Edit: OnlyU
Thẻ nhớ cắm vào đầu đọc, lại cắm đầu đọc vào máy tính, tất cả cảnh sát đội hình sự đều tụ lại xem.
Cục trưởng Đồng và vài cảnh sát kinh tế phòng kế bên cũng chạy tới xem video.
Hình ảnh được quay bằng camera, hẳn là được đặt trên tủ cao hoặc là giá ba chân, quá trình quay phim rất ổn định, hình ảnh rõ ràng.

Lúc đầu hình ảnh lắc lư, ống kính nhắm xuống sàn nhà sạch sẽ, sau đó là lấy nét tự động, lấy nét kết thúc, bắt đầu vấn đề chính, một người đàn ông chừng 27 – 28 tuổi xuất hiện giữa video.
“Chú cảnh sát…”
Bên ngoài có người cười mắng: “Nghiêm túc một chút!”
“Khụ khụ, nghiêm túc.

Các đồng chí cảnh sát tôn kính, chúng tôi quay video này chủ yếu là để vạch trần một thành viên trong đội vì tư lợi mà phạm tội, đó chính là Lâm Triều Kỳ.

Từ tháng 6 năm 2011 đến tháng 3 năm 2012, Viện nghiên cứu lần lượt mua vào ma hoàng, gần tới 2 tấn.

Giới hạn mua cây ma hoàng, Viện nghiên cứu chỉ lấy một chút dùng trong y dược.”
“Nguyên vật liệu mua vào luôn do Lâm Triều Kỳ phụ trách, chúng tôi rất tín nhiệm cô ta.

Cho đến khi thành viên nhóm chúng tôi tình cờ phát hiện ghi chép nguyên vật liệu mua vào có vấn đề, gần 2 tấn ma hoàng không có ở Viện nghiên cứu, chúng tôi không biết Lâm Triều Kỳ giấu 2 tấn ma hoàng ở đâu.”
Người đàn ông đang nói chuyện quay sang gọi ai đó bên ngoài, một cô gái đeo kính trẻ tuổi đi vào trước ống kính nói: “Nếu như sử dụng công nghệ tinh vi, 2 tấn ma hoàng có thể chiết xuất đến 400 kg ma túy đá.”
Trần Tiệp líu lưỡi: “400 kg ma túy đá?”
Chuyện này nghĩa là gì? Pháp luật nước ta quy định vận chuyển 200 kg ma túy chính là tử hình.
400 kg ma túy đá, một mình Lâm Triều Kỳ không thể hoàn thành, rõ ràng có xưởng sản xuất ma túy và mạng lưới buôn bán ma túy hoàn thiện.
Có thể mạng lưới bán rẻ ma túy trong ngoài nước đã được hình thành từ 6 năm trước.
“Số liệu ghi chép có vấn đề được lưu trong thẻ nhớ này.

Đồng chí cảnh sát, các anh có thể căn cứ theo số liệu này điều tra xem Lâm Triều Kỳ có điều chế ma túy hay không.”
Có người bên ngoài ống kính lên tiếng: “Dù không chế ma túy nhưng mua 2 tấn ma hoàng cũng là phạm pháp.”
Mấy người trong video cười nói vài câu, ngay sau đó, có người nghi ngờ hỏi: “Mọi người có ngửi thấy mùi gì không?
“Không có.”
“Là mùi cồn.

Nãy vừa làm thí nghiệm xong, chưa kịp thông gió.”
Ống kính hạ xuống, màn ảnh đột nhiên tối sầm, xuất hiện tình cảnh hỗn loạn như không gian giao thoa.

Qua một lúc, màn hình sáng trở lại nhưng cảnh tượng lộn xộn, hình ảnh thay đổi liên tục giữa các thiết bị và thành viên trong nhóm khiến người xem hoa cả mắt.
Tiếng người ồn ào xôn xao, tình hình vô cùng hỗn loạn.
“… Là xxx!”

“Mọi người đi ra ngoài, nhanh lên!”
“Cửa không mở được, bị khóa rồi!”
“Ai giữ chìa khóa?”
Một lúc lâu có người đáp: “Lâm Triều Kỳ quản lý chìa khóa.”
Im lặng lan tràn, mọi người càng lúc càng khó hít thở, mấy tiếng “bịch”, “rầm” thay nhau vang lên, liên tục có người ngất xỉu vì hít quá nhiều xxx.
Người đang cầm camera không chịu đựng nổi nữa, cánh tay đập mạnh vào bàn thí nghiệm, tiếng gãy xương phóng đại, nghe mà ê cả răng.

Camera được đặt trên bàn thí nghiệm, yên tĩnh vài phút, người này lại cầm lấy nó, khó khăn chạy đến miệng đường ống thông gió.
Hắn đặt camera lên miệng đường ống thông gió, rốt cuộc ống kính đối diện với người quay phim chưa từng lộ mặt từ đầu đến giờ.
Đây là một gương mặt rất trẻ, khoảng chừng mới 20 tuổi.

Hắn phải là thiên tài mới có thể trở thành một trong những người sáng lập Viện nghiên cứu.
Trong phòng thí nghiệm có tổng cộng 15 người, có người ngất xỉu, có người hoàn toàn mất ý thức, có người vẫn còn chút tỉnh táo nhưng không còn sức để cử động.
Cho đến khi tất cả mọi người trong phòng mất đi năng lực hành động, cửa phòng thí nghiệm mới mở ra, có người bước vào, mang giày cao gót, khoác áo choàng dài.

Giày cao gót sải bước không chút do dự, ung dung bước qua các đồng nghiệp ngất xỉu dưới sàn, dễ dàng tìm được ghi chép giấu trong máy tính, xóa bỏ sạch sẽ.
Cô ta xoay người, đi vòng quanh phòng thí nghiệm một vòng, cuối cùng dừng ở cửa, nhìn mấy đồng nghiệp dưới sàn nói một câu.
Khoảng cách quá xa, camera không thu được câu nói.
Cô ta ngẩng đầu, đối diện thẳng với camera trên miệng ống thông gió, ống kính quay rõ gương mặt cô ta.
Bất ngờ chính là Lâm Triều Kỳ.
Điểm đỏ biểu thị camera đang quay phim lóe lên, con số đếm giờ lạnh như băng liên tục nhảy lên, Lâm Triều Kỳ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm đường ống thông gió.
Mặc dù đoạn video này không bị tiêu hủy nhưng những người đang xem vẫn không nhịn được mà ngừng thở, chỉ sợ Lâm Triều Kỳ đi đến kiểm tra, phát hiện ra máy quay phim.
Cuối cùng Lâm Triều Kỳ không đi qua, cô ta lấy cồn trong phòng thí nghiệm, đổ dài ra đến ngoài hành lang chừng 5m, sau đó lấy bật lửa ra châm vào cồn.
Ngọn lửa màu xanh bùng lên, lan ra phừng phựt, như con rắn độc lè lưỡi bò vào phòng thí nghiệm.
Đôi môi đỏ của Lâm Triều Kỳ cong lên, xoay người nhanh chóng rời đi, bóng lưng biến mất ở hành lang.

Ngọn lửa lan đến cửa phòng thí nghiệm trong chớp mắt, nó nhe răng nanh, cắn lấy phòng thí nghiệm tràn ngập khí xxx.
Bùm!
Ngọn lửa hừng hực nháy mắt bao phủ toàn bộ phòng thí nghiệm và 15 người đang hôn mê, dư âm vụ nổ khiến cánh cửa vừa dày vừa nặng nổ tung, dư chấn đánh vào các dụng cụ thí nghiệm khiến các chất dễ cháy nổ đổ ra, tạo thành vụ nổ thứ hai có uy lực càng lớn hơn.

Thủy tinh trên bàn làm việc vỡ nát văng ra, mấy mảnh nhỏ bắn vào đường ống thông gió, văng trúng camera, lực quán tính quá mạnh khiến camera rơi vào trong đường ống thông gió.
Ngọn lửa kinh khủng cắn xé ngay vị trí trước camera, nếu như không có lực quán tính cực mạnh vừa nãy, e là camera sẽ bị đốt thành than.
Màn hình lóe lên mấy cái rồi tắt ngúm.
——!
“Thì ra video không phải Vệ Minh quay mà là 15 người chết trong vụ cháy 6 năm trước quay… Nhưng trong nhật ký, Vệ Minh nói cô ấy phát hiện bằng chứng bọn họ nghiên cứu điều chế ma túy mới?” Quý Thành Lĩnh hỏi: “Ma túy mới mà cô ấy nói không phải là “cá sấu ver 2″, mà là ma túy điều chế từ ma hoàng 6 năm trước sao?”
Trần Tiệp lên tiếng: “Rõ ràng rồi.” Cô dừng một chút rồi xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay: “400 kg ma túy và 15 mạng người, mấu chốt là Lâm Triều Kỳ phóng hỏa giết người vô cùng bình tĩnh, cô ta còn dám mở lại Viện nghiên cứu… Người phụ nữ này đáng sợ quá.”
Lão Tăng bổ sung: “Cô quên còn có ma túy loại mới và hai mạng người của Vệ Minh và Quan Ngân.”
Cảnh sát hình sự bên cạnh hỏi: “Có liên quan đến Quan Ngân nữa sao?”

Lão Tăng đáp: “Không thoát khỏi liên quan.”
Quý Thành Lĩnh bổ sung: “Lưu Thừa Triệu nói hắn để ý đến Quan Ngân vì Lâm Triều Kỳ thường xuyên nhắc đến cô ấy.

Vào hôm Quan Ngân bị đánh chết đã gặp Lâm Triều Kỳ.

Lưu Thừa Triệu nói vì Quan Ngân không khống chế được cảm xúc khiến hắn tức giận, dưới sự phẫn nộ đánh chết Quan Ngân.

Mọi người đoán xem có phải trùng hợp hay không?”
Trần Tiệp sợ nổi da gà: “Nếu cái chết của Quan Ngân nằm trong kế hoạch của Lâm Triều Kỳ, tôi chỉ có thể nói Lâm Triều Kỳ chính là ma quỷ.”
Cục trưởng Đồng gõ ngón trỏ xuống bàn, nói với Lý Toản: “Lập tức thẩm vấn Lâm Triều Kỳ.”
Lý Toản vâng dạ, hắn bảo mọi người đi trước, hắn lưu lại hỏi cục trưởng Đồng: “Vẫn không tìm được ma túy loại mới hả chú?”
Cục trưởng Đồng nghiêm mặt: “Cháu đừng xía vào việc này.

Đã bàn giao cho Cục thành phố, họ phối hợp với tỉnh sở, không lộ chút tiếng gió.

Cháu không thể nhúng tay.

Lý Toản, trước đây cháu làm liều thế nào, chú cũng không để ý.

Nhưng cháu không được nhúng tay vào ma túy lần này.”
Thái độ của Cục trưởng Đồng rất nghiêm khắc, không cho phép cười đùa.
Lý Toản giơ tay xoa gáy, ngón cái gãi da đầu một cái, hắn vừa đi ngược ra ngoài vừa nói: “Vâng! Chú, cháu nghe lời chú, cháu vốn không muốn xen vào việc của người khác… Chỉ cần đừng phạm tội trước mắt cháu thì cháu không nhúng tay vào.”
Nhưng nếu hoành hành ngang ngược ngay trước mắt hắn thì chính là chủ động mời hắn nhảy vào.
Có điều Lý Toản không nói câu sau.
Hắn ra khỏi phòng rồi lập tức đi đến phòng thẩm vấn Lâm Triều Kỳ.
Lâm Triều Kỳ bắt chéo hai chân, tư thế rất ưu nhã, ánh mắt nhìn vách tường trống không phía trước, không biết đang nghĩ cái gì.
Lúc Lý Toản đến thì có hai cảnh sát hình sự đang thẩm vấn, nhưng Lâm Triều Kỳ không nói câu nào, cho đến khi Lý Toản tiến vào, cô ta mới quay đầu cười cười.
Hai cảnh sát hình sự đi ra, cùng lên tiếng chào: “Chào đội trưởng Lý, đội phó Tăng.”
Lão Tăng đi theo Lý Toản đến, anh đáp một tiếng với hai người kia rồi đóng cửa lại, đi đến vị trí thẩm vấn ngồi xuống, tất cả thủ tục chuẩn bị thỏa đáng.
Không đợi hai người lên tiếng, Lâm Triều Kỳ đã nói trước: “Có thuốc lá không?”
Lý Toản: “Cấm hút thuốc.”
Lâm Triều Kỳ hơi tiếc nuối: “Trước đây tôi không hút thuốc lá, hiếm khi hôm nay muốn thử.”
Lý Toản: “Tôi có thể hiểu tâm trạng của cô, dù sao cũng là tự do sau cùng.”
Lâm Triều Kỳ: “Anh nói chuyện rất đâm chọc người khác.”
Lý Toản: “Vậy thì tôi vui rồi.”

“…” Lâm Triều Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đội trưởng Lý muốn biết cái gì?”
“Tôi hỏi gì cô cũng nói?”
“Xem tâm trạng.” Lâm Triều Kỳ rất bình tĩnh, không chút sợ hãi.

“Dù sao tôi cũng sẽ bị tử hình, nói nhiều nói ít không khác gì nhau.”
15 mạng người và 2 tấn ma hoàng đủ để phán Lâm Triều Kỳ tử hình.
Lý Toản hỏi: “Cái chết của Vệ Minh và Quan Ngân đều nằm trong kế hoạch của cô?”
Lâm Triều Kỳ sửng sốt, lập tức nói: “Tôi nghĩ anh sẽ hỏi về Viện nghiên cứu và ma túy trước.”
“Ma túy có người quản, vụ cháy Viện nghiên cứu có đoạn video làm chứng.

Lưu Thừa Triệu nói vì cô nên hắn mới để ý đến Quan Ngân, cái chết của Quan Ngân hẳn là nằm trong kế hoạch của cô, mục đích là diệt trừ Lưu Thừa Triệu.

Nguyên nhân cái chết của Vệ Minh đơn giản hơn, cô ấy trộm được đoạn video, Trình Khoa thuê một gã liều mạng giết cô ấy.”
Lâm Triều Kỳ bình tĩnh nói: “Anh không có bằng chứng.” Cô ta rướn người lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Toản nói: “Chúng ta chơi một trò chơi đi, anh đoán tôi đáp.”
Lý Toản hỏi lại: “Chơi như thế nào?”
Lâm Triều Kỳ suy nghĩ một chút: “Anh đoán kế hoạch và mục đích của tôi, tôi cho anh biết đáp án, còn có thể giúp bổ sung hoàn chỉnh.

Nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải đoán đúng, đoán sai thì tôi sẽ không trả lời.”
“Được.” Lý Toản đồng ý.
Lâm Triều Kỳ cười tươi: “Hiện tại bắt đầu.”
Lão Tăng nhỏ giọng hỏi: “Có thể tin lời cô ta sao?”
“90%.”
Lão Tăng suýt thốt lên hỏi làm sao đoán được 10% còn lại, nhưng cuối cùng anh kiềm lại được.
Lý Toản suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô có trí nhớ rất tốt.

Lần đầu tiên gặp Quan Ngân, cô đã nhận ra cô ấy là học sinh mà cô từng giúp đỡ.

Cô điều tra thân phận Quan Ngân, phân tích tính cách cô ấy, cô chọn cô ấy làm con cờ của cô.”
“Quan Ngân sống trong gia đình đơn thân, mẹ trọng nam khinh nữ, hơn hai năm không hề liên lạc với gia đình, chỉ có một người bạn trai với tính cách không tốt lắm.

Quan Ngân xinh đẹp, ngoài mạnh trong yếu, cô độc tự ti, quan hệ xã hội ít ỏi, có quan điểm đạo đức mạnh hơn người thường.

Người này rất thích hợp để điều khiển, sẽ không dễ dàng thoát khỏi kế hoạch của cô.”
“Vừa lúc có thể dùng Quan Ngân để diệt trừ Lưu Thừa Triệu, có thể dễ dàng bóp méo sự thật hoặc bịa đặt công kích, vì không ai sẽ để ý đến chuyện của cô ấy lúc còn sống.” Lý Toản nói tiếp: “Cô nhận ra Quan Ngân, thỉnh thoảng nhắc đến cô ấy trước mặt Lưu Thừa Triệu, khen Quan Ngân vài câu… Lưu Thừa Triệu sợ cô, đồng thời cũng có kính nể cô, hắn sẽ chú ý đến người mà cô đặc biệt vừa ý, sau đó hắn cũng coi trọng Quan Ngân, chuốc mê cưỡng hiếp cô ấy, tiến triển như cô mong muốn.”
Lâm Triều Kỳ chỉ cười mà không nói gì.
Lý Toản nói tiếp: “Lưu Thừa Triệu chú ý đến Quan Ngân, kế hoạch của cô thành công.

Kế tiếp cô chăm chú theo dõi tìm đoạn video mà Lưu Thừa Triệu đã giấu và dùng nó để đe dọa cô.

Cô hẳn là đã sớm đoán được nơi giấu video, hoặc là quy luật cất giấu của Lưu Thừa Triệu.

Cô chỉ cần lén lấy được video là thành công.”
Lão Tăng hơi ngạc nhiên, Lâm Triều Kỳ từng lấy lại được đoạn video?!
“Lưu Thừa Triệu bị mất thẻ nhớ chứa đoạn video vào tháng 12, Vệ Minh tình cờ có được nó vào tháng 1, giữa chừng xuất hiện khoảng trống là thời gian một tháng.


Đoạn video này không ở trong tay cô, nhưng ít nhất ở trong tay người mà cô tín nhiệm, có điều cô không kịp giải quyết nó vì đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
Lý Toản nói rất nhanh, tư duy chuyển động càng nhanh hơn, hắn cố gắng giữ giọng nói như bình thường: “Chuyện này quá đột ngột, vả lại sự tình quan trọng, lỡ như xử lý không tốt thì cô sẽ bị bắt.

Cô dồn hết tâm trí và sức lực để chặt đứt mối quan hệ giữa cô và sự việc ngoài ý muốn kia, không tiếc mua chuộc cảnh sát, giết người diệt khẩu ngay trong cục cảnh sát.”
Lão Tăng đã lờ mờ đoán ra, mà gương mặt tươi cười thoải mái của Lâm Triều Kỳ đã hơi cứng ngắc.
Ngoài phòng thẩm vấn, nhóm Trần Tiệp đang vây xem nghe Lý Toản miêu tả “sự cố ngoài ý muốn” sinh động như vậy, lập tức nói ra: “Vụ buôn lậu hải cảng!”
“Vụ buôn lậu hải cảng.” Trong phòng thẩm vấn, Lý Toản nói tiếp: “Tạm gác chuyện này qua một bên.

Buôn lậu ngoài hải cảng xảy ra chuyện khiến kế hoạch của cô bị lùi lại một tháng, không ngờ lại xảy ra sự cố bị mất video.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến kế hoạch cô diệt trừ Lưu Thừa Triệu, vì video không còn nằm trong tay hắn, mà cô đã nhẫn nhịn 4 – 5 năm.

Cô nhịn không nổi nữa.”
“Tinh thần và tâm lý Quan Ngân cận kề sụp đổ, cô chỉ cần lộ ra chút tin tức, Quan Ngân lập tức biết cô chính là ân nhân của cô ấy.

Quan Ngân có quan niệm đạo đức rất cao, khiến cô ấy không thể nào tiếp thu bản thân bị bao nuôi, càng không thể chịu đựng việc bản thân chính là kẻ thứ ba phá hỏng hôn nhân của ân nhân, Quan Ngân sắp bị ép điên.

Chỉ cần một cọng rơm cuối cùng là có thể đè chết Quan Ngân, cọng rơm này là cô cố ý kích thích.”
Lâm Triều Kỳ ngừng cười, lạnh lùng nhìn thẳng Lý Toản.
Hắn cũng lạnh lùng đối diện, không đắc chí vì đoán đúng kế hoạch của Lâm Triều Kỳ, hắn không vui sướng chút nào.

Vì hắn như phảng phất tận mắt chứng kiến một cô gái vô tội bị người tính kế, bước từng bước đến tử vong.
“Tôi không biết cô đã nói gì, đại khái có lẽ là “Cô phá hỏng hôn nhân của tôi.”,“Cô là kẻ thứ ba.”,“Cô là kẻ xấu vô đạo đức.” v.v… Có lẽ còn độc địa hơn, đủ để Quan Ngân lựa chọn cái chết.”
Lý Toản bình tĩnh nói: “Cô và Quan Ngân đều biết Lưu Thừa Triệu mắc chứng hưng cảm, còn thích uống cà phê đen khiến bệnh tình nặng hơn.

Cô tiễn Quan Ngân đi chết, Quan Ngân chủ động muốn chết, cô ấy bị đánh chết, Lưu Thừa Triệu gánh một mạng người, phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, không chắc sẽ tử hình nhưng không thoát khỏi ngồi tù.”
“Chuyện tiếp theo, tôi và cô rõ như ban ngày.”
“Cơ bản như nhau.” Lâm Triều Kỳ nói: “Có điều anh nói sai một chút, Quan Ngân không chủ động muốn chết.

Hôm đó cô ta muốn báo cảnh sát, tôi không ngờ cô ta thu thập bằng chứng đầy đủ như vậy.

Nhưng không có ích gì, tối đa phán Lưu Thừa Triệu chuốc mê cưỡng hiếp, sau đó sẽ đổi thành quan hệ ngươi tình ta nguyện.

Pháp luật không quản được, chỉ là bại hoại đạo đức, không chỉnh chết được Lưu Thừa Triệu.”
Lý Toản xiết chặt bút bi, tâm trạng nặng nề: “Vậy nên?”
Lâm Triều Kỳ nói tiếp: “Tôi nói cho Lưu Thừa Triệu biết, Quan Ngân muốn báo cảnh sát.”
Cho nên xét cho cùng, kíp nổ đầu tiên khiến Lưu Thừa Triệu tức giận không kiềm chế được mà đánh chết Quan Ngân chính là Lâm Triều Kỳ cố ý châm ngòi.
Lâm Triều Kỳ thở dài: “Tôi ghét cảm giác chệch đường ray.

Liên tục xảy ra sự cố ngoài ý muốn, tôi đã đủ phiền.”
Hết chương 56.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương