Anh Đừng Bắt Nạt Em
-
Chương 25: Chỉ thực hiện mong muốn của một mình đàn anh thôi
Edit: Ryal
Kỷ Vũ vừa vào phòng đã phát hiện mùi pheromone trong không khí, cậu chàng kinh ngạc hỏi: “Cậu… bị đánh dấu rồi à?”.
Khương Ngạn Hi mất tự nhiên gật gật đầu: “Ừa”.
Kỷ Vũ ngửi mùi pheromone Alpha rõ ràng đã dày đặc hơn trong phòng, hiểu ra ngay tức khắc. Đột nhiên cậu chàng chẳng biết nên vui hay nên lo thay cho Khương Ngạn Hi nữa.
Dù biết không có khả năng mấy, nhưng Kỷ Vũ vẫn phải xác nhận: “Không phải anh ấy cưỡng bức cậu đúng không?”.
“Không phải đâu”. Khương Ngạn Hi phủ nhận ngay, cúi đầu vẻ thẹn thùng. “Do tớ… tự nguyện mà”.
“Hi Hi à, tớ xin lỗi”. Kỷ Vũ xoa mặt cậu, vành mắt lại ửng đỏ. “Tớ cuống quá”.
Cậu chàng nhẹ ôm lấy Khương Ngạn Hi: “Hôm qua lúc nghe nói cậu ngất xỉu, bọn tớ sợ chết đi được. Cậu mà có chuyện gì thì cả đời này tớ không ngừng hổ thẹn được mất”.
Khương Ngạn Hi lắc đầu: “Không, nhờ có Tiểu Vũ tớ mới có thể hoàn thành nhiều chuyện không làm nổi thế chứ… Cảm ơn cậu, tớ vẫn muốn biết những điều khác biệt cậu đã nói là gì…”.
Cậu nhớ lại những kí ức trong hai ngày nay, hơi mỉm cười: “Tuy có hơi mệt thật, nhưng… Hình như, hai ngày nay là hai ngày vui sướng nhất trong cuộc đời tớ”.
Kỷ Vũ ngơ ngác nhìn cậu: “… Cậu thực sự nghĩ thế ư?”.
Khương Ngạn Hi mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng giải thích: “Thực ra hôm qua cũng không hoàn toàn là tại đông người quá đâu, do tớ bị bệnh còn làm liều thôi… Cuối cùng mới thành ra nghiêm trọng”.
Cậu thở dài đầy phiền muộn: “Hình như đàn anh hiểu lầm mất rồi”.
Kỷ Vũ buông cậu ra: “Nghe nói Tô Hoài đã yêu cầu rút lui khỏi chương trình cùng cậu”.
Khương Ngạn Hi nuối tiếc cúi đầu: “Tớ vẫn không thể nào làm tốt được”.
Kỷ Vũ hơi ngạc nhiên, cậu chàng hỏi: “Hi Hi à, cậu còn muốn tiếp tục ư?”.
Khương Ngạn Hi ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng: “Nếu có thể tiếp tục, thì tớ cũng hơi… muốn thử lại xem. Những gì tớ thu được lần này đã nhiều hơn cả sáu năm qua gộp lại rồi… Tớ muốn tiếp tục, tớ vẫn muốn… được nhìn thấy nhiều điều hơn nữa, nếu không có chương trình này thúc đẩy, không có đàn anh ở bên ủng hộ, thì chắc chắn một mình tớ không thể làm được”.
Kỷ Vũ sửng sốt, nhìn vào mắt Khương Ngạn Hi mới xác nhận được cậu không nói dối, đôi mắt hơi lóe vẻ vui mừng.
Khương Ngạn Hi buồn bực: “Nhưng hình như đàn anh đã quyết tâm muốn rút khỏi chương trình rồi”.
Kỷ Vũ nhẹ giọng hỏi: “Cậu từng nói những lời này với anh ấy bao giờ chưa?”.
Khương Ngạn Hi chần chừ, rồi lắc đầu.
Kỷ Vũ mỉm cười: “Nếu cậu không nói rõ, thì đương nhiên anh ấy sẽ nghĩ rằng cậu đang cố cậy mạnh rồi. Sao cậu không thử nói những lời này cho anh ấy nghe xem?”.
Khương Ngạn Hi tưởng tượng, thấy hơi khó.
Cậu ngẩn ngơ.
Sao cậu có thể dễ dàng nói những lời này cho Kỷ Vũ nghe, nhưng đổi thành đàn anh thì cảm giác lại thẹn thùng thế nhỉ?
Cậu còn chưa hiểu gì thì cửa phòng bệnh đã bật mở rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, cả Khương Ngạn Hi và Tô Hoài đều nhìn về phía nhau.
Sau khi đánh dấu tạm thời, pheromone hòa quyện, thì dường như ánh mắt hai người cũng có thể quyện vào nhau – chỉ mới xa nhau năm phút đồng hồ là đôi mắt đã đong đầy nỗi nhớ.
Như thể họ phải ở bên nhau, phải thấy được nhau từng giây từng phút mới yên lòng được vậy.
Chỉ mới đánh dấu một lần thôi, đã chẳng muốn xa người.
Thấy dục vọng chiếm hữu ngập trong mắt Tô Hoài, Kỷ Vũ thức thời nháy mắt với Khương Ngạn Hi ý tạm biệt, rồi liếc sang phía anh vẻ ám chỉ.
Khương Ngạn Hi sốt sắng khẽ gật đầu.
Kỷ Vũ nói tạm biệt với Tô Hoài, rồi cùng Thiệu Văn Dư đi quay nốt thời lượng cho ngày cuối cùng.
Tô Hoài kéo rèm cửa ra, nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài rồi quay đầu hỏi: “Em đã khỏe hơn chưa?”.
Khương Ngạn Hi lập tức đáp: “Em khỏe hắn rồi ạ”.
Cậu sợ Tô Hoài nghĩ mình cậy mạnh nên lại thoáng hất cằm, ý bảo anh có thể sờ mặt mình để xác nhận: “Thật đó”.
Tô Hoài thấy cậu tỏ vẻ mời gọi thì không nhịn được mà cong môi.
Anh đứng bên giường bệnh, nâng khuôn mặt cậu lên bằng hai tay, rủ mắt quan sát nơi vành tai đang dần ửng đỏ.
Cảm nhận được hai má chầm chậm nóng bừng trong chớp mắt, anh cố ý nghiêm túc hỏi: “Vẫn hơi ấm này, hình như em lại sốt rồi?”.
Khương Ngạn Hi dời mắt, không dám đối diện với Tô Hoài. Cậu khẽ cắn môi, nhỏ giọng phản bác vẻ thẹn thùng: “Không… không phải tại em bệnh đâu”.
Tô Hoài thích những phản ứng đáng yêu thế này của Khương Ngạn Hi quá chừng, anh nín cười hỏi: “Thế thì tại sao?”.
Khương Ngạn Hi lại nhỏ giọng, thật thà đáp: “… Vì đàn anh đó ạ”.
Nhưng anh cũng thường bị sự chân thành và thật thà của cậu tấn công bất ngờ, không kịp trở tay.
Tô Hoài khẽ nhéo hai bên má mềm mại mịn màng, cười hỏi: “Hóa ra là tại anh à?”.
Khương Ngạn Hi không đáp.
Tô Hoài bỏ tay ra, đỡ vai cậu, khẽ xoay cổ cậu lại, áp trán cậu vào áo mình, giúp Khương Ngạn Hi kiểm tra tuyến thể.
Trên vết cắn không còn thương tích gì nữa.
Tốc độ lành lặn của Omega nhanh quá mức, mà có lẽ cũng nhờ anh kiên trì liếm lên mới được.
Tô Hoài dùng ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn trên tuyến thể, giọng hơi nghèn nghẹn: “Em còn đau không?”.
Khương Ngạn Hi nhẹ nhàng lắc đầu, tóc mái cậu cọ trên áo anh ngưa ngứa.
Trái tim Tô Hoài cũng ngứa ngáy theo, đôi mắt anh tối lại. Anh ấn đầu cậu lại, chầm chậm cúi người xuống bên gáy, nghiêm trang nói: “Vết thương chưa được ổn lắm, để anh giúp em”.
Khương Ngạn Hi tin anh vô điều kiện nên chẳng chút nghi ngờ, cậu ngoan ngoãn cúi đầu, dụi mặt vào vai Tô Hoài: “… Em cảm ơn anh”.
Tô Hoài: “…”.
Bắt nạt một bé con ngoan thế này à, anh chần chừ do dự.
Nhưng cuối cùng bản năng vẫn chiếm thế thượng phong.
Tô Hoài giúp cậu liếm láp tuyến thể đầy tự nhiên, vừa dịu dàng vừa thỏa mãn mà thưởng thức pheromone ngọt ngào thuộc về Omega lần thứ hai trong đời.
Alpha trong kì mẫn cảm chẳng có gì tốt lành.
Bản năng của kẻ mạnh gợi nhắc rằng họ phải đánh dấu Omega thuộc về mình từng giây từng phút.
Nói trắng ra thì một lần đánh dấu tạm thời vẫn là chưa đủ để xoa dịu khát vọng của một Alpha trong kì mẫn cảm.
Tô Hoài đã nhẫn nhịn và dịu dàng lắm rồi.
Mùi pheromone đổi khác – nó đã hoàn toàn hòa với mùi hương thuộc về anh, khiến Tô Hoài càng lúc càng thỏa mãn.
Anh thích thú cụp mi, nhẹ nhàng liếm láp tuyến thể thơm ngọt, như mãnh thú che chở con non của mình.
Tô Hoài cố nén khát vọng muốn cắn xuống, chỉ cà phần răng nanh ngưa ngứa khó nhịn lên tuyến thể thật nhẹ.
Khương Ngạn Hi mẫn cảm cảm nhận được đầu răng Alpha, cậu rụt vai.
Đúng lúc ấy Tô Hoài buông cậu ra, khó khăn lắm mới kéo được lí trí về từ miệng con mãnh thú mang tên kì mẫn cảm.
Anh thở phào một hơi, khàn giọng nói: “Được rồi”.
Pheromone của anh lại bắt đầu tràn ra đầy nóng nảy, Tô Hoài lập tức quay người, định ra ngoài để bình tĩnh lại: “Anh đi…”.
Khương Ngạn Hi đột nhiên bấu lấy góc áo anh: “Đàn anh ơi”.
Tô Hoài nhắm mắt lại, thấy hơi bất đắc dĩ.
Bé thỏ ngốc này, em lại định tự dâng mình lên để anh cắn hay sao?
Khương Ngạn Hi đã quyết định rồi, cậu nhỏ giọng cầu xin: “Đàn anh ơi… Mình đừng rút khỏi chương trình được không?”.
Tô Hoài hơi sửng sốt, quay đầu liếc phần chéo áo bị Khương Ngạn Hi nắm chặt, ánh mắt dần trở nên phức tạp: “… Tại sao?”.
Khương Ngạn Hi mím môi, sốt sắng cụp mắt: “Bởi vì, em, em muốn tiếp tục… hẹn hò cùng anh”.
Ánh mắt Tô Hoài hơi lay động, anh khẽ nâng mi vì ngạc nhiên: “…”.
Giọng Khương Ngạn Hi càng ngày càng nhỏ đi: “Hai ngày nay ở bên đàn anh, em đã được ngắm nhìn những khung cảnh rất đẹp, được trải qua nhiều chuyện rất thú vị… Khoảnh khắc nào cũng là kí ức hạnh phúc nhất của em những năm nay, nên… em muốn được ngắm những cảnh còn đẹp hơn, trải qua nhiều chuyện thú vị hơn nữa”.
“Nhưng mà, không có đàn anh, thì hình như một mình em không thể làm được”.
Khương Ngạn Hi nuốt nước bọt, cậu lấy dũng khí, chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với Tô Hoài.
“Đàn anh ơi, anh ở lại với em được không?”.
Tô Hoài: “…”.
Khương Ngạn Hi sốt sắng đợi anh trả lời.
Ánh mắt anh sâu tới nỗi như thể muốn hút cậu vào trong.
Một lúc lâu sau, Tô Hoài vẫn chưa đáp.
Khương Ngạn Hi bất an, chỉ sợ mình vẫn chưa đủ chân thành, cậu lập tức sốt sắng nói thêm: “Em sẽ biểu hiện thật tốt”.
“Chỉ đi theo đàn anh thôi”.
“Chỉ nghe lời mỗi đàn anh thôi”.
“Chỉ thực hiện mong muốn của một mình đàn anh thôi”.
Tô Hoài: “…”.
Khương Ngạn Hi hỏi vẻ thăm dò: “Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chương trình, đàn anh có thể ở lại bên em không?”.
Tô Hoài: “…”.
Đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ, vẻ mặt đáng thương, nhỏ giọng: “Đàn anh ơi, xin anh đấy”.
Tô Hoài nhắm mắt, chậm rãi quay người về phía cậu. Anh nhẹ nâng cằm Khương Ngạn Hi, nhìn sâu vào mắt cậu vẻ tìm tôi.
Trong cặp mắt kia chẳng hề có gì giả dối.
Chỉ có sự rung động nhạt nhòa, và ý cầu xin.
Tô Hoài đột nhiên hỏi: “Khương Ngạn Hi à, em nói anh nghe đi, anh còn có thể tiến bao xa nữa đây?”.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi đầy vẻ mờ mịt: “?”.
Tô Hoài dịu dàng nói: “Em không cần cầu xin anh đâu, anh đồng ý mà, anh sẽ làm tất cả những gì em muốn”.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi lóe lên vẻ mừng rỡ.
Tô Hoài nhìn cậu thật sâu: “Vậy nên, bây giờ quyền lựa chọn vẫn còn nằm trong tay em”.
Khương Ngạn Hi: “??”.
Ngón cái ấm áp của Tô Hoài khẽ cọ qua môi dưới mềm mại của Khương Ngạn Hi, anh cảnh cáo: “Lần sau hẹn hò, anh sẽ hôn em”.
Cậu chầm chậm mở to mắt.
Tô Hoài nghiêm túc nói: “Giờ em vẫn còn cơ hội chạy trốn đấy”.
Anh sợ cậu quá ngốc nên có lòng nhắc nhở: “Không phải cái kiểu hôn ‘không được tính là bắt nạt’ lúc trước đâu”.
Tô Hoài nắm cằm Khương Ngạn Hi, chầm chậm cúi người, hơi nghiêng đầu mà hôn lên môi cậu cách một ngón tay.
Khương Ngạn Hi kinh ngạc nín thở, đại não trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Tô Hoài nhìn đôi mắt cậu thật gần, thấp giọng hỏi: “Chắc là hôn kiểu… bắt nạt em thật quá đáng, thế này?”.
Đồng tử Khương Ngạn Hi hơi rã ra, tim cậu đột nhiên đập cái thịch: “!”.
Tô Hoài chậm rãi mỉm cười: “Mong muốn thế này, liệu em sẽ thỏa mãn chứ?”.
Kỷ Vũ vừa vào phòng đã phát hiện mùi pheromone trong không khí, cậu chàng kinh ngạc hỏi: “Cậu… bị đánh dấu rồi à?”.
Khương Ngạn Hi mất tự nhiên gật gật đầu: “Ừa”.
Kỷ Vũ ngửi mùi pheromone Alpha rõ ràng đã dày đặc hơn trong phòng, hiểu ra ngay tức khắc. Đột nhiên cậu chàng chẳng biết nên vui hay nên lo thay cho Khương Ngạn Hi nữa.
Dù biết không có khả năng mấy, nhưng Kỷ Vũ vẫn phải xác nhận: “Không phải anh ấy cưỡng bức cậu đúng không?”.
“Không phải đâu”. Khương Ngạn Hi phủ nhận ngay, cúi đầu vẻ thẹn thùng. “Do tớ… tự nguyện mà”.
“Hi Hi à, tớ xin lỗi”. Kỷ Vũ xoa mặt cậu, vành mắt lại ửng đỏ. “Tớ cuống quá”.
Cậu chàng nhẹ ôm lấy Khương Ngạn Hi: “Hôm qua lúc nghe nói cậu ngất xỉu, bọn tớ sợ chết đi được. Cậu mà có chuyện gì thì cả đời này tớ không ngừng hổ thẹn được mất”.
Khương Ngạn Hi lắc đầu: “Không, nhờ có Tiểu Vũ tớ mới có thể hoàn thành nhiều chuyện không làm nổi thế chứ… Cảm ơn cậu, tớ vẫn muốn biết những điều khác biệt cậu đã nói là gì…”.
Cậu nhớ lại những kí ức trong hai ngày nay, hơi mỉm cười: “Tuy có hơi mệt thật, nhưng… Hình như, hai ngày nay là hai ngày vui sướng nhất trong cuộc đời tớ”.
Kỷ Vũ ngơ ngác nhìn cậu: “… Cậu thực sự nghĩ thế ư?”.
Khương Ngạn Hi mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng giải thích: “Thực ra hôm qua cũng không hoàn toàn là tại đông người quá đâu, do tớ bị bệnh còn làm liều thôi… Cuối cùng mới thành ra nghiêm trọng”.
Cậu thở dài đầy phiền muộn: “Hình như đàn anh hiểu lầm mất rồi”.
Kỷ Vũ buông cậu ra: “Nghe nói Tô Hoài đã yêu cầu rút lui khỏi chương trình cùng cậu”.
Khương Ngạn Hi nuối tiếc cúi đầu: “Tớ vẫn không thể nào làm tốt được”.
Kỷ Vũ hơi ngạc nhiên, cậu chàng hỏi: “Hi Hi à, cậu còn muốn tiếp tục ư?”.
Khương Ngạn Hi ngẫm nghĩ, rồi nhẹ giọng: “Nếu có thể tiếp tục, thì tớ cũng hơi… muốn thử lại xem. Những gì tớ thu được lần này đã nhiều hơn cả sáu năm qua gộp lại rồi… Tớ muốn tiếp tục, tớ vẫn muốn… được nhìn thấy nhiều điều hơn nữa, nếu không có chương trình này thúc đẩy, không có đàn anh ở bên ủng hộ, thì chắc chắn một mình tớ không thể làm được”.
Kỷ Vũ sửng sốt, nhìn vào mắt Khương Ngạn Hi mới xác nhận được cậu không nói dối, đôi mắt hơi lóe vẻ vui mừng.
Khương Ngạn Hi buồn bực: “Nhưng hình như đàn anh đã quyết tâm muốn rút khỏi chương trình rồi”.
Kỷ Vũ nhẹ giọng hỏi: “Cậu từng nói những lời này với anh ấy bao giờ chưa?”.
Khương Ngạn Hi chần chừ, rồi lắc đầu.
Kỷ Vũ mỉm cười: “Nếu cậu không nói rõ, thì đương nhiên anh ấy sẽ nghĩ rằng cậu đang cố cậy mạnh rồi. Sao cậu không thử nói những lời này cho anh ấy nghe xem?”.
Khương Ngạn Hi tưởng tượng, thấy hơi khó.
Cậu ngẩn ngơ.
Sao cậu có thể dễ dàng nói những lời này cho Kỷ Vũ nghe, nhưng đổi thành đàn anh thì cảm giác lại thẹn thùng thế nhỉ?
Cậu còn chưa hiểu gì thì cửa phòng bệnh đã bật mở rồi.
Trong khoảnh khắc ấy, cả Khương Ngạn Hi và Tô Hoài đều nhìn về phía nhau.
Sau khi đánh dấu tạm thời, pheromone hòa quyện, thì dường như ánh mắt hai người cũng có thể quyện vào nhau – chỉ mới xa nhau năm phút đồng hồ là đôi mắt đã đong đầy nỗi nhớ.
Như thể họ phải ở bên nhau, phải thấy được nhau từng giây từng phút mới yên lòng được vậy.
Chỉ mới đánh dấu một lần thôi, đã chẳng muốn xa người.
Thấy dục vọng chiếm hữu ngập trong mắt Tô Hoài, Kỷ Vũ thức thời nháy mắt với Khương Ngạn Hi ý tạm biệt, rồi liếc sang phía anh vẻ ám chỉ.
Khương Ngạn Hi sốt sắng khẽ gật đầu.
Kỷ Vũ nói tạm biệt với Tô Hoài, rồi cùng Thiệu Văn Dư đi quay nốt thời lượng cho ngày cuối cùng.
Tô Hoài kéo rèm cửa ra, nhìn bầu trời sáng sủa bên ngoài rồi quay đầu hỏi: “Em đã khỏe hơn chưa?”.
Khương Ngạn Hi lập tức đáp: “Em khỏe hắn rồi ạ”.
Cậu sợ Tô Hoài nghĩ mình cậy mạnh nên lại thoáng hất cằm, ý bảo anh có thể sờ mặt mình để xác nhận: “Thật đó”.
Tô Hoài thấy cậu tỏ vẻ mời gọi thì không nhịn được mà cong môi.
Anh đứng bên giường bệnh, nâng khuôn mặt cậu lên bằng hai tay, rủ mắt quan sát nơi vành tai đang dần ửng đỏ.
Cảm nhận được hai má chầm chậm nóng bừng trong chớp mắt, anh cố ý nghiêm túc hỏi: “Vẫn hơi ấm này, hình như em lại sốt rồi?”.
Khương Ngạn Hi dời mắt, không dám đối diện với Tô Hoài. Cậu khẽ cắn môi, nhỏ giọng phản bác vẻ thẹn thùng: “Không… không phải tại em bệnh đâu”.
Tô Hoài thích những phản ứng đáng yêu thế này của Khương Ngạn Hi quá chừng, anh nín cười hỏi: “Thế thì tại sao?”.
Khương Ngạn Hi lại nhỏ giọng, thật thà đáp: “… Vì đàn anh đó ạ”.
Nhưng anh cũng thường bị sự chân thành và thật thà của cậu tấn công bất ngờ, không kịp trở tay.
Tô Hoài khẽ nhéo hai bên má mềm mại mịn màng, cười hỏi: “Hóa ra là tại anh à?”.
Khương Ngạn Hi không đáp.
Tô Hoài bỏ tay ra, đỡ vai cậu, khẽ xoay cổ cậu lại, áp trán cậu vào áo mình, giúp Khương Ngạn Hi kiểm tra tuyến thể.
Trên vết cắn không còn thương tích gì nữa.
Tốc độ lành lặn của Omega nhanh quá mức, mà có lẽ cũng nhờ anh kiên trì liếm lên mới được.
Tô Hoài dùng ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn trên tuyến thể, giọng hơi nghèn nghẹn: “Em còn đau không?”.
Khương Ngạn Hi nhẹ nhàng lắc đầu, tóc mái cậu cọ trên áo anh ngưa ngứa.
Trái tim Tô Hoài cũng ngứa ngáy theo, đôi mắt anh tối lại. Anh ấn đầu cậu lại, chầm chậm cúi người xuống bên gáy, nghiêm trang nói: “Vết thương chưa được ổn lắm, để anh giúp em”.
Khương Ngạn Hi tin anh vô điều kiện nên chẳng chút nghi ngờ, cậu ngoan ngoãn cúi đầu, dụi mặt vào vai Tô Hoài: “… Em cảm ơn anh”.
Tô Hoài: “…”.
Bắt nạt một bé con ngoan thế này à, anh chần chừ do dự.
Nhưng cuối cùng bản năng vẫn chiếm thế thượng phong.
Tô Hoài giúp cậu liếm láp tuyến thể đầy tự nhiên, vừa dịu dàng vừa thỏa mãn mà thưởng thức pheromone ngọt ngào thuộc về Omega lần thứ hai trong đời.
Alpha trong kì mẫn cảm chẳng có gì tốt lành.
Bản năng của kẻ mạnh gợi nhắc rằng họ phải đánh dấu Omega thuộc về mình từng giây từng phút.
Nói trắng ra thì một lần đánh dấu tạm thời vẫn là chưa đủ để xoa dịu khát vọng của một Alpha trong kì mẫn cảm.
Tô Hoài đã nhẫn nhịn và dịu dàng lắm rồi.
Mùi pheromone đổi khác – nó đã hoàn toàn hòa với mùi hương thuộc về anh, khiến Tô Hoài càng lúc càng thỏa mãn.
Anh thích thú cụp mi, nhẹ nhàng liếm láp tuyến thể thơm ngọt, như mãnh thú che chở con non của mình.
Tô Hoài cố nén khát vọng muốn cắn xuống, chỉ cà phần răng nanh ngưa ngứa khó nhịn lên tuyến thể thật nhẹ.
Khương Ngạn Hi mẫn cảm cảm nhận được đầu răng Alpha, cậu rụt vai.
Đúng lúc ấy Tô Hoài buông cậu ra, khó khăn lắm mới kéo được lí trí về từ miệng con mãnh thú mang tên kì mẫn cảm.
Anh thở phào một hơi, khàn giọng nói: “Được rồi”.
Pheromone của anh lại bắt đầu tràn ra đầy nóng nảy, Tô Hoài lập tức quay người, định ra ngoài để bình tĩnh lại: “Anh đi…”.
Khương Ngạn Hi đột nhiên bấu lấy góc áo anh: “Đàn anh ơi”.
Tô Hoài nhắm mắt lại, thấy hơi bất đắc dĩ.
Bé thỏ ngốc này, em lại định tự dâng mình lên để anh cắn hay sao?
Khương Ngạn Hi đã quyết định rồi, cậu nhỏ giọng cầu xin: “Đàn anh ơi… Mình đừng rút khỏi chương trình được không?”.
Tô Hoài hơi sửng sốt, quay đầu liếc phần chéo áo bị Khương Ngạn Hi nắm chặt, ánh mắt dần trở nên phức tạp: “… Tại sao?”.
Khương Ngạn Hi mím môi, sốt sắng cụp mắt: “Bởi vì, em, em muốn tiếp tục… hẹn hò cùng anh”.
Ánh mắt Tô Hoài hơi lay động, anh khẽ nâng mi vì ngạc nhiên: “…”.
Giọng Khương Ngạn Hi càng ngày càng nhỏ đi: “Hai ngày nay ở bên đàn anh, em đã được ngắm nhìn những khung cảnh rất đẹp, được trải qua nhiều chuyện rất thú vị… Khoảnh khắc nào cũng là kí ức hạnh phúc nhất của em những năm nay, nên… em muốn được ngắm những cảnh còn đẹp hơn, trải qua nhiều chuyện thú vị hơn nữa”.
“Nhưng mà, không có đàn anh, thì hình như một mình em không thể làm được”.
Khương Ngạn Hi nuốt nước bọt, cậu lấy dũng khí, chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với Tô Hoài.
“Đàn anh ơi, anh ở lại với em được không?”.
Tô Hoài: “…”.
Khương Ngạn Hi sốt sắng đợi anh trả lời.
Ánh mắt anh sâu tới nỗi như thể muốn hút cậu vào trong.
Một lúc lâu sau, Tô Hoài vẫn chưa đáp.
Khương Ngạn Hi bất an, chỉ sợ mình vẫn chưa đủ chân thành, cậu lập tức sốt sắng nói thêm: “Em sẽ biểu hiện thật tốt”.
“Chỉ đi theo đàn anh thôi”.
“Chỉ nghe lời mỗi đàn anh thôi”.
“Chỉ thực hiện mong muốn của một mình đàn anh thôi”.
Tô Hoài: “…”.
Khương Ngạn Hi hỏi vẻ thăm dò: “Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chương trình, đàn anh có thể ở lại bên em không?”.
Tô Hoài: “…”.
Đuôi mắt cậu hơi ửng đỏ, vẻ mặt đáng thương, nhỏ giọng: “Đàn anh ơi, xin anh đấy”.
Tô Hoài nhắm mắt, chậm rãi quay người về phía cậu. Anh nhẹ nâng cằm Khương Ngạn Hi, nhìn sâu vào mắt cậu vẻ tìm tôi.
Trong cặp mắt kia chẳng hề có gì giả dối.
Chỉ có sự rung động nhạt nhòa, và ý cầu xin.
Tô Hoài đột nhiên hỏi: “Khương Ngạn Hi à, em nói anh nghe đi, anh còn có thể tiến bao xa nữa đây?”.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi đầy vẻ mờ mịt: “?”.
Tô Hoài dịu dàng nói: “Em không cần cầu xin anh đâu, anh đồng ý mà, anh sẽ làm tất cả những gì em muốn”.
Đôi mắt Khương Ngạn Hi lóe lên vẻ mừng rỡ.
Tô Hoài nhìn cậu thật sâu: “Vậy nên, bây giờ quyền lựa chọn vẫn còn nằm trong tay em”.
Khương Ngạn Hi: “??”.
Ngón cái ấm áp của Tô Hoài khẽ cọ qua môi dưới mềm mại của Khương Ngạn Hi, anh cảnh cáo: “Lần sau hẹn hò, anh sẽ hôn em”.
Cậu chầm chậm mở to mắt.
Tô Hoài nghiêm túc nói: “Giờ em vẫn còn cơ hội chạy trốn đấy”.
Anh sợ cậu quá ngốc nên có lòng nhắc nhở: “Không phải cái kiểu hôn ‘không được tính là bắt nạt’ lúc trước đâu”.
Tô Hoài nắm cằm Khương Ngạn Hi, chầm chậm cúi người, hơi nghiêng đầu mà hôn lên môi cậu cách một ngón tay.
Khương Ngạn Hi kinh ngạc nín thở, đại não trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Tô Hoài nhìn đôi mắt cậu thật gần, thấp giọng hỏi: “Chắc là hôn kiểu… bắt nạt em thật quá đáng, thế này?”.
Đồng tử Khương Ngạn Hi hơi rã ra, tim cậu đột nhiên đập cái thịch: “!”.
Tô Hoài chậm rãi mỉm cười: “Mong muốn thế này, liệu em sẽ thỏa mãn chứ?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook