Edit: OnlyU
Chi cục Tân Châu, đội phó Hình cắn mở nắp bút, vừa viết vừa vẽ, miệng không quên lẩm bẩm: “Dẫn một tiểu đội đến Xuân Thu Hào Đình, hẳn là ở đó vẫn còn giấu người.

Xuân Thu Hào Đình là nơi giao dịch chủ chốt, ngày Chương Hi xảy ra chuyện cũng là khoảng thời gian giao dịch, sự tình xảy ra đột ngột, bọn chúng không dám hành động lớn dời người đi chỗ khác, thế nên chắc chắn Xuân Thu Hào Đình vẫn còn giấu một số nạn nhân… Ở đó toàn là khu biệt thự à?”
Đồng chí cảnh sát hình sự đáp: “Vâng, là khu biệt thự.”
“Khu biệt thự yên tĩnh, an ninh cao, là một nơi lý tưởng để giấu người.” Đội phó Hình đã vẽ xong, bắt đầu so sánh từng điểm với bản đồ thành phố Việt Giang: “Chu Bác Học có động tĩnh gì không?”
“Không có gì bất thường.

11 giờ trưa về nhà gặp cha mẹ, đến 1 giờ thì lái xe hơi rời khỏi đó, sau đó luôn ở công ty không xuất hiện nữa.” Đồng chí cảnh sát hình sự đáp lời, sau đó gọi đồng nghiệp qua dặn dò dẫn một tiểu đội đi đến Xuân Thu Hào Đình trước.
Lúc này phân cục Đông Thành gọi điện thoại tới, người gọi là Quý Thành Lĩnh.
Lúc trước Quý Thành Lĩnh là cấp dưới của đội phó Hình một thời gian, nếu không phải bị thuyên chuyển đến phân cục Đông Thành thì phỏng chừng đội phó Hình chính là sư phụ tương lai của cậu.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Đội phó Hình dùng một tay khoanh tròn xuống bản đồ, tay kia thì nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”
Quý Thành Lĩnh nói rõ mục đích gọi điện đến, cậu muốn biết tung tích hơn 30 nữ nạn nhân bị nhốt, hỏi thăm đầu mối xem có thể giúp được gì hay không, dù sao vụ án cũng qua tay phân cục Đông Thành.
Đội phó Hình đáp: “Đúng là có một việc cần phân cục Đông Thành phối hợp.”
Quý Thành Lĩnh: “Ngài nói.”
Đội phó Hình nói: “Tôi nhớ các cậu phát hiện thi thể của Hàn Kinh Văn và Liêu Học Minh ở ngoại thành vùng Vĩnh Hòa, lúc đó trừ hai thi thể và thôn xóm bỏ hoang, có còn phát hiện điều gì khác thường không?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Chúng tôi đã lục soát trong phạm vi 10 km, không phát hiện khác thường.

Khu vực đó là ruộng nước do người bên ngoài nhận thầu, bằng phẳng, mênh mông vô bờ, không có nơi ẩn náu, không có vật gì cao lớn che lấp, mấy gò núi nhỏ, nông cụ và các căn nhà cũ nát đều đã lục soát qua, không nơi nào giấu người sống.”
Đội phó Hình hỏi: “Vậy bên ngoài phạm vi10 km có lục soát không?”
Quý Thành Lĩnh: “Cái gì?”
Đội phó Hình vẽ một vòng tròn làm dấu hiệu trên bản đồ: “Tôi phát hiện một chỗ, ngay trong phạm vi ngoại thành Vĩnh Hòa, bây giờ cậu mở máy tính phóng to bản đồ, phía trước ruộng nước và nhà cửa bỏ hoang 20 mấy cây số là đồi núi liền nhau.”
Bên kia, Quý Thành Lĩnh bảo Vương Đang Đang mở bản đồ điện tử, Vương Đang Đang phóng to rồi nói: “Đồi núi Vĩnh Hòa, ngay sát biên giới ngoại thành vùng Vĩnh Hòa, không ai sống ở đó, cũng có rất ít người tới đây, lại là nơi có nhiều phần mộ, dù là ban ngày cũng không ai muốn tới gần.”
Quảng Đông vẫn còn lưu hành thổ táng, trước khi nhà nước tiến hành quy hoạch nghĩa trang, ở vùng ngoại thành, bao gồm khu vực sát ranh khu Ninh An – khi ấy vẫn chưa được sát nhập vào thành phố Việt Giang, nhà nào có người chết thì đa số là đưa đi an táng ở vùng đồi Vĩnh Hòa.

Dẫn đến tình trạng khu vực kia đầy các ngôi mộ chi chít khắp nơi, hơn nữa còn rất mê tín, không ai dám đến gần khu vực đồi núi đó.
Vương Đang Đang nói tiếp: “Nhà nước quy hoạch nghĩa trang, sau này phổ biến hỏa táng và thiết kế mộ viên, khu vực đồi núi đó mấy năm qua ít có mộ mới.”
Quý Thành Lĩnh cau mày: “Nạn nhân được giấu ở đây?”
Đội phó Hình nói: “Tra hỏi những tên bị tóm về, từ khẩu cung của chúng suy đoán ra con đường, loại trừ những con đường có tính đánh lạc hướng, địa điểm cuối cùng xác định là trấn nhỏ Vĩnh Hòa.”
Vương Đang Đang: “Trấn nhỏ Vĩnh Hòa chiếm diện tích không lớn, nhân khẩu 15 ngàn người, mật độ dân cư dày đặc, hàng xóm láng giềng đa số đều biết nhau, không có khả năng giấu hơn 30 người còn sống.

Nhưng trong trấn có một trại chăn nuôi trên danh nghĩa, xây dựng cách khu nghĩa trang đồi núi không xa, một tuần có hai ngày cố định giao hàng.


Hàng đến trấn nhỏ được người phân công trước tiếp nhận.”
Quý Thành Lĩnh thuật lại lời Vương Đang Đang, sau đó chờ đội phó Hình chứng thực.
Anh đáp: “Chín phần mười là ở đây.”
Quý Thành Lĩnh khẽ mắng một tiếng, cậu đang suy nghĩ xem 30 người còn sống sờ sờ thì có thể giấu ở đâu, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ ra.
Dân cư thành phố Việt Giang phân bố dày đặc, quá nhiều nhà cao tầng và chung cư cũ, căn bản không thể giấu mấy chục người sống.

Dù có thể giấu dưới tầng hầm, nhưng giao dịch nhiều lần thì phải di chuyển nhiều lần, di chuyển người sống căn bản không phải chuyện dễ dàng.
Cậu từng nghĩ đến khả năng bọn chúng ẩn nấp trong tòa nhà bỏ hoang, hoặc các tòa nhà đang xây dở bỏ hoang, nhưng rõ ràng mấy người lang thang hiểu rõ hơn cậu các tòa nhà xây dang dở trong thành phố có khả năng giấu người hay không.
Có thể giấu thời gian ngắn, nhưng suốt ba bốn năm mà không bị phát hiện thì tuyệt đối không có khả năng.
Thế nên nơi có thể giấu ba mươi mấy phụ nữ còn sống, còn phải giấu kéo dài ba bốn năm, thậm chí lâu hơn nữa thì nơi đó phải đáp ứng điều kiện “ít người lui tới”, “ra vào nhiều lần” và “có lý do hoạt động hợp lý”.
Dù thế nào thì Quý Thành Lĩnh cũng không nghĩ bọn chúng sẽ giấu người ở khu vực nghĩa trang đồi núi!
Đội phó Hình nghiêm túc nói: “Bên tôi sẽ dẫn hai đội đến đó lục soát, phiền bên cậu cũng dẫn người tới.

Lần này không sợ cái gì là đánh rắn động cỏ nữa, nhiều người nhiều sức, dù thế nào cũng phải cứu được người!”
“Vâng.

Tôi hiểu rồi.”
Quý Thành Lĩnh cúp điện thoại, cậu lập tức báo cáo tình hình với lão Tăng.

Anh nghe xong không nói nhiều lời lập tức xuất quân, thông báo trong phân cục và các đồn cảnh sát tổ chức hơn trăm cảnh sát nhân dân và chó nghiệp vụ, hơn mười chiếc xe cảnh sát bật đèn báo hiệu xuất phát truy kích giữa ban ngày.
Xe chạy băng băng trên đường, còi cảnh sát vang dội, bụi bay lên khắp nơi.
Cùng lúc đó, hai đội ở chi cục Tân Châu cũng xuất phát, đi theo đường khác khí thế hung hăng thẳng hướng về phía đồi núi Vĩnh Hòa.

Cũng thời điểm đó, trong khu biệt thự cao cấp Xuân Thu, một căn biệt thự được đánh dấu trọng điểm bị cảnh sát hình sự võ trang đầy đủ phá cửa xông vào.
Bên ngoài là người giúp việc chăm sóc mặt cỏ, bên trong là mấy tên tay chân trông coi nạn nhân, chúng đang uống rượu đánh bài.

Chúng ồn ào cãi nhau, đến khi cửa sổ bị đập vỡ, mảnh thủy tinh văng khắp nơi, lúc này chúng mới kịp phản ứng vội bật dậy nhưng đã muộn, bị hơn mười họng súng lạnh như băng chỉa vào đầu.
Chúng lập tức tay chân lạnh ngắt, từ đũng quần chảy xuống nước tiểu khai đầy đất.
Nữ cảnh sát lên lầu đạp cửa, họng súng nhắm vào trong, chỉ thấy trên giường lớn trong phòng là hai cô gái xinh đẹp quần áo không chỉnh tề, nét mặt hoảng sợ.

Hai người nhìn nhau, nữ cảnh sát thả lỏng ngón cái dùng sức quá độ, thần kinh vẫn căng thẳng lục soát trong phòng một vòng, sau đó tìm thấy một thiếu nữ vị thành niên mặt mày non nớt trong phòng tắm.
Nữ cảnh sát dẫn thiếu nữ ra ngoài, xác nhận trong phòng chỉ có ba nữ nạn nhân mà không có mối đe dọa nào khác, cô nhìn gương mặt ngơ ngác của ba nạn nhân, nhét khẩu súng vào túi rồi quỳ một chân ngồi xuống, tư thế thoải mái không hung dữ, cô nhìn lên, giọng nói ôn hòa: “Tôi là cảnh sát.


Tôi tới cứu các cô, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.”
Không biết ba cô gái kia đã bị nhốt bao lâu rồi, họ ngơ ngác nhìn nữ cảnh sát không nói lời nào, ngây ra như phỗng, mấy phút đồng hồ sau, một người còn sót chút dũng khí run rẩy giơ tay ra, nữ cảnh sát nắm lấy tay cô gái.
Cô gái luôn bị những ánh mắt háo sắc dính chặt, chịu những từ ngữ gợi dục và những lời lăng mạ xúc phạm của những gã đàn ông thường xuyên tới đây, tất cả khiến cô gái sắp quên đi sự ấm áp của người bình thường.
Cô gái nhào vào lòng nữ cảnh sát, òa khóc cực kỳ bi thương.
Chuông đồng hồ trong phòng gõ vang ba tiếng, ba cô gái che mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống thấm ướt cả chăn.
Nam cảnh sát ở cửa thấy thế lặng lẽ thu bước chân đang tiến vào, dùng thân hình yên lặng canh giữ, còn không quên ra hiệu cho đồng nghiệp phía sau gọi nữ cảnh sát khác tiến lên.
So với đàn ông, hiện tại nạn nhân cần nữ cảnh sát cho họ cảm giác an toàn.
***
Phân cục Đông Thành.
6 giờ 29 phút chiều.
Vương Đang Đang lên tiếng: “Đội phó Tăng dẫn Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp đi đến ngoại thành khu Vĩnh Hòa tìm kiếm nạn nhân bị nhốt.”
“Ừm.” Lý Toản gật đầu, trước khi xuất cảnh lão Tăng có nói tình hình cho hắn biết.

Hắn rút một điếu thuốc cắn trên môi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên vách tường.
Phân cục yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, đa số đã ra ngoài, ngay cả chó nghiệp vụ cũng dẫn theo.
Không có tiếng chó sủa, cảnh tượng bận rộn ngày thường như bị rút đi, không có tiếng bước chân lẹt xẹt, không có tiếng thảo luận ầm ĩ đến mặt đỏ tía tai và thỉnh thoảng là tiếng đạp cửa xông vào reo hò hoặc tức giận mắng chửi, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác thê lương của người trưởng thành.
Lý Toản ngẫm nghĩ một lúc, thầm nghĩ bản thân bỗng có loại cảm giác này có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do phân cục quá cũ kỹ rồi.

Nếu như cơ sở vật chất cao cấp, bóng đèn có thể điều chỉnh nhiều màu sắc thì hắn chắc chắn dù phân cục chỉ còn một người, hắn vẫn có thể điều chỉnh âm thanh ánh sáng nhảy disco đêm khuya.
“Cậu nói xem, lần này cơ sở vật chất phân cục chúng ta có thể nâng cao một bậc lên không?”
Vương Đang Đang thẳng thắn đáp: “Tôi nghĩ không được.”
“Tại sao?”
Vương Đang Đang: “Chương Hi chỉ mặt gọi tên anh… Đội trưởng Lý, anh nhảy quá cao.

Bây giờ trên mạng toàn là bình luận liên quan đến anh, tích cực tiêu cực đều có, còn có người theo thuyết âm mưu nói anh là do phía cảnh sát đẩy ra làm “minh tinh cảnh sát”, lại đoán văn phòng chánh phủ Việt Giang làm việc tắc trách mới xuất hiện hành vi phạm tội vô nhân đạo là buôn người kiểu này.

Đội trưởng Lý, họ sắp moi ra hình của anh rồi.”
Lý Toản muốn hút điếu thuốc, hắn ráng nhịn mấy lần, cuối cùng nhét bật lửa vào lại trong túi áo, chỉ xé vỏ giấy bao điếu thuốc, lấy một chút sợi thuốc lá bỏ vào miệng nhai nhai, khiến mùi thuốc lá kích thích nụ vị giác cho đỡ thèm.
“Cậu hỗ trợ cản lại.”
“Có người giúp anh ngăn lại rồi, lần trước hình anh và Giang Hành bị up lên mạng, không lâu sau cũng bị xóa bỏ toàn bộ.”
Vương Đang Đang vừa nói thế, Lý Toản lập tức đoán ra là ai xóa hình chụp của hắn.

“Có điều, tôi cảm thấy rất kỳ quái.” Vương Đang Đang nói tiếp.
Lý Toản nói bằng giọng mũi: “Hửm? Kỳ quái gì?”
Vương Đang Đang đáp: “Có người cố ý kéo anh vào đề tài câu chuyện, ngoài ra còn lập siêu thoại, diễn đàn thảo luận, còn thiếu up ảnh liếm màn hình và lập bảng vote, tuy có nhiều thứ đã cắt bỏ nhưng không phải không còn dấu vết, ví dụ như có người từng lập siêu thoại anh và Giang Hành… Ý định ban đầu có thể là đơn thuần ship cp, nhưng không thể bảo đảm sẽ không bị lợi dụng.” Vương Đang Đang là một cẩu IT hardcore, nhưng dưới sự ảnh hưởng của Trần Tiệp, cậu tiếp xúc siêu thoại Weibo, có vài danh từ cậu nói rất rõ ràng mạch lạc, như thể đã lăn lộn ở đó nhiều năm rồi.
Thế nhưng những danh từ này vô cùng xa lạ đối với Lý Toản, hắn biết cp, biết siêu thoại và Weibo, nhưng không hiểu rõ lắm.
“Cho nên?” Lý Toản hỏi: “Tôi có bị ảnh hưởng gì không?”
“Đây là những thủ đoạn cơ bản thượng vị, minh tinh, hot trên mạng… Những người muốn trở thành lưu lượng đều sử dụng mánh khóe giống nhau thế này, đầu tiên tạo tiếng tăm sau đó tâng bốc nâng cao, cao đến lúc té một cái là có thể ngã chết.” Vương Đang Đang nói tiếp: “Ấn tượng của quần chúng đối với cảnh sát là chính diện và tích cực, còn đối với những cá nhân hư danh thì rất chán ghét, châm chọc và phản đối.”
Lý Toản chà chà sợi thuốc lá, như suy nghĩ đến điều gì đó: “Cố ý gác tôi lên lửa nướng à?”
Không chỉ có vậy.
Có người tạo hiện tượng, có người xóa topic, tạo nền tảng cứng rắn thao túng dư luận, cộng thêm Chương Hi thỉnh cầu trước khi chết, trước mặt quần chúng xây dựng hình tượng cảnh sát chính nghĩa.
Đầu tiên rải hoa lót đường, tống Lý Toản thẳng lên mây, đến lúc thanh danh vang dội nhất, lúc này moi lại những gì tạo ra lúc trước, lời nói thốt ra từ người chết, ưu đãi con cháu liệt sĩ cộng thêm danh tiếng tệ hại của phân cục khu Đông Thành năm xưa, tất cả sẽ biến Lý Toản thành người giả tạo, đặc quyền, quan tam đại, lạm dụng tín nhiệm và chức vụ quyền hạn v.v… Trực tiếp tống Lý Toản vào kết cục dầu sôi lửa bỏng.
Vương Đang Đang hỏi: “Lão đại, anh đắc tội ai?”
Lý Toản nghiêm túc suy tư, có lẽ vì ảnh hưởng của bầu không khí mà trái tim Vương Đang Đang như treo lên cổ họng.
Một lúc lâu sau, Lý Toản thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Nhiều lắm!” Hắn giơ tay đếm đếm: “Cục trưởng Trình mới nhậm chức, cục trưởng Đồng – cha già vĩ đại của tôi, ngoại trừ các đồng chí hòa đồng đáng yêu của Đội hình sự Đông Thành, các đồng nghiệp phân khu khác có nằm mơ cũng muốn bóp chết tôi… Tôi đếm không hết.”
Vương Đang Đang: “…”
Cậu nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, di chuyển con chuột lên dấu “X” bên trên góc phải, thầm nghĩ sao cậu lại luẩn quẩn trong lòng đi lo lắng cho Lý Toản làm gì? Để tên gây họa này bị khai trừ không tốt sao? Không chừng làm vậy cậu còn khiến cấp trên vui vẻ, cấp trên vui vẻ thì có cấp server mới nhất, dung lượng lớn gì đó cho cậu không?
Càng nghĩ càng hưng phấn, trong mắt Vương Đang Đang lóe lên tia sáng xanh.
Hi sinh một mình đội trưởng Lý, tạo phúc toàn bộ Đội hình sự!
Có lời!!!
Lý Toản hắt hơi một cái, biết có người ở phương xa nhiệt tình tưởng niệm hắn.

Lý Toản gõ bàn, yêu cầu vài thiết bị điện tử từ Vương Đang Đang, đơn giản nói có việc rồi rời khỏi phân cục.
Hắn quay về nhà, ăn tối với Giang Hành.
Bữa tối kết thúc, Giang Hành đi ra phòng khách, ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn, đẩy laptop về phía Lý Toản phổ cập kiến thức định vị vùng biển quốc tế, tín hiệu thông tin và quy mô du thuyền, cộng thêm những chi tiết nhỏ cần phải chú ý trong bữa tiệc loại này.
Giang Hành lên tiếng: “Một, khi chưa đạt được mục đích, không xen vào việc của người khác.

Hai, có thể phá luật lệ bữa tiệc, chỉ cần cậu đập đủ tiền.

Ba, không thể phá quy tắc cơ bản trên tàu.”
Lý Toản cau mày hỏi: “Hai và ba khác nhau chỗ nào?”
Giang Hành: “Quy tắc trò chơi có thể tùy tiện chơi, quy tắc cơ bản không thể phá.” Y suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu thông minh như vậy, đi đến đó sẽ hiểu.”
Lý Toản liếc mắt nhìn y, tận dụng triệt để mọi thời cơ để khen thật đúng là… khiến thể xác và tinh thần người ta thoải mái.
Dưới ánh đèn, hai người phổ cập kiến thức và chuẩn bị về Tinh Hải Thịnh Yến.

Đến 10 giờ rưỡi, chuông báo reo lên, Lý Toản và Giang Hành thay quần áo rồi xuất phát, lái xe về phía cảng Bắc Điền, bến số 10.
Một chiếc du thuyền to lớn màu trắng đang đậu ở bến, ngẩng đầu đếm số tầng, không tính khoang thuyền, đại khái là 13 tầng, bên mạn thuyền cập bến có vẽ hình hai con cá heo đang nô đùa bằng sơn màu xanh, bên cạnh là tên du thuyền bằng tiếng Trung và tiếng Anh: Cá Heo Số 1.
Giang Hành và Lý Toản một trước một sau đi tới, giơ thư mời đặc biệt, hai bên cầu thang đi lên du thuyền có hai thuyền viên mặc đồng phục đang đứng, họ nhận thư mời, dưới bóng đêm mò mò sờ sờ thấy một dãy số điện tử, sau đó quét mã kiểm chứng dãy số, sau khi xác nhận không có sai sót, một nữ thuyền viên dẫn đường cho hai người tiến vào.
Lý Toản nhìn Giang Hành, tinh thần trấn định cất bước đi trước.
Giang Hành lên tiếng: “Xuất phát lúc 0 giờ, đến lúc mặt trời mọc thì du thuyền đã vào vùng biển quốc tế.


Tiết mục trọng điểm sẽ bắt đầu khi màn đêm buông xuống.”
Lý Toản khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.
Hai người được sắp xếp ở buồng nhỏ gần nhau trên du thuyền, lần đầu làm chuyện thế này nên Lý Toản không quá yên tâm, chờ nữ thuyền viên đi rồi, hắn lập tức chuồn đến phòng của Giang Hành.

Y đang nhàn nhã thảnh thơi, thích ứng rất tốt, nói cho chính xác thì tốt đến quá đáng.
Lý Toản nhướng mày, Giang Hành ngoắc ngoắc hắn đến quầy bar trong phòng: “Thả lỏng một chút đi.

Ở nơi thế này, càng khẩn trương càng nguy hiểm.”
Hắn đi qua, nhận ly rượu trắng Giang Hành vừa rót uống hai hớp, sau đó hắn nheo mắt, thần kinh thả lỏng, rượu này đủ mạnh.
Thấy Lý Toản uống không sợ say, Giang Hành vốn định ngăn cản, khuyên hắn chỉ nên uống một hai hớp nếm thử mùi vị là được, kết quả vừa nhìn thấy ánh mắt bất mãn hắn trừng qua, đôi mắt đen tuyền như đốt lên ngọn lửa nhỏ, khiến y suýt nữa bị mê hoặc tâm hồn, buông bình rượu mặc cho Lý Toản giành lấy, cuối cùng còn cùng uống với hắn.
Mặt biển mênh mông không sóng cũng không gió, là thời tiết thích hợp nhất để ra biển.

Trên bầu trời dày đặc các đốm nhỏ, mặt trăng tròn tròn như xấu hổ thẹn thùng nửa lộ nửa ẩn vào tầng mây, màn đêm màu xanh nhạt và mặt biển dung hợp thành một, phảng phất như một sân khấu thiên nhiên giữa màn trời chiếu đất.

Bọt nước và tiếng sóng chính là bối cảnh, sinh vật dưới biển chính là diễn viên chính thay nhau lên sàn, mà chiếc du thuyền khổng lồ chẳng qua chỉ là vật trang trí tầm thường điểm xuyến giữa trời đất.
Bóng đèn thắp sáng cửa sổ một buồng nhỏ, nhìn từ xa chỉ như một hạt đậu mà thôi.

Một đuôi cá nhảy lên khỏi mặt nước, bọt nước trắng xóa văng lên rồi từ trên cao ào ào rơi xuống, chấn động đến nỗi mặt nước rung động đẩy ra từng gợn sóng, khiến cọng trà cũng bị chấn động, lay động tới thành cốc, cuối cùng dính trên thành cốc sứ trắng.
Trình Vi Bình cục Tân Châu nhận được thư điện thử gửi đến đúng giờ, đầu tiên ông lơ đãng đọc nội dung, sau đó con ngươi chợt co rút, các cơ mặt giật giật, tay hơi co quắp, cuối cùng ông hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi gào lên đầy thâm tình: “Lý! Toản!”
Ngay trong đêm, Trình Vi Bình lập tức gọi cho cảnh sát biển đóng ở vùng biển thành phố Việt Giang, yêu cầu hỗ trợ phá một vụ bán người Trung quốc ở vùng biển quốc tế.
Buôn bán người Trung quốc ở vùng biển quốc tế đương nhiên phải nghiêm túc xử lý! Người phụ trách bên phía cảnh sát biển lập tức nghiêm túc đáp ứng Trình Vi Bình, sau đó báo cáo lên cấp trên và đợi lệnh.
Dù sao cũng là xuất cảnh ra vùng biển quốc tế, họ cần phải chờ Lý Toản chủ động phối hợp.
Liên hệ cảnh sát biển xong, Trình Vi Bình tiếp tục bấm điện thoại gọi cho cục trưởng Đồng, thuật lại chuyện Lý Toản chạy ra vùng biển quốc tế, nghe cục trưởng Đồng bùng nổ đến chửi tục, lúc này tâm trạng Trình Vi Bình mới khá hơn.
“Giờ không phải là lúc trút giận, cảnh sát biển đang chờ nhận tín hiệu thông tin từ Lý Toản nhằm khống chế tình hình và đánh đòn phủ đầu bất cứ lúc nào.” Trình Vi Bình suy nghĩ một chút, cuối cùng không có miệng quạ đen nói ra một khả năng khác không tốt lắm.
Cục trưởng Đồng cúp điện thoại, ôm đầu tự kỷ.
***
Thời gian quay lại 8 giờ 49 phút tối.
Vùng đồi núi Vĩnh Hòa đầy ánh đèn sáng trưng cùng tiếng bước chân hỗn loạn, nghĩa trang âm u trên núi bỗng chốc đông người như được tăng thêm mấy phần dương khí, cái gọi là “trại chăn nuôi” đã bị khống chế, có vài người từ bên trong chạy thoát vào sâu trong đồi núi ẩn nấp.
Cảnh sát tìm được nơi thường giam giữ các nữ bị hại trong trại chăn nuôi, các thiết bị đầy đủ cả nhưng xung quanh là hàng rào điện rất cao, lối ra bị đóng kín.
Duy nhất có thể ra vào trại chăn nuôi là một chiếc xe đông lạnh, thường thì khi vận chuyển nạn nhân sẽ dùng đến nó.

Ai mà nghi ngờ một chiếc xe đông lạnh lại giấu người, thế nên người dân trong trấn nhỏ không ai hoài nghi.
Chó nghiệp vụ nhớ kỹ mùi của nạn nhân và kẻ tình nghi, chúng dẫn cảnh sát lùng sục khắp đồi núi rộng lớn, cuối cùng dừng lại ở một khu vực hình tam giác đầy bụi cỏ dại, âm khí âm u và rải rác các ngôi mộ cũ, chó nghiệp vụ dừng trước một bụi cỏ dại cao cỡ nửa người mà sủa vang.
Cảnh sát đẩy bụi cỏ ra, phía sau là một hầm trú ẩn bỏ hoang, bên trong tối đen không biết sâu cạn, hắn ta giơ bộ đàm lên báo cáo: “Đội phó Tăng, ở đây có dấu vết.”
Chỉ trong chốc lát, mấy cảnh sát đang lục soát lần lượt tìm được địa điểm khả nghi, một cảnh sát gần đó đang chỉ huy đánh dấu địa điểm.
Hết chương 83.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương