Ánh Dương Nơi Đáy Mắt
-
C93: Trần gian không ai đáng bằng em
Thế Huân được đưa vào phòng cấp cứu, anh vật lộn lấy lại sinh mạng từ tay Diêm Vương bằng ca phẫu thuật kéo dài tám tiếng. Mọi người lập tức túc trực ở bệnh viện, Nhất đứng ngoài cửa sốt ruột đi qua đi lại cả trăm lần. Ông chủ Đông Đô mặt mày nghiêm nghị, mắt dán vào cửa phòng phẫu thuật. Tai nạn lớn như vậy, không biết người bên trong thế nào. Mọi thứ đến quá nhanh, Vũ Quang vẫn chưa hết bàng hoàng.
Nhược Tâm qua phòng bệnh thăm Chi Lan, nghe nói cô sinh xong bây giờ vẫn chưa tỉnh. Tất cả rối ren ập đến trong vòng một ngày ngắn ngủi. Mới hôm qua chị ấy còn thấy hai người quấn quýt hạnh phúc, vậy mà bây giờ…
Liệu bọn họ còn có cơ hội ở bên nhau nữa không?
Phòng hồi sức sản phụ.
Chi Lan đang lạc vào một giấc mộng lạ, khắp nơi đều là bóng tối bao kín, duy chỉ có cánh cổng rất đầy ánh sáng nằm phía cuối con đường. Chi Lan muốn đến đó xem thử, cô lê từng bước nặng nề tiến về phía trước, càng đến gần cánh cửa càng phát sáng mạnh mẽ. Thứ ánh sáng này bùng lên, tràn ra khỏi cánh cửa nhỏ, nó lao về phía Chi Lan, xông thẳng vào đôi mắt sáng, chói lóa khiến hai mắt Chi Lan đau nhức. Cô ôm mắt khuỵu xuống đất, mắt cô càng lúc càng đau hơn. Trong phút đau đớn, cô cảm nhận được có người đến cạnh mình. Mùi đàn hương thân quen cùng chất giọng trầm trầm: “Đừng sợ.”
Thế Huân bước đến kéo cô vào lòng vỗ về, dùng thân che chắn thứ ánh sáng kì lạ kia. Dần dần, mắt Chi Lan không còn đau nữa, cô mở mắt ra, muốn giương tay dắt anh chạy khỏi nơi này. Song, khi mắt sáng trở lại, người đã không còn ở đây. Cánh cửa đầy ánh sáng đã khép lại, Thế Huân biến mất. Đột nhiên Chi Lan cảm thấy sợ, cô hoang mang gọi tên anh, gọi mãi gọi mãi nhưng không ai đáp lời. Dường như anh đã băng qua cánh cửa, cất bước không ngoảnh lại.
Cơn ác mộng khiến Chi Lan giật mình tỉnh giấc, mặt mũi thấm đẫm nước mắt, miệng vô thức hỏi: “Thế Huân đâu rồi? Anh ấy về đến chưa?”
Nhược Tâm và mẹ đều ngồi ở phòng bệnh, nhưng không một ai trả lời cô.
“Mẹ ơi, chồng con về chưa?” Cô ngước mắt hỏi bà Trâm, mắt bà rưng rưng ngấn lệ, chần chừ một lúc vẫn không trả lời được. Bà Trâm đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười, lảng tránh sang chuyện khác: “Mẹ gọi y tá vào kiểm tra cho con.”
Biểu hiện của mẹ khiến Chi Lan bất an tột độ, cô quay đầu hỏi Nhược Tâm: “Anh ấy… anh ấy gặp chuyện rồi, đúng không?”
Nhược Tâm hít một hơi thật sâu, nhìn thấy gương mặt tiều tụy đau khổ của Chi Lan, chị ấy không nỡ giấu chuyện. Nhược Tâm giữ chặt tay Chi Lan, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, mọi thứ sẽ ổn thôi. Ông lớn phẫu thuật thành công rồi.”
“Phẫu thuật?”
“Ừm, ông lớn gặp tai nạn giao thông…” Nhược Tâm chưa nói hết câu, Chi Lan đã lao xuống giường, thân thể mới sinh yếu ớt, cô ngã khuỵu xuống đất, hai chân vô lực không chống đỡ nổi. Nhược Tâm hốt hoảng đỡ Chi Lan dậy: “Chi Lan, em chưa thể xuống giường được!.”
Cô gạt tay Nhược Tâm ra, cô phải đi tìm Thế Huân, cô muốn gặp anh ngay lúc này. Trái tim Chi Lan quặn đau như thể bị ai bóp nghẹn, nước mắt lăn dài như trân châu đứt hạt. Cô không đi được, cô mặc kệ, tấm thân yếu ớt lê lết trên sàn, khó khăn bò đến cửa phòng bệnh. Nhược Tâm hết cách, chị ấy giữ chặt người cô, dùng sức kéo Chi Lan quay trở về giường. Chi Lan vùng vẫy kháng cự:
“Làm ơn để em đi gặp anh ấy…” Nửa câu sau thay bằng tiếng nấc nghẹn. Nhược Tâm xót xa vô cùng, chỉ biết ôm chặt Chi Lan vào lòng: “Bác sĩ chưa cho gặp, em đừng kích động nữa. Đợi khi nào có thể vào thăm bệnh, chị sẽ đưa em đi gặp ông lớn. Chị hứa với em đó.”
“Bây giờ em cố chấp làm tổn hại cơ thể, ông lớn tỉnh lại nhất định sẽ đau lòng lắm.”
Tiếng khóc trẻ con cất lên, nó oe oe liên tục như muốn dỗ dành mẹ. Chi Lan đờ đẫn quay đầu nhìn chiếc giường nhỏ xíu đặt bên cạnh giường cô, tiếng khóc phát ra từ đó, ngày một lớn hơn.
“Con… con của em…”
“Ừ, đứa nhỏ khỏe mạnh lắm. Em cũng phải bảo dưỡng bản thân, nửa đời sau còn phải chăm sóc cho nó.”
***
Kỳ tích cuối cùng cũng xuất hiện.
Sau một tuần Chi Lan túc trực trước phòng bệnh, bác sĩ vào kiểm tra và thông báo Thế Huân đã tỉnh. Người duy nhất anh muốn gặp lúc này là Chi Lan. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, cô bước từng bước nặng trịch, cổ chân nặng nề như đeo chì, hai mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.
Người trên giường bệnh đã mở mắt, anh dán mắt nhìn lên trần nhà, nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm của Chi Lan. Thế Huân khẽ nghiêng nghiêng đầu nhìn, khóe môi anh nở nụ cười nhàn nhạt. Anh lấy hơi cố nói gì đó với cô, đôi môi bạt màu khô nứt mấp máy: “Đừng khóc nữa, anh không sao.”
Chi Lan bước đến bên cạnh giường bệnh, hai chân đứng không vững mà khuỵu xuống, cô nắm lấy tay anh, đôi mắt sưng húp lại tiếp tục ngấn lệ, giọng cô run lên bần bật: “Em…”
“Em có đáng không Huân?”
“Em có đáng để anh đổi mắt cho em không?”
Thế Huân sửng sốt, anh quờ quạng tìm kiếm gương mặt Chi Lan, bàn tay chi chít vết thương chạm vào má cô, vội vàng gạt đi dòng lệ nóng.
“Trần gian không ai đáng bằng em.”
Tiếng khóc nức nở vang vọng khắp phòng bệnh, cô òa khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức lồng ngực phập phồng không thở nổi.
“Nhưng mà… nhưng mà mắt của anh…” Nước mắt tuôn xuống mu bàn tay anh, cô khóc đến lạc giọng, “Mắt của anh không thấy được nữa.”
Phút cuối cùng cô mới nhận ra, thứ anh dùng để lấy đôi mắt sáng cho cô chính là đôi mắt rạng ngời nhìn rõ vạn vật của anh. Anh đã dùng nửa đời đổi lấy cơ hội giúp cô sống lại, dùng đôi mắt ngắm nhìn thế gian đổi lấy một lần nhìn ngắm ánh sáng cho Chi Lan. Anh đã dùng tất cả tình yêu để chữa lành tổn thương kiếp trước cho cô. Tất cả mọi thứ anh đều dành hết cho cô.
“Em phải làm sao đây… em phải làm sao để anh có thể tiếp tục nhìn thấy em đây?”
Trước mắt Thế Huân là bóng tối bao phủ, bên tai chỉ có tiếng khóc nức nở đau đớn xé lòng. Anh mò mẫm ngồi dậy, muốn tìm tay Chi Lan, muốn kéo cô vào lòng dỗ dành. Nhưng anh không thấy được cô, thị giác biến mất hoàn toàn. Thế Huân bối rối, anh không biết phải làm thế nào để cô ngừng khóc. Anh nhẹ giọng nói với Chi Lan: “Hồi ức của anh vẫn thấy em rất rõ, thấy mắt em sáng, thấy môi em cười. Chi Lan, anh không tiếc, anh không có gì để tiếc với em cả.”
Anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, vì thế dạo gần đây anh thường chăm chú nhìn Chi Lan rất lâu. Trước khi mất đi thị giác, anh muốn ghi nhớ tất cả dáng vẻ của cô, âm thầm khắc ghi vào tim, vĩnh viễn không bao giờ quên. Thời gian qua Thế Huân rất hạnh phúc, tất cả mong ước đều được toại nguyện. Điều anh tiếc nuối nhất có lẽ là… anh chưa tận mắt nhìn thấy con trai.
Chi Lan trèo lên giường bệnh, ôm anh thật chặt, nước mắt giàn giụa trên gương mặt, thấm đẫm qua vạt áo bệnh nhân, chạm vào trái tim tê dại của Thế Huân. Cô đặt bàn tay lên tim anh, muốn xem bên trong đó có gì, chứa đựng bao nhiêu liều lĩnh. Tình yêu Thế Huân dành cho cô luôn là tình yêu đau đớn, anh hi sinh quá nhiều, thứ anh cho khiến cô phải nhận trong đau đớn. Chỉ là tình yêu thôi mà, tại sao hai người phải yêu nhau day dứt như thế? Phải trầm luân đến khi nào mới gặp được bình yên?
Năm Thế Huân 16 tuổi, Chi Lan 9 tuổi, anh là đôi mắt sáng của Chi Lan, thế gian cô thấy đều thông qua lời anh kể, đường cô đi do bàn tay anh dìu dắt.
Năm Thế Huân 26 tuổi, Chi Lan 19 tuổi. Anh không còn đôi mắt sáng nữa, Chi Lan là ánh sáng dẫn đường cho anh, là thế gian của anh.
Bọn họ ở cạnh nhau hai kiếp người, mười năm Thế Huân yêu thầm, ba năm Chi Lan làm ma, chưa một ngày hai người trọn vẹn bình yên.
Số phận luân chuyển xoay vòng, cướp đi bình yên họ đáng có được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook