Anh Đến Từ Vực Sâu
Quyển 5 - Chương 145

Lý Toản đi đến trước công ty dịch vụ giúp việc Thiên Nga mới phát hiện đối diện chính là ký túc xá công ty Địa Ốc Hồng Vinh.

Hắn đi vào công ty Thiên Nga, lễ tân vội lên tiếng hỏi: “Công ty dịch vụ giúp việc Thiên Nga, không phải lo trăm việc nhà. Xin chào ngài, xin hỏi ngài muốn tìm hiểu dịch vụ giúp việc nào?”

Lý Toản lấy thẻ cảnh sát ra: “Xin phối hợp một chút, tra ít hồ sơ.”

Lễ tân câu nệ nói: “Đồng chí cảnh sát cứ nói.”

“Có hồ sơ ghi chép cung cấp dịch vụ giúp việc cho nhà Hướng Xương Vinh tiên sinh khu biệt thự Hoa Đỉnh Thành khu Bắc Điền không?”

“Có có.” Lễ tân vội xem ghi chép, lúc đưa cho Lý Toản xem còn hỏi với giọng điệu nhiều chuyện: “Đồng chí cảnh sát, có đúng là tra ra giết người vì tình không?”

Lý Toản khựng lại, nhìn lễ tân cười nói: “Nghe cô nói vậy ý là cô biết vụ thảm sát cả nhà Hướng Xương Vinh?”

“Đương nhiên! Hotsearch bùng nổ rồi, vụ án mạng lớn như vậy, lại là đại gia bản xứ, di động đẩy hàng chục tin nóng mỗi này, có người phân tích động cơ giết người rất có lý. Để tôi nói thì không phải giết người vì tình thì chính là báo thù mà thôi.”

“Báo thù thì tôi có thể hiểu được, nhưng sao cô lại nghĩ là giết người vì tình?” Lý Toản hỏi.

“Đương nhiên là vì ông chủ Hướng phong lưu… Á, đồng chí cảnh sát, này là suy đoán của tôi thôi, suy đoán cá nhân, ngài đừng coi là thật, tôi không liên quan đến vụ án, tôi còn không quen biết ông Hướng.”

“Không sao, tôi tiếp thu ý kiến của quần chúng nhân dân. Cô cứ nói đi.”

Lễ tân nhìn trái nhìn phải, sau đó tắt camera giám sát rồi thần thần bí bí nói: “Đồng chí cảnh sát, anh có biết vì sao công ty chúng tôi mở đối diện ký túc xá công ty Địa Ốc Hồng Vinh không?”

Lý Toản làm vẻ mặt trầm tư, sau đó lắc đầu nói: “Không biết, chẳng lẽ có nguyên nhân sâu xa gì?”

Lễ tân chợt vỗ đùi: “Chủ của chúng tôi chính là tình nhân của Hướng Xương Vinh! Công ty này là do ông Hướng bỏ vốn, năm ngoái bà Hướng mới tới đập phá một lần…”

“Cô nói bậy, tôi không tin đâu.” Lý Toản mạnh miệng nói: “Vợ chồng Hướng Xương Vinh là kiểu hôn nhân cởi mở, bình thường mạnh ai nấy chơi, chỉ cần kẻ thứ ba không mang thai ồn ào đến trước cửa thì bà Hướng mặc kệ. Cô chém gió quá rồi, gió phần phật luôn.”

“Sao tôi nói bậy được!” Lễ tân nóng nảy nói: “Cô chủ của chúng tôi chính là ôm bụng bầu tới tận nhà họ, bị bà Hướng đẩy từ trên cầu thang xuống, nghe nói phải cắt tử cung, suýt chút nữa mất luôn cái mạng, cuối cùng được bồi thường mấy triệu. Cô chủ tôi cực kỳ tức giận, mở công ty ngay đối diện công ty địa ốc của bọn họ, năm ngoái đột nhiên cướp đi mối làm ăn lớn từ một công ty lâu đời, chính là cung cấp dịch vụ giúp việc cho nhà Hướng Xương Vinh. Kết quả chưa đến một năm thì cả nhà Hướng Xương Vinh bị giết, tôi nhìn là biết, chính là cô chủ đến nhà bọn họ để nghiên cứu địa hình, chờ cơ hội báo thù.”

Lý Toản nhướng mày: “Vậy chủ của cô đâu rồi?”

“Ba ngày trước đi du lịch rồi, di động tắt máy, không liên lạc được.”

Lý Toản cầm bản ghi chép các đơn hàng, liếc nhìn tên người làm thuê: “Trình Nam?”

“Tên cô chủ chúng tôi, cô ấy tự nhận đơn hàng, vậy nên tôi mới khẳng định cô ấy có liên quan đến vụ án mạng!”

“Một vấn đề cuối cùng.” Lý Toản cất ghi chép đơn hàng, cười tủm tỉm hỏi nhân viên lễ tân: “Cô thật sự không quen biết Hướng Xương Vinh?”

Nét mặt lễ tân cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt, vờ sắp xếp son môi hàng hiệu trên bàn: “Người ta là ông chủ lớn, một lễ tân nhỏ nhoi như tôi sao quen biết được.”

“Vậy sao? Tôi lại nghĩ cô xum xoe ân cần trước mặt Hướng Xương Vinh, chọc giận cô chủ, bị chủ sỉ nhục trước mặt mọi người, hoặc là vô hình chung phá hỏng lợi ích của cô, khiến cô sinh lòng oán hận cô chủ.”

“Anh nói bậy bạ gì đó!” Lễ tân thẹn quá thành giận, cầm thỏi son trong tay ném mạnh ra: “Cảnh sát thì hay lắm sao? Cảnh sát có thể làm càn phỉ báng người khác hả? Số hiệu của anh là gì? Tôi muốn khiếu nại anh!”

Lý Toản nói: “Nói chung nhân viên sẽ không vội vã chỉ điểm cô chủ là hung thủ giết người, càng không kể việc chủ bị đẩy xuống lầu, lúc nhắc đến việc bị cắt tử cung còn bật cười. Về phần số hiệu, ngược lại tôi có thể cung cấp cho cô, có điều phải xem cô có dám dính líu đến vụ thảm án Hướng Xương Vinh hay không. Dù sao cô có thù hận với bọn họ ít nhiều, nói không chừng còn có động cơ giết người.”

Lễ tân theo bản năng sờ sờ khóe miệng, tức giận trừng mắt nhìn Lý Toản: “Thôi, thôi khỏi, tôi không khiếu nại.”

“Tôi còn một câu hỏi, cô chủ các cô ở đâu?”

Lễ tân viết một địa chỉ rồi ném cho hắn: “Xui xẻo.”

“Cám ơn.” Lý Toản cầm mẩu giấy rời khỏi Thiên Nga, không ngừng nghỉ đi đến địa chỉ viết trên mẩu giấy, đồng thời gọi điện thoại: “Vương Đang Đang, giúp tôi tra chiếc xe của Trình Nam, chủ của dịch vụ giúp việc nhà Thiên Nga, cộng thêm lịch trình đi lại gần đây của cô ta.”

Vương Đang Đang đầu dây bên kia đáp ứng.

Lý Toản nhìn đường xá phía trước mà cau mày, hắn không nghĩ việc điều tra sẽ thuận lợi như vậy, nếu phương hướng không sai, hung thủ vụ thảm án có thể là Trình Nam hoặc Ngô Vĩnh Vượng, cũng có thể là hai người hợp tác.

Nói cách khác, phương hướng tra án của bọn họ trước kia sai rồi.

Báo thù là báo thù, chẳng lẽ không liên quan đến Hồng quán trấn Thanh Sơn, thi thể giấu trong búp bê?

Dựa theo địa chỉ, Lý Toản đi đến nhà của Trình Nam, cô ta sống trên tầng cao nhất một tòa nhà 20 tầng ở một làng đô thị khu Bắc Điền.

Cửa điện tử tòa nhà đóng chặt, cần mật mã mới vào được, đầu tiên Lý Toản ấn chuông cửa số nhà của Trình Nam, chuông reo một lúc lâu mới có người nghe.

Bên kia không nói chuyện, hắn lên tiếng trước: “Chào cô Trình, thức ăn cô đặt đã đến, làm phiền mở cửa.”

Bên kia vẫn im lặng như cũ, tiếng dòng điện kết nối vang lên rất nhỏ, hai giây sau đột ngột cắt đứt.

Lý Toản lập tức gọi cho một số điện thoại trên bảng quảng cáo cho thuê treo ở lầu 1, lấy lý do tra án muốn gặp đại diện cho thuê nhà.

Lúc đầu bên cho thuê nhà không tin, cho đến khi cục cảnh sát trả lời y, y mới đầu đầy mồ hôi vội vã chạy tới, nhập mật mã rồi kéo cửa ra hỏi: “Đồng chí cảnh sát, nhà chúng tôi đạt tiêu chuẩn an toàn đó, nhà nào cũng bố trí đầy đủ bình chữa cháy, hệ thống phòng cháy chữa cháy đúng tiêu chuẩn, mỗi tháng kiểm tra thang máy và hệ thống phòng cháy đúng thời hạn, tuyệt đối không có vấn đề.”

“Không phải kiểm tra phòng cháy chữa cháy. Nơi này có một khách trọ tên Trình Nam đúng không?”

Đại diện chủ thuê suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đúng là có người này. Hình như… ở tầng 20. A, đúng rồi! Khách trọ ở tầng 20 vô cùng xa xỉ thuê nguyên tầng lầu, phòng trên đó không có ngăn ra, vốn là 2 căn hộ 3 phòng, cô ta thông phòng luôn, tôi vốn không đồng ý nhưng cô ta trả nhiều tiền lắm. Cô ta phạm pháp?”

“Gần giống.” Lý Toản đi vào thang máy: “Có chìa khóa vào nhà không?”

“Có.” Đại diện cho thuê đi theo vào, sầu muốn chết hỏi: “Đồng chí cảnh sát, cô ta phạm tội gì vậy? Sự tình có lớn không? Nếu không dính đến án mạng thì tốt.”

Lý Toản không trả lời, sợ đả kích người ta.

Hai người đi lên tầng 20, đi thẳng đến số nhà Trình Nam.

Lúc đại diện cho thuê gõ cửa, trong đầu Lý Toản hiện lên kết cấu vị trí khu vực này, nếu hắn nhớ không lầm thì từ ban công tòa nhà này có thể thấy khu biệt thự đối diện, chỉ cần một cái ống nhòm, nói không chừng có thể quan sát mọi hoạt động cả nhà Hướng Xương Vinh.

Người đại diện gõ cửa một lúc lâu vẫn không ai mở cửa: “Hình như không có ai.”

“Có người. Tôi vừa mới nói chuyện qua chuông cửa, có người trong nhà. Lấy chìa khóa trực tiếp mở cửa đi.”

“Được.” Người nọ dùng thẻ từ quẹt mở cửa, Lý Toản vào trước một bước.

Diện tích căn hộ chừng 100 mét vuông, phòng khách khá rộng rãi, nối thẳng ra ban công, gió vù vù thổi vào, rèm cửa bay phất phới, bỗng nhiên trong phòng ngủ truyền đến tiếng động, Lý Toản nhanh như chớp đá văng cửa phòng ngủ, lại nghe tiếng tách tách, ngay sau đó là liên hoàn đèn flash vang lên.

Hắn giơ tay che mắt, dựa theo tiếng động tung một cú đá chéo trúng camera, sau đo là giọng nữ quen thuộc hét lớn, hắn mở choàng mắt, tức giận hô lớn: “Triệu Nhan Lý!”

Triệu Nhan Lý đắc ý nói: “Tôi đã gửi hình chụp đi rồi, đoán chừng hiện giờ trợ lý của tôi đã gửi bản thảo được chuẩn bị cẩn thận từ trước. Đại đội trưởng Lý, tôi tìm được hung thủ sớm hơn anh.”

Lý Toản lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta, phóng tầm mắt qua cô ta trông thấy hai thi thể một nam một nữ ngoài ban công phòng ngủ, nhìn sơ bọn họ không thấy có dấu vết bị cưỡng chế trói lại, lòng bàn tay có chai thuốc diệt cỏ rỗng và nét mặt đau đớn, bọn họ đúng là tự sát.

Hơn nữa thân phận hai thi thể cũng rất rõ ràng, Ngô Vĩnh Vượng và Trình Nam.

Lý Toản quan sát hiện trường án mạng, không phát hiện dấu vết bị phá hỏng.

Triệu Nhan Lý đứng cách một cái giường lớn nói: “Tôi có tròng bao ny lon vào chân, còn đeo găng tay, chỉ chụp ảnh, không làm hỏng vật chứng.”

“Vậy sao tủ đầu giường này mở ra? Là ai bẻ khóa mật khẩu hai di động trên hộc tủ?”

Triệu Nhan Lý nhún vai: “Là tôi tra được hung thủ, tài liệu mắt thấy tai nghe nên thuộc về tôi. Nhưng anh yên tâm, tôi không làm hỏng vật chứng bên trong, chứng cứ bọn họ bàn cách lập mưu báo thù cả nhà Hướng Xương Vinh. Trình Nam đều chụp lại cất giữ trong album ảnh.”

“Cô ta cố ý chụp lại rồi lưu vào album ảnh, sau đó tự sát, cuối cùng để người đầu tiên phát hiện di vật báo cảnh sát, tự thú tốn công tốn sức như vậy?”

“Phụ nữ yêu vào rồi não không bình thường, chuyện này ai cũng biết.”

Lúc Lý Toản tìm kiếm chứng cứ, hắn mở hết các tủ đầu giường, vật chứng giết người cơ bản xác định, còn lại không có gì khác, đột nhiên khóe mắt hắn thoáng liếc thấy một góc của thứ gì đó bằng đồng nằm dưới một quyển sổ da đỏ trong ngăn tủ dưới cùng. Hắn đẩy quyển sổ ra, lấy ra một cái huy hiệu viền vàng nền đỏ, có khắc chữ “Dòng nữ thánh Maria”, lật xem bên dưới thì thấy còn khắc chữ số 17, hắn lập tức như rơi vào hầm băng.

“Đại đội trưởng Lý, anh thấy cái gì?”

Lý Toản bỏ huy hiệu vào túi vật chứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Nhan Lý: “Ai đưa cô đến đây?”

Cô ta cố tỏ ra tự nhiên: “Tôi tự đến đây, tôi tra được.”

“Một mình cô không tra được, cô cũng không có cách nào cạy mở còng tay từ biệt thự chạy tới đây… Nếu cô có khả năng đó thì cô đã không chia sẻ chuyện Ngô Vĩnh Vượng lẻn vào nhà Hướng Xương Vinh làm người dắt chó đi dạo, cô sẽ độc hưởng, tự nghĩ biện pháp phỏng vấn Ngô Vĩnh Vượng. Quan trọng hơn là từ đầu đến cuối cô chỉ nhắc đến Ngô Vĩnh Vượng, cô căn bản không biết Trình Nam.”

Cơ thể Triệu Nhan Lý vô thức nghiêng về phía cửa, vẫn còn nói dối, Lý Toản nheo mắt, đột nhiên phóng qua giường lớn nắm lấy cô ta kéo ra ngoài đồng thời nhốt trong phòng ngủ dành cho khách.

“Duma! Con mẹ nó Lý Toản bị điên hả? Anh sợ tôi cướp công, vạch trần tỷ lệ phá án giả của anh chứ gì! Tôi nói cho anh biết, chân tướng là một mình tôi tra được đến đây, hung thủ chính là Ngô Vĩnh Vượng và Trình Nam, hiện giờ trợ lý tôi đã gửi bản thảo đi. Anh chờ…”

Lý Toản dặn người đại diện cho thuê: “Chặn người, đừng để cô ta chạy.”

“Vâng vâng.”

Hắn lao nhanh ra khỏi căn hộ của Trình Nam, đẩy cửa thoát hiểm, từ khe hở cầu thang nhìn xuống dưới, quả nhiên trông thấy một bóng người mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai vội vã xuống lầu, hắn lập tức nắm lan can nhảy xuống cầu thang kế tiếp bên dưới, sau vài lần nhảy rốt cuộc đã đuổi kịp tầng lầu người mặc đồ đen đang chạy.

Người mặc đồ đen đột nhiên không chạy theo lối cầu thang nữa, Lý Toản vừa chạm đất, đối phương đã chạy vào cửa thoát hiểm. Hắn chạy theo xô cửa thoát hiểm, chỉ kịp thấy cửa thang máy đang khép lại, người mặc đồ đen bên trong ngẩng đầu lên cười với hắn.

“Lâu Cát!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương