Anh, Em Không Tiếc, Em Tiếc Thanh Xuân
-
Chương 1: Giữa mùa hè nóng bức phải đi xin việc
Buổi sáng của đầu tháng 4, mặt trời đang dần lên cao, bầy chim đậu trên cây hót líu lo, những chiếc lá mọc xong rồi lại rơi xuống cành, một khung cảnh yên tĩnh...
Có một chàng trai nhà kế bên bước đi thanh thản sang nhà kế bên rồi nhấn chuông. Một người phụ nữ tầm 35 tuổi là mẹ của Thanh Ngọc, tên là Thanh Lam, chạy ra mở cửa "Ồ, Lục Miên đó à, qua tìm con bé đúng không?"
Chàng trai nhẹ nhàng đáp: "Vâng"
-" Giờ này Thanh Ngọc chắc chưa dậy, thôi con vào nhà ngồi đợi dì lên kêu con bé dậy nhé!"
Chàng trai gật đầu rồi bước vào nhà. Dì đưa cho chàng trai một cốc nước ngồi uống rồi đi lên lầu kêu cô con gái ngủ nướng của mình dậy
*Cốc cốc*
Tiếng nói của mẹ cô ở ngoài vọng vào :" Thanh Lam ơi, dậy chưa con, 7 rưỡi rồi đó"
Đáp lại là một sự yên tĩnh
Không nghe ai đáp trả, mẹ cô mở cửa đi vào kéo chăn ra: " Dậy ngay cho mẹ, có Lục Miên đến tìm con kìa"
Nghe xong câu đấy, cô con gái cùa bà đang ngủ nướng lại bật dậy lập tức nhìn bà: " Ớ, sao mẹ không kêu con"
Cô gái chạy nhanh xuống giường đi vệ sinh
15 phút sau, dưới nhà
Tiếng nói của Thanh Lam từ trên lầu đang đi xuống: "Lục Miên, cậu đến tìm tớ có chuyện gì không?"
Chàng trai ngồi chờ mỏi cổ thì cũng được gặp cô, liền quay mặt về phía cô :"Này, cậu có thể nào dậy sớm được không, con gái gì ngủ lắm vậy?"
Một người nào đó liền nhăn mặt đứng chống tay ngang hông tỏ ra dáng đáng yêu :"Nè, tớ là đang trân trọng giấc ngủ của mình vào những ngày hè đó"
Nhìn thấy được bộ dạng ấy, chàng trai phì cười :"Haha, rồi rồi, giờ thì ăn nhanh đi, còn đi xin việc với tớ ở đó mà chống tay coi mau già đó"
-"Mới sáng nhe, đừng để tớ đầm bập cậu tại trận đó"
-"Rồi rồi cô nương, không nói nữa, ăn dùm tớ đi"
Đợi cô ăn xong rồi thì anh chở cô đi xin việc làm
Trên xe, cô bỗng hỏi anh:" Lục Miên, cậu thấy tớ làm gì được nhất?"
anh ngoảnh đầu nhìn cô rồi tập trung lái xe và đáp:" Có vẻ hơi khó đấy, nhưng nếu cậu hỏi vậy thì có muốn làm phục vụ quán cafe với tớ không?"
-"Cũng được đó, quán cafe đấy của cậu làm xa không?
-"Không xa lắm, sắp tới rồi, đây này"
Anh dừng xe lại, cô xuống xe rồi cả hai vào trong quán
Tại Quán CAFE PANDA
Một người bạn của anh là Nhất Minh, thấy anh và cô liền nói:" Ê Lục Miên, nay dắt bạn gái tới chơi à?"
Anh vừa đáp rồi lấy tay xoa đầu cô: "M..mầy nói tầm bậy, đây là Thanh Ngọc, cô bé hàng xóm nhà tao"
-"À, ra vậy, chào em, anh là Nhật Minh bạn của Lục Miên"
-"Dạ chào anh"
Anh bỗng cất tiếng nói "Nay anh Thịnh có tới quán không, tao đưa Thanh Ngọc xin vào đây làm"
Nhất Minh chỉ tay về anh chủ quán "Đó anh ấy đó, qua bàn đi, mong là được làm việc chung với em, giờ anh làm việc tiếp nhé" *bỏ đi*
Sau đó, Lục Miên nắm tay cô đi xin việc
Đến mãi 20 phút sau thì mới bàn xong và cô được chọn vào làm ban phục vụ. Từ ngày mai có thể đi làm luôn
Cô gái vừa vui mừng và ôm chầm lấy anh :" Lục Miên cảm ơn cậu nha, có cậu hôm nay tớ mới được nhận vào làm chứ mà đi một mình thì không rồi"
Anh cốc đầu cô, dịu dàng đáp:" Ngốc ạ, miễn là cậu thì tớ sẽ cố hết sức"
Ai mà ngờ lại nghe được câu này từ miệng của Lục Miên chứ. Thật là làm người ta rung động quá đi mất.
Anh thấy cô đang đỏ tai liền bậc cười "Này, cậu là đang ngại đó hả, dễ thương quá đi mất"
Cô nhìn anh rồi hậm hực kéo anh đi về mà không nói gì
Về tới nhà cô
Thấy cô hình như đã giận mình, anh nói :" tớ xin lỗi, nói vậy tưởng cậu vui chứ ai ngờ cậu giận tớ đâu"
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô:" Ngốc ạ, tớ vui không hết sao giận cậu được". Nói xong rồi chạy vào nhà, cảm giác như tim muốn nhảy vọt ra ngoài do tim đập nhanh.
Anh bất ngờ với câu nói đó và cũng mỉm cười vào nhà của mình.
Có một chàng trai nhà kế bên bước đi thanh thản sang nhà kế bên rồi nhấn chuông. Một người phụ nữ tầm 35 tuổi là mẹ của Thanh Ngọc, tên là Thanh Lam, chạy ra mở cửa "Ồ, Lục Miên đó à, qua tìm con bé đúng không?"
Chàng trai nhẹ nhàng đáp: "Vâng"
-" Giờ này Thanh Ngọc chắc chưa dậy, thôi con vào nhà ngồi đợi dì lên kêu con bé dậy nhé!"
Chàng trai gật đầu rồi bước vào nhà. Dì đưa cho chàng trai một cốc nước ngồi uống rồi đi lên lầu kêu cô con gái ngủ nướng của mình dậy
*Cốc cốc*
Tiếng nói của mẹ cô ở ngoài vọng vào :" Thanh Lam ơi, dậy chưa con, 7 rưỡi rồi đó"
Đáp lại là một sự yên tĩnh
Không nghe ai đáp trả, mẹ cô mở cửa đi vào kéo chăn ra: " Dậy ngay cho mẹ, có Lục Miên đến tìm con kìa"
Nghe xong câu đấy, cô con gái cùa bà đang ngủ nướng lại bật dậy lập tức nhìn bà: " Ớ, sao mẹ không kêu con"
Cô gái chạy nhanh xuống giường đi vệ sinh
15 phút sau, dưới nhà
Tiếng nói của Thanh Lam từ trên lầu đang đi xuống: "Lục Miên, cậu đến tìm tớ có chuyện gì không?"
Chàng trai ngồi chờ mỏi cổ thì cũng được gặp cô, liền quay mặt về phía cô :"Này, cậu có thể nào dậy sớm được không, con gái gì ngủ lắm vậy?"
Một người nào đó liền nhăn mặt đứng chống tay ngang hông tỏ ra dáng đáng yêu :"Nè, tớ là đang trân trọng giấc ngủ của mình vào những ngày hè đó"
Nhìn thấy được bộ dạng ấy, chàng trai phì cười :"Haha, rồi rồi, giờ thì ăn nhanh đi, còn đi xin việc với tớ ở đó mà chống tay coi mau già đó"
-"Mới sáng nhe, đừng để tớ đầm bập cậu tại trận đó"
-"Rồi rồi cô nương, không nói nữa, ăn dùm tớ đi"
Đợi cô ăn xong rồi thì anh chở cô đi xin việc làm
Trên xe, cô bỗng hỏi anh:" Lục Miên, cậu thấy tớ làm gì được nhất?"
anh ngoảnh đầu nhìn cô rồi tập trung lái xe và đáp:" Có vẻ hơi khó đấy, nhưng nếu cậu hỏi vậy thì có muốn làm phục vụ quán cafe với tớ không?"
-"Cũng được đó, quán cafe đấy của cậu làm xa không?
-"Không xa lắm, sắp tới rồi, đây này"
Anh dừng xe lại, cô xuống xe rồi cả hai vào trong quán
Tại Quán CAFE PANDA
Một người bạn của anh là Nhất Minh, thấy anh và cô liền nói:" Ê Lục Miên, nay dắt bạn gái tới chơi à?"
Anh vừa đáp rồi lấy tay xoa đầu cô: "M..mầy nói tầm bậy, đây là Thanh Ngọc, cô bé hàng xóm nhà tao"
-"À, ra vậy, chào em, anh là Nhật Minh bạn của Lục Miên"
-"Dạ chào anh"
Anh bỗng cất tiếng nói "Nay anh Thịnh có tới quán không, tao đưa Thanh Ngọc xin vào đây làm"
Nhất Minh chỉ tay về anh chủ quán "Đó anh ấy đó, qua bàn đi, mong là được làm việc chung với em, giờ anh làm việc tiếp nhé" *bỏ đi*
Sau đó, Lục Miên nắm tay cô đi xin việc
Đến mãi 20 phút sau thì mới bàn xong và cô được chọn vào làm ban phục vụ. Từ ngày mai có thể đi làm luôn
Cô gái vừa vui mừng và ôm chầm lấy anh :" Lục Miên cảm ơn cậu nha, có cậu hôm nay tớ mới được nhận vào làm chứ mà đi một mình thì không rồi"
Anh cốc đầu cô, dịu dàng đáp:" Ngốc ạ, miễn là cậu thì tớ sẽ cố hết sức"
Ai mà ngờ lại nghe được câu này từ miệng của Lục Miên chứ. Thật là làm người ta rung động quá đi mất.
Anh thấy cô đang đỏ tai liền bậc cười "Này, cậu là đang ngại đó hả, dễ thương quá đi mất"
Cô nhìn anh rồi hậm hực kéo anh đi về mà không nói gì
Về tới nhà cô
Thấy cô hình như đã giận mình, anh nói :" tớ xin lỗi, nói vậy tưởng cậu vui chứ ai ngờ cậu giận tớ đâu"
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô:" Ngốc ạ, tớ vui không hết sao giận cậu được". Nói xong rồi chạy vào nhà, cảm giác như tim muốn nhảy vọt ra ngoài do tim đập nhanh.
Anh bất ngờ với câu nói đó và cũng mỉm cười vào nhà của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook