Edit: OnlyU
Trần Tiệp không thuật lại hai câu nói cuối cùng của Lý Toản, cô chỉ ngơ ngác trong chớp mắt rồi cầm lấy bút ghi âm, bấm mở đoạn ghi âm.
Lúc giọng nói của Vương Tân Vũ vang lên, Phương Minh Húc vô thức nghiêng người về phía trước, hai tay nắm chặt tay vịn ghế, nét mặt lộ vẻ khẩn trương.
‘Tôi đã giết người.

Tôi muốn tự thú.’
‘Tôi sẽ tiếp tục giết người, không ngừng giết người.

Tôi đã cho cô biết sự tồn tại của tôi, tôi đang tự thú.

Trần Tiệp, cô phải tìm được tôi.’
Ghi âm kết thúc, chỉ có hai câu.
Trần Tiệp giật mình, bỗng hiểu ra vì sao Lý Toản chỉ lấy hai câu này, vì chỉ vậy đã đủ rồi.
Vương Tân Vũ gọi điện thoại đến cục cảnh sát, mục đích là tự thú, hắn tự thú vì đã hối hận, mà trong quá trình hắn thao túng các cô gái bị hại giết người, hắn không khống chế được bản thân, hắn không thể nói với ai, không thể cầu ai, vì thế hắn tìm Trần Tiệp – từng là người hắn ước mơ từ sâu trong nội tâm, mong Trần Tiệp có thể ngăn cản hắn.
Nguyên nhân chỉ đơn giản như vậy.
Không phải thị uy, không phải khoe khoang, không phải hận đời, mà chỉ là Vương Tân Vũ đã hối hận.
Nét mặt Phương Minh Húc trống rỗng, trì độn nhìn Trần Tiệp: “Cô gạt tôi.

Các người giả mạo giọng nói của Tân Vũ gạt tôi, sao hắn có thể hối hận? Hắn hối hận vì sao không nói với tôi? Hắn muốn kết thúc vì sao không tìm đến tôi? Tôi và hắn, tôi mới là người thân thiết nhất của hắn trên thế giới này.

Sao hắn lại tìm cô? Hắn vốn không có thiện cảm với cảnh sát.” Phương Minh Húc liên tục cười nhạo, xua tay phủ nhận: “Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”

“Anh tự nhận là người thân thiết nhất của Vương Tân Vũ, lại không nhìn ra suy nghĩ thật sự trong lòng hắn? Anh là bác sĩ tâm lý, nhưng lại không thấy được linh hồn Vương Tân Vũ đang gào thét dưới địa ngục? Vương Tân Vũ muốn cứu rỗi, không phải giết người! Hắn muốn công chính, muốn trừng phạt đúng tội, không phải khống chế người bị hại tự tìm chết!”
Trần Tiệp thấy Phương Minh Húc phản ứng như thế, cô ngược lại càng bình tĩnh nói tiếp: “Vương Tân Vũ làm tình nguyện viên, hắn từng tâm hướng ánh sáng, hắn muốn dùng cách tích cực giúp đỡ các cô gái bị hại.

Nhưng bây giờ thì sao? Hai người đã làm gì? Hả?? Hại chết bao nhiêu cô gái vô tội!”
“Nếu như Chu Bác Học, Liêu Học Minh, Hàn Kinh Văn xâm hại cơ thể và tâm hồn họ thì chính hai người là đao phủ đã đưa thanh đao vào tay họ, dạy họ làm thế nào nhanh, chuẩn, hung ác tự đâm vào cổ của mình!”
Vì tâm trạng kích động mà nét mặt Trần Tiệp trở nên dữ tợn, cô nói từng chữ từng chữ một: “Họ chỉ là quân cờ để hai người và đám cặn bã Chu Bác Học đánh cờ, họ là công cụ, cuộc sống hai mươi mấy năm của họ bị mất trong tay các người, họ vốn có thể có cuộc sống mới.”
Phương Minh Húc lắc đầu: “Cô không biết rõ nỗi tuyệt vọng của họ, cô không biết họ sống khổ sở cỡ nào, họ không còn đường sống, chỉ có giết kẻ thù họ mới được cứu rỗi…”
“Cứu rỗi chó má!” Trần Tiệp nói tục, vén tay áo chỉ vào Phương Minh Húc tức giận mắng: “Mẹ nó ai nói với anh chết là sự cứu rỗi? Mới hai mươi mấy tuổi, anh khiến họ chọn kết thúc cuộc đời để được cứu rỗi? Cứu cái mẹ gì? Cứu rỗi linh hồn? Lên thiên đường hay là xuống địa ngục? Chín năm giáo dục bắt buộc không có nói cho anh biết mê tín khiến người ta mất trí hả? Họ tuyệt vọng thì anh nên báo cảnh sát, để cảnh sát giúp đỡ họ! Họ sống khổ sở, anh phải cố gắng khởi xướng xã hội thấu hiểu người bị hại! Họ không còn đường sống… Mả mẹ nó chứ không còn đường sống! Đường sống của họ đều bị các người chặn lại!”
“Họ bị trầm cảm, không phải họ cần bác sĩ tâm lý để giải tỏa sao? Chính là bác sĩ tâm lý như anh giúp họ giải tỏa tâm trạng, giúp họ hồi phục tâm lý, không phải đẩy họ xuống địa ngục!”
“Anh cho rằng như thế là cứu rỗi? Không phải! Anh là hung thủ giết người.

Anh, Vương Tân Vũ, hai người khác đám cặn bã Chu Bác Học chỗ nào?”
Trần Tiệp tức giận chất vấn Phương Minh Húc, cô quay lưng đi, dùng sức xoa mặt, dụi nước mắt, từ từ bình phục tâm trạng kích động.

Cuối cùng cô thở dài một hơi, khó nén nghẹn ngào nói: “Từ xưa đến nay, nữ giới không chết vì bị xâm hại tình dục, họ bị quan niệm, hung thủ và người ngoài bức tử.

Nữ giới bị xâm hại tình dục cần nhất là có người bầu bạn, giải tỏa và cổ vũ ủng hộ, không phải báo thù cả hai cùng thiệt!”
Trong mấy hồ sơ sàng lọc ra, có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi? Có mười bảy mười tám tuổi, cũng có hai bảy hai tám tuổi, thanh xuân tươi đẹp, tương lai sáng sủa, chỉ mới trải qua một phần ba cuộc đời.
Vương Tân Vũ phát hiện họ bị hại, hắn có thể tới nói cho Trần Tiệp biết.
Cảnh sát sẽ triệt phá câu lạc bộ, sẽ bảo vệ các cô gái, sẽ đưa họ về nhà, sẽ có nhiều tình nguyện viên xã hội nhiệt tình và tận tụy giúp họ, họ có thể tiếp tục sống sót, quyền hạnh phúc không thể vì một lần bị tổn thương là bị tước đoạt mất.
Trần Tiệp nhớ lại 5 năm trước, cô nằm vùng ở khu Liên Chi phá được một vụ lừa bán phụ nữ và bán dâm, các cô gái được cảnh sát giải cứu, các tình nguyện viên vẫn giúp đỡ họ trong khả năng cho phép, chưa bao giờ từ bỏ.

Dư luận xã hội sẽ chẳng bao giờ ngừng lại, nhưng cảnh sát sẽ giữ bí mật thông tin cá nhân của nạn nhân, lúc đó phóng viên tin tức đăng tin cũng đã có ý thức cố giữ kín thông tin cá nhân của nạn nhân.

Các cô gái bắt đầu cuộc sống mới, vài người đã bước ra khỏi quá khứ u tối, vài người đến giờ vẫn chưa thoát ra, nhưng họ rất tích cực muốn giải thoát.
Cả cuộc đời rất dài, vết thương sẽ từ từ lành lại.
Vụ án 5 năm trước rất giống vụ án câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Trần Tiệp thở một hơi: “Haaa…” Cô xoay người quay về chỗ ngồi, hỏi Phương Minh Húc: “Bây giờ anh vẫn kiên trì bản thân không sai?”
Phương Minh Húc siết chặt tay vịn ghế, đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh, hắn cắn chặt răng, cuối cùng không nhịn được nói: “Vì sao Vương Tân Vũ tin cô?” Hắn dừng vài giây rồi chán nản nói: “Quên đi, trong lòng tôi hiểu rõ.”
“Đổi thành bất cứ người nào thẩm vấn cũng sẽ không hiệu quả bằng Trần Tiệp ra trận, Phương Minh Húc đề phòng rất mạnh, hắn không tin cảnh sát.

Hắn có thể vì Vương Tân Vũ mà vi phạm y đức, khống chế nữ nạn nhân tự sát theo kiểu ngọc nát đá tan, hắn tuyệt đối không dễ dàng hối hận.

Vương Tân Vũ không có ở đây, chỉ dựa vào đoạn ghi âm thì Phương Minh Húc sẽ không tin.” Trong phòng quan sát, Lý Toản tắt tai nghe Bluetooth, nói với lão Tăng: “Ngoại trừ Trần Tiệp.”
Lúc này Lão Tăng đã hiểu.
“Bởi vì 5 năm trước, Trần Tiệp đi nằm vùng trong vụ lừa bán dâm ở khu Liên Chi.

Trần Tiệp kiên trì cứu các nữ nạn nhân, hành động hoàn toàn khác với họ.”
Lý Toản phụ họa.
Trong phòng thẩm vấn, Phương Minh Húc thừa nhận hắn và Vương Tân Vũ cùng phạm tội, hắn nói: “Tân Vũ tiếp cận Chu Bác Học, mà Chu Bác Học là cổ đông quan trọng của câu lạc bộ, địa vị tương đương ông chủ.

Gã biết rất nhiều việc của câu lạc bộ, gồm cả danh sách phụ nữ bị lừa bán, đường dây lừa bán, còn có một nhóm người luôn lừa bán người.”

“Câu lạc bộ không tham gia lừa bán người, chúng chỉ mua phụ nữ.

Những phụ nữ đó đến từ các quốc gia khác nhau, từ những vùng xa xôi nghèo khó, sau đó sang tay đưa đến trạm trung chuyển buôn người Đông Nam Á.

Chất lượng tốt được lựa ra bán cho các câu lạc bộ ở những quốc gia khác nhau, câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã chỉ là một trong hàng vạn hàng nghìn viên sỏi.

Lúc các người điều tra câu lạc bộ, hẳn sẽ không tìm thấy các cô gái bị hại đâu.” Phương Minh Húc nói: “Vì mấy cô gái bị mua đã được giấu đi, giấu ngay trong thành phố Việt Giang, nhưng địa điểm cụ thể thì tôi không biết.”
Trần Tiệp hỏi: “Có ai biết?”
Phương Minh Húc: “Chu Bác Học.”
Trần Tiệp: “Có bao nhiêu người?”
Phương Minh Húc: “Tôi và Tân Vũ thăm dò qua lời nói của Phương Vũ Tình và Chương Hi, suy đoán có hơn 30 người.

Còn có vài người mới được mua vào, vài người bị trả lại, vài người bị mua đi rồi, gồm cả những người đã chết những năm gần đây, nhân số có thể hơn một trăm.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Vài người làm thẻ căn cước, người nước ngoài thì không dễ xử lý nên cơ bản không có căn cước.”
Không có thẻ căn cước, hoàn toàn cắt đứt khả năng chạy trốn.
“Phương Vũ Tình và Lương Tiểu Chỉ không phải bị lừa bán, họ là người Việt Giang, chẳng qua bị cưỡng hiếp, bị chụp hình, không trốn được, trốn không thoát.”
Lý Toản kết nối Bluetooth với Trần Tiệp lần thứ hai: “Hỏi hắn vì sao Chương Hi lựa chọn đâm thành cầu? Ai giúp Chương Hi kết nối radio địa phương và cảnh sát?”
Trần Tiệp lặp lại câu hỏi của Lý Toản, nghe được câu hỏi, Phương Minh Húc lộ nét mặt kỳ quái: “Cô ta… là ngoài ý muốn.

Tôi cũng không biết Chương Hi sẽ làm như vậy, càng không biết cô ta sẽ đâm thành cầu trước mặt đám đông.”
Lão Tăng nghe vậy cau mày: “Còn có kẻ thứ ba?”
Lý Toản mặt không thay đổi, hắn không kết luận.
Phương Minh Húc nói tiếp: “Chương Hi bị lừa đến đây từ một nơi xa xôi, cô ta cứng cỏi khiến tôi bất ngờ.

Có lẽ liều sống liều chết sống sót trong hoàn cảnh ác liệt, tính cách mạnh mẽ, nên lúc sắp chết phải kéo câu lạc bộ xuống nước.


Có một thời gian ngắn cô ta cảm thấy hứng thú với mấy thứ điện tử phát thanh, có thể Chương Hi tự học được.”
Trần Tiệp hỏi câu nào Phương Minh Húc trả lời câu đó, thẩm vấn nhanh chóng kết thúc.
Câu cuối cùng, Trần Tiệp sắp xếp hồ sơ, suy nghĩ một chút rồi tắt ghi âm, hỏi Phương Minh Húc: “Vương Tân Vũ thật sự… chuyển giới?”
Phương Minh Húc nhắm mắt, một lúc lâu mới nói: “Không có.”
Trần Tiệp: “Hắn và Chu Bác Học…”
“Bọn chúng vốn không chê nam nữ.”
Chu Bác Học không thích đàn ông, nhưng Vương Tân Vũ có ngoại hình đẹp, lại có Hàn Kinh Văn – không kỵ cả nam lẫn nữ, ai cũng từng điều giáo – ở bên cạnh khuyến khích, thế là gã nhận Vương Tân Vũ.
Chẳng qua từ đó về sau, Vương Tân Vũ phải giả làm phụ nữ.
***
Những cảnh sát hình sự ở lại tăng ca nghe xong toàn bộ đoạn ghi âm nội dung thẩm vấn, tất cả chấn kinh đến hóa đá, dù thế nào cũng không ngờ vụ án liên quan rộng đến vậy, còn vô cùng phức tạp và ly kỳ.
“Tại sao Phương Minh Húc cam tâm giết người vì Vương Tân Vũ? Vì mẹ Vương Tân Vũ có ơn cứu mạng hắn thôi sao? Lý do này không thuyết phục.”
“Chúng có thể giấu người ở đâu nhỉ? Hơn 30 người sống sờ sờ, có thể giấu ở đâu? Nơi nào có thể giấu nhiều người như vậy?”
“Câu lạc bộ mua người từ nhóm lừa bán người nào, từ đường dây nào? Đường dây này nằm trong nước? Nhóm lừa bán người này cũng ở trong nước? Chúng ta không có manh mối gì hết!”
Trần Tiệp vuốt cằm, thắc mắc nói: “Tại sao Phương Minh Húc cam tâm giết người vì Vương Tân Vũ? Không đúng, tôi phải biết lý do.

Vừa rồi tôi cảm giác được, đầu óc tôi nhất thời chậm chạp.”
Lý Toản ở ngay bên cạnh Trần Tiệp, khóe mắt liếc nhìn cô, căn bản lười nhắc nhở.

Có người sau lưng yên lặng tới gần hắn, nếu không phải do hơi thở quen thuộc thì Lý Toản đã trở tay cho đối phương một cú ném qua vai rồi, còn khiến đối phương biếu tặng thời gian tươi đẹp sau này cho bệnh viện.
Giang Hành từ phía sau đến gần, một tay choàng ngang bả vai Lý Toản mà dựa vào, một người đàn ông cao to khỏe mạnh mà làm như không có xương, muốn trọng lượng cả người đè gãy sống lưng thẳng tắp của Lý Toản.
Giang Hành cũng nghe được Trần Tiệp sốt ruột đến gãi đầu lẩm bẩm tự hỏi, y quay mặt qua, thuận miệng đáp: “Đương nhiên là vì ái tình.”
Hết chương 81.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương