Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích
-
Chương 86: Chuyện sau đó
Sau khi hai người quay lại với nhau, cuộc sống cũng không có thay đổi gì lớn, điểm khác biệt duy nhất là Diêu Linh không dính Phó Hằng như sam nữa.
Trước kia hai người đều thời thời khắc khắc ở cạnh nhau, nếu không ở cạnh nhau thì Diêu Linh sẽ gọi video, hoặc gọi điện thường, phải nghe thấy giọng đối phương mới yên tâm.
Diêu Linh cũng không tranh thủ lúc nghỉ ngơi xem phim với Phó Hằng.
Trước kia lúc ở bên nhau, trước khi ngủ hai người sẽ ngồi trên sô pha, Diêu Linh nằm trong lòng Phó Hằng, sau đó hai người xem phim kinh dị nước ngoài cùng nhau.
Bây giờ hai người ở nhà ăn tối với nhau, sau đó Diêu Linh cầm máy tính bảng và tai nghe, vào phòng ngồi trên giường xem phim kinh dị một mình.
Phó Hằng cảm thấy Diêu Linh lạnh nhạt với mình một cách rõ ràng. Anh không hề nhụt chí, đi rửa mặt, vào phòng ngủ liền thấy Diêu Linh đang tập trung cao độ nhìn màn hình, vì thế anh cứ lượn lờ trước mặt Diêu Linh đến khi cô nhìn anh mới thôi.
Sau đó anh trào lên giường, ngồi cạnh Diêu Linh, ghé đầu sang, “Anh muốn xem chung với em.”
Diêu Linh đeo tai nghe, không đoái hoài gì đến anh.
Phó Hằng không nói gì cả, thò đầu qua xem cùng Diêu Linh, tuy anh không nghe được gì những mục đích chủ yếu của anh cũng không phải là xem phim.
Anh cứ thế xem hết bộ phim kinh dị câm, cảm tưởng duy nhất là phim im ắng quá, chẳng đáng sợ chút nào.
Xem hết bộ phim đó, Phó Hằng ôm tay cô, “Anh cũng muốn nghe tiếng.”
Diêu Linh: “….” Lần đầu tiên cô thấy anh đòi hỏi gì đó trực tiếp như thế.
Vì thế cô ngẩng đầu nhìn anh, “Không cho anh nghe.”
Phó Hằng ôm cô, “Em đừng đối xử với anh như vậy, anh buồn lắm…”
Diêu Linh dựa vào người anh, “Nên lần sau anh làm gì thì phải nghĩ cho kỹ, gương vỡ có dán lại thì cũng có vết rạn, như chúng ta bây giờ vậy.”
Phó Hằng đuối lý, nhưng không nghĩ ngợi quá nhiều, cảm xúc cũng ổn định.
Quả nhiên trước kia cô đã chiều hư anh. Bây giờ cô lạnh nhạt anh như vậy cũng đâu thấy anh muốn chia tay hay trả lại tự do cho cô.
Lúc trước toàn là giả bộ.
Diêu Linh cũng không đi làm chung với Phó Hằng nữa, tuy giận hờn vu vơ nhưng Diêu Linh vẫn giữ chừng mực, dù sao cô không tính bỏ anh thật.
Hôm nay hơi vội, chiều đến trời bỗng đổ mưa.
Lúc Diêu Linh đi ra, trời vẫn mưa to, sấm chớp ầm ầm, Diêu Linh như quay lại thời thơ ấu.
Lâu lắm rồi cô chưa thấy mưa lớn như vậy.
Diêu Linh nhìn lại mình, hơi hơi muốn dầm mưa nhưng bộ đồ hôm nay cô mặc lại không thích hợp lắm.
Ngay lúc này thì không xa có một người cầm chiếc dù đen tiến lại.
Diêu Linh thấy anh bung dù đi tới.
Người này chuyện gì cũng giả bộ được, suốt ngày nghĩ ngợi miên man, nhưng năm tháng lại không lưu lại dấu vết gì trên người anh, không khiến anh biến thành một tên béo gì cả.
Diêu Linh nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười, nổi máu trẻ con nói với Phó Hằng, “Chúng ta dầm mưa về đi!”
Phó Hằng hơi sửng sốt, sau đó cởi áo khoác, choàng lên người Diêu Linh, sau đó hạ dù xuống, kéo Diêu Linh chạy.
Sấm sét đánh xuống từng đợt, hai người chạy như điên dưới mưa.
Vừa về đến nhà Diêu Linh đã bị Phó Hằng đẩy vào phòng tắm, “Em mau đi tắm đi.”
Diêu Linh ôm khăn tắm, ở trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ngâm mình trong bồn nước ấm áp, khoảng thời gian này xem như cô đã phát giận xong.
Lúc Diêu Linh quấn khăn tắm đi ra, ánh mắt đầu tiên liền dừng ở chén canh gừng Phó Hằng mới nấu.
“Em uống một chén đi, đừng để bị cảm.” Phó Hằng nói.
Diêu Linh ừ một tiếng rồi uống ngay.
Cuối cùng cô không bị cảm nhưng Phó Hằng lại bị.
Người bị cảm rất nhõng nhẽo, cứ ôm Diêu Linh không chịu buông.
Diêu Linh cũng không giận, dù sao cũng do cô bày đặt lãng mạn mới khiến anh mắc mưa.
Diêu Linh chấp nhận số phận ủ ấm giường cho anh, thấy anh bệnh như thế thì nói, “Anh muốn ăn gì không?”
Phó Hằng chớp mắt, giọng khàn khàn, “Anh muốn xem phim kinh dị với em.”
“Để em đem máy tính bảng đến.” Diêu Linh đem máy đến, sau đó hai người dựa sát vào nhau xem phim kinh dị.
Đợi Diêu Linh ngủ, Phó Hằng sờ trán mình thấy đã hạ sốt rồi ngắm Diêu Linh đang ngủ bên cạnh.
Anh hôn trán cô một cái, bất cứ khi nào anh cũng không thể chịu được việc mất đi cô.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Linh tỉnh lại thì thấy Phó Hằng, cô sờ trán anh, thấy không sốt nữa mới vui sướng hôn anh cái.
Cô thật sự không muốn ở bên ai khác trong quãng đời còn lại
Diêu Linh vuốt ve mặt anh, chợt nhận ra mình đã yêu người này thật nhiều năm.
Cô véo má anh, “Mau dậy đi!”
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, có lẽ sẽ gặp rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng có một chuyện cô biết rõ, là cô vẫn sẽ đi theo lời trái tim mách bảo.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Trước kia hai người đều thời thời khắc khắc ở cạnh nhau, nếu không ở cạnh nhau thì Diêu Linh sẽ gọi video, hoặc gọi điện thường, phải nghe thấy giọng đối phương mới yên tâm.
Diêu Linh cũng không tranh thủ lúc nghỉ ngơi xem phim với Phó Hằng.
Trước kia lúc ở bên nhau, trước khi ngủ hai người sẽ ngồi trên sô pha, Diêu Linh nằm trong lòng Phó Hằng, sau đó hai người xem phim kinh dị nước ngoài cùng nhau.
Bây giờ hai người ở nhà ăn tối với nhau, sau đó Diêu Linh cầm máy tính bảng và tai nghe, vào phòng ngồi trên giường xem phim kinh dị một mình.
Phó Hằng cảm thấy Diêu Linh lạnh nhạt với mình một cách rõ ràng. Anh không hề nhụt chí, đi rửa mặt, vào phòng ngủ liền thấy Diêu Linh đang tập trung cao độ nhìn màn hình, vì thế anh cứ lượn lờ trước mặt Diêu Linh đến khi cô nhìn anh mới thôi.
Sau đó anh trào lên giường, ngồi cạnh Diêu Linh, ghé đầu sang, “Anh muốn xem chung với em.”
Diêu Linh đeo tai nghe, không đoái hoài gì đến anh.
Phó Hằng không nói gì cả, thò đầu qua xem cùng Diêu Linh, tuy anh không nghe được gì những mục đích chủ yếu của anh cũng không phải là xem phim.
Anh cứ thế xem hết bộ phim kinh dị câm, cảm tưởng duy nhất là phim im ắng quá, chẳng đáng sợ chút nào.
Xem hết bộ phim đó, Phó Hằng ôm tay cô, “Anh cũng muốn nghe tiếng.”
Diêu Linh: “….” Lần đầu tiên cô thấy anh đòi hỏi gì đó trực tiếp như thế.
Vì thế cô ngẩng đầu nhìn anh, “Không cho anh nghe.”
Phó Hằng ôm cô, “Em đừng đối xử với anh như vậy, anh buồn lắm…”
Diêu Linh dựa vào người anh, “Nên lần sau anh làm gì thì phải nghĩ cho kỹ, gương vỡ có dán lại thì cũng có vết rạn, như chúng ta bây giờ vậy.”
Phó Hằng đuối lý, nhưng không nghĩ ngợi quá nhiều, cảm xúc cũng ổn định.
Quả nhiên trước kia cô đã chiều hư anh. Bây giờ cô lạnh nhạt anh như vậy cũng đâu thấy anh muốn chia tay hay trả lại tự do cho cô.
Lúc trước toàn là giả bộ.
Diêu Linh cũng không đi làm chung với Phó Hằng nữa, tuy giận hờn vu vơ nhưng Diêu Linh vẫn giữ chừng mực, dù sao cô không tính bỏ anh thật.
Hôm nay hơi vội, chiều đến trời bỗng đổ mưa.
Lúc Diêu Linh đi ra, trời vẫn mưa to, sấm chớp ầm ầm, Diêu Linh như quay lại thời thơ ấu.
Lâu lắm rồi cô chưa thấy mưa lớn như vậy.
Diêu Linh nhìn lại mình, hơi hơi muốn dầm mưa nhưng bộ đồ hôm nay cô mặc lại không thích hợp lắm.
Ngay lúc này thì không xa có một người cầm chiếc dù đen tiến lại.
Diêu Linh thấy anh bung dù đi tới.
Người này chuyện gì cũng giả bộ được, suốt ngày nghĩ ngợi miên man, nhưng năm tháng lại không lưu lại dấu vết gì trên người anh, không khiến anh biến thành một tên béo gì cả.
Diêu Linh nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười, nổi máu trẻ con nói với Phó Hằng, “Chúng ta dầm mưa về đi!”
Phó Hằng hơi sửng sốt, sau đó cởi áo khoác, choàng lên người Diêu Linh, sau đó hạ dù xuống, kéo Diêu Linh chạy.
Sấm sét đánh xuống từng đợt, hai người chạy như điên dưới mưa.
Vừa về đến nhà Diêu Linh đã bị Phó Hằng đẩy vào phòng tắm, “Em mau đi tắm đi.”
Diêu Linh ôm khăn tắm, ở trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ngâm mình trong bồn nước ấm áp, khoảng thời gian này xem như cô đã phát giận xong.
Lúc Diêu Linh quấn khăn tắm đi ra, ánh mắt đầu tiên liền dừng ở chén canh gừng Phó Hằng mới nấu.
“Em uống một chén đi, đừng để bị cảm.” Phó Hằng nói.
Diêu Linh ừ một tiếng rồi uống ngay.
Cuối cùng cô không bị cảm nhưng Phó Hằng lại bị.
Người bị cảm rất nhõng nhẽo, cứ ôm Diêu Linh không chịu buông.
Diêu Linh cũng không giận, dù sao cũng do cô bày đặt lãng mạn mới khiến anh mắc mưa.
Diêu Linh chấp nhận số phận ủ ấm giường cho anh, thấy anh bệnh như thế thì nói, “Anh muốn ăn gì không?”
Phó Hằng chớp mắt, giọng khàn khàn, “Anh muốn xem phim kinh dị với em.”
“Để em đem máy tính bảng đến.” Diêu Linh đem máy đến, sau đó hai người dựa sát vào nhau xem phim kinh dị.
Đợi Diêu Linh ngủ, Phó Hằng sờ trán mình thấy đã hạ sốt rồi ngắm Diêu Linh đang ngủ bên cạnh.
Anh hôn trán cô một cái, bất cứ khi nào anh cũng không thể chịu được việc mất đi cô.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Linh tỉnh lại thì thấy Phó Hằng, cô sờ trán anh, thấy không sốt nữa mới vui sướng hôn anh cái.
Cô thật sự không muốn ở bên ai khác trong quãng đời còn lại
Diêu Linh vuốt ve mặt anh, chợt nhận ra mình đã yêu người này thật nhiều năm.
Cô véo má anh, “Mau dậy đi!”
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, có lẽ sẽ gặp rất nhiều chuyện bất ngờ, nhưng có một chuyện cô biết rõ, là cô vẫn sẽ đi theo lời trái tim mách bảo.
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook