Ánh Dương Nơi Đáy Mắt
-
C38: Huân phớt lờ em
Bước chân Thế Huân đi rất nhanh chẳng mấy chốc đã khỏi cửa club. Men rượu trong người Chi Lan lúc này mới bùng lên dữ dội, hai chân cô lảo đảo xiêu vẹo, bước sang trái không được, bước sang phải cũng không xong, trước mắt là thảm trời sao mờ mờ ảo ảo, có nhìn thế nào cũng không rõ. Đầu óc cô quay cuồng không điểm dừng, cô hết cách phải bấu víu vào bức từng ngay sau cánh cửa, cả người trượt xuống ngồi bệt xuống đất.
Thế Huân không nghe tiếng bước chân Chi Lan nữa, anh cau mày ngoảnh đầu nhìn cô, trông thấy cô ôm bức tường nhất quyết không buông, Thế Huân dứt khoát mặc kệ, không muốn đoái hoài đến nữa. Nhưng bước được ba bước, chân anh đã không tự chủ xoay về hướng ngược lại, bước thẳng về phía Chi Lan.
Người cô gầy yếu, say rượu buông thõng tay chân, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng anh đã có thể bế xốc cô lên. Chi Lan giống hệt mèo con yếu ớt, cô tựa đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận được cảm giác và mùi đàn hương quen thuộc nhưng không tài nào mở mắt nổi.
Thế Huân bế Chi Lan ra ngoài, bước thẳng về phía Rolls-Royce đỗ sẵn, trông thấy sắc mặt tối sầm của cậu cả từ xa, Nhất nhanh nhẹn mở cửa xe đợi sẵn. Thế Huân cúi người đặt Chi Lan nằm ở ghế sau, cô đã thiếp đi trong lòng anh từ lâu. Trông thấy dáng vẻ thản nhiên ngủ say của cô, mắt anh nheo lại, cô đang trốn.
Nhất nhìn thấy tình trạng này không được ổn, anh ấy lên tiếng: “Cậu cả, chuyến bay thì sao?”
“Hủy.”
“Vâng.” Nhất cúi đầu, toan xoay bước leo lên ghế tài xế.
Giọng trầm khàn của Thế Huân vang lên ngăn hành động của Nhất.
“Tôi lái.”
Nhất tự giác biết lùi ra sau một khoảng, cậu cả muốn đi riêng.
“Tôi sẽ sắp xếp lại chuyến bay.”
Thế Huân ừ một tiếng rồi ngồi vào ghế lái, biểu tượng Silver Lady tách đôi màn đêm, tiến vun vút về phía trước. Tâm trạng cậu cả không vui, cách lái xe cũng không coi ai ra gì, tay anh siết chặt vô lăng, bực tức trong đầu vẫn dày đặc như là mây đen gợn sấm. Anh liếc mắt nhìn người con gái ngủ say phía sau ghế, đột nhiên cô ấy mở mắt tỉnh dậy, mắt cô cũng liếc về phía anh, miệng cười ngờ nghệch: “Uống Martini không?”
Anh lặng thinh không trả lời, cô cựa người ngồi dậy, đôi cánh môi mềm mọng cười rộ lên, hai vai run run: “Martini không? Ngon lắm.”
Mũi xe rẽ vào cung đường vắng vẻ hướng ra ngoài ngoại ô, hai bên đường đèn sáng rực, xe lớn ra vào chẳng mấy chiếc, cũng vì thế mà Rolls-Royce càng bắn tốc độ điên cuồng hơn. Chi Lan say khướt không kiểm soát được hành động của mình, cô cũng không còn giữ vững ý thức, anh chạy nhanh đến mấy cô cũng không sợ, tựa lưng vào ghế cười suốt. Miệng liên tục hỏi anh có muốn uống Martini không.
“Trật tự đi.” Anh gằn giọng nhắc nhở Chi Lan.
Rượu vào khiến gan Chi Lan lớn gấp bội, cô không sợ chút nào, giương tay huơ huơ trước mặt.
“Không thích trật tự.”
Két!
Siêu xe phanh gấp tạo thành một tiếng két kéo dài nhức tai, mặt đường nhựa hiện lên mấy vệt đen xì do ma sát để lại. Cú phanh gấp khiến Chi Lan xây xẩm mặt mày, cả người rơi vào trạng thái mơ hồ. Cô nghe thấy tiếng động mở cửa xe, Thế Huân không khách khí chui vào hàng ghế sau, anh thẳng tay choàng qua chiếc eo nhỏ, kéo thân thể mềm nhũn của cô sát gần mình, một tay đỡ lấy gáy cổ trắng nõn, một tay nâng cằm mịn lên. Khí thế ngang nhiên giáng xuống môi một nụ hôn ngông cuồng. Giây phút môi anh chạm vào cánh môi mềm mại của Chi Lan, ý muốn giày vò đôi cánh hoa mềm mại này trỗi lên, Thế Huân cắn mạnh vào môi dưới, xâm nhập vào bên trong khoan miệng, cuốn lấy dư vị Martini còn đọng lại trên đầu lưỡi Chi Lan, ngon ngọt hơn cả hàng rượu hiếm, dễ dàng đưa người ta vào cơn say mê.
Miệng nhỏ không thích trật tự, anh khóa môi ép nó trật tự.
Day dưa triền miên một lúc, hơi thở lẫn bờ môi Thế Huân mới chịu rút lui, Chi Lan mơ hồ thở hổn hển, cô có cảm giác môi mình hơi đau, dường như nó sưng lên, Martini đọng lại trong miệng cũng vơi đi quá nửa, thay vào đó là dư vị ngọt lịm khó nói thành lời. Cô mơ màng hỏi: “Martini thế nào?”
“Miệng em ngoan hơn thì tốt.”
***
Trong cơn bực tức Thế Huân không làm chủ được tốc độ, anh phóng xe ra tận ngoại ô thành phố, vô thức chạy về ngôi nhà nhỏ nằm vùng rìa ngoại ô. Ngôi nhà mà mẹ anh thích nhất, căn nhà này không phải biệt thự xa hoa, nó chỉ là một căn nhà bình thường, trước cửa nhà có giàn hoa giấy lay đưa trước gió đêm. Anh còn nhớ rất rõ, mỗi khi tâm trạng mẹ không tốt, mẹ sẽ dọn đến đây ở vài hôm, thuở nhỏ anh cũng từng sống ở đây một thời gian ngắn. Thế Huân tìm chìa khóa giấu trong hộp thư, anh chìa vào ổ mở cửa, anh ngoảnh đầu nhìn đầu người con gái xiêu xiêu vẹo vẹo tựa người vào xe, gọi: “Đến đây.”
Đầu Chi Lan gật gật như gà mổ thóc, hai chân bước loạng choạng về phía anh. Thế Huân mở cửa nhà, vươn tay mở điện, ánh đèn lóe lên khiến cả căn nhà bừng sáng, mọi đồ vật vẫn nguyên vẹn tại vị trí cũ, tựa như tháng năm thăng trầm chưa từng lung lay được chúng.
Thế Huân hướng mắt nhìn chiếc ghế bập bênh nằm trong góc nhà, một đoạn kí ức từ nằm nào đó ùa về.
Năm anh 10 tuổi.
Cậu con trai quỳ trên đất, tựa đầu lên gối mẹ, anh hỏi: “Nhà họ Lê nhiều biệt thự như vậy, tại sao mẹ lại thích căn nhà nhỏ này?”
Phùng Linh vươn tay vuốt ve đỉnh đầu cậu con trai.
“Đây là căn nhà lưu lại kỉ niệm đầu tiên giữa ba và mẹ.”
“Có gì đặc biệt ư?” Cậu con trai hỏi.
Phùng Linh gật đầu cười hiền, bà nói: “Có chứ, sau này con lớn, hãy đưa người con yêu đến đây. Con sẽ cảm nhận được thứ tình yêu được vun đắp trong căn nhà nhỏ này.”
“Người con gái con yêu ư?” Cậu con trai nghiêng đầu nhìn mẹ. Câu hỏi duy nhất hiện hữu trong đầu lúc đó là: Tình yêu là gì?
Rất lâu sau đó, khi Chi Lan chết, khi anh mất đi một nửa cuộc đời, anh mới hiểu rõ tình yêu là gì.
Thế Huân ngoảnh đầu nhìn tình yêu mà mẹ nói, cô đang mắt nhắm mắt mở, loay hoay tìm cách tháo giày cao gót ra. Anh không rõ là cô tháo giày bằng cách nào, nhưng hai chiếc giày vẫn giữ nguyên vị trí như cũ.
Chi Lan ngoảnh đầu nhìn Thế Huân, hai mắt rưng rưng suýt khóc.
“Huân ơi, giày của em…”
“Giày của em không chịu đi, em không vào nhà được… hức… hức.”
Anh hết cách, mỗi lần con sâu rượu kì quặc này bày trò, anh lại không kiềm chế được mà cuốn theo. Thế Huân khuỵu gối trước mặt Chi Lan, anh vươn tay tháo đôi cao gót vứt sang một bên, sau đó đứng dậy rời đi, cơn cáu trong lòng vẫn còn nguyên vẹn, anh không muốn đến gần cô nữa. Bộ dạng say mèm kia khiến anh phát bực.
Thế Huân vào thẳng phòng tắm, anh hiếm khi đến đây, nhưng người dọn nhà vẫn biết ý xếp sẵn mấy bộ đề phòng khi anh cần. Còn Chi Lan, cô mò mẫm một lúc cũng tìm được giường ngủ đánh một giấc ngon lành.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, trông thấy cô đã ngủ ngon lành trên giường, bước chân anh rẽ vào phòng đọc sách, bên trong có ghế sofa. Quyết không chịu ngủ cùng một giường, đợi ngày mai cô dậy anh sẽ tính sổ cô sau. Dường như anh dễ chịu với cô quá, thành ra cô đã biết làm càn.
Đêm nay mỗi người một phòng.
Mọi chuyện sẽ êm đềm như dự tính của Thế Huân.
Nhưng không, anh thiếp đi trên sofa và tỉnh giấc khi cảm nhận được có thứ gì đó đè lên người mình. Thế Huân nâng mắt nhìn người con con gái ngang nhiên trèo lên người, cô ở thế thượng phong, đầu cúi cúi ra vẻ ngắm nghía anh, mấy lọn tóc đen rũ xuống cọ cọ vào má khiến mắt anh nheo lại. Anh trông thấy hốc mắt Chi Lan đỏ ửng, đôi mắt nâu long lanh như được che phủ bởi một làn nước mỏng, giọng cô khe khẽ: “Huân phớt lờ em.”
Anh nghiêng đầu né tránh đôi mắt mê hoặc chết người kia, giọng cô gọi “Huân” khiến trái tim anh ngứa ngáy khôn nguôi. Song, tức giận vẫn còn đầy ứ trong lòng, anh không trả lời Chi Lan.
“Huân phớt lờ em.” Chi Lan lặp lại một lần nữa, đôi mắt sáng vẫn nhìn anh tha thiết.
Anh vẫn giữ im lặng, đột nhiên anh nghe thấy tiếng “hức”, giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống gò má anh nóng hổi. Thế Huân ngạc nhiên nhìn Chi Lan, chuỗi pha lê từ mắt cô rơi xuống liên tục, thấm vào gò má, xuyên thủng quả tim. Chi Lan khóc nấc lên thành tiếng, tay cô siết chặt ngực áo anh: “Huân phớt lờ em.”
“Một tháng qua anh phớt lờ em…”
Thế Huân không kiềm được hành động của mình, anh vươn tay lau nước mắt trên má Chi Lan.
“Có gì phải khóc?”
“Từ giờ về sau em không cần phải báo ơn tôi nữa.”
“Huân xin lỗi em đi.”
Thể Huân nhướn một bên mày nhìn cô.
“Tại sao?”
Chi Lan kéo tay anh đặt lên ngực trái, nơi con tim nhỏ nhoi đang làm loạn.
“Anh làm nó đau.”
“Một tháng qua nó rất đau.”
“Anh là cậu cả đất Lâm Thượng, không thể không biết đúng sai, anh xin lỗi nó đi.”
Thế Huân nhìn gương mặt lấm lem nước mắt, đôi môi run lên bần bật, bộ dạng đáng thương khiến anh phải nhói lòng.
Không yêu cần gì phải đau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook