Edit: OnlyU
Trần Tiệp đến *nhà hàng trà, vừa liếc mắt đã thấy Phương Minh Húc vô cùng nổi bật giữa đám đông.

*茶餐厅 Nhà hàng trà là một nhà hàng có nguồn gốc từ Hồng Kông.

Nó cung cấp dịch vụ ăn uống theo phong cách phương Tây pha trộn các đặc trưng của Hồng Kông.
Phương Minh Húc mở thực đơn, xem một chút rồi hỏi Trần Tiệp muốn ăn gì.
Trần Tiệp tỏ vẻ sao cũng được, đây là một nhà hàng Quảng Đông bán các món sáng trưa tối, nổi tiếng với các món Quảng Đông, vì thế Phương Minh Húc gọi mấy lồng điểm tâm sáng kiểu Quảng, canh hầm và cơm giò heo.


“Gọi nhiều vậy?” Trần Tiệp cười nói: “Ăn không hết đâu.”
Phương Minh Húc đáp: “Sức ăn của tôi khá lớn.” Hắn dùng nước nóng tráng sơ bát đũa, sau đó lấy khăn giấy lau khô, toàn bộ quá trình lưu loát sinh động, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.

Hắn nói tiếp: “Công việc của cô vất vả như vậy, khó khăn lắm mới hẹn được cô, đương nhiên là muốn mời cô ăn no rồi.”
Trần Tiệp vừa uống nước canh vừa nói: “Cũng không đến nỗi, công việc không bận rộn như vậy.

Anh là bác sĩ tâm lý, bình thường cần loại bỏ cảm xúc tiêu cực, so với tôi còn phiền hơn.”
Phương Minh Húc đáp: “Nghề này của tôi làm lâu thành thói quen, tiếp thu nhiều cảm xúc tiêu cực hơn nữa cũng có thể xử lý thỏa đáng.

Hơn nữa khách hàng tương đối cố định, có lúc điều trị kéo dài hơn hai ba năm, quen thuộc với họ rồi thì đang làm việc cũng như nói chuyện phiếm với người nhà thôi, rất nhẹ nhàng.”
Trần Tiệp hiểu rõ gật đầu: “Lại nói, lần này anh mời, lần sau để tôi mời.” Cô chống hai khuỷu tay lên bàn, hơi rướn người về phía trước, thái độ rất tín nhiệm không hề đề phòng nói: “Tôi biết một nhà hàng nấu ăn rất đúng chuẩn!”
Cô hào hứng nói tên nhà hàng, sau đó tiếc nuối than thở: “Tiếc là nhà hàng này không nhận ship, nếu không tôi sẽ thường đặt.”
Phương Minh Húc mỉm cười lắng nghe, an ủi cô hai câu rồi đề cử một nhà hàng hắn nghĩ cũng không tồi, giống như vừa rồi là lần đầu tiên nghe thấy tên nhà hàng Trần Tiệp nhắc đến, cũng bày tỏ sự kinh ngạc khi nghe nói nhà hàng bảo thủ không ship hàng, trong hoàn cảnh giao hàng mọc lên như nấm ngày nay.

“… Hai nhà hàng này làm các món điểm tâm không tồi, bình thường chỉ bán lúc 6 giờ chiều, trong vòng 2 tiếng đã bán hết, nếu cô muốn nếm thử thì nhớ đến đúng giờ, có thể ăn được điểm tâm nóng hổi mới ra lò.”
Toàn bộ quá trình, Phương Minh Húc biểu hiện rất bình thường, giống một người đàn ông bình thường đang có ý theo đuổi bạn gái.
Nhưng Trần Tiệp vẫn không hết nghi ngờ, trong lúc ăn cơm, cô liên tục thăm dò đối phương nhưng không phát hiện có gì đáng ngờ, trong lòng dần dần xóa bỏ hoài nghi Phương Minh Húc.
Xóa bỏ đề phòng mãnh liệt, lấy thái độ đối xử bình thường, Trần Tiệp phát hiện nói chuyện với Phương Minh Húc rất thoải mái.

Hắn dịu dàng cẩn thận, chu đáo mọi mặt, hiểu được quan tâm cảm nhận của đối phương, cộng thêm ngoại hình tuấn tú, thân hình cao lớn, còn sở hữu phòng khám bệnh tư!
Nói thật, Phương Minh Húc tuyệt đối thuộc về đội ngũ cao cấp trong thị trường hôn nhân và người trưởng thành cả hai giới tính, phụ nữ sẽ tranh nhau đến vỡ đầu, đàn ông thì ghen tỵ đỏ mắt, mười năm sau chính là thời gian mặn mà, hắn sẽ như rượu lâu năm càng thêm hấp dẫn.
Vậy nên, tại sao Phương Minh Húc có giá trị thị trường rất cao lại để ý đến cô?
Cô lớn hơn hắn ba tuổi.

Dựa theo quy tắc đẳng cấp xã hội, các khía cạnh của Trần Tiệp đều kém Phương Minh Húc rất nhiều, đừng nói xuyên qua túi da để ý đến tâm hồn thú vị của cô nha!
Tuy ngoại hình của Trần Tiệp cũng rất ưu tú.
Sau khi dùng bữa xong, Trần Tiệp nói lời tạm biệt Phương Minh Húc.
Cô lên xe bus, xe chạy thật xa rồi mà vẫn còn thấy Phương Minh Húc đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô rời đi.
***
Đội hình sự phân cục Đông Thành bận rộn khí thế ngất trời, các phòng ban ồn ào xôn xao, từng người nện bước âm vang mạnh mẽ như là chuẩn bị một chiến dịch rất lớn.

Trần Tiệp vừa mới bước vào phân cục, lập tức bị Đội kỹ thuật hình sự gọi qua lấy hồ sơ hình ảnh phục hồi gương mặt của bộ xương.
Lấy được hồ sơ, lập tức đưa vào hệ thống internet cục cảnh sát, tìm kiếm hồ sơ mất tích.

Sàng lọc như mò kim đáy biển, kiểm tra đi kiểm tra lại, không ngừng thu nhỏ phạm vi tìm kiếm, màn hình màu xanh xuất hiện những khối lập phương nhỏ rải rác, sau đó tụ lại, tổ hợp thành hình ảnh so sánh một gương mặt, gần như trùng khớp 100% với gương mặt được phục hồi từ bộ xương.
Trần Tiệp nhấn nút enter, tiến vào hệ thống dữ liệu hồ sơ người mất tích.
***
Bên cạnh ghế lái, Lý Toản vuốt ve bút ghi âm, ánh mặt trời nóng bức chiếu vào qua cửa sổ xe không đóng, trùng hợp chiếu vào thân bút ghi âm màu đen bạc.


Thoạt nhìn còn tưởng là đầu ngón tay lóe sáng.
Giang Hành nhìn đường, phía trước là một hàng dài đang đợi đèn xanh, lúc y lái đến thì đèn chuyển sang xanh, vì vậy y không dừng mà tăng tốc lái qua ngã tư.
Mặt đường như phát sáng dưới nhiệt độ cao, phỏng chừng đặt quả trứng gà, không đến hai tiếng đồng hồ cũng có thể chín.
Giang Hành giữ tốc độ ổn định, y hỏi Lý Toản: “Có cần tôi đến câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã trà trộn một thời gian ngắn không?”
Lý Toản đang xuất thần, hắn nghiêng đầu qua “hửm?” một tiếng, sau đó kịp hoàn hồn nói: “Anh có thể điều tra được gì? Cảnh sát đang điều tra câu lạc bộ đó.”
“Sẽ không tra được gì đâu.” Giang Hành bình tĩnh nói: “Cảnh sát các cậu phái nhiều người nữa cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi! Dám phạm tội mưu lợi dưới xã hội pháp trị, đương nhiên chúng đã chuẩn bị các cách đối phó.

Lý Toản, bọn buôn người cẩn thận và tàn nhẫn vượt xa trí tưởng tượng của tôi.

Khi chưa chắc chắn, dù cảnh sát có nắm được chứng cứ cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, vì chúng có thể tiêu hủy chứng cứ bằng mọi giá, sau đó đưa con dê thế mạng mà quần chúng có thể tiếp thu ra chịu tội thay cho chúng, cuối cùng dời đường dây buôn người đến nơi tối tăm sâu xa hơn.”
Nạn buôn người là loại hình kinh doanh ngầm lớn thứ ba trên thế giới sau buôn bán ma túy và vũ khí, nó đã thành thục từ lâu, khó có thể đả kích theo kiểu thương nghiệp.

Bọn buôn người tàn nhẫn không thua gì ma túy, tổ chức hành động cùng một giuộc từ người bán đến người mua, khó nắm được bằng chứng và triệt phá.
“Diệt nhân chứng, diệt nạn nhân.” Giang Hành bình tĩnh tự thuật: “Trước đây tôi ở nước ngoài từng gặp một vụ buôn người, truyền thông địa phương, cảnh sát, quần chúng quan tâm rất lớn đến vụ án này, cuối cùng đào được hơn 30 thi thể nạn nhân ở bãi rác ngoài ngoại ô.”
“Không có “hàng hóa”, tương đương không có buôn bán.

Không có nạn nhân, tương đương không có phạm tội.” Giang Hành chỉ ra, sau đó uyển chuyển nói: “Nhưng nó cũng liên quan đến sự thông đồng giữa chính trị và quân sự địa phương với những kẻ buôn người khiến việc xử lý các vụ án của cảnh sát gặp khó khăn rất lớn.”
Lý Toản hơi dao động: “Vấn đề là bây giờ anh trà trộn vào ngược lại giống như cố tình.”
Phía trước là ngã tư, lần này không may mắn như lần trước, đèn giao thông chuyển sang đỏ.
“Tôi có cách.” Giang Hành dừng lại, quay đầu nhìn Lý Toản, ánh mắt hơi kỳ quái: “Tôi không thể phụ lòng tiếng “ca ca” cậu từng gọi, chậc!”
Tiếng “chậc” kia nghe như oán trách Lý Toản là một người bạc tình bạc nghĩa, chỉ biết trêu ghẹo đốt lửa mà không chịu trách nhiệm.
“…”

Lý Toản bị ánh mắt ai oán hàm xúc của y làm nổi cả da gà, ngẫm nghĩ lại Giang Hành luôn biết nắm bắt thời cơ để diễn, mà lần đó rõ ràng là y khiêu khích trước.
Tính đi tính lại, mà hà tất phải tính toán nhiều như vậy? Chỉ cần có thể giúp hắn phá án thì nhường nhịn một chút cũng chả sao.
Lý Toản nghiêng người, đầu dựa vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi, tạm thời thu binh, chấm dứt chiến tranh, không tiếp hiệp này.
Giang Hành xoa cằm, hơi thú vị quan sát Lý Toản ngồi không yên như có rệp trong người, ngay cả lông mi cũng run run, y nở nụ cười đắc ý lộ hàm răng trắng sáng.
Đèn giao thông chuyển sang xanh, chân ga đạp mạnh, Giang Hành nhìn thẳng con đường phía trước, thầm nghĩ đội trưởng Lý quả thật rất “thú vị”!
***
Quay lại phân cục Đông Thành, Lý Toản đóng sầm cửa xe, một tay đút túi quần, không thèm quay đầu mà phất phất tay, ngay cả câu tạm biệt cũng lười nói.
Hắn bước vào phân cục, quay đầu lại vẫn còn thấy chiếc xe hơi dừng ở cổng, chiếc xe dừng một lúc rồi mới từ từ nổ máy chạy đi.

Lý Toản xoa xoa mũi rồi đi về phía Đội hình sự, tung một cú đá tung cửa, bên trong yên tĩnh trong chớp mắt rồi lại náo nhiệt như cũ, ai cũng bận rộn.
Lý Toản lê từng bước đi tới, chộp lấy Trần Tiệp đang bận rộn hỏi: “Đã xác minh được danh tính bộ xương kia chưa?”
Trần Tiệp thuận tay cầm tập hồ sơ trên góc bàn đưa qua: “Mới ra lò, nhân lúc còn nóng.”
Lý Toản nhận lấy, đứng tại chỗ xem hồ sơ: “Liêu Học Minh sinh năm 91 ở khu Tân Châu thành phố Việt Giang, con trai độc nhất trong nhà, mất tích từ năm 2015 đến nay… Là một nghệ sĩ violin? Thành tựu âm nhạc rất đồ sộ, năm hắn bị giết thì vừa về nước không bao lâu.”
Trần Tiệp nói tiếp: “Liêu Học Minh đi nước ngoài du học năm 14 tuổi, luôn học đàn violin, có năng khiếu về âm nhạc.

Tốt nghiệp một trường âm nhạc nổi tiếng ở nước ngoài, mùa đông năm 2014 về nước làm việc, nhanh chóng trở thành nghệ sĩ violin trưởng trong dàn nhạc giao hưởng Tích Lưu Việt Giang.

Ừm… Nửa năm sau thì bị giết, có điều kết quả điều tra cho thấy Liêu Học Minh có đời sống cá nhân lành mạnh, ngoại trừ tính tình cao ngạo cổ quái… Nhưng đại đa số những người làm nghệ thuật đều có tính cách khó ưa này.”
Lão Tăng ló đầu ra sau máy vi tính, phụ họa nói: “Liêu Học Minh xuất ngoại du học năm 14 tuổi, ở nước ngoài mười mấy năm mới về nước, vừa về chưa tới nửa năm thì bị giết.

Theo lý mà nói, hắn không có cơ hội gây thù chuốc oán với ai, cũng không có thời gian tạo thành điều kiện để hung thủ nhắm đến, vậy hắn có phải là nạn nhân đầu tiên mà hung thủ miêu tả không?”
“Không nhất định là sau khi về nước mới gây thù chuốc oán.” Lý Toản lật nhanh hồ sơ, phát hiện phía sau toàn là lý lịch ưu tú ở nước ngoài của Liêu Học Minh, hắn xem hai ba trang thì thấy không ý nghĩa.
Trần Tiệp ngẩng đầu nói: “Chẳng lẽ Liêu Học Minh gây thù chuốc oán trước 14 tuổi? Không phải chứ, còn con nít sao có thể gây thù hận sâu đậm như vậy?”
Lý Toản lấy bút ghi âm ra, bật mở lời khai của cha mẹ Hàn Kinh Văn.
Lúc đầu mấy cảnh sát hình sự xung quanh không để ý lắm mà lắng nghe, cho đến khi cha mẹ Hàn Kinh Văn nói đến câu ‘… Họ bắt nạt một bé gái.’, mọi người không cười nữa, chăm chú lắng nghe nội dung tiếp theo.
‘Hai người cùng phạm lỗi đều dọn đi, tôi nhớ một người họ Chu, gia đình giàu có nhất, cha mẹ rất cưng chiều, tên cụ thể thì không nhớ.’
‘Người kia tên là Liêu… Liêu gì nhỉ? Đúng rồi! Liêu Học Minh! Hắn là người duy nhất 13 tuổi trong ba người, thành tích học tập rất ưu tú, chơi violin rất giỏi!’


‘Bé gái kia họ Phương, tên là Phương Minh Hi.’
“Phương Minh Hi?” Trần Tiệp thì thầm: “Cô ta và Phương Minh Húc có quan hệ thế nào?”
Lý Toản: “Phương Minh Húc là ai?”
“Một người bạn em quen ở bar K một tháng trước, hắn là bác sĩ tâm lý.” Cô do dự một chút rồi bổ sung: “Trưa nay hắn hẹn em ra ngoài, em thử thăm dò mấy lần, biểu hiện của Phương Minh Húc rất bình thường.

Lại nói, tuổi tác của hắn xấp xỉ hung thủ giết người, nhưng giọng nói không giống chút nào.”
Lý Toản ra lệnh: “Điều tra thêm.

Phương Minh Húc, Phương Minh Hi, cả vụ án 14 năm trước.

Điều tra từ Hàn Kinh Văn, năm đó hắn ở trại giáo dưỡng vị thành niên 7 tháng, có tiền sự.”
Trần Tiệp chủ động xin đi giết giặc: “Giao cho em.”
Hắn hỏi lại: “Cô được không?” Nghiêm túc mà nói, Trần Tiệp hẳn là tránh tình nghi.
Cô ra dấu OK nói: “Em mới gặp Phương Minh Húc tổng cộng ba lần, vẫn chưa nảy sinh tình cảm.

Hơn nữa lần trước đội trưởng Lý đã nhắc nhở em, nên Phương Minh Húc luôn nằm trong danh sách tình nghi của em.”
“Vậy được.”
Lão Tăng hỏi: “Được rồi, vậy còn người thứ ba là ai? Họ Chu kia.”
“Nếu tôi đoán không sai…” Lý Toản như có như không nhẹ nhàng gõ gõ bút ghi âm: “Là Chu Bác Học.”
***
CBD khu Tân Châu, phòng khám tâm lý Minh Hi.
Trợ lý gõ cửa phòng làm việc của Phương Minh Húc, nói với hắn đang ngồi sau bàn làm việc: “Bác sĩ Phương, khách hàng cần cố vấn tâm lý hôm nay đã đến rồi.”
Phương Minh Húc đáp: “Mời hắn vào.”
Vị khách mặc tây trang mới tinh thẳng thớm yên lặng bước trên thảm tiến vào, mũi giày da bóng loáng phản chiếu bức tranh sơn dầu nền trắn trên vách tường trong phòng.
Chu Bác Học nhìn Phương Minh Húc nói: “Đã lâu không gặp.”
Hết chương 74.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương