Ánh Dương Nơi Đáy Mắt
-
C21: Tiệc du thuyền
Sau khi xử lý xong xuôi đám người buôn ma túy trong sòng bạc, Thế Huân kéo Chi Lan rời khỏi Crown Jewel. Chiếc G63 được Nhất lái băng băng trên đường rộng lớn, khí thế và tốc độ vẫn xé gió như cũ, người đi đường trông thấy phải tự giác tránh xa.
“Tối nay dự tiệc sinh nhật lão John.” Thế Huân điềm đạm nói.
Chi Lan biết lão John mà anh nói là ai, ba năm làm oan hồn theo Thế Huân, cô biết kha khá tên tuổi cộm cán trong thế giới ngầm mà anh gặp gỡ. John Charles - ông trùm ma túy tại Macaria, ấn tượng của cô về lão này là sự kiên trì. Ông ta tìm gặp và thương lượng với Thế Huân không dưới năm lần, lão ta liên tục đề nghị muốn hợp tác với anh bởi hơn một nửa sòng bạc ở Macaria là gia sản của nhà họ Lê, sòng lớn nhất là Crown Jewel. Còn thị trường bán ma túy nào tốt hơn sòng bạc nữa chứ? Nếu hai bên liên kết với nhau, số tiền bán ma túy phải nói là cực khủng, hơn hết bọn họ có thể kiểm soát con nghiện và bòn rút tiền triệt để.
Lợi ích lớn như vậy nhưng kiếp trước Thế Huân luôn từ chối, bởi luật kiếm tiền của nhà họ Lê quy định không được phép kinh doanh ma túy và mại dâm, buôn người. Nguồn thu chính đến từ kinh doanh bất động sản diện rộng, cung cấp vũ khí lậu cho các quốc gia chiến tranh và bạo loạn, một phần nữa sẽ nằm ở việc bảo kê và còn nhiều nguồn thu đẻ ra mà cô không tài nào đếm xuể. Thực chất khối lượng tài sản của nhà họ Lê đã vượt qua khỏi giấy kiểm kê tài sản hàng chục mét rồi.
Quay lại với vấn đề chính, lúc Thế Huân xử lý Phát Lai, cô đứng bên ngoài nghe rõ mồn một vì Nhất đưa người vào nhưng không đóng chặt cửa. Âm thanh cứ thế mà lọt ra ngoài, Chi Lan nghe được Phát Lai dám bán ma túy tại sòng bạc. Song, cô nghĩ rằng đằng sau Phát Lai còn có nguồn cung cấp ma túy rộng hơn, ở đất Macaria này còn ai làm đầu nguồn lớn mạnh qua lão John? Hành động cài cắm Phát Lai bán ma túy chính là một lời thách thức dành cho Thế Huân.
Và người đa nghi như Thế Huân, không thể không nhận ra.
Nhất cầm vô lăng xoay xoay, anh ấy nói: “Quà sinh nhật đã chuẩn bị xong thưa cậu cả.”
Thế Huân ngửa lưng ra ghế sau, khuỷu tay phải chống lên bệ cửa sổ còn bàn nắm thành đấm chống lên thái dương. Tay còn lại mân mê lọn tóc dài đen nhánh của Chi Lan, ánh mắt hiện rõ mấy tia thích thú, đôi môi mỏng hé mở: “Lão John chắc chắn sẽ rất thích món quà tuyệt vời này.”
Dứt lời anh đưa mắt nhìn Chi Lan, tay vẫn đùa nghịch lọn tóc đen mướt trên vai cô.
“Tối nay em phải theo anh, thân phận của em ai cũng phải biết.”
Chi Lan ngước mắt nhìn anh, “Nhưng mà ông nội…”
“Bỏ ngoài tai đi.” Thế Huân cắt ngang.
“Bọn họ phải cúi đầu kính trọng trước em.”
***
Đúng bảy giờ tối, Chi Lan khoác tay Thế Huân sóng bước lên du thuyền Silver Shadow cập ở cảng biển Macaria.
Đêm nay Chi Lan khoác lên mình chiếc váy lụa satin ánh bạc ôm sát body, tôn lên đường cong mềm mại đẫy đà, tay còn khoác thêm một tấm khăn choàng lông trắng gia tăng sự sang trọng. Mái tóc dài được uốn nhẹ xõa xuống che đi phần nào tấm lưng trắng nõn sau đường xẻ.
Thế Huân vẫn như cũ, dáng anh cao ráo khỏe mạnh cùng với vòng eo thon đã đủ phô bày hết vẻ đẹp qua lớp vest đen thường ngày.
Tiệc sinh nhật John Charles xa hoa tột độ, ánh đèn sáng rực soi roi khắp cả du thuyền. Màu sáng lấp lánh tương phản với mặt biển xanh đen tạo cho người khác cảm giác Silver Shadow là một hành tinh nổi lên trên trời đen. Khách mời tham dự rất đông, ước chừng có thể lên đến nghìn người, trong đó có vô số tai to mặt lớn ở Macaria và cả Lâm Thượng nữa.
Từ xa Chi Lan đã trông thấy người từ năm đô xuất hiện khắp nơi trên du thuyền.
Đương nhiên người trong hắc đạo không thể nào bỏ qua cảnh tượng Thế Huân khoác tay một người con gái lạ bước lên thuyền, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô và anh. Song, bọn họ không dám nhìn thẳng, thi thoảng lại đảo mắt qua một lần.
Mũi tàu Silver Shadow bắt đầu hướng ra biển, con thuyền rung chuyển nhẹ rồi chậm rãi lướt trên gợn sóng.
“Em có muốn đi dạo một vòng không?”
Chi Lan gật đầu, “Em muốn ngắm biển.”
Cô rất muốn ngắm biển, trước đây không nhìn thấy ánh sáng, Chi Lan chỉ có thể nghe ngóng biển qua lời người khác kể, rồi mường tượng ra vẻ đẹp của nó.
Thế Huân nhấc chân muốn đưa cô đi dạo một vòng, chân anh chưa kịp bước thì sau lưng đã có giọng nói níu chân anh lại.
“Ồ! Cậu cả!” Giọng nam khản đặc hơi ngọng một chút, đặc trưng của người nước ngoài khi nói ngôn ngữ khác tiếng Anh.
Thế Huân ngoảnh đầu lại, Chi Lan cũng hướng mắt theo anh. Giọng nói vừa rồi là của chủ nhân bữa tiệc này - Lão John, ông ta đút một tay vào túi quần, vóc người cao khoác bộ vest gile càng khiến ông ta thêm phong độ.
Thế Huân không vội chào đáp, anh cúi đầu thì thầm vào tai Chi Lan, “Lát nữa anh sẽ tìm em.”
Cô hiểu chuyện gật đầu ngay, ý tứ của Thế Huân quá rõ, anh muốn nói chuyện riêng với lão John một lát. Chi Lan nhanh chóng di chuyển sang khu vực khác hòa mình vào đám đông trên du thuyền.
Tránh xa khu vực anh và lão John đứng, cô nhấc váy chậm rãi bước về lan can, thả hồn theo mây ngắm biển cả đắm chìm trong bóng đêm. Sóng đẩy đưa du thuyền nhấp nhô từng gợn, gió thổi mát rượi cuốn theo một chút vị mằn mặn của biển cả, cảm giác thư thả tự tại làm sao.
Cô hít sâu một hơi cảm nhận mùi hương của biển, đột nhiên sau lưng í ơi giọng trẻ con non nớt gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Chi Lan giật mình quay đầu lại, nhóc con nhỏ xíu tầm 6 tuổi từ đâu chạy đến ôm chặt lấy chân cô, gương mặt bụ bẫm dụi dụi vào tà váy lụa, miệng vẫn gọi mẹ: “Mẹ ơi!”
Chuyện gì thế này? Nhóc con này là ai? Sao lại xuất hiện ôm chặt cô thế này?
Chi Lan cúi đầu nhìn đứa trẻ: “Bé con dường như em nhầm rồi.”
Nhóc con này không những không nhìn lại mà còn ôm chặt chân Chi Lan khóc to hơn.
“Mẹ ơi hu hu, con tìm được mẹ rồi!”
Đứa trẻ khóc ầm ĩ khiến cô phát hoảng, mọi người bắt đầu tập trung ánh mắt về phía cô, Chi Lan bối rối ngồi thụp xuống vỗ vỗ vào lưng đứa trẻ: “Nhóc con…”
Thấy Chi Lan hạ mình ngồi thụp xuống, nhóc con này sà vào lòng ôm chặt cổ Chi Lan. Giây phút đó nước mắt đứa nhỏ cạn sạch, giọng điệu bình tĩnh khiến cô phải kinh ngạc.
“Chị gái giúp em với, hai tên vest nâu muốn bắt cóc em.”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, ngăn không cho bản thân quá sốc trước tình cảnh này, đứa trẻ này quá thông minh. Hai tên vest nâu cứ nhìn chằm chằm về phía bên này, ánh mắt không mấy thiện cảm, thậm chí bọn họ còn có ý định lâm le đến đây mấy lần. Chi Lan biết đứa trẻ này không nói dối, cô bế cậu nhóc lên, hóa thân vào vai diễn mẹ đứa trẻ.
“Baby! Con đi đâu nãy giờ vậy?”
“Con lạc mất ba ba rồi.” Đứa trẻ tựa đầu vào hõm cổ, nũng nịu nói.
“Mẹ đưa con đi tìm ba ba nhé.”
Dứt lời, Chi Lan điềm nhiên như không biết gì, cô bế đứa trẻ cất bước đi. Hai tên vest nâu nhìn nhau, bọn họ biết rõ đứa bé này không có mẹ, người được thằng nhóc này nhờ vả mặt mũi non choẹt, cơ bản không thể nào sinh được nhóc này. Hai tên này đánh mắt ra hiệu cho nhau, bắt đầu tản ra bắt người.
Bước chân của Chi Lan càng lúc càng vội hơn, cô cảm nhận được nguy hiểm đang ập đến, phải tìm Tam hay Nhất hoặc bất kì ai đó là thuộc hạ của Thế Huân để nương nhờ. Bế đứa trẻ bụ bẫm trên tay, Chi Lan trà trộn vào tốp khách mời đông đúc trên thuyền.
“Nhóc con, em là ai?” Chi Lan khẽ hỏi, thân phận của đứa nhỏ này khiến cô tò mò. Nhóc con này dường như đã được đào tạo bài bản từ trước, nó có thể nhanh trí tìm người ứng biến khi nguy hiểm.
“Ba em là ông chủ Đông Đô.”
Ông chủ Đông Đô hiện tại là Trương Vũ Quang, hiện tại ba mươi tuổi, Vũ Quang vừa mới kế thừa gia nghiệp nhà họ Trương. Ở kiếp trước, trước khi Huỳnh Khang chiếm hết tài sản nhà họ Đặng để đưa Tây Đô xếp đầu năm dòng họ thì Đông Đô đang nắm giữ vị trí đó. Vũ Quang cũng là một người tài, tương lai vài năm nữa sẽ là trợ thủ đắc lực của Thế Huân, cô từng nghe Vũ Quang có con nhưng chưa từng thấy qua vợ của anh ấy.
“Ba em đâu? Tại sao để em đi một mình thế này?”
“Em thấy được bóng dáng của mẹ ở đây, em nói nhưng ba không tin. Vì thế em trốn đi tìm mẹ…”
“Tại sao bọn muốn bắt em thế?”
Nhóc con lắc đầu, “Em không biết.”
“Chị đưa em đi tìm ba.”
Hai tên vest nâu đã trông thấy Chi Lan và cậu nhóc kia, bọn họ chuẩn bị sấn tới bắt người. Đột nhiên thanh âm từ cấp trên vang vọng trong bộ đàm bên tai: “Không cần bắt nữa, ông chủ kiểm soát được cả hai con mồi rồi.” Hai người bọn họ khẽ gật đầu, nhanh chóng rút lui.
Chi Lan bế đứa trẻ đi tìm Nhất hoặc Tam càng sớm càng tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook