Anh Đến Từ Vực Sâu
Quyển 5 - Chương 156

“Cũng tên là Trình Bắc? Trùng hợp như vậy.” Lý Toản đặt đĩa ăn bằng plastic xuống, rút khăn ướt ra lau tay: “Lúc anh tiếp xúc bọn họ đã lưu ý tới rồi?”

Giang Hành chỉnh ống tay áo nói: “Theo anh được biết, các gái mại dâm có chút thành tựu ở Hong Kong bên kia thường có tú bà cầm đầu, sẽ phát triển thành quan hệ nhà trên nhà dưới, đường dây lớn và nhỏ, hộp đêm, tiệm uốn tóc, *trung tâm tắm rửa và những nơi khác dựa vào băng nhóm xã hội đen, hai giới hắc bạch ưa thích, nhiều lần ngăn cấm không dứt. Ngoài ra, có một số nơi không cố định, gái mại dâm được tú bà bắc cầu thành lập quan hệ, phải trả một ít phí bảo kê cho băng nhóm xã hội đen trong khu vực họ thường tụ tập. “

*Trung tâm tắm rửa cung cấp nhiều dịch vụ nghỉ dưỡng thư giãn như tắm rửa, spa, gym, chơi cờ, phòng trọ.

Nói theo cách khác, bề ngoài Dòng nữ thánh Maria thu nhận và giúp đỡ thiếu nữ lầm đường lỡ bước, thực tế đó là nơi ép phụ nữ bán dâm, mà băng nhóm xã hội đen tin tức rất nhanh nhạy, không thể nào chúng không biết, khả năng cao chúng có tham dự trong đó. Cho dù không nhúng tay trực tiếp cũng sẽ yêu cầu chia chén canh.

Lý Toản nói: “Em nhớ anh kể rằng cha của Hoắc Văn Ưng từng lăn lộn trong 14K, còn lên cấp bậc đại lão “song hoa hồng côn” tọa trấn bang hội. Thế nhưng không phải ông ta đã rửa tay gác kiếm từ lâu rồi sao?”

Giang Hành đáp: “Làm kinh doanh bất động sản ở Hong Kong, không có bối cảnh làm được sao?”

“Quan hệ dây mơ rễ má chằng chịt, trùng hợp còn có Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc đến cô nhi viện quyên tặng búp bê Hello Kitty, lại trùng hợp quan tâm đến công trình Thanh Sơn, em vốn không suy nghĩ quá nhiều, dù sao họ quan tâm đến công trình Thanh Sơn, đi khảo sát địa hình, tiện thể quyên tặng vật tư cho viện mồ côi, cũng là làm cho bên trên nhìn xem, một loạt hành động rất hợp tình hợp lý, tiếc là….”

Giang Hành bổ sung câu nói dang dở của hắn: “Tiếc là bên cạnh Hoắc Văn Ưng trùng hợp có một người họ Trình, lại vừa khéo tên là Trình Bắc, hơn nữa ngoại hình, khí chất, cơ thể, rất giống một người từng bị điều giáo.”

Lý Toản nói tiếp: “Em cho rằng đêm nay sẽ là sân khấu của Lâu Cát, không ngờ hắn lại là chim hoàng tước ngồi xem hổ đấu.” Không biết trong vụ việc này Lâu Cát thổi thêm bao nhiêu gió vào lửa, và mục đích của hắn là gì.

“Em hiểu rất rõ Lâu Cát? Tin chắc hắn sẽ đến đây đêm nay quá nhỉ.”

Nói bóng nói gió.

Lý Toản liếc mắt nhìn y, lông mày trái nhướng lên: “Trưa nay thấy Triệu Nhan Lý lảng vảng dưới lầu ngoài khách sạn, cô ta không sốt ruột, ngược lại buổi tối vội vã trà trộn vào, nghĩ sơ cũng biết Lâu Cát đã mật báo, nếu đêm nay không có tin shock thì cô ta sẽ liều mạng lẻn vào sao?”

Giang Hành nghe vậy hài lòng, hỏi tiếp: “Chi viện đủ không?”

Hắn giơ ngón cái lên: “Đều là số dách.”

Lý Toản vừa dứt lời, tình hình đột ngột thay đổi, cửa sổ đóng chặt, hội trường tiệc tối trở thành một cái hũ, toàn bộ khách khứa bên trong nháy mắt trở thành con tin, hơn mười kẻ bắt cóc cởi bỏ lớp ngụy trang đứng giữa sân khấu, họng súng đen thùi ngắm ngay địa điểm đám đông đang tụ tập.

“Chúng tôi muốn đòi một món nợ máu từ những người khác.”

“Chúng tôi cần một phóng viên, một nhóm truyền thông, chúng tôi cần một đường phát sóng.”

Hội trường lớn vang vọng lời yêu cầu phát sóng ra ngoài, tất cả khách khứa mặt như màu đất, nghe theo mệnh lệnh chia đội đứng ngay ngắn. Trong hội trường dường như có người nhận ra vài gương mặt trên sân khấu, đơn độc tách ra lập tức bị vặn hỏi, kết quả bị bắn chết cách cửa 4 – 5m.

“Kết cục của không nghe lời chính là câm miệng vĩnh viễn, hiểu chưa?”

Cánh phụ nữ bịt chặt miệng, nước mắt lưng tròng, đám đàn ông thì ôm đầu ngồi xuống, có cả mấy ông nhát gan bị dọa tè cả ra quần, hôn mê bất tỉnh.

Bắn cảnh cáo chỉ làm người ta kiêng kỵ, chỉ có đổ máu, chết người mới làm người ta sợ hãi thật sự, vậy mới nghe lời, kỷ luật trong hội trường chớp mắt nghiêm ngặt như quân đội, mọi người không dám thở mạnh, rất nhanh được chia thành hai nhóm người, phân ra hai bên trái phải.

Lý Toản và Giang Hành ôm đầu ngồi xổm trong nhóm người bên trái, quay đầu nhìn sang nhóm người bên phải, có người chột dạ mặt mày sợ hãi, có người vừa sợ vừa mù mờ, không hiểu vì sao chia ra hai nhóm người, suy đoán bản thân sẽ không bỏ mạng đêm nay, cũng có người lạnh run, đầu óc trống rỗng.

Dữu Hồng Anh và Hoắc Văn Ưng bị chia sang nhóm bên phải hội trường, cả Triệu Hi cũng bị chia qua bên phải.

Triệu Hi khóc không ra nước mắt, phát hiện người bên cạnh không phú thì quý, lập tức phúc chí tâm linh đoán rằng mục đích của đám côn đồ này là bắt cóc, nhất thời an tâm không ít, vì tiền là tốt rồi, chỉ cần không giết con tin, bao nhiêu tiền cũng được.

Đương nhiên chỉ có Triệu Hi là ngây thơ nhất, còn Dữu Hồng Anh thì tim đập dồn dập, sợ đến nỗi thận co thắt, mấy chữ “đòi món nợ máu” này, cô ta nghe được rõ ràng.

Nếu như cần tiền thì không cần gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, còn muốn tìm truyền thông, nói rõ bọn chúng không muốn thoát tội, chúng đến chính là để trả thù.

Những kẻ xem thường cái chết là đáng sợ nhất, bọn chúng sẽ cắn chết kẻ thù không nhả, không sợ đồng quy vu tận, dùng uy bức lợi dụ cũng không hiệu quả.

Dữu Hồng Anh đã làm không ít việc trái với lương tâm bắt đầu sợ hãi, im lặng tìm đường sống sót, không phát hiện Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc bên cạnh vô cùng bình tĩnh.

Lúc này màn hình chiếu trên sân khấu sáng lên, chính là bản vẽ cấu trúc mặt bằng khách sạn. Trên bản vẽ dày đặc điểm đỏ, các điểm đỏ liên tục lóe ra, biểu thị bất thường.

Người phụ nữ đứng giữa chừng ba mươi tuổi mặc lễ phục của người chủ trì, tóc tai được chải cẩn thận tỉ mỉ, khí chất đoan trang, tướng mạo xinh đẹp, đó là vẻ đẹp phóng khoáng được người trong nước thưởng thức từ xưa đến nay.

Người phụ nữ lên tiếng: “Tín hiệu tầng lầu này đã bị cắt đứt, nhưng tôi biết các vị có không ít thủ đoạn có thể khôi phục tín hiệu, liên lạc với bên ngoài. Không sao, nếu chúng tôi xuất hiện ở đây thì đã biết rõ hậu quả.”

“Người đáng chết sẽ không được bỏ qua. Người vô tội, chúng tôi sẽ không giết sai. Ai vô tội, ai có tội, tôi cho là trong lòng mọi người biết rõ.”

Mọi người nhìn nhau, sau một lúc lâu, có người yên lặng đưa ánh mắt nhìn về phía bên phải.

“Đừng mơ mộng hão huyền muốn phản kháng, bởi vì trước mặt các người không chỉ có súng mà còn có bom chằng chịt.”

Người phụ nữ vừa dứt lời, điểm đỏ sau lưng cô ta như hưởng ứng mà vang lên âm thanh đòi mạng, thoáng chốc đẩy bầu không khí căng thẳng lên đến đỉnh điểm.

“Hãy phối hợp với chúng tôi trong hai tiếng đồng hồ.”

Giang Hành chân dài, ngồi chồm hổm xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng khó chịu, y nhỏ giọng hỏi bên tai Lý Toản: “Hiện tại chi viện của em bắt đầu tháo bom, hai tiếng đồng hồ có thể tháo hết sạch sẽ không?”

Lý Toản cau mày: “Nửa giờ trước người bố trí bên ngoài đã kiểm tra xem có gắn bom hay không, không ngờ để lọt nhiều như vậy.”

Tuy rằng chi viện của hắn đều là những người dẫn đầu lực lượng cảnh sát vũ trang thân kinh bách chiến, nhưng bọn họ lại không phải là chuyên gia tháo bom, phỏng chừng không ngờ tới bom được gắn khắp khách sạn, còn là ở những vị trí cực kỳ kín đáo, có thể thấy những kẻ bắt cóc này đã xâm nhập vào khách sạn từ rất lâu rồi, chỉ vì chuẩn bị màn trình diễn hôm nay thành công.

“Tòa nhà đối diện khách sạn có lính bắn tỉa, hiện tại chắc hẳn họ đã báo cảnh sát, rất nhanh sẽ điều động thêm chi viện đến, có điều phải truyền tin tức khách sạn có bom ra ngoài.” Lý Toản cảm nhận sâu sắc tình huống hóc búa: “Vấn đề là làm cách nào khôi phục tín hiệu bị nhiễu sóng?”

Nếu có Vương Đang Đang ở đây thì tốt rồi.

“Không cần chúng ta ra tay.” Giang Hành nói.

“Nói rõ đi.”

“Bọn chúng muốn đường truyền phát sóng.”

Nếu muốn đường truyền phát chứng tỏ bọn chúng muốn nhắn nhủ gì đó với bên ngoài, báo thù cũng tốt, theo đuổi chân tướng cũng được, đối với bọn họ thì đây chính là cơ hội tốt để truyền tin.

Lý Toản và Giang Hành nhìn nhau, nhìn ra sự ăn ý trong mắt đối phương.

Giang Hành bỗng dưng đứng dậy, họng súng lập tức ngắm ngay mặt y.

Giang Hành giơ hai tay lên: “Tôi ngồi xổm bị tê chân rồi.”

Đường nét gương mặt y khá sâu, mắt màu xanh xám, dễ bị nhận nhầm là người ngoại quốc có ngoại hình giống người Châu Á, mà người ngoại quốc không thể ngồi chồm hổm như người Châu Á là chuyện đã được công nhận, thế nên bọn chúng không nghi ngờ, chỉ bảo Giang Hành đứng dựa tường, còn cảnh cáo y không được giở trò.

Giang Hành dựa vào một cây cột, như hạc giữa bầy gà, có phần hơi bắt mắt, còn xuyên qua đám đông nhìn Hoắc Văn Ưng cười cười, hắn mặt không thay đổi, như đang nghĩ gì đó.

Triệu Nhan Lý lẩn trong đám đông không dám thở mạnh, mới đầu đầu óc cô trống rỗng, một lúc sau mới từ từ tỉnh táo lại bắt đầu suy nghĩ, nhưng lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh và chân mềm nhũn không thể đứng vững khiến cô không cách nào giữ nổi bình tĩnh.

Cô đến đây vì tin shock đêm nay, sự tình phát triển đến nước này đúng là có tin tức chấn động như cô dự đoán, chỉ là cô không ngờ bản thân sẽ trở thành con tin.

Lâu Cát chơi lớn như vậy sao?

Súng, bom, nếu là phim điện ảnh và truyền hình thì cô sẽ rất kích thích đấy, nhưng đây là hiện thực, hiện thực là cô sẽ mất mạng nếu sơ sẩy!

Cho đến khi đối mặt với súng đạn thật và hung thủ tàn bạo hung ác, Triệu Nhan Lý mới phát hiện cô không dũng cảm như cô tưởng, cô sợ đến nỗi chân như nhũn ra, trong đầu toàn là cảnh tượng cả nhà Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào chết thảm, trong lòng ngờ vực phải chăng đêm nay đến lượt cô bỏ mạng nơi này.

Khi Triệu Nhan Lý đang suy nghĩ miên man, nhân lúc Giang Hành thu hút sự chú ý của bọn bắt cóc, Lý Toản cúi người đi ra sau lưng cô, thình lình nắm cổ tay Triệu Nhan Lý.

“Á!”

Triệu Nhan Lý hoảng hốt thét lên, lập tức thu hút sự chú ý của bọn bắt cóc, chưa kịp lấy cớ tê chân đã bị đẩy ra khỏi đám người, sau đó nghe được giọng nói quen thuộc của Lý Toản: “Cô ta là phóng viên nổi tiếng ở thành phố Việt Giang.”

Triệu Nhan Lý trừng Lý Toản, hai mắt trợn tròn như muốn nứt ra, môi run rẩy, lúc bọn bắt cóc gặng hỏi lại không thể thốt ra bất kỳ câu phủ nhận nào.

Trên sân khấu có người đi xuống, đứng trước mặt Triệu Nhan Lý quan sát tỉ mỉ vài giây rồi quay lại nói với người trên sân khấu: “Cô ta đúng là phóng viên chuyên mục dân sinh thành phố Việt Giang, vụ án mạng Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào đều là cô ta lần theo dấu vết và đưa tin đầu tiên.”

“Dẫn tới.”

Khẩu súng trong tay người kia chỉ vào Triệu Nhan Lý: “Đi theo chúng tôi.”

Triệu Nhan Lý đi không nổi, gần như là bị lôi đi, nửa đường đột nhiên chỉ vào Lý Toản trong đám người: “Anh ta là trợ lý của tôi! Nếu mấy người muốn tôi giúp nói lên oan khuất thì đưa anh ta tới! Tôi cần anh ta hỗ trợ!”

Tên bắt cóc chỉ ngẫm nghĩ hai ba giây rồi đồng ý đưa Lý Toản đi qua.

Hắn không hề phản kháng đứng dậy đi theo Triệu Nhan Lý, hơn mười tên bắt cóc phân tán ra trông coi đám khách khứa con tin, bốn người ở lại chính giữa sân khấu, màn sân khấu bên trái được kéo lên, lộ ra các dụng cụ quay phim như camera.

Kế đó bọn bắt cóc tịch thu điện thoại di động từng người, khôi phục tín hiệu bị nhiễu sóng.

Một cô gái đi tới trước mặt Lý Toản và Triệu Nhan Lý: “Chúng ta sẽ phát trực tiếp, cô là phóng viên chuyên nghiệp, tôi nhớ cô có một chuyên mục VX, còn có thể tạo Weibo kênh dân sinh, hãy dùng account của cô đăng nhập.”

Triệu Nhan Lý khẩn trương nuốt nước bọt, miễn cưỡng cười gật đầu: “Không… Không thành vấn đề.”

Cô gái lại nói: “Về phần anh, đội trưởng Lý, mong anh truy xét giống như vụ buôn lậu hải cảng và vụ buôn người vùng biển quốc tế, không mong anh ghét ác như thù, chỉ mong ít nhất làm tròn trách nhiệm.”

Lý Toản: “Nói đi, muốn tôi phối hợp thế nào?”

Cô gái cười nói: “Đội trưởng Lý thức thời, vậy thì nhờ anh đứng cạnh phóng viên Triệu, lấy thân phận cảnh sát của anh truyền đạt yêu cầu của chúng tôi, đừng giở trò, bằng không chúng tôi không ngại kéo những người ở đây chôn cùng đâu.”

Lý Toản: “Không giết nhầm người vô tội, cô vừa nói đã quên rồi sao?”

“Tôi cũng đã nói phải nghe lời và phối hợp, chỉ cần thỏa mãn điều kiện tiên quyết của tôi, tôi sẽ không ra tay với người dân vô tội. Được rồi, tôi sẵn sàng mở lòng nói chuyện phiếm với anh, nhưng không phải bây giờ. Cho dù không phải vì những người đó thì cũng vì bạn của anh, mời hợp tác với chúng tôi.”

Lý Toản nói: “Cô biết tôi, cũng rất hiểu tôi, cô đã điều tra tôi?”

Cô gái đáp: “Đúng vậy.”

Lý Toản và cô gái đối diện nhau, hắn nhìn ra sự kiên định và quyết tâm trong ánh mắt bình tĩnh của cô, trong lòng biết rõ không phải chỉ vài ba câu là có thể thuyết phục được đối phương, hắn đành xoay người đi về phía đống thiết bị quay chụp.

Đi được hai ba bước, Lý Toản bỗng xoay người lại nói: “Tiến độ điều tra của tôi rất nhanh, vụ án Hồng quán Thanh Sơn có hy vọng điều tra lại.”

Cô gái mỉm cười: “Không có chúng tôi, nào có cơ hội điều tra lại?”

Câu này chẳng khác nào thừa nhận búp bê giấu bộ phận thi thể, cả nhà Hướng Xương Vinh bị sát hại và Lâm Thành Đào bị giết đều do bọn họ gây ra. Tuy Lý Toản đã có suy đoán, nhưng chính tai nghe được đáp án vẫn không khỏi chấn động, tâm trạng trở nên phức tạp.

Hắn đứng yên tại chỗ, bàn tay buông thõng xuôi bên người, ngón tay vô thức ma sát, môi giật giật, tựa hồ đang sắp xếp từ ngữ, lại cảm thấy bất cứ từ ngữ gì cũng có vẻ nhạt nhoà trước những con người luôn chìm sâu trong vực thẳm của sự tuyệt vọng.

“Tôi đảm bảo, tôi có thể nhổ sạch tận gốc tội ác.”

Cô gái mặt không thay đổi, cũng không nói gì, rõ ràng không tin Lý Toản.

Có thể bọn họ từng tin tưởng, nhưng bây giờ không tin nữa, sau này cũng không có khả năng tin lại.

Lý Toản không đành lòng mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ đi vào đường cùng, nhưng hiện tại hắn không có biện pháp. Hắn đảo mắt nhìn một vòng hội trường, ngón tay lặng lẽ gõ một cái, ra hiệu cho cảnh sát vũ trang lẩn trong đám người đừng hành động.

Triệu Nhan Lý ngồi ở vị trí chủ đạo, run rẩy thao tác di động rồi nói: “Tôi… Tôi đã đăng nhập tài khoản chuyên mục.”

Cô gái kia lên tiếng: “Ở đây chúng tôi có một đoạn video, cô đăng lên, tiêu đề là “Hung thủ thật sự giết hại Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào”.”

Triệu Nhan Lý nghe vậy sửng sốt, bọn họ mới là hung thủ thật sự giết hại Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào? Không phải Ngô Vĩnh Vượng, Trình Nam, cũng không phải Lâu Cát?

Cô quay phắt qua nhìn Lý Toản, lại phát hiện hắn không có biểu hiện gì khác thường, rõ ràng đã đoán ra hung thủ thật sự từ lâu, còn lừa cô hung thủ là Lâu Cát!

Lý Toản gõ bàn một cái: “Gửi video qua đi, và cả yêu cầu của các người nữa. Ít nhất phải cho tôi biết các người yêu cầu gì thì tôi mới có thể giúp đỡ.”

Cô gái nhìn hắn chăm chú, một lúc lâu sau mới ra hiệu cho người bên cạnh gửi video qua rồi nói: “Nếu anh thật sự thông minh như lời đồn thì anh sẽ biết chúng tôi có yêu cầu gì.”

Video được gửi qua điện thoại của Triệu Nhan Lý, kế đó cô ta đăng lên Weibo chuyên mục Dân Sinh Vi Tiên, gõ tiêu đề bắt buộc và số phòng phát sóng trực tiếp, làm xong tất cả, Triệu Nhan Lý không cẩn thận bấm mở video, âm thanh trong video lập tức vang lên.

“Tôi họ Trình, tên Trình Kha Nghi, giới tính nữ, sinh năm 1993, là đứa trẻ số 89 được viện mồ côi Thanh Sơn thu dưỡng, cũng là người bị hại trong vụ án Hồng quán Thanh Sơn.”

“Tôi là Trình Đồng, giới tính nam, sinh năm 1998, là đứa trẻ số 303 được viện mồ côi Thanh Sơn thu dưỡng, cũng là người bị hại trong vụ án Hồng quán Thanh Sơn.”

“Tôi tên Trình Tâm, giới tính nữ…”

Video không có nội dung dư thừa, chỉ có các nạn nhân lần lượt tự giới thiệu, tên và hình dạng của hơn mười kẻ bắt cóc đều xuất hiện trong video, gồm cả cô gái này.

Cô tên là Trình Khả Y, sinh năm 1989, nằm trong số những nạn nhân sớm nhất.

Từng cái tên được đọc lên, chừng hơn trăm vị khách đang ngồi xổm bên phải hội trường rốt cuộc nhớ ra bọn họ từng là kẻ ác trong vụ án Hồng quán Thanh Sơn, dù ít hay nhiều, mà nay bọn họ bị trả thù, tất cả mặt đen như màu đất, hai chân run rẩy, nội tâm hoảng sợ không thôi.

Dữu Hồng Anh ngồi liệt dưới đất, cúi đầu không nói gì.

Triệu Hi thì mặt mày mờ mịt, nhỏ giọng hỏi trợ lý vụ án Hồng quán Thanh Sơn là sao, sau khi được phổ cập kiến thức, cậu càng mờ mịt hơn: “Nhưng khi đó tôi chưa từng đến thành phố Việt Giang, sao lại là một trong những kẻ ác được?”

Trợ lý không đành lòng nhìn thẳng, uyển chuyển nhắc chở Triệu Hi có một ông cậu họ phụ trách công trình Thanh Sơn năm đó, e là có tham dự vào vụ án.

Triệu Hi cảm thấy oan ức không thôi, rất muốn giơ tay giải thích nhưng bị trợ lý bịt chặt miệng lại.

Trên sân khấu, Triệu Nhan Lý chỉ biết sơ về vụ án Hồng quán Thanh Sơn, còn cụ thể khốc liệt đến mức nào thì cô ta không biết, nhưng vừa nhìn người kèm theo năm sinh trong video, lại nhớ Hồng quán tồn tại tầm năm 2005 – 2013, vậy thì người tiếp khách trễ nhất cũng chỉ mới 13 tuổi, Triệu Nhan Lý chợt cảm thấy như có ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực.

Lý Toản lại biểu hiện rất bình tĩnh: “Các cô cậu không hài lòng với phán quyết năm đó.”

Trình Khả Y đáp: “Anh cho rằng chúng tôi nên hài lòng?”

Hắn rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Đáng để mọi người trả giá bằng nửa đời sau sao?”

Trong đám người này, người có tuổi tác lớn nhất tầm 30 tuổi, đang ở giai đoạn rực rỡ nhất, xinh đẹp nhất của cuộc đời, sao lại muốn liều mạng vất bỏ nửa quãng đời còn lại làm một tên tội phạm giết người?

Rõ ràng có biện pháp tốt hơn, không nhất thiết phải chết mới báo thù được.

Những ý niệm này khuấy động trong lòng Lý Toản, khiến tâm tư hắn hơi hỗn loạn, cũng có một loại cảm giác chỉ tay năm ngón “Chưa trải qua cái khổ của người khác, lại khuyên người ta hành thiện”, chẳng qua đối với hắn, còn sống là quan trọng nhất, còn sống là cội nguồn của tất cả hy vọng.

Khi bọn họ mang búp bê giấu bộ phận thi thể của Trình Khải Đế đến toàn nhà bỏ hoang ở công trình Thanh Sơn, cảnh sát cũng đã lưu ý đến dị thường trong vụ án Hồng quán Thanh Sơn, dù không có “sự cố ngoài ý muốn” do con người gây ra lần này, cảnh sát cũng chưa từng từ bỏ vụ án Hồng quán.

Năm đó tình hình phức tạp, vụ án Hồng quán chấm dứt qua loa, thực tế vẫn chưa hề viết chữ “kết án” trong hồ sơ lưu trữ. Lúc Lý Toản kiểm tra hồ sơ trong kho tài liệu đã phát hiện ra điểm ấy, cảnh sát không hề từ bỏ điều tra sâu hơn, chỉ là tạm thời niêm phong, chờ thời cơ chín muồi sẽ tái điều tra.

Cho nên không cần phải ngọc nát đá tan, không cần phải lỗ vốn nửa đời sau.

Vợ chồng Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào có thể chết cũng không hết tội, thế nhưng cha mẹ và con cái Hướng Xương Vinh đáng chết ư? Họ đáng tra tấn đến chết sao?

Trình Nam có đáng phải trả nửa đời còn lại của cô ta, tử cung và con của cô ta, thậm chí là tính mạng của cô ta, chỉ để trả thù kẻ có tội?

Cái giá quá lớn.

Trình Khả Y nhìn Lý Toản, bỗng cười mỉa một cái rồi lập tức thu hồi: “Nếu để anh gặp được kẻ giết cha mẹ, người thầy và bạn bè của anh, lại không cách nào đưa gã ra công lý, anh còn có thể hỏi “đáng giá” hay không?”

“Anh cho rằng chúng tôi có lựa chọn sao? Anh cho rằng chúng tôi không muốn bắt đầu lại sao?” Trình Khả Y tới gần Lý Toản, nhìn thẳng hắn, ánh mắt đầy máu đỏ cuộn trào: “Những kẻ đó không buông tha cho chúng tôi.”

“Là bọn chúng coi chúng tôi như rác rưởi thanh trừ sạch sẽ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương