặt chỉ huy chiến hạm rất vui mừng, vui muốn khóc rồi, trễ nãi ra khơi, anh ít nhất cũng phải bị phê bình, công tác chuẩn bị mấy tháng cũng uổng công, khổ lao nhất định phải có người thừa nhận, chuẩn bị kỹ hết rồi giờ lại gặp trục trặc, có thể nào không làm anh ta cực kỳ kích động.

Chỉ huy tàu lập tức hỏi: " Chuyên gia là vị nào? Chúng tôi mong anh ta đến nhanh thôi."

Vẻ mặt Đan Nhĩ Tín trước sau như một: "Thật xin lỗi, chúng tôi là đội tin tức chỉ có tôi có thể sử dụng sửa chữa âm thanh cùng đo đạc hướng dẫn hệ thống, tôi còn có một đàn chị, chỉ là chị ấy học chưa tới, thuận tiện nói một câu, thầy của chúng tôi là Phương La Minh."

Chỉ huy Trình coi như ngạc nhiên, cũng là nhân viên chuyên nghiệp, "Phương La Minh" ba chữ vừa ra, trước tiên phục ba phần, lập tức cung kính mừng rỡ dẫn Đan Nhĩ Tín đi theo.

Hách Tịnh mặt đang ngạc nhiên chuẩn bị cùng Trương Anh Tử bên cạnh hỏi thăm thầy "Phương La Minh" của bọn họ một chút, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại thấy Đan Nhĩ Tín đối với chỉ huy ra hiệu, quay đầu lại hướng về phía cô ý bảo: "Cô, đi làm trợ lý cho tôi."

Hách Tịnh vẫn không nhúc nhích, cô cảm thấy hình như mình hiểu sai rồi, Đan Nhĩ Tín kêu nhất định là chị Trương Anh Tử, không nghĩ tới kế tiếp anh điểm danh cô: "Hách Tịnh, cô qua đây, cô ở lại đại đội chúng ta cũng vô ích, không phải cô bơi rất giỏi sao."

Hách Tịnh trừng lớn mắt, việc này cùng với bơi giỏi có quan hệ à? Tàu lặn là phải xuống nước gì đó, nhưng cũng không đến nỗi tất cả nhân viên liên quan cũng phải bơi giỏi chứ? Hơn nữa, anh ta làm sao biết mình bơi giỏi? Vả lại, Lâm Sảng cũng rất rãnh rỗi mà!

Nơi này mà là quân đội, mà thân phận bây giờ của cô là quân nhân, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là nhiệm vụ.

Đến xưởng sửa chữa, nhân viên kỹ thuật bên trong thấy chỉ huy dẫn theo một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào, cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Hơn nữa hai người này nam oai hùng tuấn mỹ, nữ thanh lệ bức người, bên trong nhà xưởng bình thường huấn luyện ở trên biển thường mọi người bị tiếng máy khoan sinh ra bụi bẩn, tràn đầy dầu máy, trong nháy mắt sáng ngời không ít.

Chỉ huy đầu tiên là giới thiệu thân phận của hai người với người phụ trách sửa chữa, vào lúc giới thiệu Đan Nhĩ Tín, cường điệu một chút thầy giáo của anh, cái gì người đầu tiên " có nhiều dự án", học giả yêu nước từ hải ngoại trở về đền đáp tổ quốc nha, là nhân vật được mọi người kính trọng, balabla một đống sự kiện lớn, mặc dù không diện kiến được người, nhưng Hách Tịnh cũng hiểu người này rất nổi tiếng, địa vị trong lĩnh vực này có thể sánh như trong chốn võ lâm Huyền Chân dạy võ cho Vương Trùng Dương.

Thân là đệ tử giáo sư, đỉnh đầu Đan Nhĩ Tín cũng xuất hiện hào quang. Về phần thân phận của Hách Tịnh cũng có chút lúng túng, một phiên dịch bị bắt đến hiện trường xưởng sửa chữa, đây là hát tuồng nào à?

Đáng giận nhất là Đan Nhĩ Tín cũng không giới thiệu với mọi người, cũng không để ý tới cô, nhận lấy đồng phục và đạo cụ ở trong tay người khác đưa tới, chính mình liền mặc vào cùng thợ máy chuẩn bị triển khai kiểm tra đo lường.

Nhưng bởi vì Đan Nhĩ Tín cũng không phải nhân viên sửa chữa chuyên nghiệp, vì vậy đầu tiên cần lật xem kỹ tài liệu, bởi vì tàu lặn mặc dù là quốc sản, nhưng hệ thống âm thanh được nhập khẩu từ nước Y về, để hy vọng có thể hiểu rõ phần hệ thống này bằng tiếng Hebrew, dường như trong xưởng không có mấy người nhìn hiểu được, người hiểu được cũng không có ở đây.

Đây cũng được cho là nhân tố gia tăng khó khăn trong quá trình sửa chữa, Đan Nhĩ Tín bình tĩnh ngoắc ngoắc tay đối với Hách Tịnh, bình thường giống như kêu cô gái nhỏ: "Cô đến đây."

Thần kinh Hách Tịnh run lên, rốt cuộc không cần đứng ở góc tường lôi thôi, cầm lấy tài liệu ở hiện trường phiên dịch, bởi vì tài liệu thuộc chuyên ngành, ngôn ngữ Hebrew cũng không phải do cô sáng chế, vì vậy thỉnh thoảng đụng phải từ chuyên nghiệp đành chịu thua, lúc này Đan Nhĩ Tín liền cùng cô cùng nhau tiến hành phân tích, một lúc sau, cũng thuận buồm xuôi gió.

Toàn bộ buổi sáng đều bận rộn, một ngụm nước cũng chưa uống..., rốt cuộc một tiếng "Lo lắng" cũng đi qua, cả tổ nhân viên hoan hô lên, trục trặc được sửa xong, hệ thống vận hành được khôi phục.

Đan Nhĩ Tín tháo xuống bao tay, xoa một chút mồ hôi trên mặt. Mặc dù anh là học trò đắc ý của giáo sư Phương La Minh, nhưng cũng do tự bản thân nghiên cứu học tập các loại dụng cụ điện tử nên có thành tựu như hôm nay, thậm chí còn ném thiết bị sản xuất vào quân đoàn tự cao tự đại. Nhưng đối với loại dụng cụ của tàu lặn tiên tiến này cũng rất hiểu rõ, anh còn dừng lại bàn luận từng bước một, lần này xin đi sửa chữa trừ nhìn đồng chí chỉ huy thật sự không có biện pháp, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh nghĩ tự mình thử làm.

Từ trong bộ đội đặc chủng đi ra, Đan Nhĩ Tín hiểu tuổi mình gần hai mươi sáu có thể ở đại đội tin tức A được một chỗ ngồi, cũng tuyệt đối không phải là bởi vì anh có thể đánh tốt, mà kỹ thuật mới quan trọng, bất kể nguyên nhân gì, thấy nhiều học nhiều đều là không có sai.

Đối với Hách Tịnh mà nói, thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy công việc của Đan Nhĩ Tín, thậm chí hàng ngày tham dự công việc, tâm tình cũng không được tự nhiên, sự kích động mấy ngày trước còn ngăn cách tạm thời quên, cùng thành viên tổ sửa chữa vỗ tay hoan hô.

Đợi đến lúc tạm biệt, bao gồm đồng chí chỉ huy ở bên trong cùng tất cả nhân viên sửa chửa, nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi ánh mắt cũng hoàn toàn bất đồng rồi. Tuổi trẻ hâm mộ khó tránh khỏi tự ti mặc cảm, người lớn tuổi hơn than thở không dứt: ở đây có chí không có lớn tuổi, có tài không có xấu xí, cũng không biết cha mẹ người ta tốt số như thế nào nửa, nuôi được con cái đáng hâm mộ như vậy!

Trình chỉ huy đại diện nhân viên tổ sửa chửa biểu đạt cám ơn, nói đưa bọn họ trở về, Đan Nhĩ Tín cùng Hách Tịnh thấy anh ta bận chuyện nên từ chối, vội vàng kiên quyết từ chối, Trình Vĩ liền vỗ bả vai của Đan Nhĩ Tín nắm tay của anh nói diễn tập xong hai anh em ta nhất định phải uống với nhau một chén.

Phải, Thành công ra khơi rồi, tình hữu nghị đến rất đơn giản như vậy thật trong sáng.

Không tự nhiên theo hướng nhìn về phía cô, Trình Vĩ cười ha hả xoa xoa tay không biết nên biểu đạt như thế nào, Đan Nhĩ Tín liếc Hách Tịnh một cái, hướng về phía Trình Vĩ khóe môi hơi gấp: "Người một nhà, không cần khách sáo."

Mặt Trình vĩ lập tức hiểu rõ, mang theo ý tốt tán thưởng cùng trêu ghẹo, Hách Tịnh nổi đóa, nhưng cũng không có tiện giải thích nhiều, chỉ đành lúng túng cáo từ.

Diễn tập lập tức bắt đầu, hai người còn phải trở về bộ chỉ huy đại đội A đợi lệnh, trên đường trở về, Hách Tịnh thỉnh thoảng lườm Đan Nhĩ Tín một cái, nhìn anh mặt ngoài bình tĩnh, dáng vẻ kì thực đắc ý lại hưng phấn, lập tức không nhịn được liền nở nụ cười ha ha .

Mặt mo Đan Nhĩ Tín đỏ bừng, tức giận rống cô: "Cười cái gì mà cười! Theo thói quen thôi?" Nói xong bản thân cũng không nhịn được bật cười.

Hách Tịnh dễ dàng ổn định tâm tình, lắc đầu một cái, dùng một loại ánh mắt mềm mại nhìn Đan Nhĩ Tín, thật ra thì cũng là một người rất thông minh, còn rất nhạy cảm. Anh giống như ý thức được thái độ chuyển biến của mình, đều cùng hình tượng "Nỗ lực" của anh có liên quan, lần đó ở ký túc xá nghe nói anh làm nhiệm vụ bị thương, nghỉ phép ngày đó anh tạm thời đảm nhiệm công việc phục kích, cho rằng bản thân thích anh chính là "Ưu tú" , "Có thể làm", theo bản năng liền muốn ở trước mặt cô xuất hiện.

Tựa như động vật giống đực luôn muốn ở trước mặt giống cái biểu hiện sự cường đại của mình, trước mặt người nào đó thể hiện tài năng bắt được con mồi ngon, người nào xây dựng tổ bền chắc, người nào có thân hình cường tráng.

Đáng tiếc loài người so với động vật phức tạp hơn, lấy thuộc tính động vật đến xem. Đan Nhĩ Tín anh tuấn cường tráng, đầu óc thông minh, thật sự là bạn hiếm có, nhưng hai người thật muốn kết hợp, thật sự phải suy tính rất nhiều.

Hách Tịnh cảm giác mình thật đáng buồn, nghĩ đến nhiều người sẽ buồn. Cô mười mấy tuổi liền suy tính vấn đề muốn trưởng thành, đến hơn hai mươi tuổi, giống như cuộc sống của người trung niên, sợ tay sợ chân, nhìn trước ngó sau, hành động tư tưởng giống như so với phong kiến đại gia trưởng, chỉ là cô khổ sở không phải người khác, mà là mình.

Chẳng lẽ cô tiêu hao quá nhiều trí khôn cùng tỉnh táo, đến lúc muốn dùng tuổi thanh xuân theo tiếng gọi của lòng mình, dùng hết nhiệt huyết dâng trào kích động cùng lỗ mãng, dùng hết tất cả vốn thuộc về tuổi trẻ bất chấp tất cả?

Nghe giống như là mua bán, không lý trí, cuộc sống liền khó tránh khỏi sẽ phạm lỗi, trải qua thời kỳ biến động lớn trong tuổi thơ cùng thời niên thiếu, cuộc sống mới theo khuôn phép mới có thể bình an hạnh phúc, nhưng nội tâm của cô, tại sao cảm giác thê lương trống rỗng như vậy?

Có lẽ trong máu cô không có di truyền nhân tố an phận? Không phải phong cách của nhà họ Hách, giống như di truyền từ Lương Thanh. Vì vậy mặc dù anh về mặt lý trí biết nên làm như thế nào thì tốt hơn, nhưng Đan Nhĩ Tín hiện tại cũng tồn tại, làm cho cô cảm thấy bản thân có một chút nhân tố sinh tồn, có thể sẽ là"Vui mừng" gì đó, coi như "Kinh sợ" lớn hơn"vui mừng", coi như phiền toái nặng nề, cô cũng không đành lòng thoát khỏi.

Nhưng tính cách cô từ trước đến giờ nhân tố tỉnh táo chiếm đa số cùng thoải mái, lại để cho cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm như vậy vô cùng không ổn, cô mâu thuẫn rối rắm, mà còn bị ảnh hưởng bởi sự khác thường của Đan Nhĩ Tín, em trẻ tuổi hơn —— nên tin tưởng anh, đây đối với một thanh niên 26 tuổi, còn có lý tưởng có năng lực có văn hóa theo đuổi bộ đội mà nói, tuyệt đối không phải là lời nói khích lệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương