Anh Em (Thủ Túc)
Chương 64

Đi tới cửa hầm đạn dược, Hách Tịnh mới nhận thức đúng tình cảnh nguy hiểm càng rõ nét hơn. Một thiếu úy đen đen gầy teo, trên mặt như khóc như cười, trạng thái tinh thần rất kém, một đôi môi đầy máu, ánh mắt đỏ au, một tay anh ta cầm một LCD, một tay cầm điều khiển ti vi, ngang hông còn có một dây thuốc nổ, trong miệng la lệnh không cho mọi người tới gần, nếu không anh ta lập tức cho nổ tung.

Chính trị viên chiến hạm đang đứng gần chỗ anh ta, tận tình khuyên bảo gì đó, nhưng những điều này Lý Mân chỉ lắc đầu, trên tay không hề thả lòng, trong miệng không ngừng nói: "Chuyển hướng tới eo biển Đài Loan, tao có hệ thông định vị vệ tinh, chúng mày đừng có lừa dối tao,nếu không thì mọi người cùng xong đời."

Thuốc nổ trên người anh ta cũng không quá nhiều,uy lực tới xung quanh thế nào cũng không đáng nói, nhưng nếu kho đạn phía sau nổ tung, người trên chiếc chiến hạm này chỉ sợ không còn ai sống sót.

Những người có mặt ở đây hầu hết tim đã nhảy lên tới cổ họng, Trung sĩ lúc trước đi tới thấy tình hình này đã sớm mềm nhũn ngã trên mặt đất, khóc như mất quê, dùng ngôn ngữ Mân Nam gào lên: "Anh Lý, anh muốn là gì thế?"

Trên khuôn mặt gầy của Lý Mân thoáng hiện lên vẻ áy náy, có điều lập tức cường ngạnh,lớn tiếng kêu: "Tao không muốn chúng mày phải chết, đến Đài Loan chúng mày phải nhảy xuống biển, chờ tao rời khỏi chiến hạm thì lại quay lại mà trở về! Có điều bây giờ đừng ra vẻ, nếu không mọi người cùng nhau chết đi!" Tiếng phổ thông của anh ta rất kém, xen lẫn hơn nửa tiếng Mân Nam,rất nhiều người nghe hiểu đại khái nhưng cũng hiểu là đàm phán thất bại.

Chính trị viên đưa tay giữ lại Hạm trưởng đang bạo phát, tiếp tục van nài khuyên nhủ: "Lý Mân, anh đầu quân nhiều năm như vậy, cấp trên cũng chiếu cố anh, trừ việc không để anh xuất cảnh, anh nói yêu cầu gì không giải quyết được? Có chuyện thì từ từ nói không được sao, sao cứ phải cực đoan như thế?"

Lý Mân kích động quát lên: "Từ từ nói? Từ từ nói thì người không phải đã chết rồi sao? Lúc mẹ tao chết, tao đang ở đâu? Tao phải ra biển làm nhiệm vụ! Lúc cha tao chết thì tao đang ở nơi nào? Cũng là ra biển làm nhiệm vụ! Người trong nhà chỉ trích tao bất hiếu, tao có thể nói gì? Tao cũng chỉ có thể nói chúng ta đang diễn tập, bởi vì nhiệm vụ phải giữ bí mật! Tao bời vì diễn tập không đưa tang cha mẹ,họ hàng thân thích tới xem, tao tâm trí hám làm quan, ngay cả khốn kiếp cũng không bằng."

Lý Nâm khóc một trận, ánh mắt nhìn chằm chằm nói: "Hiện giờ em gái tao đi làm ở Đài Loan, chết ở nơi đó, cũng không phải là cái chết bình thường, chúng mày ngay cả nhặt xác cũng không cho tao đi! Đó là người thân duy nhất của tao! Chúng mày còn là người không?"

Chính trị viên vẻ mặt đau khổ, dùng âm thanh nhu hòa hết sức nói: "Anh là quân nhân nghĩa vụ, theo như quy định không thể ra ngoài biên giới, bao gồm cả khu vực Hồng Kông, những chuyện này sẽ có người xử lý giúp anh, lại nói nếu anh thật sự muốn ra ngoài, có thể sau khi giải ngũ xin phép mà,qua kỳ hạn giữ bí mật là có thể đi ra ngoài, quốc gia sẽ không hạn tự do của anh...."

"Thúi lắm!" Chính trị viên còn chưa dứt lời, liền bị Lý Mân cắt đứt "Những người làm quan như chúng mày đứng nói chuyện không đau thắt lưng! Giải ngũ! Tao làm lính mười năm, bao nhiêu lần vào sinh ra tử trở về, mới lên được chứ thiếu úy, cầm chút tiền lương này,con nhỏ, vợ ốm,giải ngủ chúng mày để cho cả nhà tao cũng chết đói a! Em gái tao phải giúp tao nuôi gia đình mới phải tới Đài Loàn làm, chết rồi ngay cả người nhặt xác cũng không có,..."

Có lẽ là hàng năm hít gió biển, giọng thô cao của Lý Mân lộ ra bi thương, giống như khóc lai giống như gào, khiến người nghe được cực kỳ khó chịu, nhưng khó chịu thì là khó chịu,việc sống chết trước mặt, cũng không cho bọn họ trốn tránh, chiến hạm tiên tiến nhất trong nước nếu thật sự lái tới Đài Loan, cũng không chỉ là chuyện đòi mạng người.

Trong lúc giằng co, tiếng hát thanh thúy du dương đột nhiên vang lên trong khoang thuyền mênh mông:

"Nguyệt nương sáng sáng treo trên đỉnh Thường Nga,treo ờ treo

Con là hòn ngọc quý mềm mại trên tay mẹ, quý a quý

Nhìn con thêm một tuổi, nhìn con nuốt nước miếng, nhìn con học a hành

/khe khẽ lắng nghe tiếng thở của bảo bối trong tim

Con là hạnh phúc hi vọng là thịnh vượng của họ Nguyễn...."

Đây là một bài đồng dao tiếng Mân Nam, Hách Tịnh hát lên vào lúc căng thẳng như thế này, giọng cô vốn uyển chuyển nghe cảm động, mang theo sự mềm mại như nước của cô gái Giang Nam, lại xuất thân từ học ngoại ngữ, đối với âm điệu lời nói nắm rất chắc, một khúc << Tâm can bao bối>> hát xong, khiến các vị hán tử ở chỗ này dù làm bằng sắt, cũng không khỏi muốn mình quay trở lại thời tuổi thơ tươi đẹp.

Lý Mân lại càng ngây dại, tay rũ xuống, ngơ ngác nhìn Hách Tịnh, khóe mắt Hách Tịnh rưng rưng, cố gắng nặn ra một nụ cười tươi nhìn anh: "Anh thật là đáng thương, có điều cha mẹ của anh qua đời sau khi anh trưởng thành, một mình bố tôi nuôi lớn tôi, lại đúng khi tôi 14 tuổi mang theo mẹ kế tôi ra đi, tôi còn không được nhìn mặt ông ấy lần cuối, nhưng mà tôi biết, bọn họ trên trời có linh khẳng định sẽ mong tôi sống tốt,nếu như tôi vì bọn họ mà hi sinh mạng mình, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng, rất khổ tâm."

Lý Mân muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại bị chặn lại giống như không cách nào mở miệng, Hách Tịnh lại dịu dàng nói: "Em trai tôi đã theo cha nó ra nước ngoài, chúng tôi đã sáu bảy năm rồi chưa gặp, nó nói nó nguyện ý dùng tất cả hiện tại và tương lai đổi lại quá khứ tốt đẹp, chúng ta đều biết đó là không thể. Nếu như hôm nay thật xảy ra chuyện, chắc chắn nó càng khó sống hơn. Trừ tôi, còn có mọi người ở đây, ai cũng đều có cha mẹ con cái, người thân của họ sẽ khổ sở như thế nào đây?"

"Còn có, anh cũng không phải chỉ một mình, vợ anh bị bệnh, con anh còn nhỏ,nó còn phải dựa vào anh nuôi nấng mà lớn lên, nếu, tôi nói là nếu cả thuyền chúng ta là vì chiến tranh, đang chiến đấu với kẻ địch mà hi sinh, như vậy bọn họ sẽ là thân nhân liệt sĩ, nhưng bây giờ thì sẽ được cái gì đây? Chúng tôi là chôn theo, còn anh? Chẳng lẽ để cho con anh lớn lên, hỏi cha nó đâu, người khác lại cũng chỉ trích nó nói ba nó là một kẻ phản quốc, còn là một tay giết người, giết hơn một trăm người để chôn theo anh sao?"

"Về chuyện của em gái anh, tôi  và em trai tôi giống nhau, cho dù như thế nào đều hi vọng lưu lại những thời gian tốt đẹp,cô ấy vì anh trai cô ấy, chị dâu cô ấy, còn có cháu cô ấy, một mình ra nước ngoài làm việc, chẳng lẽ lại hi vọng anh trai tự sát, cháu ở quê khó tránh khỏi việc lớn lên trong sự khinh bỉ của mọi người sao?"

"Anh là quân nhân quốc gia, có thể tới hạm đội N, có thể tiến vào đội tiên tiến nhất hạm đội N giữ vai trò quan trọng trong chiến hạm duy nhất trong toàn khu, điều này đã nói lên sự ưu tú của anh và không thể thay đổi, các anh đều là anh hùng, anh hùng dũng cảm không phải là tùy thời đi tìm chết, mà là cố gắng còn sống, còn sống mới có thể có mọi thứ."

"Anh là đi nghĩa vụ có thời hạn, cán bộ quốc gia, người thân của anh chính là gia đình quân nhân, mặc dù không phải thế, đất nước chúng ta cũng sẽ không để công dân của nước mình chôn thân ngoài hải ngoại, dĩ nhiên sẽ có người xử lý thỏa đáng. Còn anh sao lại tự đặt mình vào tình trạng bi thảm như thế này đây?Anh đã từng nghĩ chưa,cho dù anh cướp chiến hạm đi tới Đài Loan,anh có thân phận gì? Có thể thuận lợi nhận xác của em gái sao?Sau khi nhặt xác xong hai người có thể trở lại sao? Chẳng lẽ anh muốn chôn em ấy ở nước ngoài? Người chết không nói làm gì, vợ của anh và con anh thì nên làm thế nào đây? Cũng đi tới Đài Loan tìm anh? Ở đây anh còn dựa vào đồng lương quân đội nuôi gia đình, tới Đài Loan anh dựa vào gì đây? Anh Lý!"

Lúc này chính trị viên cũng bước tới, trước hết ông ấy tán thưởng nhìn Hách Tịnh, sau đó nói với Lý Mân: "Tiểu tử anh coi như không để ý tới những chiến hữu sánh vai sóng gió nhiều năm như chúng tôi, cũng phải nghĩ tới cô nhóc này một chút đi! Người ta bình thường không gây thù kết oán gì với anh, vì bảo đảm sự an toàn của chiến hạm mà lên làm việc, đóa hoa nhỏ như cô ấy, nhưng bởi vì anh mơ hồ mà mất mạng, em gái anh chết trong thương tâm, người ta cũng có anh em, anh em của cô ấy không đau lòng sao?"

Sau khi Lý Mân nghe Hách Tịnh hát, sự điên cuồng trong mắt giảm đi không ít,tăng thêm một chút mê mang,anh vốn là trong lúc điên loạn mà quyết định và hành động như thế,giờ phút này bị lời nói của hai người thức tỉnh, giống như mơ một giấc mơ lứn, sau khi tỉnh lại liền có chút sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt lộ ra thất vọng,lẩm bẩm nói: "Tôi không sống được rồi?" Chẳng qua sự khác biệt là muộn mấy ngày bị bắn chết nhưng toàn thây và bây giờ tự phát nổ tan xương nát thịt.

Anh làm như vậy, chỉ sợ là phải lên toàn án quân sự, chuyện này ai cũng không có cách bảo đảm, mọi người yên lặng trong chốc llát, đúng lúc Lý Mân bắt đầu run sợ, mọi người lo lắng, Hách Tịnh chợt kêu một câu: "Anh ấy tinh thần, khả năng hành động bất thường, thật ra thì cơ bản là không thích hợp ở trong quân đội, mọi người ai thuê anh ấy vậy?"

Lý Mân ngừng run rẩy, có chút tức giận nhìn Hách Tịnh: "Tôi không có bị tâm thần, cô...."

Từ lúc chính trị viên nói xong tới giờ vẫn trầm mặc, Hạm trưởng chợt mở miệng: "Cứ làm như thế, Lý Mân ở trên biển lâu ngày, tinh thần có vấn đề, sau khi trở về liền chuyển ngành về địa phương trị liệu đi!"

Sau lại nhỏ giọng nói: "Sau khi xuống thuyền, tốt nhất nên chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, các nhân viên diễn tập hoàn thành nhiệm vụ, mọi người nghe rõ chưa?"

Không ai mở miệng, sự kinh hoàng vừa xảy ra và sự lo lắng lúc này cũng vẫn chưa giảm, Hạm trưởng bỗng nhiên quát to một tiếng: "Đều con mẹ nó nghe rõ chưa! Điếc à?"

"Nghe rõ!" Lần này mọi người đã tỉnh hồn lại, thanh âm mặc dù không chỉnh tề nhưng vẫn vang.

Lạch cạch một tiếng, điều khiển ti vi và thiết bị định vị trong tay Lý Mân rơi xuống đất, anh lập tức quỳ gối xuống khoang thuyền ôm đầu khóc rống, lập tức có mấy quan binh xông lên đem anh kéo ra xa khoang đạn dược, bằng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ đạn dược trên người anh.

Lý Mân khóc rống lên cũng không quên hỏi hạm trưởng: "Nhưng mà chúng ta gần tới eo biển Đài Loan rồi, lãnh đạo bên trên nhất định sẽ truy cứu nguyên nhân?"

Vẻ mặt Hạm trưởng dữ tợn, nhấc chân muốn đạp, suy nghĩ một chút lại nhịn xuống, không tiếng động xốc anh lên sau đó kéo cổ anh lên boong thuyền: "Mở to mắt chó của cậu ra xem đi, đây là đâu? Anh thật sự cho đám đàn ông này là lũ sợ chết à? Còn eo biển Đài Loan! Bố đây bị nổ chết cũng không bỏ qua cho cậu, đến âm phủ tất cả các anh em hợp sức ném cậu vào chảo dầu cho cậu nổ mấy trăm lần!" Đôi mắt đẫm lệ của Lý Mân ngước lên nhìn, phát hiện không xa đã là cửa cảng căn cứ hạm đội.

Thì ra là sau sự sửa đổi tín hiệu của Đan Nhĩ Tín, không chỉ có hệ thống hướng dẫn trong tay Lý Mân không hoạt động, ngay cả hộp điều khiển từ xa trong tay anh cũng không thể phát huy tác dụng, mọi người lo lắng nhất, là thuốc nổ buộc trên người anh và hỏa lực trong kho đạn dược.

Hạm đội chiến hạm giống như diễn tập từ từ vào cửa khẩu, Hách Tịnh dường như là người lên cuối cùng, bởi vì đã khóc, mắt cô vẫn còn sưng đỏ, trong lòng mờ mịt như chết.

Lần này giống như là lần đầu tiên trong đời cô đối mặt với sự uy hiếp tính mạng,sau khi tìm được đường sống trong cái chết lại sợ, lại thấy may mắn, tâm tình cũng không nhẹ nhõm, cô không biết lời nhắc nhở chính mình kia, còn có sự bảo đảm của Hạm trưởng có thể quyết định không, dù sao cũng là hơn một trăm mạng người và chiến hạm tiên tiến nhất Trung Quốc bị uy hiếp, trả giá quá lớn, hậu quả cũng rất khó dự đoán.

Vì Lý Mân là một người đáng thương, đây là điều không sai, giờ phút này Hách Tịnh cảm thấy rất khó chịu, trong lòng sụp đổ,ngay cả khi chính trị viên gọi cô cũng chỉ gật đầu đáp lại.

Đi tới boong thuyền, thấy Đan Nhĩ Tín đi theo nhân viên phá bom, phá bỏ hết, thu dụng cụ, Hách Tịnh chợt bước nhanh mấy bước vọt tới cạnh anh, ôm cổ anh, vùi đầu trong ngực anh.

Đan Nhĩ Tín ngẩn ra, những dụng cụ vừa được thu dọn cẩn thận rơi xuống bên chân, trở tay ôm chặt Hách Tịnh,anh không dám thở mạnh, giống như trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ, nhưng anh vẫn khẩn trương.

"Anh vì sao không lo lắng cho em? Chẳng may em ở bên dưới bị nổ chết thì làm sao bây giờ?" Hách Tịnh hô hấp không thông, ồm ồm hỏi anh.

"Đó là khoang đạn dược đó!  70 năm mới có một chiến hạm bị thủy thủ đoàn làm nổ tung khoang đạn dược, trước tiên là nổ tung trên mặt biển, sau đó là chìm xuống và tiếp tục nổ, cuối cùng dạt vào bờ chỉ còn lại những mảnh nhỏ của boong thuyền, em bị nổ chết,anh cũng không sống được, có gì lo lắng chứ?" Đan Nhĩ Tín không nghĩ ngợi gì mà nói ra.

"Đan Nhĩ Tín, sau khi trở về, nói chuyện của chúng mình cho cả nhà đi!" Khi lau sạch nước mắt nước mũi lên người anh, Hách Tịnh ngẩng đầu mỉm cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương