Anh Đến Từ Vực Sâu
-
Quyển 3 - Chương 87
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OnlyU
Mặt trời ló dạng ở hướng đông, đâm thủng đêm dài, sóng nước lăn tăn, ánh sáng lấp loáng, cá biển nhảy lên khỏi mặt nước, chim biển “xoạch” một tiếng xẹt qua, bắt cá xong rồi vỗ cánh bay qua thân thuyền màu trắng, đầu cánh lướt nhẹ qua bốn chữ “Cá Heo Số 1”, bay qua giữa hai tàu cảnh sát đang giữ tốc độ ổn định tiến về phía trước, chim biển bỗng sượt một cái, quay đầu đậu xuống mạn thuyền, hồ đồ xem cảnh sát biển là cây cột, nó đứng đó nuốt lấy bữa sáng vừa săn được.
Lúc sắp tiến vào vùng biển, cá heo kết đàn nhảy lên khỏi mặt nước, kêu từng tiếng trong trẻo lại dễ nghe.
Tàu đánh cá ra biển ồ ạt, lúc đi qua tàu cảnh sát, ngư dân quen thuộc vẫy tay bắt chuyện, thuyền đánh cá bắt đầu chạy, đồng hành còn có mấy chiếc tàu hàng chở đầy container hụ còi xuất bến, tiếng còi kéo thật dài, đi xa rồi vẫn còn có thể nghe được.
Bến cảng nhộn nhịp, tàu đi tàu về, thuyền đánh cá và du thuyền khiến bến cảng chật ních, nhìn thì lộn xộn nhưng thật ra đan xen có trật tự, không có luồng lách và xuất hiện tình trạng tắc nghẽn.
Cảng Bắc Điền, bến 13 được phong tỏa trống không, vùng biển xung quanh không có tàu thuyền thả neo, trên bờ là xe cảnh sát đậu một hàng dài, trên trăm cảnh sát đứng lặng trước xe chờ bắt tội phạm.
Hai chiếc tàu cảnh sát cập cảng, nhân viên y tế nhanh chóng lên tàu, khiêng các nạn nhân bị sốt cao và Giang Hành bị thương xuống, Lý Toản cũng theo sau rời tàu, nhìn theo y được đưa vào xe cứu thương.
Lúc cửa xe cứu thương đóng lại, Giang Hành bỗng mở cửa xe, nhìn về phía Lý Toản không nói tiếng nào, có chút cố chấp.
Nhân viên y tế cảm thấy khó xử, Lý Toản đi qua, cúi người nói bên tai y một câu: “Tối nay tôi đến thăm anh.”
Lúc này y mới hài lòng buông tay, phối hợp nhân viên y tế đến bệnh viện điều trị.
Đội phó Hình vỗ vỗ vai Lý Toản: “Về viết báo cáo đi.” Trình Vi Bình và cục trưởng Đồng có thể thay hắn gánh áp lực chất vấn của cấp trên, lần này Lý Toản tự ý hành động, còn chạy ra vùng biển quốc tế tham dự giao dịch ngầm, nói lớn là đi quá giới hạn nghiêm trọng, không làm tròn trách nhiệm.
Đội phó Hình nói xong, quay qua trao đổi với người phụ trách bên cảnh sát biển.
Lý Toản đứng nguyên tại chỗ, một tay đút túi quần, sau lưng là ánh nắng ban mai rực rỡ, ở đường chân trời nơi mặt biển và bầu trời gặp nhau, mặt trời được phép ló dạng, ánh sáng khiến bóng dáng Lý Toản trở nên cao ngất.
Gió biển vù vù, vạt áo sơ mi trắng bay phần phật, mơ hồ có thể thấy được thắt lưng thon gầy của Lý Toản, Giang Hành nằm trong xe cứu thương, nhìn ra xa thấy được vòng eo của hắn trong chớp mắt ngắn ngủi, tâm bị giết một lần lại một lần.
“Vai phải và tay phải của anh bị bỏng, xương vai phải bị mảnh sắt đâm vào, cần phải mổ lấy ra. Đã làm vệ sinh đơn giản và cầm máu… Không tồi, có tiền sử dị ứng gì không? Không bằng tiêm mũi giảm đau trước.”
“Không có tiền sử dị ứng, không cần tiêm giảm đau.” Giang Hành quay đầu cười với bác sĩ, lịch sự lễ độ hỏi: “Người yêu của tôi ở dưới, bị dọa mặt mày tái mét, anh xem có thể mở cửa cho tôi xuống an ủi người yêu một chút không?”
Bác sĩ cũng cười lại: “Không thể.” Anh ta khóa chặt cửa, rống lên với tài xế: “Lập tức lái xe!” Rất giống đoàn 3f chuyên môn chia rẽ uyên ương.
Giang Hành: “…”
Bên kia, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh chạy tới, cùng hô lên: “Đội trưởng Lý.”
“Lão đại.”
Lý Toản gật đầu, nhìn một nhóm người được đưa xuống du thuyền, bên mạn thuyền là một đám người cao cao tại thượng đang quan sát cảnh sát bận rộn, đa số họ không phải là du khách Trung Quốc, cho dù có vài người tham gia buổi đấu giá ngầm trong vùng biển quốc tế nhưng cảnh sát Trung Quốc vẫn không có quyền xử trí bọn họ.
Cũng may nhóm người lừa bán phụ nữ Trung Quốc và trẻ em trong du thuyền đã bị bắt, kế tiếp sẽ thẩm vấn, định tội và nhổ tận gốc đường dây buôn người hoành hành ngang ngược ở Trung Quốc.
Quý Thành Lĩnh lên tiếng: “Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông đã so sánh thời điểm Vương Tân Vũ vứt bỏ chiếc xe lúc đầu trong camera giám sát, điều tra được hành tung của Vương Tân Vũ. Hắn lẻn vào nhà cha mẹ Chu Bác Học, không lâu sau rời khỏi, biến mất ở khu Bắc Điền. Lúc cảnh sát đến nhà cha mẹ Chu Bác Học thì phát hiện cha mẹ gã đã mất tích. Chúng tôi suy đoán Vương Tân Vũ bắt cóc cha mẹ Chu Bác Học, dùng họ để uy hiếp, có điều không biết uy hiếp chuyện gì.”
Lý Toản đáp: “Uy hiếp Chu Bác Học dẫn hắn lên du thuyền Cá Heo Số 1.”
Quý Thành Lĩnh cau mày: “Tại sao phải làm vậy?”
Lý Toản: “Để tiện moi ra ông chủ câu lạc bộ trốn ở nước ngoài, trong tay gã kia có một phần danh sách thành viên câu lạc bộ và danh sách các nữ bị hại. Những nạn nhân các cậu giải cứu chỉ là những người chưa kịp bán ra, còn có những người đã chết, đã giao dịch, cần danh sách chính xác để so sánh từng chút rồi tiến hành giải cứu.”
Quý Thành Lĩnh giật mình: “Vương Tân Vũ… rất dụng tâm lương khổ.” Làm như vậy sớm thì có thể cứu được nhiều người hơn.
Trần Tiệp thở dài: “Vương Tân Vũ bảo em nhất định phải tìm được hắn, ngăn cản hắn, kết quả không cần em, hắn tự ngăn cản bản thân.” Cô rầu rĩ một lúc lâu rồi nặng nề thở dài, hỏi tiếp: “Đúng rồi, Vương Tân Vũ đâu? Còn trên thuyền?”
“Đã chết.”
“Đã chết?”
“Vương Tân Vũ giết Chu Bác Học, còng ông chủ câu lạc bộ lại, liên lạc cảnh sát biển, sau khi cảnh sát lên thuyền khống chế toàn bộ tình hình, Vương Tân Vũ nổ súng tự sát trong phòng điều khiển.” Lý Toản nhàn nhạt thuật lại kết cục của Vương Tân Vũ mà hắn nghe được từ cảnh sát biển. “Vương Tân Vũ tự giết bản thân, tự ngăn cản bản thân.”
Trái tim Trần Tiệp hơi thắt lại, vừa đắng vừa chát cực kỳ khó chịu, cô đã hiểu rõ Vương Tân Vũ nhưng lại chưa từng đối mặt với hắn nói một câu, lần gặp mặt gần nhất là Vương Tân Vũ cải trang thành nhân viên giao hàng, nhưng lần đó cô vốn không hề để ý.
“Tuổi mụ của hắn mới hai mươi bốn phải không.” Trần Tiệp ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hải âu giương cánh che đi thái dương trong tầm mắt, hạt cát thổi vào mắt cô, Trần Tiệp chua xót khó chịu: “Còn rất trẻ mà…”
Giọng nói thì thầm líu ríu, gió thổi tứ tán, không biết che giấu bao nhiêu tiếc nuối và thương tiếc.
“Tất cả tội lỗi đã kết thúc.”
Do chính tay hắn chấm dứt, xử lý tất cả tội ác có thể thấy được, bao gồm chính bản thân hắn. Tất cả tội ác đã bị mặt trời từ từ ló dáng thiêu cháy, tất cả oán hận, uất ức, thù oán và giết chóc tàn khốc của họ, giờ phút này đã kết thúc.
***
Câu lạc bộ nổi tiếng ở thành phố Việt Giang liên quan đến nhiều tội danh như buôn bán và giam giữ phụ nữ trái phép, giết người diệt khẩu, hối lộ cá nhân và bán dâm công khai, những người liên quan đến vụ án ngoại trừ nhân viên quản lý trong danh sách ghi danh ở câu lạc bộ, còn có các thành viên có thân phận bí ẩn.
Những thành viên này đều là những người thuộc thành phần trí thức, họ biết luật phạm luật, dung túng, tham dự và cổ vũ tội ác buôn bán người, họ sẽ bị pháp luật xét xử.
Đồng thời, thân phận của họ bị các *doanh tiêu hào có kiến thức rộng rãi và giới truyền thông thả ra, hành động này được đa số quần chúng khen ngợi, vì kẻ ác không xứng được bất kỳ quyền bảo vệ riêng tư gì.
*营销号 doanh tiêu hào, bên mình thường gọi là blogger. Ở Trung Quốc yxh — doanh tiêu hào thường được hiểu là những tài khoản, những blogger lên tin bài bát quái để phục vụ PR, marketing cho một ca sĩ/ diễn viên nào đó.
Từ lúc bắt đầu, vụ trọng án 21/05 do Lý Toản phụ trách, trong quá trình phá án gặp vụ Chương Hi đâm thành cầu tự sát, lòi ra vụ buôn người, khiến vụ án dính líu rất rộng, đến khi vụ án kết thúc, toàn bộ quá trình là Lý Toản dẫn đội phá án, vì vậy truyền thông không tiếc lời khen ngợi Lý Toản.
Trong thời gian ngắn, cái tên Lý Toản xuất hiện nhiều lần trên mạng, có xu thế ra khỏi cục cảnh sát tiếp cận quần chúng nhân dân.
Lý Toản không hề biết gì về chuyện này, hắn không quá quan tâm, hiện tại hắn đang ở cửa đại sảnh dàn nhạc Tích Lưu Việt Giang. Từng tốp người đi vào, hắn vẫn đứng cạnh cây cột ở đại sảnh tiếp khách, đầu lưỡi quấn lấy viên kẹo chưa tan, trong miệng khô khốc, dường như tan một lớp đường dinh dính.
Vài phút đồng hồ trôi qua, hắn giơ ngón trỏ đẩy mũ lưỡi trai, nhìn thấy Giang Hành tiến vào, y mặc quần áo chỉnh tề, nhã nhặn bại hoại nhưng xác thực chói mắt giống như phủ một lớp plastic.
Giang Hành nhìn quanh bốn phía một vòng, thấy được Lý Toản, lúc này y mới cất bước đi tới, giơ tay đang cầm vé xem hòa nhạc: “Lần tới em tự tay đưa cho tôi được không? Suýt nữa tôi bỏ lỡ rồi.”
Hắn nhún vai, từ chối cho ý kiến: “Tính sau đi.”
Hai người sóng vai đi vào thang máy, đến phòng hòa nhạc, Giang Hành hỏi hắn có phải họ đang hẹn hò không. Lý Toản chỉ bảo y im lặng thưởng thức nhạc cổ điển mà không trả lời. Giang Hành liếc mắc nhìn, hắn thờ ơ, rất có vẻ cậy ái mà hung.
Biết rõ Lý Toản cố ý treo đó nhưng y bó tay, dù bị trêu đùa cũng là y bỏ khiên xuống trước, còn chủ động đưa điểm yếu tới cửa.
Lý Toản bảo tập trung nghe nhạc, Giang Hành không thể làm gì khác hơn, sau đó từ từ chìm đắm vào âm nhạc cổ điển, y không ngờ nơi này ngọa hổ tàng long, sau khi tiến vào giai cảnh, y chăm chú thưởng thức âm nhạc,
Nửa chừng, Lý Toản bỗng nhìn qua sườn mặt Giang Hành, không biết có phải vì y có dòng máu người nước ngoài hay không, đường nét gương mặt khá sâu, sườn mặt càng xuất sắc, lúc ngồi quen vắt chân lên, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, tư thế ngồi tiêu chuẩn đại boss.
Tối nay y mặc tây trang, thắt cà vạt hoa văn, măng-sét kim cương, ghim cài áo, đồng hồ đeo tay, thậm chí đeo cả nhẫn, tất cả các chiêu có thể sử dụng đều mang ra hết.
*Măng-sét
Giống như một con chim công hoàn mỹ xòe đuôi.
Giang Hành bỗng quay mặt qua, hơi ngạc nhiên nhướng mày: Nhìn tôi?
Lý Toản cười cười mà không nói gì, quay đầu tiếp tục xem biểu diễn.
Y không hiểu ra sao, trong lòng hơi thấp thỏm.
Buổi hòa nhạc kết thúc lúc 11 giờ, Lư Tử Tuệ và các đồng nghiệp lần lượt nói lời tạm biệt, sau đó cầm đàn đứng ở cửa chờ chồng đến, vừa khéo gặp Lý Toản và Giang Hành đi đến hậu trường.
Lư Tử Tuệ còn nhớ rõ Lý Toản – người say mê âm nhạc, cô lập tức hào hứng trò chuyện với hắn, thao thao bất tuyệt, rõ ràng là một thiếu nữ có cuộc sống vô sầu vô lo.
“Tôi có buổi độc tấu vào thứ tư tới, lần này tôi vẫn tặng anh vé miễn phí. Đúng rồi, anh là cảnh sát đúng không? Cảnh sát hình sự! Tôi lướt Weibo thấy anh! Cảnh sát hình sự các anh đều đẹp trai như vậy sao? Anh ta là… đồng nghiệp của anh?” Lư Tử Tuệ che miệng, cố kiềm chế nụ cười “u mê”, không có nói ra cô còn vào siêu thoại, trong lòng đang gào thét “Song A là thật!!!”
“Hai anh… rất xứng, ý tôi là, rất ăn ý.”
Lý Toản không biết cô đang kích động cái gì, chỉ nhận vé rồi nói: “Cám ơn.”
Lư Tử Tuệ hiếu kỳ hỏi: “Vậy là câu lạc bộ gì đó thật sự giam giữ và lừa bán phụ nữ à? Còn có bác sĩ phòng khám tâm lý Minh Hi và đồng bọn họ Vương nào đó xúi giục bệnh nhân giết người, tất cả đều là thật sao?”
“Tử Tuệ, em đi lái xe đi, không nên quấy rầy cảnh sát làm việc.” Chồng của Lư Tử Tuệ cắt ngang lòng hiếu kỳ của cô, nét mặt nghiêm nghị nói: “Niếp Niếp và Bảo Bảo đang chờ mẹ hôn chúc ngủ ngon đó, em đừng lề mề nữa.”
Lư Tử Tuệ nhìn đồng hồ, 11 giờ 30 phút rồi, cô nhăn mặt nói lời tạm biệt Lý Toản và Giang Hành, sau đó vội vàng đi xuống hầm đậu xe. Chồng cô giúp đeo cây đàn cello, định đi xuống dưới lầu chờ cô vợ nhỏ.
Lúc gần đi, anh ta – người từng nhận quả thận mẹ Phương Minh Hi hiến – quay qua Lý Toản và Giang Hành, vô cùng trịnh trọng nói: “Cám ơn?”
Lý Toản ngước lên: “Hả?”
“Người nhà tôi cũng biết hết rồi, chỉ có cô ấy là không nhớ rõ, vậy nên rất cám ơn.”
Cám ơn cảnh sát không đến tìm Lư Tử Tuệ, không nói cho cô biết chuyện “Vương Tân Vũ” và “Phương Minh Húc”, bảo vệ sự bình yên và tương lai tươi sáng của cô.
Lý Toản hơi ngạc nhiên, lập tức nhớ ra quy trình nhận con nuôi mười mấy năm trước rất nghiêm ngặt, gia đình nhận nuôi cơ bản biết quá khứ của đứa trẻ được nhận nuôi.
Xem ra mẹ đẻ của Lư Tử Tuệ xác thực tốn nhiều công sức tìm gia đình tốt nhận nuôi.
“Nhưng tôi thỉnh cầu anh, sau này đừng tìm đến cô ấy nữa.”
“Ừm.” Lý Toản nhàn nhạt đáp một tiếng, dù sao hắn không có hứng thú với nhạc cổ điển, toàn bộ buổi biểu diễn toàn là ngủ gật hoặc xuất thần.
Tạm biệt vợ chồng Lư Tử Tuệ, Giang Hành nói: “Em đưa tôi vé xem hòa nhạc là của người khác tặng, hóa ra tôi dùng hàng secondhand.” Mệt y mất mấy tiếng đồng hồ chuẩn bị trang phục hôm nay, thì ra đều là mặc cho quỷ nhìn.
Nhưng Giang Hành nhanh chóng rộng lượng bỏ qua, đã theo đuổi lâu như vậy, dù sao không vội.
“Tôi đi toilet.” Y nói tiếp.
Lý Toản không yên lòng, không để ý lắm đáp một tiếng. Hắn khoanh tay suy nghĩ tầm bốn năm phút đồng hồ, bỗng buông tay chạy ào vào toilet, “rầm” một tiếng đá văng cửa. Trong toilet, ngoại trừ Giang Hành thì không còn ai khác.
Giang Hành quay đầu lại, nét mặt kinh ngạc: “Sao lại…”
Lý Toản khí thế hừng hực, mặt mày lạnh lùng đi tới trước mặt Giang Hành, một tay chống tường kề sát lại, miệng gần đến nỗi có thể hôn được, chóp mũi gần như chạm vào mũi Giang Hành, mà cặp mắt chỉ cách nhau chừng 4 – 5 cm.
“Trước giờ tôi chưa từng thích ai, chưa từng qua lại với phụ nữ nói chi đàn ông, anh là người đầu tiên. Chúng ta hẹn hò, từ giờ đến khi kết thúc, chúng ta phải nghiêm túc hẹn hò, quan hệ yêu đương. Tôi là bạn trai của anh, đương nhiên anh cũng vậy. Vậy nên bạn trai, xin chỉ giáo nhiều!” Lý Toản một hơi nói ra lời ấp ủ đã lâu, sau đó giục Giang Hành: “Còn anh?”
Giang Hành: “…”
Y ngắc ngứ: “Tôi…”
Hắn không kiềm được khẩn trương, run cả chân nói: “Anh do dự cái gì? Nói mau!”
Giang Hành: “Để tôi kéo khóa kéo lên đã.”
Lý Toản: “…”
Hắn à một tiếng rồi tránh ra, còn liếc nhìn: “Anh nhanh lên một chút.”
Hết chương 87
Edit: OnlyU
Mặt trời ló dạng ở hướng đông, đâm thủng đêm dài, sóng nước lăn tăn, ánh sáng lấp loáng, cá biển nhảy lên khỏi mặt nước, chim biển “xoạch” một tiếng xẹt qua, bắt cá xong rồi vỗ cánh bay qua thân thuyền màu trắng, đầu cánh lướt nhẹ qua bốn chữ “Cá Heo Số 1”, bay qua giữa hai tàu cảnh sát đang giữ tốc độ ổn định tiến về phía trước, chim biển bỗng sượt một cái, quay đầu đậu xuống mạn thuyền, hồ đồ xem cảnh sát biển là cây cột, nó đứng đó nuốt lấy bữa sáng vừa săn được.
Lúc sắp tiến vào vùng biển, cá heo kết đàn nhảy lên khỏi mặt nước, kêu từng tiếng trong trẻo lại dễ nghe.
Tàu đánh cá ra biển ồ ạt, lúc đi qua tàu cảnh sát, ngư dân quen thuộc vẫy tay bắt chuyện, thuyền đánh cá bắt đầu chạy, đồng hành còn có mấy chiếc tàu hàng chở đầy container hụ còi xuất bến, tiếng còi kéo thật dài, đi xa rồi vẫn còn có thể nghe được.
Bến cảng nhộn nhịp, tàu đi tàu về, thuyền đánh cá và du thuyền khiến bến cảng chật ních, nhìn thì lộn xộn nhưng thật ra đan xen có trật tự, không có luồng lách và xuất hiện tình trạng tắc nghẽn.
Cảng Bắc Điền, bến 13 được phong tỏa trống không, vùng biển xung quanh không có tàu thuyền thả neo, trên bờ là xe cảnh sát đậu một hàng dài, trên trăm cảnh sát đứng lặng trước xe chờ bắt tội phạm.
Hai chiếc tàu cảnh sát cập cảng, nhân viên y tế nhanh chóng lên tàu, khiêng các nạn nhân bị sốt cao và Giang Hành bị thương xuống, Lý Toản cũng theo sau rời tàu, nhìn theo y được đưa vào xe cứu thương.
Lúc cửa xe cứu thương đóng lại, Giang Hành bỗng mở cửa xe, nhìn về phía Lý Toản không nói tiếng nào, có chút cố chấp.
Nhân viên y tế cảm thấy khó xử, Lý Toản đi qua, cúi người nói bên tai y một câu: “Tối nay tôi đến thăm anh.”
Lúc này y mới hài lòng buông tay, phối hợp nhân viên y tế đến bệnh viện điều trị.
Đội phó Hình vỗ vỗ vai Lý Toản: “Về viết báo cáo đi.” Trình Vi Bình và cục trưởng Đồng có thể thay hắn gánh áp lực chất vấn của cấp trên, lần này Lý Toản tự ý hành động, còn chạy ra vùng biển quốc tế tham dự giao dịch ngầm, nói lớn là đi quá giới hạn nghiêm trọng, không làm tròn trách nhiệm.
Đội phó Hình nói xong, quay qua trao đổi với người phụ trách bên cảnh sát biển.
Lý Toản đứng nguyên tại chỗ, một tay đút túi quần, sau lưng là ánh nắng ban mai rực rỡ, ở đường chân trời nơi mặt biển và bầu trời gặp nhau, mặt trời được phép ló dạng, ánh sáng khiến bóng dáng Lý Toản trở nên cao ngất.
Gió biển vù vù, vạt áo sơ mi trắng bay phần phật, mơ hồ có thể thấy được thắt lưng thon gầy của Lý Toản, Giang Hành nằm trong xe cứu thương, nhìn ra xa thấy được vòng eo của hắn trong chớp mắt ngắn ngủi, tâm bị giết một lần lại một lần.
“Vai phải và tay phải của anh bị bỏng, xương vai phải bị mảnh sắt đâm vào, cần phải mổ lấy ra. Đã làm vệ sinh đơn giản và cầm máu… Không tồi, có tiền sử dị ứng gì không? Không bằng tiêm mũi giảm đau trước.”
“Không có tiền sử dị ứng, không cần tiêm giảm đau.” Giang Hành quay đầu cười với bác sĩ, lịch sự lễ độ hỏi: “Người yêu của tôi ở dưới, bị dọa mặt mày tái mét, anh xem có thể mở cửa cho tôi xuống an ủi người yêu một chút không?”
Bác sĩ cũng cười lại: “Không thể.” Anh ta khóa chặt cửa, rống lên với tài xế: “Lập tức lái xe!” Rất giống đoàn 3f chuyên môn chia rẽ uyên ương.
Giang Hành: “…”
Bên kia, Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh chạy tới, cùng hô lên: “Đội trưởng Lý.”
“Lão đại.”
Lý Toản gật đầu, nhìn một nhóm người được đưa xuống du thuyền, bên mạn thuyền là một đám người cao cao tại thượng đang quan sát cảnh sát bận rộn, đa số họ không phải là du khách Trung Quốc, cho dù có vài người tham gia buổi đấu giá ngầm trong vùng biển quốc tế nhưng cảnh sát Trung Quốc vẫn không có quyền xử trí bọn họ.
Cũng may nhóm người lừa bán phụ nữ Trung Quốc và trẻ em trong du thuyền đã bị bắt, kế tiếp sẽ thẩm vấn, định tội và nhổ tận gốc đường dây buôn người hoành hành ngang ngược ở Trung Quốc.
Quý Thành Lĩnh lên tiếng: “Trung Tâm Kiểm Soát Giao Thông đã so sánh thời điểm Vương Tân Vũ vứt bỏ chiếc xe lúc đầu trong camera giám sát, điều tra được hành tung của Vương Tân Vũ. Hắn lẻn vào nhà cha mẹ Chu Bác Học, không lâu sau rời khỏi, biến mất ở khu Bắc Điền. Lúc cảnh sát đến nhà cha mẹ Chu Bác Học thì phát hiện cha mẹ gã đã mất tích. Chúng tôi suy đoán Vương Tân Vũ bắt cóc cha mẹ Chu Bác Học, dùng họ để uy hiếp, có điều không biết uy hiếp chuyện gì.”
Lý Toản đáp: “Uy hiếp Chu Bác Học dẫn hắn lên du thuyền Cá Heo Số 1.”
Quý Thành Lĩnh cau mày: “Tại sao phải làm vậy?”
Lý Toản: “Để tiện moi ra ông chủ câu lạc bộ trốn ở nước ngoài, trong tay gã kia có một phần danh sách thành viên câu lạc bộ và danh sách các nữ bị hại. Những nạn nhân các cậu giải cứu chỉ là những người chưa kịp bán ra, còn có những người đã chết, đã giao dịch, cần danh sách chính xác để so sánh từng chút rồi tiến hành giải cứu.”
Quý Thành Lĩnh giật mình: “Vương Tân Vũ… rất dụng tâm lương khổ.” Làm như vậy sớm thì có thể cứu được nhiều người hơn.
Trần Tiệp thở dài: “Vương Tân Vũ bảo em nhất định phải tìm được hắn, ngăn cản hắn, kết quả không cần em, hắn tự ngăn cản bản thân.” Cô rầu rĩ một lúc lâu rồi nặng nề thở dài, hỏi tiếp: “Đúng rồi, Vương Tân Vũ đâu? Còn trên thuyền?”
“Đã chết.”
“Đã chết?”
“Vương Tân Vũ giết Chu Bác Học, còng ông chủ câu lạc bộ lại, liên lạc cảnh sát biển, sau khi cảnh sát lên thuyền khống chế toàn bộ tình hình, Vương Tân Vũ nổ súng tự sát trong phòng điều khiển.” Lý Toản nhàn nhạt thuật lại kết cục của Vương Tân Vũ mà hắn nghe được từ cảnh sát biển. “Vương Tân Vũ tự giết bản thân, tự ngăn cản bản thân.”
Trái tim Trần Tiệp hơi thắt lại, vừa đắng vừa chát cực kỳ khó chịu, cô đã hiểu rõ Vương Tân Vũ nhưng lại chưa từng đối mặt với hắn nói một câu, lần gặp mặt gần nhất là Vương Tân Vũ cải trang thành nhân viên giao hàng, nhưng lần đó cô vốn không hề để ý.
“Tuổi mụ của hắn mới hai mươi bốn phải không.” Trần Tiệp ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hải âu giương cánh che đi thái dương trong tầm mắt, hạt cát thổi vào mắt cô, Trần Tiệp chua xót khó chịu: “Còn rất trẻ mà…”
Giọng nói thì thầm líu ríu, gió thổi tứ tán, không biết che giấu bao nhiêu tiếc nuối và thương tiếc.
“Tất cả tội lỗi đã kết thúc.”
Do chính tay hắn chấm dứt, xử lý tất cả tội ác có thể thấy được, bao gồm chính bản thân hắn. Tất cả tội ác đã bị mặt trời từ từ ló dáng thiêu cháy, tất cả oán hận, uất ức, thù oán và giết chóc tàn khốc của họ, giờ phút này đã kết thúc.
***
Câu lạc bộ nổi tiếng ở thành phố Việt Giang liên quan đến nhiều tội danh như buôn bán và giam giữ phụ nữ trái phép, giết người diệt khẩu, hối lộ cá nhân và bán dâm công khai, những người liên quan đến vụ án ngoại trừ nhân viên quản lý trong danh sách ghi danh ở câu lạc bộ, còn có các thành viên có thân phận bí ẩn.
Những thành viên này đều là những người thuộc thành phần trí thức, họ biết luật phạm luật, dung túng, tham dự và cổ vũ tội ác buôn bán người, họ sẽ bị pháp luật xét xử.
Đồng thời, thân phận của họ bị các *doanh tiêu hào có kiến thức rộng rãi và giới truyền thông thả ra, hành động này được đa số quần chúng khen ngợi, vì kẻ ác không xứng được bất kỳ quyền bảo vệ riêng tư gì.
*营销号 doanh tiêu hào, bên mình thường gọi là blogger. Ở Trung Quốc yxh — doanh tiêu hào thường được hiểu là những tài khoản, những blogger lên tin bài bát quái để phục vụ PR, marketing cho một ca sĩ/ diễn viên nào đó.
Từ lúc bắt đầu, vụ trọng án 21/05 do Lý Toản phụ trách, trong quá trình phá án gặp vụ Chương Hi đâm thành cầu tự sát, lòi ra vụ buôn người, khiến vụ án dính líu rất rộng, đến khi vụ án kết thúc, toàn bộ quá trình là Lý Toản dẫn đội phá án, vì vậy truyền thông không tiếc lời khen ngợi Lý Toản.
Trong thời gian ngắn, cái tên Lý Toản xuất hiện nhiều lần trên mạng, có xu thế ra khỏi cục cảnh sát tiếp cận quần chúng nhân dân.
Lý Toản không hề biết gì về chuyện này, hắn không quá quan tâm, hiện tại hắn đang ở cửa đại sảnh dàn nhạc Tích Lưu Việt Giang. Từng tốp người đi vào, hắn vẫn đứng cạnh cây cột ở đại sảnh tiếp khách, đầu lưỡi quấn lấy viên kẹo chưa tan, trong miệng khô khốc, dường như tan một lớp đường dinh dính.
Vài phút đồng hồ trôi qua, hắn giơ ngón trỏ đẩy mũ lưỡi trai, nhìn thấy Giang Hành tiến vào, y mặc quần áo chỉnh tề, nhã nhặn bại hoại nhưng xác thực chói mắt giống như phủ một lớp plastic.
Giang Hành nhìn quanh bốn phía một vòng, thấy được Lý Toản, lúc này y mới cất bước đi tới, giơ tay đang cầm vé xem hòa nhạc: “Lần tới em tự tay đưa cho tôi được không? Suýt nữa tôi bỏ lỡ rồi.”
Hắn nhún vai, từ chối cho ý kiến: “Tính sau đi.”
Hai người sóng vai đi vào thang máy, đến phòng hòa nhạc, Giang Hành hỏi hắn có phải họ đang hẹn hò không. Lý Toản chỉ bảo y im lặng thưởng thức nhạc cổ điển mà không trả lời. Giang Hành liếc mắc nhìn, hắn thờ ơ, rất có vẻ cậy ái mà hung.
Biết rõ Lý Toản cố ý treo đó nhưng y bó tay, dù bị trêu đùa cũng là y bỏ khiên xuống trước, còn chủ động đưa điểm yếu tới cửa.
Lý Toản bảo tập trung nghe nhạc, Giang Hành không thể làm gì khác hơn, sau đó từ từ chìm đắm vào âm nhạc cổ điển, y không ngờ nơi này ngọa hổ tàng long, sau khi tiến vào giai cảnh, y chăm chú thưởng thức âm nhạc,
Nửa chừng, Lý Toản bỗng nhìn qua sườn mặt Giang Hành, không biết có phải vì y có dòng máu người nước ngoài hay không, đường nét gương mặt khá sâu, sườn mặt càng xuất sắc, lúc ngồi quen vắt chân lên, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, tư thế ngồi tiêu chuẩn đại boss.
Tối nay y mặc tây trang, thắt cà vạt hoa văn, măng-sét kim cương, ghim cài áo, đồng hồ đeo tay, thậm chí đeo cả nhẫn, tất cả các chiêu có thể sử dụng đều mang ra hết.
*Măng-sét
Giống như một con chim công hoàn mỹ xòe đuôi.
Giang Hành bỗng quay mặt qua, hơi ngạc nhiên nhướng mày: Nhìn tôi?
Lý Toản cười cười mà không nói gì, quay đầu tiếp tục xem biểu diễn.
Y không hiểu ra sao, trong lòng hơi thấp thỏm.
Buổi hòa nhạc kết thúc lúc 11 giờ, Lư Tử Tuệ và các đồng nghiệp lần lượt nói lời tạm biệt, sau đó cầm đàn đứng ở cửa chờ chồng đến, vừa khéo gặp Lý Toản và Giang Hành đi đến hậu trường.
Lư Tử Tuệ còn nhớ rõ Lý Toản – người say mê âm nhạc, cô lập tức hào hứng trò chuyện với hắn, thao thao bất tuyệt, rõ ràng là một thiếu nữ có cuộc sống vô sầu vô lo.
“Tôi có buổi độc tấu vào thứ tư tới, lần này tôi vẫn tặng anh vé miễn phí. Đúng rồi, anh là cảnh sát đúng không? Cảnh sát hình sự! Tôi lướt Weibo thấy anh! Cảnh sát hình sự các anh đều đẹp trai như vậy sao? Anh ta là… đồng nghiệp của anh?” Lư Tử Tuệ che miệng, cố kiềm chế nụ cười “u mê”, không có nói ra cô còn vào siêu thoại, trong lòng đang gào thét “Song A là thật!!!”
“Hai anh… rất xứng, ý tôi là, rất ăn ý.”
Lý Toản không biết cô đang kích động cái gì, chỉ nhận vé rồi nói: “Cám ơn.”
Lư Tử Tuệ hiếu kỳ hỏi: “Vậy là câu lạc bộ gì đó thật sự giam giữ và lừa bán phụ nữ à? Còn có bác sĩ phòng khám tâm lý Minh Hi và đồng bọn họ Vương nào đó xúi giục bệnh nhân giết người, tất cả đều là thật sao?”
“Tử Tuệ, em đi lái xe đi, không nên quấy rầy cảnh sát làm việc.” Chồng của Lư Tử Tuệ cắt ngang lòng hiếu kỳ của cô, nét mặt nghiêm nghị nói: “Niếp Niếp và Bảo Bảo đang chờ mẹ hôn chúc ngủ ngon đó, em đừng lề mề nữa.”
Lư Tử Tuệ nhìn đồng hồ, 11 giờ 30 phút rồi, cô nhăn mặt nói lời tạm biệt Lý Toản và Giang Hành, sau đó vội vàng đi xuống hầm đậu xe. Chồng cô giúp đeo cây đàn cello, định đi xuống dưới lầu chờ cô vợ nhỏ.
Lúc gần đi, anh ta – người từng nhận quả thận mẹ Phương Minh Hi hiến – quay qua Lý Toản và Giang Hành, vô cùng trịnh trọng nói: “Cám ơn?”
Lý Toản ngước lên: “Hả?”
“Người nhà tôi cũng biết hết rồi, chỉ có cô ấy là không nhớ rõ, vậy nên rất cám ơn.”
Cám ơn cảnh sát không đến tìm Lư Tử Tuệ, không nói cho cô biết chuyện “Vương Tân Vũ” và “Phương Minh Húc”, bảo vệ sự bình yên và tương lai tươi sáng của cô.
Lý Toản hơi ngạc nhiên, lập tức nhớ ra quy trình nhận con nuôi mười mấy năm trước rất nghiêm ngặt, gia đình nhận nuôi cơ bản biết quá khứ của đứa trẻ được nhận nuôi.
Xem ra mẹ đẻ của Lư Tử Tuệ xác thực tốn nhiều công sức tìm gia đình tốt nhận nuôi.
“Nhưng tôi thỉnh cầu anh, sau này đừng tìm đến cô ấy nữa.”
“Ừm.” Lý Toản nhàn nhạt đáp một tiếng, dù sao hắn không có hứng thú với nhạc cổ điển, toàn bộ buổi biểu diễn toàn là ngủ gật hoặc xuất thần.
Tạm biệt vợ chồng Lư Tử Tuệ, Giang Hành nói: “Em đưa tôi vé xem hòa nhạc là của người khác tặng, hóa ra tôi dùng hàng secondhand.” Mệt y mất mấy tiếng đồng hồ chuẩn bị trang phục hôm nay, thì ra đều là mặc cho quỷ nhìn.
Nhưng Giang Hành nhanh chóng rộng lượng bỏ qua, đã theo đuổi lâu như vậy, dù sao không vội.
“Tôi đi toilet.” Y nói tiếp.
Lý Toản không yên lòng, không để ý lắm đáp một tiếng. Hắn khoanh tay suy nghĩ tầm bốn năm phút đồng hồ, bỗng buông tay chạy ào vào toilet, “rầm” một tiếng đá văng cửa. Trong toilet, ngoại trừ Giang Hành thì không còn ai khác.
Giang Hành quay đầu lại, nét mặt kinh ngạc: “Sao lại…”
Lý Toản khí thế hừng hực, mặt mày lạnh lùng đi tới trước mặt Giang Hành, một tay chống tường kề sát lại, miệng gần đến nỗi có thể hôn được, chóp mũi gần như chạm vào mũi Giang Hành, mà cặp mắt chỉ cách nhau chừng 4 – 5 cm.
“Trước giờ tôi chưa từng thích ai, chưa từng qua lại với phụ nữ nói chi đàn ông, anh là người đầu tiên. Chúng ta hẹn hò, từ giờ đến khi kết thúc, chúng ta phải nghiêm túc hẹn hò, quan hệ yêu đương. Tôi là bạn trai của anh, đương nhiên anh cũng vậy. Vậy nên bạn trai, xin chỉ giáo nhiều!” Lý Toản một hơi nói ra lời ấp ủ đã lâu, sau đó giục Giang Hành: “Còn anh?”
Giang Hành: “…”
Y ngắc ngứ: “Tôi…”
Hắn không kiềm được khẩn trương, run cả chân nói: “Anh do dự cái gì? Nói mau!”
Giang Hành: “Để tôi kéo khóa kéo lên đã.”
Lý Toản: “…”
Hắn à một tiếng rồi tránh ra, còn liếc nhìn: “Anh nhanh lên một chút.”
Hết chương 87
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook