Anh Đến Từ Vực Sâu
-
Quyển 4 - Chương 125
Sân thượng.
Trinh sát viên lên tiếng: “Chốt gác thứ hai có ba hướng đi đến kho vũ khí thông qua chốt gác thứ ba, hướng ở giữa có phòng thủ yếu nhất, các đồng chí có thể tạo hỗn loạn… Để tôi xem…” Anh ta điều khiển flycam quan sát bên dưới chốt gác thứ hai, thông qua *viễn thám nhanh chóng lên chiến lược tốt nhất: “Ngã tứ phía trước có đậu ba chiếc xe bọc thép, nổ chúng đi.”
*Viễn thám (遥感) Theo nghĩa rộng, viễn thám là môn khoa học nghiên cứu việc đo đạc, thu thập thông tin về một đối tượng, sự vật bằng cách sử dụng thiết bị đo qua tác động một cách gián tiếp với đối tượng nghiên cứu.
Vừa dứt lời, tại chốt thứ hai đi thông đến kho vũ khí, đội phó Hình cùng hai đồng đội đồng loạt lấy lựu đạn màu xanh quân dụng ra. Bọn họ nhanh chóng ghép lựu đạn trong tay thành một quả bộc phá dài chừng 20cm. Trừ đội phó Hình, hai đồng đội còn lại ăn ý nhận lấy quả bộc phá lắp ráp, sau đó trườn lên vài bước, rút chốt vòng rồi ném ra ngoài, quả bộc phá rơi ngay giữa xe bọc thép.
*Bộc phá: vật chứa một lượng nổ được sử dụng rộng rãi trong bộ binh, công binh, đặc công để phá công sự, trận địa, hàng rào, nhà cửa hoặc các vật cản khác v.v… Theo mục đích sử dụng và môi trường phá hoại, có các loại bộc phá phá đá đất, gỗ, rào, lô cốt, nhà cửa, v.v… Theo phương thức chế tạo, có bộc phá chế sẵn, bộc phá chế tại chỗ. Theo phương thức sử dụng, có bộc pháp hóng và bộc phát (gắn).
Đám đông bên cạnh xe bọc thép đang đánh bạc, tiếng la hét vang trời, không nghe được tiếng vang khi quả bộc phá bắn trúng xe bọc thép.
Đội phó Hình và hai đồng đội nhanh chóng chạy về, chui vào một chiếc xe tải hạng nặng đang dỡ hàng. Tài xế xe tải thấy thế lập tức chỉ tay đi tới, vừa đi vừa lớn tiếng quát, lúc gã đi tới giữa đường thì quả bộc phá đột nhiên phát nổ, tiếng nổ đinh tai nhức óc át đi tất cả tiếng động huyên náo ở chốt thứ hai, người đang ở gần chiếc xe bọc thép nhất bị nổ thành từng mảnh vụn, mà chiếc xe bọc thép nặng nề cứng rắn cũng bị nổ lồi lõm, không thể nào dùng được nữa.
Gã tài xế xe tải nặng đang quát lớn bị dư chấn tiếng nổ hất bay văng xa năm sáu mét, nằm sấp dưới đất không biết còn sống hay đã chết.
Sau khi đám đông hỗn loạn một trận, bọn này là đám buôn ma túy kinh nghiệm dày dặn, chúng nhanh chóng phản ứng, dùng ngôn ngữ địa phương truyền tín hiệu “địch tấn công”. Cả bọn vốn đang nghỉ ngơi nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu vũ trang.
Đội phó Hình moi từ trong ba lô ra quả lựu đạn thứ ba và hai quả lựu đạn mở chỉ có thuốc nổ mà không có kíp nổ, ghép lại thành quả bộc phá, giống kiểu dáng quả bộc phá vừa nãy.
Loại lựu đạn này là model mới nhất hiện nay có thể mở rộng tiến công xxx, chia làm khuôn mẫu cơ bản và khuôn mẫu mở rộng. Khuôn mẫu cơ bản là lựu đạn hoàn chỉnh, có thể sử dụng đơn độc. Còn khuôn mẫu mở rộng là phần thân chứa thuốc nổ, có thể lắp ráp thêm vào phần trên và dưới, do đó có thể gắn với nhiều khuôn mẫu và kết hợp với khuôn mẫu cơ bản cấu thành bộc phá có uy lực cực lớn.
Chân ga đạp lút cán, chiếc xe tải hạng nặng cồng kềnh lao thẳng về phía trước, con đường đi thông đến chốt thứ ba đột nhiên xuất hiện một loạt xe hơi và xe máy. Người trên xe lái ra đường xong lập tức bỏ xe chạy qua hai bên, muốn dùng những chiếc xe cộ này chặn chiếc xe tải hạng nặng.
Bánh xe tải nghiền lên ô tô và xe máy phát ra tiếng động đáng sợ, lá chắn do con người tạm thời chế ra đã ngăn cản chiếc xe tải hạng nặng lao về phía trước mức độ nào đó. Đám buôn ma túy mai phục đã lâu cầm súng tìm kiếm vị trí bắt đầu phục kích, tay bắn tỉa nấp trên nhà cao tầng đã chuẩn bị ổn thỏa. Trên sân thượng nhà lầu thấp bên phải ánh lên tia sáng lạnh của khẩu Bazooka, chiếc xe tải hạng nặng đang đối diện với nó ngay phía dưới.
*Ba-dô-ca (bắt nguồn từ tiếng Pháp bazooka), còn được viết là badôca, là một loại súng chống tăng không giật rất nổi tiếng được sử dụng suốt từ Thế chiến 2 cho tới tận Chiến tranh Việt Nam. Đến thập niên 2000, quân đội Mỹ đã không còn sử dụng Bazooka, tuy nhiên nó vẫn được sử dụng tại một số cuộc chiến tại châu Phi và châu Mỹ Latinh.
“Boom” một tiếng, bụi đất tung bay, tiếng la hét thảm thiết, lửa bùng cháy, cái đầu lăn lông lốc dưới bánh xe nhìn lên ánh nắng chói chang, đây là bối cảnh khi cuộc chiến bắt đầu.
Chiến tranh đã mở màn, máu tươi, bụi bặm và khói thuốc súng tràn ngập toàn bộ nơi trú quân của Kangbo, mà bầu trời vẫn trong xanh tuyệt đẹp như cũ, vài đám mây trắng bay lững lờ trên cao, gió hiu hiu thổi đến.
Bầu trời thanh bình và cuộc chiến tranh dưới mặt đất tạo thành cảnh tượng cực kỳ châm chọc.
Flycam quan sát trên không, thành thật báo cáo tình hình chiến đấu trước mắt.
“Rè…rè rè… Phía trước bên trái, hướng 10 giờ có một cánh cửa thấp, nơi đó phòng thủ ít nhất, đi qua cánh cửa thấp đó, trong vòng 5 phút có thể đến được cửa sau kho vũ khí.”
“Rõ.” Đội phó Hình nắm chặt quả bộc phá, cắn chặt hàm răng nói: “Yểm trợ tôi! Tôi đi nổ kho vũ khí!”
Hai đồng đội còn lại liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu: “1, 2, 3, xông lên!”
Cánh cửa xe tải hạng nặng vừa có động tĩnh, mưa đạn từ bốn phương tám hướng lập tức bắn tới, trên sân thượng nhà lầu thấp phóng một quả pháo, bay một đường cung hoàn mỹ trên không trung rồi rơi ngay trúng đầu xe tải hạng nặng.
“Chạy!!”
Boom!!
Lửa cháy ngút trời phản chiếu trong con ngươi co rút của đội phó Hình, vô số súng ống lúc bắn xạ toé ra tia lửa cháy bùng giống như những ngôi sao rơi xuống mặt đất, nếu như không có mùi thuốc súng gây đau nhói xoang mũi, nếu như máu tươi và phần còn lại của tay chân bị cụt không kinh khủng như vậy, thì một màn này hẳn rất chấn động, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Cơ thể đội phó Hình hành động theo phản xạ còn nhanh hơn đại não suy nghĩ, lúc anh còn chưa kịp nghĩ xem nên hành động tiếp theo thế nào thì anh đã nhanh chóng lăn một vòng đứng lên, không để ý đến vết bỏng đau đớn trên vai, nhắm ngay mục tiêu chạy về phía cánh cửa thấp ở hướng 10 giờ.
Súng ngắm lóe lên tia sáng bạc trên không trung, mà tia sáng bạc vừa lóe lên đó đã bị flycam trinh sát thấy được, lúc tay súng bắn tỉa bóp cò, bộ đàm đúng lúc vang lên giọng nói bình tĩnh của trinh sát viên – người đang đè nén căng thẳng xuống mức tận cùng: “Chú ý! Nhà lầu hướng 3 giờ có một tay bắn tỉa ẩn nấp! Hắn đã nhắm bắn!”
Một viên đạn bay xuyên qua tro bụi, lóe lên ánh lửa màu đỏ đen, mang theo tia lửa hung hăng khát máu xé toạc không khí, sấm rền gió cuốn bắn đến.
“Đoàng” một tiếng nhỏ, tiếng động đâm thủng bong bóng, viên đạn găm trúng vai trái đội phó Hình, anh ngã nhào xuống đất, một lát sau giãy giụa đứng lên rồi tiếp tục vọt về phía cánh cửa thấp.
Tay bắn tỉa còn định tiếp tục, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất ngắm bắn, gã đành tiếp tục mai phục chờ đợi.
Dưới mệnh lệnh của Tổ trưởng Tổ Hành Động Đặc Biệt, lính bắn tỉa của đội chạy tới kho vũ khí. Mà lúc này, tổ trưởng, Đinh Văn và hai thành viên khác đã thành công lẫn vào nơi đóng quân của Kangbo.
Nơi đóng quân của Kangbo · căn nhà gạch trắng.
12 phút trước.
Kangbo ngồi ở ghế chủ vị, nhận gói bột trắng châm lên hít sâu một hơi, nét mặt say mê, còn thân thiết mời Côn Sơn cùng hít thuốc phiện. Côn Sơn lắc đầu từ chối, nói thẳng mục đích của gã khi đến đây.
Kangbo không thích người Trung Quốc, ghét tiếng Trung Quốc, mặc dù gã từng đóng quân ở bang Kachin, nơi người Kachin từng là người Vân Nam phân bố nhiều nhất. Trừ khi cần thiết, bằng không Kangbo chỉ dùng tiếng Myanmar giao tiếp.
Côn Sơn nói tiếng Myanmar rất lưu loát, hai người nói chuyện không gặp khó khăn, nhưng lại đụng chạm lợi ích.
Không hề nghi ngờ, thứ trong tay Tống Chí bắt chẹt mạch máu Côn Sơn, việc gã đích thân đến đây càng chứng minh chuyện này là đúng, đương nhiên Kangbo sẽ đòi hỏi nhiều, không chỉ muốn hơn phân nửa khu vực sản xuất ma túy bang Shan và kênh giao dịch ma túy, mà còn muốn chia lợi ích từ tập đoàn Côn Sơn.
Đương nhiên Côn Sơn không thể đồng ý.
Kangbo dùng tiếng Myanmar đáp: “Ông từ từ suy nghĩ đi.” Gã còn nói trúng tim đen vạch trần tình cảnh “như thú bị nhốt” hiện tại của Côn Sơn, nói mọi hành động của Côn Sơn đều là chó cùng rứt giậu, sau đó cười hô hố tiếp tục hít thuốc phiện, các cơ mặt kích động đến co quắp, ánh mắt nhìn chằm chằm Côn Sơn mang theo mùi máu tươi.
Côn Sơn lăn lộn ở Tam Giác Vàng mười mấy năm, chân chính đứng vững gót chân chừng sáu bảy năm, gã dùng thời gian sáu bảy năm hợp nhất quân đội, chỉnh đốn giao dịch ma túy toàn cầu, đủ thấy dã tâm của Côn Sơn không chỉ dừng ở Tam Giác Vàng.
Quả nhiên, Côn Sơn có ý đồ thành lập quân đội, thành lập chính phủ bang Shan độc lập.
Nếu như thành công được độc lập, Côn Sơn sẽ quản lý 90% ma túy ở Tam Giác Vàng. Nếu như thất bại, gã sẽ bị xơi tái sạch sẽ. Hiện tại Côn Sơn đang đến bước cuối cùng trên mục tiêu vương quyền, thế nên đám ruồi muỗi phản đối mục đích của gã, mơ ước lợi ích của gã sẽ chen nhau xông lên.
Kangbo là con muỗi mập nhất trong đám đó, gã lại không xem trọng Côn Sơn, vậy nên trước khi Côn Sơn rơi đài, gã muốn hút no máu.
Côn Sơn nhìn ra thái độ của Kangbo, cái gọi là đàm phán phải có tiền đề là thế lực hai bên bình đẳng. Một bên có mục đích hút no bụng, vậy thì đàm phán không công bằng, tám chín phần mười sẽ công khai đối nghịch.
Lại ví dụ, một bên khác ngay từ đầu đã không có dự định nhường lợi ích, vậy giao dịch lấy tên đàm phán chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hai bên cũng không muốn giao dịch công bằng, đều muốn chiếm được lợi ích gì đó, vậy chỉ còn một con đường có thể đi.
Lâu Cát đứng sau lưng Côn Sơn, thờ ơ phân tính suy tính thật sự trong nội tâm hai trùm ma túy lớn Tam Giác Vàng, hắn chán đến chết thầm đoán, cuối cùng ai sẽ thắng?
Côn Sơn bắt đầu gõ tay vịn, không ai chú ý đến động tĩnh này của gã, ngoại trừ Lâu Cát.
Hắn rũ mắt, sau đó lui ra ngoài.
Kangbo hít một hơi thuốc, trong lúc đang phun mây nhả khói, gã ra hiệu cho đàn em theo sát Lâu Cát đi ra khỏi căn nhà gạch trắng.
Tên đàn em vừa đi theo Lâu Cát vào toilet thì lập tức bị hắn cắt cổ họng, Lâu Cát cởi cái áo khoác đang cản trở, gọi điện thoại xong thì leo cửa sổ chui ra khỏi căn nhà gạch trắng.
Lúc bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh, đàn em của Kangbo và Côn Sơn đã giơ súng chỉa vào nhau, cho đến khi Kangbo nhận hai cú điện thoại, một báo cáo căn nhà gạch trắng bị đánh lén, cú điện thoại còn lại là báo kho vũ khí phát sinh rối loạn.
Nhà gạch trắng bị đánh lén khiến Kangbo bài trừ khả năng là người của Côn Sơn, chân chính khiến gã lo lắng là kho vũ khí.
Kangbo thình lình ném điện thoại bể nát, gã hô lên một tiếng, tất cả đàn em có mặt trong sảnh của gã lập tức nã đạn, mà bên phía Côn Sơn cũng phản ứng cực nhanh, trong căn nhà gạch trắng lập tức bắn nhau kịch liệt.
Phe Côn Sơn vừa bắn vừa từ từ thối lui rời khỏi căn nhà, Côn Sơn được hộ tống ra khỏi nhà, vượt qua mạng lưới bắn tỉa, bình yên vô sự vào ô tô tẩu thoát.
Trong xe, Côn Sơn lạnh mặt ra lệnh: “Thông báo người mai phục trong thị trấn, tấn công.”
Côn Sơn và Lâu Cát một trước một sau truyền đạt hai lệnh, người của tập đoàn Côn Sơn đã trà trộn vào thị trấn từ nửa tháng trước không hẹn mà cùng cầm súng, các loại vũ khí kiểu mới như ống pháo, tên lửa phòng không, đồng loạt tấn công vào khu đèn đỏ.
Đạn pháo khắp nơi ác liệt đến đáng sợ, khu đèn đỏ không phải khu tác chiến nhanh chóng bị biến thành đống đổ nát, tiếng người gào thét chạy trốn vang lên khắp nơi, quán thuốc phiện và sòng bạc bị thổi bay thành đống đổ nát, đàn ông, đàn bà, trẻ em kêu rên vang vọng khắp trời. Vì khói thuốc súng che mất phương hướng, bọn họ như con ruồi không đầu chạy trốn tứ phía, không chú ý chạy ra giữa đường, bị súng máy bắn thành cái rây, hoặc bị xe hơi lao vụt qua cán làm hai.
Trong sòng bạc, lão Đoàn đánh bạc hết tiền nghe được tiếng náo loạn xa xa, ông ta vội chạy ra khỏi sòng bạc. Sòng bạc này cách xa đường lớn, đạn pháo tạm thời chưa lan đến bên này, nhưng đám đông đã chen nhau chạy về phía này. Cũng may người hai phe Côn Sơn và Kangbo đang chiến nhau, mục tiêu của chúng không phải là những người khác trong khu đèn đỏ.
Trái tim lão Đoàn hồi hộp đập liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ông ta đã trải qua nhiều tình cảnh nguy hiểm, nhưng chưa có lần nào gặp phải tình trạng hỗn loạn quy mô lớn thế này.
“Còn không đến 7 phút…” Lão Đoàn ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây bên kia bờ sông, phía đầu bên kia rừng cây, tiếng súng vang lên không ngừng, khói dày đặc gần như che kín bầu trời xanh, mà hiện tại vẫn chưa thấy bóng dáng của Lý Toản và Giang Hành.
“Chẳng lẽ gặp chuyện rồi?”
Lão Đoàn khẩn trương, nhưng ông ta không có cách nào đi qua.
Lúc này là 3 giờ 35 phút chiều.
Sân thượng.
Sân thượng nơi viên trinh sát đang đứng không bị lửa đạn lan đến, hai flycam trinh sát chia ra thăm dò kho vũ khí và nơi đóng quân của Kangbo. Bên phía nơi đóng quân của Kangbo, chiếc flycam trinh sát bay cực kỳ kín đáo trên không trung nên tin tức thu được rất ít, anh ta đành phải thông qua phán đoán, suy đoán tình hình đang xảy ra ở đó.
“Kangbo và Côn Sơn trở mặt, bên ngoài khu đèn đỏ có một nhóm người được đào tạo bài bản tràn vào, đột nhiên xuất hiện từ các ngõ ngách bắt đầu tấn công, gây ra hỗn loạn, chúng có rất nhiều vũ khí tân tiến, xông về phía nơi đóng quân của Kangbo… Có thể nhóm người này thuộc tập đoàn Côn Sơn!”
“Hai bên sống mái với nhau, chúng muốn đoạt địa bàn của nhau!”
“Đội trưởng, bên tay phải của anh, hướng 2 giờ, đi thẳng, thấy một căn nhà gạch trắng có đài phun nước trong sân… Kangbo ngụ trong căn nhà gạch trắng này! Kết quả phân tích và xử lý tích hợp thông tin cho thấy Tống Chí có khả năng bị giam trong căn nhà gạch trắng!”
“Khoan đã…”
Viên trinh sát thoáng liếc thấy một nơi bất thường, anh ta cẩn thận điều khiển flycam quan sát chiếc xe hơi chở Côn Sơn quay đầu tiến vào một căn nhà lầu thấp ngay trong nơi đóng quân của Kangbo, ở cửa căn nhà đó có người ra tiếp ứng.
Côn Sơn đi vào, gã chỉ lên trời nói gì đó, không lâu sau, flycam trinh sát trên không bị bắn rơi, màn hình điều khiển lập tức tối đen.
Chóp mũi của viên trinh sát đầy mồ hôi hột, lòng bàn tay thấm ướt, căng thẳng cộng thêm ánh nắng thiêu đốt, anh ta đã thiếu nước đến nỗi môi khô nứt ra, sử dụng cảnh quay trước khi flycam trinh sát bị bắn hạ và bản đồ doanh trại của Kangbo, anh ta phân tích phán đoán, vội nói: “Không tốt! Phía Côn Sơn chuẩn bị kích nổ căn nhà gạch trắng! Xem ra chúng đã đoán ra Tống Chí có thể bị giam ở đó nên quyết định nổ tung cả người và nhà!”
Đội trưởng bên kia nhận được báo cáo, lại gặp một nhóm đàn em của Kangbo phục kích, anh ta thông báo suy đoán của tình báo viên cho đồng đội, Đinh Văn nằm sấp phía sau thân xe, trên đầu là làn đạn dày đặc bay qua.
Đinh Văn lên tiếng: “Tôi đi cứu người! Mọi người yểm trợ tôi!”
Đội trưởng và một đồng đội khác phối hợp ăn ý yểm trợ Đinh Văn đột phá phục kích. Đinh Văn chạy nhanh về phía căn nhà gạch trắng, hắn thở hồng hộc, giành giật từng giây.
Cùng lúc đó, Côn Sơn đang ở trên sân thượng căn nhà lầu thấp, họng ống pháo đồng nhắm ngay căn nhà gạch trắng, bên cạnh ống pháo còn có người đang dùng máy tính tiến hành mô phỏng quỹ đạo tốt nhất phóng ra.
Nếu như Lý Toản hoặc một viên cảnh sát có mặt ở đây, họ sẽ nhận ra tập đoàn Côn Sơn có quá nhiều vũ khí tân tiến, phương thức tác chiến của chúng ta đã tiệm cận với phương thức tác chiến vũ khí tiên tiến của các nước lớn!
3 giờ 37 phút chiều.
Lý Toản có khứu giác nhạy bén nhận ra điểm không thích hợp trước một bước, hắn lùi ra sau, tìm một nơi nấp vào, sau đó thấy Côn Sơn vội vã thoát thân dưới sự che chở của ba tên đàn em, kế đó là Kangbo thở hổn hển lao ra, cuối cùng là hỏa pháo dữ dội trong căn nhà gạch trắng.
Qua hai ba phút sau, hai phe Côn Sơn và Kangbo đều rút lui, khói thuốc súng tản đi, căn nhà gạch trắng vắng lặng, nhưng tiếng bắn nhau xa xa nhắc nhở nhóm Lý Toản, chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Tài xế lên tiếng: “Côn Sơn chạy thoát, hai người vẫn còn lần theo?” Hắn nhìn chằm chằm Giang Hành và Lý Toản, không nói ra miệng câu “Hiện tại là thời cơ tốt nhất cứu Tống Chí”.
Lý Toản rũ mắt, gương mặt không thay đổi, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng.
Tài xế còn đang đợi hắn quyết định.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi ai đó đang làm ra quyết định trọng đại thì thời gian luôn trôi qua cực chậm, thực tế thì thời gian suy nghĩ không hơn mười giây đồng hồ, một bàn tay phủ lên đầu Lý Toản.
Trong khói thuốc súng và lửa đạn, Lý Toản nghe được Giang Hành kề vào tai hắn nói: “Em đi cứu người, anh đi bắt Côn Sơn.”
Lý Toản quay phắt qua nhìn Giang Hành, đối diện với hai mắt màu xám của y, bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ áo của y lại gần, cắn lên bờ môi Giang Hành.
Y hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng đảo khách thành chủ, bàn tay đang đặt trên đầu Lý Toản trượt xuống, dùng sức kềm sau gáy hắn.
Gắn bó dây dưa, văng lửa khắp nơi.
“Nghĩ kỹ một…” Tài xế vừa quay đầu lại liền thấy một màn này, ngạc nhiên kêu lên: “Ô wow…”
Sau đó tài xế thu hoạch được hai họng súng cùng lúc.
Tài xế: “…” Người độc thân đáng bị ức hiếp.
Giang Hành nghiêng đầu, hôn lên gò má Lý Toản: “Chú ý an toàn.”
“Lúc cần em làm anh hùng cứu mỹ nhân thì nhớ gọi điện đúng lúc.” Giọng nói hắn nhẹ nhàng, âm cuối cao lên, mang theo ý cười: “Papa sẽ lấy tư thế oai hùng một chọi mười, anh từng thấy rồi đó.”
Đuôi mắt Lý Toản nhướng lên, hắn nở nụ cười, cả người thoáng chốc trở nên sinh động tùy ý, giống như một bức tranh vốn bất động bỗng nhiên sống lại, cực kỳ thu hút.
Lúc này tài xế đã hiểu tại sao Giang Hành lại thích Lý Toản – một cảnh sát, bởi vì hắn quá sinh động.
Giang Hành và bọn họ có thuộc tính của những sinh vật trong bóng tối, mà sinh vật bóng tối không cưỡng lại được sức hút của những sinh mệnh mạnh mẽ, như ánh sáng, như ngọn lửa, như đóa hoa nở rộ, tất cả sinh vật mỹ lệ sáng chói đều thu hút bọn họ.
Giang Hành nhỏ giọng nói: “Anh từng thấy rồi.”
Tài xế có cảm giác bản thân vô cùng dư thừa, hắn rùng mình một cái, nhe răng trợn mắt thực sự chịu không nổi đôi cẩu nam nam điên cuồng ân ái.
Lý Toản phất tay: “Đi thôi, giúp em hỏi Vạn Thiên Sơn một câu, năm đó người trợ giúp gã thoát khỏi huyện Đường Sơn là ai.”
Giang Hành đáp trước khi rời đi: “Được.”
Tài xế lần đầu nghe được cái tên “Vạn Thiên Sơn”, xâu chuỗi mọi việc, hắn đoán được Vạn Thiên Sơn chính là Côn Sơn.
Lý Toản, Giang Hành và Vạn Thiên Sơn… chính là Côn Sơn, thì ra có quan hệ sâu xa từ lâu!
Có điều không liên quan gì đến hắn!
Tài xế ngậm điếu thuốc chưa châm, ôm lấy xxx đứng lên nói: “Tôi xung phong, LÊN!” Hắn nói xong lập tức chạy ào về phía căn nhà gạch trắng trước tiên.
Lý Toản nheo mắt rồi hừ cười một tiếng, rất vừa lòng đạo đức nghề nghiệp không tò mò của tài xế.
Hai người vội vàng chạy vào căn nhà gạch trắng, tài xế tương đối quen thuộc kiến trúc địa phương nên đi trước dẫn đường, thuận lợi tìm được cửa vào tầng hầm. Sau khi vào được tầng hầm, Lý Toản và tài xế giải quyết mấy tên canh gác, tìm được Tống Chí cả người toàn là máu, đã hơi thiếp đi.
Tống Chí suy yếu nói: “Các người… là thế lực nào?”
“Cảnh sát Trung Quốc.” Lý Toản đáp đơn giản.
Những tên trong nhà đã rút lui ra ngoài nên bọn họ thuận lợi đi một đường, thẳng đến đại sảnh, chợt thấy một thiếu niên đang đứng im ở đó.
Thiếu niên giơ bàn tay lên: “Hi!”
Lý Toản cau mày, mơ hồ đoán được đối phương là ai.
Tài xế rụt vai: “Một trong những tâm phúc của Côn Sơn, Lâu Cát.”
Lý Toản giao Tống Chí đang cõng trên lưng cho tài xế: “Tôi đối phó hắn, anh đưa người đi trước.”
Tài xế do dự, bị Lý Toản rống lên: “Tiền của Giang Hành là do tôi quản! Không cứu được Tống Chí, anh sẽ không lấy được số tiền còn lại!”
Tài xế giật mình một cái, không nói nhiều lời cõng lấy Tống Chí chạy trốn cực nhanh, kỳ quái là Lâu Cát không có ý định ngăn cản tài xế, ngược lại còn tốt bụng nhắc nhở: “Đi cửa sau. Côn Sơn có một tay súng bắn tỉa canh ở cửa trước. Tao bảo đảm mày vừa ra khỏi cửa lập tức bị bắn gục.”
Tài xế quay đầu nhìn Lý Toản, chờ hắn lên tiếng.
Lý Toản gật đầu: “Đi cửa sau.”
Tài xế cõng Tống Chí chạy về phía cửa sau, trong sảnh chỉ còn lại Lý Toản và Lâu Cát hai mặt nhìn nhau.
Lâu Cát nghiêng đầu quan sát Lý Toản: “Mày đã lớn như vậy rồi.”
Lý Toản: “Nghe nói mày đã gặp tao khi còn bé?”
Không ngờ Lâu Cát gật đầu: “Tao từng tham dự lễ tang cha mẹ mày.”
Lý Toản im lặng, lúc nhìn lại Lâu Cát, ánh mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ: “Cái chết của cha mẹ tao có liên quan đến mày?” Hắn đang cố hết sức giữ đầu óc tỉnh táo.
Lâu Cát kinh ngạc trong nháy mắt, hắn nhanh chóng thay đổi biểu cảm, mà Lý Toản không phát hiện Lâu Cát kinh ngạc trong thoáng chốc đó.
Lâu Cát rút một con dao nhỏ ra, xoay trong tay một vòng, sau đó bày tư thế “tiến có thể tấn công, rút lui có thể phòng thủ”, nói với Lý Toản: “Chúng ta đánh một trận, nếu mày thắng, tao sẽ nói cho mày biết về cái chết của cha mẹ mày, kể cả người thầy và đồng đội của mày.”
“Mày biết kẻ chủ mưu?”
“Tao biết một chút. Đừng tìm cách đánh lén tao, nếu mày không đánh thắng được tao, tao sẽ không nói bí mật cho mày biết.”
Lý Toản đành phải buông tay, khẩu tiểu liên rơi xuống, mũi chân hắn móc lấy khẩu súng đá qua một bên, sau đó rút con dao găm bên hông ra.
Lâu Cát nhếch môi nở nụ cười, dẫn đầu tấn công trước.
Lý Toản giơ tay đỡ đòn, Lâu Cát có luyện võ, góc độ tấn công cực kỳ xảo quyệt, cộng thêm sức lực mạnh đến nỗi không thể khinh thường, chỉ phòng thủ thôi cũng đã tốn tâm trí rồi.
Hai người đánh nhau kịch liệt ở đại sảnh, tài xế đã cõng Tống Chí chạy trốn vào rừng cây, rời khỏi hiện trường chiến hỏa giao tranh.
Trên sân thượng của căn nhà lầu thấp nơi Côn Sơn đang có mặt, tay súng bắn tỉa và ống pháo đều đã vào vị trí.
Căn nhà lầu thấp này có vô số lỗ châu mai, mấy tên lửa hành trình to cỡ bàn tay lợi dụng góc chết lần lượt bay vào trong căn nhà lầu, liên tiếp phát nổ thành một lối đi.
Côn Sơn đang ở trên sân thượng nghe được động tĩnh, gã không cần suy nghĩ đã phát lệnh khai hỏa, không hề để tâm đến Lâu Cát đang ở trong căn nhà gạch trắng truy sát Tống Chí thay gã.
Trinh sát viên lên tiếng: “Chốt gác thứ hai có ba hướng đi đến kho vũ khí thông qua chốt gác thứ ba, hướng ở giữa có phòng thủ yếu nhất, các đồng chí có thể tạo hỗn loạn… Để tôi xem…” Anh ta điều khiển flycam quan sát bên dưới chốt gác thứ hai, thông qua *viễn thám nhanh chóng lên chiến lược tốt nhất: “Ngã tứ phía trước có đậu ba chiếc xe bọc thép, nổ chúng đi.”
*Viễn thám (遥感) Theo nghĩa rộng, viễn thám là môn khoa học nghiên cứu việc đo đạc, thu thập thông tin về một đối tượng, sự vật bằng cách sử dụng thiết bị đo qua tác động một cách gián tiếp với đối tượng nghiên cứu.
Vừa dứt lời, tại chốt thứ hai đi thông đến kho vũ khí, đội phó Hình cùng hai đồng đội đồng loạt lấy lựu đạn màu xanh quân dụng ra. Bọn họ nhanh chóng ghép lựu đạn trong tay thành một quả bộc phá dài chừng 20cm. Trừ đội phó Hình, hai đồng đội còn lại ăn ý nhận lấy quả bộc phá lắp ráp, sau đó trườn lên vài bước, rút chốt vòng rồi ném ra ngoài, quả bộc phá rơi ngay giữa xe bọc thép.
*Bộc phá: vật chứa một lượng nổ được sử dụng rộng rãi trong bộ binh, công binh, đặc công để phá công sự, trận địa, hàng rào, nhà cửa hoặc các vật cản khác v.v… Theo mục đích sử dụng và môi trường phá hoại, có các loại bộc phá phá đá đất, gỗ, rào, lô cốt, nhà cửa, v.v… Theo phương thức chế tạo, có bộc phá chế sẵn, bộc phá chế tại chỗ. Theo phương thức sử dụng, có bộc pháp hóng và bộc phát (gắn).
Đám đông bên cạnh xe bọc thép đang đánh bạc, tiếng la hét vang trời, không nghe được tiếng vang khi quả bộc phá bắn trúng xe bọc thép.
Đội phó Hình và hai đồng đội nhanh chóng chạy về, chui vào một chiếc xe tải hạng nặng đang dỡ hàng. Tài xế xe tải thấy thế lập tức chỉ tay đi tới, vừa đi vừa lớn tiếng quát, lúc gã đi tới giữa đường thì quả bộc phá đột nhiên phát nổ, tiếng nổ đinh tai nhức óc át đi tất cả tiếng động huyên náo ở chốt thứ hai, người đang ở gần chiếc xe bọc thép nhất bị nổ thành từng mảnh vụn, mà chiếc xe bọc thép nặng nề cứng rắn cũng bị nổ lồi lõm, không thể nào dùng được nữa.
Gã tài xế xe tải nặng đang quát lớn bị dư chấn tiếng nổ hất bay văng xa năm sáu mét, nằm sấp dưới đất không biết còn sống hay đã chết.
Sau khi đám đông hỗn loạn một trận, bọn này là đám buôn ma túy kinh nghiệm dày dặn, chúng nhanh chóng phản ứng, dùng ngôn ngữ địa phương truyền tín hiệu “địch tấn công”. Cả bọn vốn đang nghỉ ngơi nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu vũ trang.
Đội phó Hình moi từ trong ba lô ra quả lựu đạn thứ ba và hai quả lựu đạn mở chỉ có thuốc nổ mà không có kíp nổ, ghép lại thành quả bộc phá, giống kiểu dáng quả bộc phá vừa nãy.
Loại lựu đạn này là model mới nhất hiện nay có thể mở rộng tiến công xxx, chia làm khuôn mẫu cơ bản và khuôn mẫu mở rộng. Khuôn mẫu cơ bản là lựu đạn hoàn chỉnh, có thể sử dụng đơn độc. Còn khuôn mẫu mở rộng là phần thân chứa thuốc nổ, có thể lắp ráp thêm vào phần trên và dưới, do đó có thể gắn với nhiều khuôn mẫu và kết hợp với khuôn mẫu cơ bản cấu thành bộc phá có uy lực cực lớn.
Chân ga đạp lút cán, chiếc xe tải hạng nặng cồng kềnh lao thẳng về phía trước, con đường đi thông đến chốt thứ ba đột nhiên xuất hiện một loạt xe hơi và xe máy. Người trên xe lái ra đường xong lập tức bỏ xe chạy qua hai bên, muốn dùng những chiếc xe cộ này chặn chiếc xe tải hạng nặng.
Bánh xe tải nghiền lên ô tô và xe máy phát ra tiếng động đáng sợ, lá chắn do con người tạm thời chế ra đã ngăn cản chiếc xe tải hạng nặng lao về phía trước mức độ nào đó. Đám buôn ma túy mai phục đã lâu cầm súng tìm kiếm vị trí bắt đầu phục kích, tay bắn tỉa nấp trên nhà cao tầng đã chuẩn bị ổn thỏa. Trên sân thượng nhà lầu thấp bên phải ánh lên tia sáng lạnh của khẩu Bazooka, chiếc xe tải hạng nặng đang đối diện với nó ngay phía dưới.
*Ba-dô-ca (bắt nguồn từ tiếng Pháp bazooka), còn được viết là badôca, là một loại súng chống tăng không giật rất nổi tiếng được sử dụng suốt từ Thế chiến 2 cho tới tận Chiến tranh Việt Nam. Đến thập niên 2000, quân đội Mỹ đã không còn sử dụng Bazooka, tuy nhiên nó vẫn được sử dụng tại một số cuộc chiến tại châu Phi và châu Mỹ Latinh.
“Boom” một tiếng, bụi đất tung bay, tiếng la hét thảm thiết, lửa bùng cháy, cái đầu lăn lông lốc dưới bánh xe nhìn lên ánh nắng chói chang, đây là bối cảnh khi cuộc chiến bắt đầu.
Chiến tranh đã mở màn, máu tươi, bụi bặm và khói thuốc súng tràn ngập toàn bộ nơi trú quân của Kangbo, mà bầu trời vẫn trong xanh tuyệt đẹp như cũ, vài đám mây trắng bay lững lờ trên cao, gió hiu hiu thổi đến.
Bầu trời thanh bình và cuộc chiến tranh dưới mặt đất tạo thành cảnh tượng cực kỳ châm chọc.
Flycam quan sát trên không, thành thật báo cáo tình hình chiến đấu trước mắt.
“Rè…rè rè… Phía trước bên trái, hướng 10 giờ có một cánh cửa thấp, nơi đó phòng thủ ít nhất, đi qua cánh cửa thấp đó, trong vòng 5 phút có thể đến được cửa sau kho vũ khí.”
“Rõ.” Đội phó Hình nắm chặt quả bộc phá, cắn chặt hàm răng nói: “Yểm trợ tôi! Tôi đi nổ kho vũ khí!”
Hai đồng đội còn lại liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu: “1, 2, 3, xông lên!”
Cánh cửa xe tải hạng nặng vừa có động tĩnh, mưa đạn từ bốn phương tám hướng lập tức bắn tới, trên sân thượng nhà lầu thấp phóng một quả pháo, bay một đường cung hoàn mỹ trên không trung rồi rơi ngay trúng đầu xe tải hạng nặng.
“Chạy!!”
Boom!!
Lửa cháy ngút trời phản chiếu trong con ngươi co rút của đội phó Hình, vô số súng ống lúc bắn xạ toé ra tia lửa cháy bùng giống như những ngôi sao rơi xuống mặt đất, nếu như không có mùi thuốc súng gây đau nhói xoang mũi, nếu như máu tươi và phần còn lại của tay chân bị cụt không kinh khủng như vậy, thì một màn này hẳn rất chấn động, cảnh tượng tuyệt đẹp.
Cơ thể đội phó Hình hành động theo phản xạ còn nhanh hơn đại não suy nghĩ, lúc anh còn chưa kịp nghĩ xem nên hành động tiếp theo thế nào thì anh đã nhanh chóng lăn một vòng đứng lên, không để ý đến vết bỏng đau đớn trên vai, nhắm ngay mục tiêu chạy về phía cánh cửa thấp ở hướng 10 giờ.
Súng ngắm lóe lên tia sáng bạc trên không trung, mà tia sáng bạc vừa lóe lên đó đã bị flycam trinh sát thấy được, lúc tay súng bắn tỉa bóp cò, bộ đàm đúng lúc vang lên giọng nói bình tĩnh của trinh sát viên – người đang đè nén căng thẳng xuống mức tận cùng: “Chú ý! Nhà lầu hướng 3 giờ có một tay bắn tỉa ẩn nấp! Hắn đã nhắm bắn!”
Một viên đạn bay xuyên qua tro bụi, lóe lên ánh lửa màu đỏ đen, mang theo tia lửa hung hăng khát máu xé toạc không khí, sấm rền gió cuốn bắn đến.
“Đoàng” một tiếng nhỏ, tiếng động đâm thủng bong bóng, viên đạn găm trúng vai trái đội phó Hình, anh ngã nhào xuống đất, một lát sau giãy giụa đứng lên rồi tiếp tục vọt về phía cánh cửa thấp.
Tay bắn tỉa còn định tiếp tục, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất ngắm bắn, gã đành tiếp tục mai phục chờ đợi.
Dưới mệnh lệnh của Tổ trưởng Tổ Hành Động Đặc Biệt, lính bắn tỉa của đội chạy tới kho vũ khí. Mà lúc này, tổ trưởng, Đinh Văn và hai thành viên khác đã thành công lẫn vào nơi đóng quân của Kangbo.
Nơi đóng quân của Kangbo · căn nhà gạch trắng.
12 phút trước.
Kangbo ngồi ở ghế chủ vị, nhận gói bột trắng châm lên hít sâu một hơi, nét mặt say mê, còn thân thiết mời Côn Sơn cùng hít thuốc phiện. Côn Sơn lắc đầu từ chối, nói thẳng mục đích của gã khi đến đây.
Kangbo không thích người Trung Quốc, ghét tiếng Trung Quốc, mặc dù gã từng đóng quân ở bang Kachin, nơi người Kachin từng là người Vân Nam phân bố nhiều nhất. Trừ khi cần thiết, bằng không Kangbo chỉ dùng tiếng Myanmar giao tiếp.
Côn Sơn nói tiếng Myanmar rất lưu loát, hai người nói chuyện không gặp khó khăn, nhưng lại đụng chạm lợi ích.
Không hề nghi ngờ, thứ trong tay Tống Chí bắt chẹt mạch máu Côn Sơn, việc gã đích thân đến đây càng chứng minh chuyện này là đúng, đương nhiên Kangbo sẽ đòi hỏi nhiều, không chỉ muốn hơn phân nửa khu vực sản xuất ma túy bang Shan và kênh giao dịch ma túy, mà còn muốn chia lợi ích từ tập đoàn Côn Sơn.
Đương nhiên Côn Sơn không thể đồng ý.
Kangbo dùng tiếng Myanmar đáp: “Ông từ từ suy nghĩ đi.” Gã còn nói trúng tim đen vạch trần tình cảnh “như thú bị nhốt” hiện tại của Côn Sơn, nói mọi hành động của Côn Sơn đều là chó cùng rứt giậu, sau đó cười hô hố tiếp tục hít thuốc phiện, các cơ mặt kích động đến co quắp, ánh mắt nhìn chằm chằm Côn Sơn mang theo mùi máu tươi.
Côn Sơn lăn lộn ở Tam Giác Vàng mười mấy năm, chân chính đứng vững gót chân chừng sáu bảy năm, gã dùng thời gian sáu bảy năm hợp nhất quân đội, chỉnh đốn giao dịch ma túy toàn cầu, đủ thấy dã tâm của Côn Sơn không chỉ dừng ở Tam Giác Vàng.
Quả nhiên, Côn Sơn có ý đồ thành lập quân đội, thành lập chính phủ bang Shan độc lập.
Nếu như thành công được độc lập, Côn Sơn sẽ quản lý 90% ma túy ở Tam Giác Vàng. Nếu như thất bại, gã sẽ bị xơi tái sạch sẽ. Hiện tại Côn Sơn đang đến bước cuối cùng trên mục tiêu vương quyền, thế nên đám ruồi muỗi phản đối mục đích của gã, mơ ước lợi ích của gã sẽ chen nhau xông lên.
Kangbo là con muỗi mập nhất trong đám đó, gã lại không xem trọng Côn Sơn, vậy nên trước khi Côn Sơn rơi đài, gã muốn hút no máu.
Côn Sơn nhìn ra thái độ của Kangbo, cái gọi là đàm phán phải có tiền đề là thế lực hai bên bình đẳng. Một bên có mục đích hút no bụng, vậy thì đàm phán không công bằng, tám chín phần mười sẽ công khai đối nghịch.
Lại ví dụ, một bên khác ngay từ đầu đã không có dự định nhường lợi ích, vậy giao dịch lấy tên đàm phán chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Hai bên cũng không muốn giao dịch công bằng, đều muốn chiếm được lợi ích gì đó, vậy chỉ còn một con đường có thể đi.
Lâu Cát đứng sau lưng Côn Sơn, thờ ơ phân tính suy tính thật sự trong nội tâm hai trùm ma túy lớn Tam Giác Vàng, hắn chán đến chết thầm đoán, cuối cùng ai sẽ thắng?
Côn Sơn bắt đầu gõ tay vịn, không ai chú ý đến động tĩnh này của gã, ngoại trừ Lâu Cát.
Hắn rũ mắt, sau đó lui ra ngoài.
Kangbo hít một hơi thuốc, trong lúc đang phun mây nhả khói, gã ra hiệu cho đàn em theo sát Lâu Cát đi ra khỏi căn nhà gạch trắng.
Tên đàn em vừa đi theo Lâu Cát vào toilet thì lập tức bị hắn cắt cổ họng, Lâu Cát cởi cái áo khoác đang cản trở, gọi điện thoại xong thì leo cửa sổ chui ra khỏi căn nhà gạch trắng.
Lúc bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh, đàn em của Kangbo và Côn Sơn đã giơ súng chỉa vào nhau, cho đến khi Kangbo nhận hai cú điện thoại, một báo cáo căn nhà gạch trắng bị đánh lén, cú điện thoại còn lại là báo kho vũ khí phát sinh rối loạn.
Nhà gạch trắng bị đánh lén khiến Kangbo bài trừ khả năng là người của Côn Sơn, chân chính khiến gã lo lắng là kho vũ khí.
Kangbo thình lình ném điện thoại bể nát, gã hô lên một tiếng, tất cả đàn em có mặt trong sảnh của gã lập tức nã đạn, mà bên phía Côn Sơn cũng phản ứng cực nhanh, trong căn nhà gạch trắng lập tức bắn nhau kịch liệt.
Phe Côn Sơn vừa bắn vừa từ từ thối lui rời khỏi căn nhà, Côn Sơn được hộ tống ra khỏi nhà, vượt qua mạng lưới bắn tỉa, bình yên vô sự vào ô tô tẩu thoát.
Trong xe, Côn Sơn lạnh mặt ra lệnh: “Thông báo người mai phục trong thị trấn, tấn công.”
Côn Sơn và Lâu Cát một trước một sau truyền đạt hai lệnh, người của tập đoàn Côn Sơn đã trà trộn vào thị trấn từ nửa tháng trước không hẹn mà cùng cầm súng, các loại vũ khí kiểu mới như ống pháo, tên lửa phòng không, đồng loạt tấn công vào khu đèn đỏ.
Đạn pháo khắp nơi ác liệt đến đáng sợ, khu đèn đỏ không phải khu tác chiến nhanh chóng bị biến thành đống đổ nát, tiếng người gào thét chạy trốn vang lên khắp nơi, quán thuốc phiện và sòng bạc bị thổi bay thành đống đổ nát, đàn ông, đàn bà, trẻ em kêu rên vang vọng khắp trời. Vì khói thuốc súng che mất phương hướng, bọn họ như con ruồi không đầu chạy trốn tứ phía, không chú ý chạy ra giữa đường, bị súng máy bắn thành cái rây, hoặc bị xe hơi lao vụt qua cán làm hai.
Trong sòng bạc, lão Đoàn đánh bạc hết tiền nghe được tiếng náo loạn xa xa, ông ta vội chạy ra khỏi sòng bạc. Sòng bạc này cách xa đường lớn, đạn pháo tạm thời chưa lan đến bên này, nhưng đám đông đã chen nhau chạy về phía này. Cũng may người hai phe Côn Sơn và Kangbo đang chiến nhau, mục tiêu của chúng không phải là những người khác trong khu đèn đỏ.
Trái tim lão Đoàn hồi hộp đập liên hồi, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, ông ta đã trải qua nhiều tình cảnh nguy hiểm, nhưng chưa có lần nào gặp phải tình trạng hỗn loạn quy mô lớn thế này.
“Còn không đến 7 phút…” Lão Đoàn ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây bên kia bờ sông, phía đầu bên kia rừng cây, tiếng súng vang lên không ngừng, khói dày đặc gần như che kín bầu trời xanh, mà hiện tại vẫn chưa thấy bóng dáng của Lý Toản và Giang Hành.
“Chẳng lẽ gặp chuyện rồi?”
Lão Đoàn khẩn trương, nhưng ông ta không có cách nào đi qua.
Lúc này là 3 giờ 35 phút chiều.
Sân thượng.
Sân thượng nơi viên trinh sát đang đứng không bị lửa đạn lan đến, hai flycam trinh sát chia ra thăm dò kho vũ khí và nơi đóng quân của Kangbo. Bên phía nơi đóng quân của Kangbo, chiếc flycam trinh sát bay cực kỳ kín đáo trên không trung nên tin tức thu được rất ít, anh ta đành phải thông qua phán đoán, suy đoán tình hình đang xảy ra ở đó.
“Kangbo và Côn Sơn trở mặt, bên ngoài khu đèn đỏ có một nhóm người được đào tạo bài bản tràn vào, đột nhiên xuất hiện từ các ngõ ngách bắt đầu tấn công, gây ra hỗn loạn, chúng có rất nhiều vũ khí tân tiến, xông về phía nơi đóng quân của Kangbo… Có thể nhóm người này thuộc tập đoàn Côn Sơn!”
“Hai bên sống mái với nhau, chúng muốn đoạt địa bàn của nhau!”
“Đội trưởng, bên tay phải của anh, hướng 2 giờ, đi thẳng, thấy một căn nhà gạch trắng có đài phun nước trong sân… Kangbo ngụ trong căn nhà gạch trắng này! Kết quả phân tích và xử lý tích hợp thông tin cho thấy Tống Chí có khả năng bị giam trong căn nhà gạch trắng!”
“Khoan đã…”
Viên trinh sát thoáng liếc thấy một nơi bất thường, anh ta cẩn thận điều khiển flycam quan sát chiếc xe hơi chở Côn Sơn quay đầu tiến vào một căn nhà lầu thấp ngay trong nơi đóng quân của Kangbo, ở cửa căn nhà đó có người ra tiếp ứng.
Côn Sơn đi vào, gã chỉ lên trời nói gì đó, không lâu sau, flycam trinh sát trên không bị bắn rơi, màn hình điều khiển lập tức tối đen.
Chóp mũi của viên trinh sát đầy mồ hôi hột, lòng bàn tay thấm ướt, căng thẳng cộng thêm ánh nắng thiêu đốt, anh ta đã thiếu nước đến nỗi môi khô nứt ra, sử dụng cảnh quay trước khi flycam trinh sát bị bắn hạ và bản đồ doanh trại của Kangbo, anh ta phân tích phán đoán, vội nói: “Không tốt! Phía Côn Sơn chuẩn bị kích nổ căn nhà gạch trắng! Xem ra chúng đã đoán ra Tống Chí có thể bị giam ở đó nên quyết định nổ tung cả người và nhà!”
Đội trưởng bên kia nhận được báo cáo, lại gặp một nhóm đàn em của Kangbo phục kích, anh ta thông báo suy đoán của tình báo viên cho đồng đội, Đinh Văn nằm sấp phía sau thân xe, trên đầu là làn đạn dày đặc bay qua.
Đinh Văn lên tiếng: “Tôi đi cứu người! Mọi người yểm trợ tôi!”
Đội trưởng và một đồng đội khác phối hợp ăn ý yểm trợ Đinh Văn đột phá phục kích. Đinh Văn chạy nhanh về phía căn nhà gạch trắng, hắn thở hồng hộc, giành giật từng giây.
Cùng lúc đó, Côn Sơn đang ở trên sân thượng căn nhà lầu thấp, họng ống pháo đồng nhắm ngay căn nhà gạch trắng, bên cạnh ống pháo còn có người đang dùng máy tính tiến hành mô phỏng quỹ đạo tốt nhất phóng ra.
Nếu như Lý Toản hoặc một viên cảnh sát có mặt ở đây, họ sẽ nhận ra tập đoàn Côn Sơn có quá nhiều vũ khí tân tiến, phương thức tác chiến của chúng ta đã tiệm cận với phương thức tác chiến vũ khí tiên tiến của các nước lớn!
3 giờ 37 phút chiều.
Lý Toản có khứu giác nhạy bén nhận ra điểm không thích hợp trước một bước, hắn lùi ra sau, tìm một nơi nấp vào, sau đó thấy Côn Sơn vội vã thoát thân dưới sự che chở của ba tên đàn em, kế đó là Kangbo thở hổn hển lao ra, cuối cùng là hỏa pháo dữ dội trong căn nhà gạch trắng.
Qua hai ba phút sau, hai phe Côn Sơn và Kangbo đều rút lui, khói thuốc súng tản đi, căn nhà gạch trắng vắng lặng, nhưng tiếng bắn nhau xa xa nhắc nhở nhóm Lý Toản, chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Tài xế lên tiếng: “Côn Sơn chạy thoát, hai người vẫn còn lần theo?” Hắn nhìn chằm chằm Giang Hành và Lý Toản, không nói ra miệng câu “Hiện tại là thời cơ tốt nhất cứu Tống Chí”.
Lý Toản rũ mắt, gương mặt không thay đổi, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng.
Tài xế còn đang đợi hắn quyết định.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi ai đó đang làm ra quyết định trọng đại thì thời gian luôn trôi qua cực chậm, thực tế thì thời gian suy nghĩ không hơn mười giây đồng hồ, một bàn tay phủ lên đầu Lý Toản.
Trong khói thuốc súng và lửa đạn, Lý Toản nghe được Giang Hành kề vào tai hắn nói: “Em đi cứu người, anh đi bắt Côn Sơn.”
Lý Toản quay phắt qua nhìn Giang Hành, đối diện với hai mắt màu xám của y, bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ áo của y lại gần, cắn lên bờ môi Giang Hành.
Y hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng đảo khách thành chủ, bàn tay đang đặt trên đầu Lý Toản trượt xuống, dùng sức kềm sau gáy hắn.
Gắn bó dây dưa, văng lửa khắp nơi.
“Nghĩ kỹ một…” Tài xế vừa quay đầu lại liền thấy một màn này, ngạc nhiên kêu lên: “Ô wow…”
Sau đó tài xế thu hoạch được hai họng súng cùng lúc.
Tài xế: “…” Người độc thân đáng bị ức hiếp.
Giang Hành nghiêng đầu, hôn lên gò má Lý Toản: “Chú ý an toàn.”
“Lúc cần em làm anh hùng cứu mỹ nhân thì nhớ gọi điện đúng lúc.” Giọng nói hắn nhẹ nhàng, âm cuối cao lên, mang theo ý cười: “Papa sẽ lấy tư thế oai hùng một chọi mười, anh từng thấy rồi đó.”
Đuôi mắt Lý Toản nhướng lên, hắn nở nụ cười, cả người thoáng chốc trở nên sinh động tùy ý, giống như một bức tranh vốn bất động bỗng nhiên sống lại, cực kỳ thu hút.
Lúc này tài xế đã hiểu tại sao Giang Hành lại thích Lý Toản – một cảnh sát, bởi vì hắn quá sinh động.
Giang Hành và bọn họ có thuộc tính của những sinh vật trong bóng tối, mà sinh vật bóng tối không cưỡng lại được sức hút của những sinh mệnh mạnh mẽ, như ánh sáng, như ngọn lửa, như đóa hoa nở rộ, tất cả sinh vật mỹ lệ sáng chói đều thu hút bọn họ.
Giang Hành nhỏ giọng nói: “Anh từng thấy rồi.”
Tài xế có cảm giác bản thân vô cùng dư thừa, hắn rùng mình một cái, nhe răng trợn mắt thực sự chịu không nổi đôi cẩu nam nam điên cuồng ân ái.
Lý Toản phất tay: “Đi thôi, giúp em hỏi Vạn Thiên Sơn một câu, năm đó người trợ giúp gã thoát khỏi huyện Đường Sơn là ai.”
Giang Hành đáp trước khi rời đi: “Được.”
Tài xế lần đầu nghe được cái tên “Vạn Thiên Sơn”, xâu chuỗi mọi việc, hắn đoán được Vạn Thiên Sơn chính là Côn Sơn.
Lý Toản, Giang Hành và Vạn Thiên Sơn… chính là Côn Sơn, thì ra có quan hệ sâu xa từ lâu!
Có điều không liên quan gì đến hắn!
Tài xế ngậm điếu thuốc chưa châm, ôm lấy xxx đứng lên nói: “Tôi xung phong, LÊN!” Hắn nói xong lập tức chạy ào về phía căn nhà gạch trắng trước tiên.
Lý Toản nheo mắt rồi hừ cười một tiếng, rất vừa lòng đạo đức nghề nghiệp không tò mò của tài xế.
Hai người vội vàng chạy vào căn nhà gạch trắng, tài xế tương đối quen thuộc kiến trúc địa phương nên đi trước dẫn đường, thuận lợi tìm được cửa vào tầng hầm. Sau khi vào được tầng hầm, Lý Toản và tài xế giải quyết mấy tên canh gác, tìm được Tống Chí cả người toàn là máu, đã hơi thiếp đi.
Tống Chí suy yếu nói: “Các người… là thế lực nào?”
“Cảnh sát Trung Quốc.” Lý Toản đáp đơn giản.
Những tên trong nhà đã rút lui ra ngoài nên bọn họ thuận lợi đi một đường, thẳng đến đại sảnh, chợt thấy một thiếu niên đang đứng im ở đó.
Thiếu niên giơ bàn tay lên: “Hi!”
Lý Toản cau mày, mơ hồ đoán được đối phương là ai.
Tài xế rụt vai: “Một trong những tâm phúc của Côn Sơn, Lâu Cát.”
Lý Toản giao Tống Chí đang cõng trên lưng cho tài xế: “Tôi đối phó hắn, anh đưa người đi trước.”
Tài xế do dự, bị Lý Toản rống lên: “Tiền của Giang Hành là do tôi quản! Không cứu được Tống Chí, anh sẽ không lấy được số tiền còn lại!”
Tài xế giật mình một cái, không nói nhiều lời cõng lấy Tống Chí chạy trốn cực nhanh, kỳ quái là Lâu Cát không có ý định ngăn cản tài xế, ngược lại còn tốt bụng nhắc nhở: “Đi cửa sau. Côn Sơn có một tay súng bắn tỉa canh ở cửa trước. Tao bảo đảm mày vừa ra khỏi cửa lập tức bị bắn gục.”
Tài xế quay đầu nhìn Lý Toản, chờ hắn lên tiếng.
Lý Toản gật đầu: “Đi cửa sau.”
Tài xế cõng Tống Chí chạy về phía cửa sau, trong sảnh chỉ còn lại Lý Toản và Lâu Cát hai mặt nhìn nhau.
Lâu Cát nghiêng đầu quan sát Lý Toản: “Mày đã lớn như vậy rồi.”
Lý Toản: “Nghe nói mày đã gặp tao khi còn bé?”
Không ngờ Lâu Cát gật đầu: “Tao từng tham dự lễ tang cha mẹ mày.”
Lý Toản im lặng, lúc nhìn lại Lâu Cát, ánh mắt hắn lóe lên tia phẫn nộ: “Cái chết của cha mẹ tao có liên quan đến mày?” Hắn đang cố hết sức giữ đầu óc tỉnh táo.
Lâu Cát kinh ngạc trong nháy mắt, hắn nhanh chóng thay đổi biểu cảm, mà Lý Toản không phát hiện Lâu Cát kinh ngạc trong thoáng chốc đó.
Lâu Cát rút một con dao nhỏ ra, xoay trong tay một vòng, sau đó bày tư thế “tiến có thể tấn công, rút lui có thể phòng thủ”, nói với Lý Toản: “Chúng ta đánh một trận, nếu mày thắng, tao sẽ nói cho mày biết về cái chết của cha mẹ mày, kể cả người thầy và đồng đội của mày.”
“Mày biết kẻ chủ mưu?”
“Tao biết một chút. Đừng tìm cách đánh lén tao, nếu mày không đánh thắng được tao, tao sẽ không nói bí mật cho mày biết.”
Lý Toản đành phải buông tay, khẩu tiểu liên rơi xuống, mũi chân hắn móc lấy khẩu súng đá qua một bên, sau đó rút con dao găm bên hông ra.
Lâu Cát nhếch môi nở nụ cười, dẫn đầu tấn công trước.
Lý Toản giơ tay đỡ đòn, Lâu Cát có luyện võ, góc độ tấn công cực kỳ xảo quyệt, cộng thêm sức lực mạnh đến nỗi không thể khinh thường, chỉ phòng thủ thôi cũng đã tốn tâm trí rồi.
Hai người đánh nhau kịch liệt ở đại sảnh, tài xế đã cõng Tống Chí chạy trốn vào rừng cây, rời khỏi hiện trường chiến hỏa giao tranh.
Trên sân thượng của căn nhà lầu thấp nơi Côn Sơn đang có mặt, tay súng bắn tỉa và ống pháo đều đã vào vị trí.
Căn nhà lầu thấp này có vô số lỗ châu mai, mấy tên lửa hành trình to cỡ bàn tay lợi dụng góc chết lần lượt bay vào trong căn nhà lầu, liên tiếp phát nổ thành một lối đi.
Côn Sơn đang ở trên sân thượng nghe được động tĩnh, gã không cần suy nghĩ đã phát lệnh khai hỏa, không hề để tâm đến Lâu Cát đang ở trong căn nhà gạch trắng truy sát Tống Chí thay gã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook