"Bố ơi, bố đừng đánh mẹ nữa, con xin bố"

Đứa bé gái quỳ xuống cầu xin người bố đang đánh đập mẹ mình, cô bé ôm chân bố, thân mình lê lết trên sàn vừa xin vừa khóc rất thảm thiết. Người bố thấy vậy liền nhìn xuống đứa bé ấy, ánh mắt đầy sát khí.

"Mẹ mày với mày đều cùng một giuộc hết đúng không, đúng là mẹ nào con nấy, chúng mày cút hết ra khỏi nhà cho tao". Nói xong người bố giật chân mình thoát khỏi vòng tay đứa bé.

Đúng lúc ấy, có người đến ngõ cửa.

"Nhà có chuyện gì mà ầm ĩ vậy, không cho người ta ngủ sao". Người đàn ông cao to, bụng bự đứng trước cửa than vãn, vẻ mặt cau có, khó chịu.

"Anh thông cảm, chuyện nhà ấy mà, mai tôi lại mời anh uống rượu nhé".

"Có gì thì mai hẵng nói". Người đàn ông làu bàu.

Vừa nói xong người bố quay vào, bước đi liêu xiêu tay chỉ vào người mẹ, "Hôm nay tôi tha cho cô, lần sau cô còn dám làm thế thì cô chết với tôi". Người bố trong cơn say, chân đi không vững, bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa.


Bạch Trúc Sương bị tiếng sập cửa làm cho tỉnh giấc. Hóa ra đây là ác mộng, mà cũng không phải, đây là tuổi thơ của cô. Cô mỉm cười khinh bỉ. Thiết nghĩ, sao cô không thể quên được những ký ức không vui ấy, thật nực cười.

Trán cô đầy mồ hôi, chắc là giấc mơ làm cô quá kinh hãi. Dù bây giờ mới 4 giờ sáng, vẫn còn sớm nên cô liền đi tắm cho cơ thể tỉnh táo hơn, tiện thể nấu bữa sáng lành mạnh.

Đến 8 giờ cô trang điểm nhẹ nhàng rồi đứng trước tủ đồ ngắm nghía. Cô không biết nên mặc gì cho hợp, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến trụ sở mới. Đây là trụ sở chính của tập đoàn Cao Sa nên cô không thể ăn mặc hời hợt được.

Nghĩ thế, cô liền chọn cho mình bộ đồ công sở mình ưa nhất. Bộ đồ cô chọn là một chiếc áo sơ mi màu trắng phối với quần bò xanh cá tính. Áo sơ mi làm tôn lên vòng một và vòng hai của cô, quần bò xanh bó sát hiện rõ vòng ba nở nang cùng đôi chân dài thẳng tắp, cô khoác thêm một chiếc blazer màu đen, nhìn tổng thể rất đẹp, không quá phô ra đường cong mà còn rất lịch sự, tinh tế.

Cô hài lòng nhìn mình trong gương, sau đó cầm túi và đeo giày cao gót bước ra cửa. Vừa mở cửa cô liền nhìn thấy anh hàng xóm phòng đối diện cũng vừa đi ra. Anh mặc vest rất lịch lãm, sang trọng với đôi chân dài nhìn rất quyến rũ.

"Chào buổi sáng". Cô lên tiếng chào anh trước.

"Chào buổi sáng". Hà Minh Dự nhìn cô, ánh mắt có vẻ dò xét.

Anh và cô cùng xuống thang máy. Cô chợt nhớ ra là hôm qua chưa được hỏi tên anh.

"Anh...". Vừa định hỏi tên anh thì cửa thang máy đã mở, nhưng anh đã vội vàng đi ra phía hầm gửi xe.

Chung cư cô ở khá gần công ty nên cô đi bộ tầm 10 phút là đến. Cô vừa mới đến thì đã có người chạy đến phía cô.

"Cô là Bạch Trúc Sương phải không? Tôi là Vũ Hào thuộc bộ phận R&D". Vũ Hào bắt tay với Bạch Trúc Sương.

"Chào anh, tôi là Bạch Trúc Sương. Anh không cần xuống đây đón tôi đâu, làm phiền anh quá". Bạch Trúc Sương hơi ngại ngùng, cô thật sự có thể tự lên được.

"Không sao, sáng nay trưởng phòng có việc bận nên nhờ tôi làm người hướng dẫn cho cô, cô không cần ngại đâu, chúng ta còn làm việc lâu dài mà". Vũ Hào mỉm cười trả lời. Anh có một làn da trắng sáng, nụ cười thân thiện, rất gây thiện cảm với người đối diện.


"Vậy thì cảm ơn anh nhé."

Bạch Trúc Sương cùng Vũ Hào đi vào. Chao ôi, cô không ngờ bên trong lại thiết kế sang trọng đến vậy. Trước mắt cô là một sảnh lớn, trên đầu có gắn đèn chùm pha lê càng làm nổi bật không gian sảnh, sau đó cô bước theo Vũ Hào vào thang máy lên tầng 8, văn phòng nơi cô làm việc.

"Mọi người ơi, xin giới thiệu với mọi người đây là Bạch Trúc Sương, từ nay sẽ là thành viên mới của văn phòng chúng ta, mọi người cùng vỗ tay chào đón thành viên mới nào".

Anh nói xong thì mọi người liền hướng sự chú ý đến cô.

"Chào mọi người, tôi là Bạch Trúc Sương. Sau này rất mong được mọi người giúp đỡ". Cô nói xong, mọi người vỗ tay chào mừng cô. Sau đó cô phát bánh chia cho mọi người, bánh cô mua từ siêu thị tối hôm qua.

Chào hỏi, làm quen với mọi người xong cô cùng Vũ Hào đi tham quan tòa nhà, Vũ Hào giới thiệu, hướng dẫn để cô làm quen với công việc mới. Thật sự anh rất nhiệt tình, lúc nào anh cũng mỉm cười.

Đến trưa cô cùng anh đi đến căn tin ăn trưa. Cơm ở đây rất bắt mắt và đa dạng các món. Vì lúc sáng cô cũng ăn cơm nên cô không đói lắm, cô chỉ chọn một tô mì lạnh để chiều còn có sức trao đổi một số công việc.

Đang ăn thì tự nhiên căn tin yên ắng. Vừa nhìn người đàn ông đi vào cửa căn tin cô hơi ngạc nhiên, đó là hàng xóm của cô còn gì, sao anh ta lại ở đây.

"Đó là tổng giám đốc của tập đoàn chúng ta đấy. Tổng giám đốc mới về nước năm ngoái, nghe đâu là học bên Úc về, rất giỏi, còn có bằng tiến sĩ và nhiều giải thưởng, vừa nhậm chức đã có một số thành tựu đáng nể". Vũ Hào sáng mắt khi nói về Hà Minh Dự.


"Vậy anh ta tên gì?". Cô tò mò hỏi.

"Hà Minh Dự". Vũ Hào thì thầm.

Bạch Trúc San nghe tên này quen quen nhưng cô cũng không nhớ mình đã gặp ở đâu.

Buổi chiều cô ở văn phòng trao đổi một số công việc với trưởng phòng một lúc, đến 5 giờ cũng không có việc gì làm nên cô định về thì bất ngờ có một thông báo.

"Hôm nay Tổng giám đốc muốn mời phòng mình đi ăn vì sản phẩm mới ra mắt rất thành công, mọi người thấy oke không". Trưởng phòng Đình Tuyết đứng trước văn phòng thông báo, gương mặt trẻ trung, năng động.

"Dạ, oke chị". Mọi người có vẻ phấn khởi.

"Em cũng đi cùng mọi người nhé". Đình Tuyết mỉm cười nhìn cô.

"Dạ". Cô cũng mỉm cười đáp lại dù trong lòng không muốn đi lắm. Cô chỉ muốn về phòng ăn cơm rồi tăm rửa, đắp chăn đi ngủ thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương