Anh Đến Từ Vực Sâu
Quyển 5 - Chương 150

“Gõ ngọn núi là cô, vậy muốn chấn con hổ nào?”

Thanh niên đứng cạnh lão Lâm đột nhiên lên tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Dữu Hồng Anh, cô quan sát tỉ mỉ thanh niên, ánh mắt dừng trên gương mặt đối phương hai ba giây.

“Chắc hẳn anh chính là cảnh sát Lý, ngôi sao mới của giới cảnh sát thành phố Việt Giang, tên tuổi vang dội, hôm nay được gặp, quả nhiên tuấn tú lịch sự.”

Có lẽ đa số những người làm ăn kinh doanh đều có thói quen nói mấy câu màu mè sáo rỗng, nghe có vẻ không chân thành cho lắm.

Lý Toản: “Cũng như nhau thôi.”

Nụ cười trên mặt Dữu Hồng Anh dừng lại, hiếm khi tò mò hỏi: “Anh cũng nghe nói về tôi?”

“Tiểu thư Vạn Ngân, chiếm giữ Châu Tam Giác, hầu như ôm hết bất động sản tấc đất tấc vàng, sao tôi lại không biết? Cô có tên trong danh sách những người cạnh tranh đấu thầu công trình Thanh Sơn lần trước, tôi càng phải tìm hiểu về cô, tránh việc một ngày nào đó nhận được tin cô gặp bất trắc… À, đã nhận được rồi.” Lý Toản gác cùi chỏ lên cạnh cuối giường, mím môi cười: “Tôi thẳng tính, nói không dễ nghe, Dữu nữ sĩ đừng để bụng.”

Dữu Hồng Anh không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, lạnh nhạt nói: “Không sao.”

Lý Toản nói tiếp: “Quay lại chủ đề ban đầu, cô nghĩ thủ phạm thật sự phía sau muốn đập con hổ nào vậy?”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xếp trượt chiếu vào phòng bệnh, rọi xuống trên tủ đầu giường bên cạnh thành đường vân xám trắng, hoa anh túc đỏ tươi đẹp cắm trong bình sứ trắng, cánh hoa điểm xuyến vài giọt sương, trái ngược với đầu ngón tay tái nhợt đang nắm chặt chăn của Dữu Hồng Anh.

*Ở Trung Quốc, Anh túc đỏ được gọi là ngu mỹ nhân theo tên Ngu Cơ, người thiếp yêu của Hạng Vũ. Vào năm 202 trước Công nguyên, khi họ bị bao vây trong Trận Cai Hạ bởi lực lượng của Lưu Bang (người sáng lập ra nhà Hán), Ngu Cơ đã tự sát. Theo truyền tụng dân gian, anh túc mọc lên khỏi mặt đất nơi Ngu Cơ ngã xuống và anh túc đỏ vì thế trở thành biểu tượng của lòng trung thành cho đến chết.

Ở các nước nói tiếng Anh và Khối Thịnh vượng chung Anh, hoa anh túc đỏ là biểu tượng cho sự tưởng niệm đến những người lính ngã xuống (chiến sĩ trận vong). Bắt nguồn từ bài thơ Trên cánh đồng Flanders (In Flanders Fields) trong Thế chiến I, theo đó trên những ngôi mộ mới đắp của binh sĩ, đầu tiên là có hoa anh túc nở rộ.

“Chỉ là suy đoán, không chắc là chân tướng.” Dữu Hồng Anh đáp.

“Nói ra cho chúng tôi tham khảo.”

“Liên quan đến Hồng quán Thanh Sơn năm đó…”

“Vụ án đã kết.”

“Kết án hay chưa, tôi cho rằng đội trưởng Lý hiểu rõ hơn, chi bằng nói thẳng ra, tôi muốn sống lâu trăm tuổi, cũng muốn lấy được công trình Thanh Sơn, thành tâm hợp tác… Dù sao sự an toàn của người nhà tôi đã bị uy hiếp nghiêm trọng, mà các anh cũng muốn thật sự chấm dứt vụ Hồng quán Thanh Sơn.”

Lý Toản kéo hai cái ghế ngồi xuống, một cái dành cho lão Lâm.

Điệu bộ này khiến Dữu Hồng Anh hiểu ý tứ của hắn.

“Những người có liên quan đến Hồng quán Thanh Sơn phức tạp hơn nhiều so với hồ sơ bày ra trước mắt các anh, số lượng người rất đông, giao thiệp rộng, chính trị, kinh doanh, văn hóa đều có, nếu không dựa vào một tên buôn lậu không có bối cảnh như Trình Vạn Khoa thì có thể lèo lái nổi? Nếu lão ta thật sự có bản lĩnh cao cường, vậy tại sao cuối cùng còn bị xử bắn?”

“Bởi vì chủ nhân thật sự của Hồng quán không phải Trình Vạn Khoa, người nọ trấn giữ phương xa, điều khiển Trình Vạn Khoa từ xa thu thập tin tức nội bộ trong giới chính trị, kinh doanh, văn hóa ở thành phố Việt Giang cho gã, còn việc thu thập tin tức để làm gì thì tôi không rõ lắm, đơn giản là hai chữ tài quyền.”

“Có ai từng thấy chủ nhân thật sự của Hồng quán chưa?” Lý Toản hỏi.

“Ngay cả Trình Vạn Khoa cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt tướng mạo người kia, chỉ biết lần nào tới gã cũng chọn buổi tối, đeo mặt nạ che khuất mặt. Tôi từng nhìn thấy gã từ xa, chỉ biết dáng người cao lớn, thân thủ mạnh mẽ…”

“Sao cô biết thân thủ gã mạnh mẽ?” Lý Toản cắt ngang lời Dữu Hồng Anh.

Cô ta đáp: “Lần duy nhất tôi nhìn thấy gã là khi có người bạo động trong hội trường… Bảo vệ cách khá xa, gã đã đá gãy cổ một tên xông vào gã.”

Nói đến đoạn này thì Dữu Hồng Anh không kể tỉ mỉ.

“Lúc đó hội trường đang làm gì? Người bạo loạn có thân phận gì? Tại sao cô xuất hiện ở đó?”

Dữu Hồng Anh lúng túng một lúc, sau đó thẳng thắn nói: “Các anh từng nghe qua Hải Thiên Thịnh Yến chưa? Hội trường này gần giống vậy, chỉ có 100 mỹ nữ xếp hạng đầu mới có tư cách đến đây, khách khứa phải được chọn lựa kỹ càng mới phát thư mời, rõ ràng đến để hưởng lạc, anh nói xem người gây ra bạo loạn có thể có thân phận gì? Còn vì sao tôi xuất hiện ở đấy ấy à?”

Người bị hại Hồng quán, còn Dữu Hồng Anh là khách đến hưởng lạc.

“Lúc đó Triệu Vĩnh Gia có mặt không?”

“Có.”

Hai vợ chồng mạnh ai nấy chơi, nói quá một chút thì không chừng còn cùng chơi một người, đừng so sánh ai nát hơn ai.

Dữu Hồng Anh vén sợi tóc bên gò má, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Loại chuyện như vậy rất bình thường… Lúc đó tôi không biết nam nữ trong Hồng quán là bị bức hại. Đến đẳng cấp của chúng tôi có thể nhìn thấy nam nữ muôn hình muôn vẻ, cũng nghe được đủ loại lý do rơi vào vũng bùn, thấy quá nhiều không còn cảm giác, còn không bằng ngươi tình ta nguyện, hai bên giao dịch thành công, sạch sẽ, tôi luôn làm vậy nên cho rằng Hồng quán cũng thế, đến lúc đưa tin chính trị doanh nhân cấu kết, tôi thật sự cũng rất kinh ngạc.”

Lý Toản mò vào túi lấy một cái bật lửa mạ bạc ra, nhìn kiểu dáng là biết giá cả không rẻ, phỏng chừng lấy của Giang Hành rồi quên trả lại chỗ cũ. Hắn cầm bật lửa trong tay, ném lên ném xuống chơi, thờ ơ nghe Dữu Hồng Anh giải thích, nghe thấy cô ta nói không biết rõ tình hình Hồng quán bèn cười nhạo một tiếng.

Nét mặt Dữu Hồng Anh không thay đổi: “Nói tóm lại, vụ án Hồng quán không liên quan gì tới tôi, việc quá giới hạn nhất mà tôi làm chính là nuôi trai bao, đây coi như có vấn đề về đạo đức, không có trái pháp luật. Về phần công trình Thanh Sơn toàn quyền giao cho chồng tôi là Triệu Vĩnh Gia phụ trách, tôi không có nhúng tay, lúc đó bận rộn không thể phân thân, chồng tôi không biết rõ tình tiết bên trong, có tham dự Hồng quán hay không… Tôn tin vào kết quả điều tra công bằng công chính của cảnh sát Việt Giang.”

Kết quả chính là Triệu Vĩnh Gia vô tội.

“Theo lời cô nói, không ai biết chủ nhân thật sự của Hồng quán có thân phận gì và diện mạo thế nào?”

“Cũng không phải.” Dữu Hồng Anh chần chờ trong chốc lát rồi nhíu mày nói: “Hoa khôi của Hồng quán là tình nhân của một mình gã, cô ấy đã từng gặp, nhưng ngoại trừ Trình Vạn Khoa và gã thì không ai có thể tiếp cận cô ấy. Thời gian Hồng quán gặp chuyện, cô hoa khôi kia đột nhiên không rõ tung tích, tôi đoán cô ấy bị gã chủ nhân Hồng quán đưa đi.”

“Cô gái ấy tên gì?”

“Cô ấy là nhóm trẻ em đầu tiên của Hồng quan, Trình Vạn Khoa đích thân nuôi nấng, ông trùm giấu mặt đích thân điều giáo, xinh đẹp thanh thuần, khí chất hư ảo như gió thoảng, giống một pho tượng mỹ nhân bằng thủy tinh tinh xảo nhưng ngây thơ thích Hello Kitty.”

Lý Toản giật mình.

“Tôi nhớ ông trùm giấu mặt gọi cô ấy là Tiểu Miêu, mà cô ấy cũng lấy tên là Khải Đế, theo họ Trình Vạn Khoa, tên đầy đủ Trình Khải Đế.”

Lý Toản nhắm mắt lại.

Người chết trong vụ bộ phận thi thể giấu trong búp bê Hello Kitty ở tòa nhà bỏ hoang trong công trình Thanh Sơn, cũng chính là cô gái vạch trần tội ác Hồng quán năm đó.

“Các cô gọi ông trùm giấu mặt là gì?” Hắn hỏi tiếp.

“Theo Trình Vạn Khoa gọi là ông chủ, không tên không họ.”

“Trình Vạn Khoa bị tuyên án, vụ Hồng quán kết thúc qua loa, yên ổn một thời gian ngắn, vài người bị hại được cứu ra bắt đầu bị thanh toán.”

Lý Toản giương mắt, gằn từng chữ: “Người bị hại ý chỉ ai?”

“Anh đoán được mà.” Dữu Hồng Anh đáp.

Lão Lâm hít một hơi lạnh: “Người bị hại may mắn sống sót trong vụ Hồng quán? Vụ án đã được niêm phong cất vào kho, tại sao còn diệt khẩu họ? Họ thì biết cái gì chứ!”

“Gã muốn moi ra một ít bí mật từ miệng bọn họ, diệt khẩu chỉ để hả giận mà thôi. Hồng quán bị hủy, tựa hồ bắt nguồn từ sự phản bội của một đứa trẻ xinh đẹp. Ông chủ hận nhất người phản bội… Đây cũng là tin tức tôi mới biết được cách đây không lâu.”

Lý Toản gõ gõ bật lửa: “Nhưng cô vẫn chưa nói cho tôi biết, bọn họ muốn đập con hổ nào?”

Nét mặt Dữu Hồng Anh âm u: “Nếu tôi biết thì đã không nằm ở đây, hai vị cảnh sát, đây là chức trách của hai vị, tôi đã hoàn thành trách nhiệm công dân, hi vọng được thấy cảnh sát mau chóng phá án, bắt được hung thủ thật sự.”

Dữu Hồng Anh nói sở dĩ cô ta đoán hung thủ thật sự phía sau màn gõ núi chấn hổ là vì sát thủ gióng trống khua chiêng như vậy chỉ để cảnh cáo cô, ngược lại Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào bị giết chết không chút lưu tình, nói không chừng là hai nhà kia đã nuốt được thứ gì tốt, đụng chạm phải ai đó, hoặc có lẽ là “ông chủ” không cam lòng, muốn siết công trình Thanh Sơn trong tay…

“Nếu như mục đích của “ông chủ” là công trình Thanh Sơn, vậy thì gã nên giết cô mới đúng.”

“Nhiều người chết sẽ gây áp lực cho cảnh sát, đẩy nhanh cường độ điều tra, gây bất lợi cho bọn chúng che giấu hành tung, nhưng tôi bị tập kích, các nhà khác cũng sợ bị trả thù, nói không chừng chúng tôi đều từ bỏ đấu thầu. Mà bây giờ công trình Thanh Sơn thu hút rất nhiều người bên ngoài quan tâm, giá cả tăng vọt, nói cho cùng đã có nhiều vụ mưu sát vì giành giật trúng thầu, điều đó đủ thấy giá trị của nó.”

“Ngụ ý gõ con hổ chính là người đấu thầu?”

Dữu Hồng Anh cười nhạt không nói.

Cô cũng không biết “người trúng thầu” cuối cùng sẽ là ai, nhưng chính phủ nắm rõ tư liệu về các nhà thầu tỏ tường nhất, suy đoán của họ có lẽ đúng đến tám chín phần, có lẽ đã sớm điều động nội bộ. Dù thế nào đi nữa, chỉ cần sự chú ý của cảnh sát và người ngoài dời đến người đấu thầu chưa rõ thì tỷ lệ cô trúng thầu sẽ gia tăng.

Về phần con “hổ” chân chính bị đập rốt cuộc là ai, có liên quan gì đến cô đâu?

Lý Toản cất bật lửa, kéo ghế về chỗ cũ rồi nói: “Tôi hỏi xong rồi, đi trước đây.”

Không chào một câu đã đi, rất bất lịch sự, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với hình tượng ngông cuồng kiêu ngạo bên ngoài thuật lại, là ngôi sao cảnh sát mới bị chiều hư, chẳng qua không giống báo nhỏ nói là ngồi không ăn bám.

Dữu Hồng Anh hiểu, có tài sẽ sinh ngạo mạn.

Lão Lâm ngượng ngùng nói lời từ biệt, vội vàng đuổi theo Lý Toản, lúc đang chờ thang máy, anh quay đầu nhìn vệ sĩ đang nhìn chằm chằm bọn họ như đề phòng cướp, cho đến khi hai người đi vào thang máy, vệ sĩ mới đẩy cửa vào phòng báo cáo với Dữu Hồng Anh.

“Cậu nói xem Dữu Hồng Anh nói có mấy phần thật giả?” Lão Lâm lên tiếng hỏi.

“50 – 50.”

“Nói thật nhiều vậy à?”

“Dữu tổng hành động rất khôn khéo, vậy mà không gạt được anh?”

“Dữu lão tiên sinh có tư tưởng riêng, làm người phóng khoáng, chẳng qua có tật xấu trọng nam khinh nữ, vậy mà Dữu Hồng Anh vẫn có thể đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc trong công ty ông ta, có thể nói năng lực cô ta rất cao. Hơn nữa năng lực và tính tình của Dữu Hồng Anh đều mạnh mẽ hơn Triệu Vĩnh Gia, tính cách cô ta là nói một không hai, tuy năm đó cô ta không toàn quyền tham dự công trình Thanh Sơn, nhưng khẳng định nắm rõ những chuyện vụn vặt.”

“Anh Lâm lão luyện.” Lý Toản khen ngợi.

“Gọi chú.”

“Anh xem như anh của em, gọi chú không được tự nhiên.”

Lão Lâm cứng mặt, ngón tay không khỏi run lên, lần đầu hợp tác Lý Toản đã biểu hiện thân cận với anh ta, nhớ lại tin đồn nghe được về Lý Toản bốn, năm năm trước hay là gần đây, đều quá phóng đại rồi.

Sao có thể nói hắn ngông cuồng ngạo mạn?

Anh cho rằng tính tình hắn rất thành thật.

“Cậu nói nghe xem, Dữu Hồng Anh nói câu nào thật, còn câu nào giả?” Lão Lâm bày tư thế khai tông thuyết giáo, có ý định chỉ bảo hắn một chút.

“Dữu Hồng Anh hiểu rõ nhất Hồng quán thối nát cỡ nào, rất có thể cô ta chính là kẻ chèn ép, có điều cô ta thông minh, toàn bộ chuyện xấu đẩy cho Triệu Vĩnh Gia gánh, còn cô ta thì ra vẻ không biết gì cả phủi sạch quan hệ. Nếu không lần cảnh cáo này không phải là cảnh cáo cô ta mà còn phải cảnh cáo Triệu Vĩnh Gia đang ở đảo Hong Kong.”

“Có lý.”

Lý Toản nói tiếp: “Hướng Xương Vinh, Lâm Thành Đào, Triệu Vĩnh Gia và Trịnh Hạo Tư nhiều hoặc ít, sớm hoặc trễ đều tham gia vào động quỷ ăn thịt người Hồng quán, nếu không phải năm năm trước Hồng quán bị hủy, có lẽ giờ này bọn họ đã là một trong những cổ đông của Hồng quán.”

Lão Lâm hỏi: “Dựa theo suy đoán của cậu, Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào bị giết có liên quan đến Hồng quán, vậy còn Dữu Hồng Anh, tại sao lại tha cho cô ta?”

“Dữu Hồng Anh bị tập kích, bị cảnh cáo, mục đích là gõ núi chấn hổ, em cho rằng cô ta không nói dối.”

“Lý do?”

“Dữu Hồng Anh bắt buộc phải tham gia đấu thầu công trình Thanh Sơn, như lời anh vừa nói, cha cô ta trọng nam khinh nữ, chưa chắc sẽ vì năng lực xuất sắc của con gái mà giao quyền cao chức trọng cho cô ta, Dữu Hồng Anh phải làm cách khác, công trình Thanh Sơn chính là ván cầu tuyệt hảo.”

“Giả thiết mục tiêu thật sự của sát thủ là công trình Thanh Sơn, Dữu Hồng Anh sẽ không bị bắn vỏn vẻn hai phát, còn sống để nói xạo. Em đoán kẻ tập kích Dữu Hồng Anh và kẻ giết Hướng Xương Vinh, Lâm Thành Đào là hai phe khác nhau, báo cáo khám nghiệm tử thi sẽ không sai, cả nhà Hướng Xương Vinh bị hành hạ đến chết, rõ ràng hung thủ có thù oán với ông ta, cũng đã bắt được…”

Lão Lâm chợt cắt ngang: “Khoan đã, Trình Nam và Ngô Vĩnh Vượng thật sự là hung thủ?”

“Anh chưa xem báo cáo? Không thể giả được, đúng là bọn họ, nhưng quá trùng hợp. Ngô Vĩnh Vượng và Trình Nam đều hận cả nhà Hướng Xương Vinh đến thấu xương, rất dễ bị kích động, bị lợi dụng, ngoại trừ…”

Ngoại trừ thân phận Trình Nam đáng ngờ, khả năng có động cơ giết người khác.

“Hung thủ giết Lâm Thành Đào hiểu rõ sở thích của Lâm Thành Đào rõ như lòng bàn tay, rõ ràng đã theo dõi từ lâu, tuy không phải là mượn đao giết người nhưng thủ pháp gọn gàng, hung thủ dễ dàng thoát thân, chứng tỏ có tiếp ứng, xuất phát từ trực giác, vụ án mạng này và vụ án mạng trước đó có khả năng rất lớn từ một hung thủ.”

Trực giác?

Lão Lâm không cho rằng phá án có thể dựa vào trực giác, nhưng ngẫm nghĩ lại, vài thiên tài có giác quan thứ sáu vượt xa người thường, cái gọi là trực giác cũng có thể được giải thích là do tư duy logic mạnh đến mức tiềm thức tự động kết nối để đưa ra kết luận.

Đối với Lý Toản, dĩ nhiên không phải trực giác, huy hiệu có đánh số của Trình Nam chính là thứ khiến hắn nghi ngờ động cơ giết Hướng Xương Vinh là trả thù, đồng thời liên quan vụ án Hồng quán Thanh Sơn, thuận theo đó suy đoán động cơ giết Lâm Thành Đào cũng là trả thù, do đó nghi ngờ hung thủ là cùng một nhóm người.

Ngược lại Dữu Hồng Anh, nói là cảnh cáo thì chính xác hơn trả thù.

“Cho nên Dữu Hồng Anh bị tập kích là cảnh cáo, thuận tiện lợi dụng cô ta hoàn thành mục đích “gõ núi chấn hổ”, nhưng “hổ” là cái gì thì chưa biết được.”

Nếu có thể biết “hổ” là cái gì thì có thể tăng tỷ lệ bắt được “ông chủ” Hồng quán, triệt để tra rõ vụ án giấu bộ phận thi thể trong búp bê.

“Thứ nhì, Dữu Hồng Anh quá phối hợp với chúng ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương